Am Nguoi Ca Doi Tuyen Tap Truyen Ngan Cua Mac Vu Yen Da Phan 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lạc Thần bật cười nhìn thiếu niên nay đã là hoàng đế lại làm ra hành động ấu trĩ như vậy. Nhẹ nhàng vỗ lưng hắn nói:

[ Ngươi  giờ đã là hoàng đế, còn như vậy làm nũng. ]

Thiếu niên không có ngẩng đầu lên, chỉ là gắt gao ôm y không muốn buông tay. Lạc Thần cũng không có động, chỉ là vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, qua một hồi lâu, Ngự Hàm mới ngẩng đầu lên.

Lạc Thần cúi đầu nhìn hắn, trên thật dài lông mi còn mang theo vài giọt nước mắt, mũi do khóc mà có chút đỏ lên, hồng nhạt gò má dần dần bắt đầu nổi lên đỏ ửng, đại khái là vì hành động vừa rồi mà có chút ngượng ngùng.

Trong nháy mắt, Lạc Thần có chút sững sờ, gầy yếu hài tử năm đó bây giờ thật.... Xinh đẹp?

[ Thần? ] bờ môi đỏ hồng nhẹ nhàng khép mở, gọi ra tên của y, Lạc Thần trong lòng đột nhiên nhảy dựng, vội vàng đẩy ra Ngư Hàm, làm bộ như không có việc gì

[ Rượu và thức ăn để chúc mừng ngươi gần như đã nguội. ] Lạc thần cười nói, xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.

Ngự Hàm nhẹ nhàng cười nói:

[ Ta có được ngày hôm nay là nhờ Thần. ]

Lạc Thần duỗi tay muốn xoa đầu hắn, lại bỗng nhiên nghĩ đến hiện giờ hắn đã là thiên tử, liền ngượng ngùng rút tay về.

[ Ừ, thời gian trôi quá thật nhanh, chỉ chớp mắt, ngươi đã hai mươi. Ta cũng già rồi a... ]

Ngự Hàm rót một ly rượu cho y và nói:

[ Không già, ngươi cũng chỉ mới 27 tuổi a. ]

Lạc Thần khẽ cười một chút, uống cạn ly rượu.

[ chúc mừng, hôm nay, ngươi cuối cùng được như ước nguyện. ] Lạc Thần hướng về Ngự Hàm kính một ly.

[ đúng vậy, lập tức, liền có thể như nguyện……] Ngự Hàm nhẹ nhàng cười nói. Uống cạn ly rượu.

Lạc Thần nhướng mày hỏi:

[ Tiểu Hàm có mong muốn nào chưa thực hiện được ư? ]

Ngự Hàm chỉ cười không nói. Lại kính y một ly.

Lạc Thần có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi đến cùng, lại uống thêm một ly. Vừa uống xong ly này, cái ly còn chưa đặt xuống, bỗng nhiên cảm thấy tay vô lực, leng keng một tiếng, cái ly rơi xuống bàn.

Lạc Thần lắp bắp kinh hãi, duỗi tay muốn nhặt cái ly lên, lại phát hiện không có sức lực đều nâng cánh tay lên. Ngẩng đầu nhìn như cũ mỉm cười Ngự Hàm, Lạc Thần tựa hồ minh bạch cái gì, nguyên bản đứa nhỏ dựa vào mình hiện giờ đã là đế vương, quả nhiên, vẫn là không chấp nhận được y sao.

Nhẹ nhàng thở dài, Lạc Thần nhắm mắt lại. Trong tim như có một lỗ thủng lớn, làm y cảm thấy vô cùng đau đớn.

[ Thần…… Ngươi suy nghĩ cái gì vậy. ] một bàn tay lạnh lẽo nhẹ chạm vào sườn mặt y.

Lạc Thần không nói gì, chỉ là cảm thấy thương tâm. Này là chính mình một tay nuôi dưỡng đế vương, hiện giờ lại đối với y xuống tay.

Một bàn tay đỡ sau gáy y, còn chưa kịp phản ứng thì một đôi môi mềm mại hôn lên, chậm rãi cọ xát đôi môi mềm mại của y.

[ ngô……] Lạc Thần kinh ngạc muốn nói chuyện, lại bị Ngự Hàm nhân cơ hội linh hoạt đầu lưỡi đi vào xâm chiếm, liếm qua răng môi y, rồi cuốn lấy đầu lưỡi.

Ngự Hàm hôn, dị thường mãnh liệt, phảng phất như muốn nuốt chửng Lạc Thần vậy, không ngừng hấp thu nước bọt trong miệng y, cùng y môi lưỡi dao triền.

[ A……] Khẽ kêu một tiếng, Ngự Hàm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tức giận của Lạc Thần. Đưa tay lên lau khóe miệng, không ngờ lại nhìn thấy một vết máu.

[ ngươi điên rồi! ] Lạc thần giận dữ rống lên: [ ta là cữu cữu ngươi, ngươi như thế nào có thể sỉ nhục ta như vậy! ]

Ngự Hàm không có tiếp lời, chỉ là không còn che giấu tình yêu sâu đậm trong mắt mình. Nhìn thẳng Lạc Thần với ánh mắt cuồng nhiệt, tức giận trong mắt Lạc Thần đã biến thành hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt đó.
[ Ngươi……] Lạc Thần sửng sờ không nói nên lời, không biết nói gì mới tốt trước tình yêu của Ngự Hàm.

[ Thần…… Ngươi thật là trì độn a. ] Ngự Hàm nhích lại gần, vòng lấy eo y, ghé vào tai y nói: [ ta thích ngươi….. Đã năm năm rồi. ]

Lạc Thần toàn thân đông cứng, hơi thở ấm áp chậm rãi thở vào bên tai, làm cho y vô pháp ức chế run rẩy. Hai mảnh mềm mại cánh môi ở trên cổ y gặm cắn, truyền đến một trận run rẩy.

[ Thần, ngươi biết không, ta vẫn luôn, vẫn luôn muốn đối với ngươi làm việc này. ] nói xong, Ngự Hàm duỗi tay cởi bỏ đai lưng Lạc Thần. Màu đen đai lưng rơi xuống mặt đất, ở trên có gắn lệnh bài rơi xuống phát ra một tiếng đinh, đánh thức Lạc Thần đang thất thần.

[ Dừng tay! ] Lạc Thần quát to một tiếng, nhưng lại vẫn như cũ vô pháp nhúc nhích. Ngự Hàm làm bộ như không nghe thấy, thực nghiêm túc giải khai một kiện lại một kiện áo ngoài.

Mắt thấy quần áo trên người liên tục rơi xuống đất, Lạc Thần trong lòng hoảng loạn không thôi, lại vô pháp ngăn cản Ngự Hàm hành vi. Chỉ là một lòng muốn khuyên.

[ Tiểu Hàm, ngươi như vậy là không đúng, chúng ta đều là nam tử, huống chi chúng ta vẫn là cậu cháu quan hệ, ngươi đây là…… Loạn luân a. ] dừng một chút, lại nói tiếp.

[ Là cữu cữu sơ sót, đã quên ngươi tuổi này cũng nên có hậu phi. Cữu cữu sẽ chọn cho ngươi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân được không? ]

Ngự Hàm ngẩng đầu lên, lộ ra một cái diễm lệ tươi cười, mở miệng nói:

[ Thần, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta liền sẽ buông tha ngươi sao. ] nhẹ nhàng chạm vào mặt y. [ Năm năm yêu ngươi, ngươi cho rằng nói mấy câu liền có thể gạt bỏ sao? Coi như là loạn luân thì như thế nào, ta căn bản không thèm để ý. ]

Chương 4 - ( mỹ cường H ngắn )

Lạc Thần hô hấp cứng lại, nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi, y nhìn thấy trong mắt hắn là sự kiên định, trong giọng nói chứa đầy quyết tâm phải có được. Trong lòng run lên, có cảm giác tai họa dường như sắp xẩy ra.

[ Thần……, ngươi có nhớ ba năm trước, ngươi hỏi qua ta, vì cái gì muốn làm hoàng đế không? ] Ngự Hàm cười hỏi.

Lạc Thần thập phần kinh ngạc, sao trong lúc như thế này hắn lại  nhắc đến vấn đề này.

[ Ta nói rồi, ban đầu là vì trả thù, sau này, là vì một người. ] ánh mắt tươi đẹp của Ngự Hàm nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần có chút không khỏi chột dạ, nhịn không được đem đầu quay sang một bên.

[ Vì muốn có được ngươi, ta mới muốn làm hoàng đế, phải biết rằng, với thực lực của ta lúc đó, sao có thể có được ngươi, khi đó thân phận còn là đại tướng quân. ]

[ Tuy nhiên, bây giờ đã khác, ta là hoàng đế, toàn bộ thiên hạ đều là của ta, bất quá, điều khiến ta cao hứng nhất chính là, ngươi cũng là của ta. ] nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Lạc Thần, Ngự Hàm đột nhiên đem y ôm lên. Hướng về phía giường đi đến.

[ Thả…… Thả ta xuống. ] Lạc Thần triệt để thất kinh, y một cao lớn đại nam nhân, lại bị một cái mảnh khảnh thiếu niên bế lên lên giường quả thực quá mất mặt.

[ Thần, ngươi còn muốn kéo dài thời gian ư? ] Ngự Hàm nhẹ nhàng cười nói.

Lạc Thần lắp bắp cả kinh, từ nãy đến giờ y cố gắng ép dược tính ra khỏi cơ thể, nhưng đến bây giờ vẫn không thành công. Nghe được những lời của Ngự Hàm y không khỏi cả kinh.

[ Dược này là vì ngươi mà đặc biệt luyện chế, ngươi không cần uổng phí sức lực. ] Ngự Hàm đắc ý nhìn Lạc Thần, vẻ mặt có vài phần giống như được nhận phần thưởng.

Lạc Thần không khỏi cười khổ, nếu dược này không phải dùng trên người y, y có lẽ thật sự sẽ khen ngợi hắn hai câu. Nhưng tình cảnh hiện tại, y chỉ có thể cười khổ.

Ngự Hàm đem Lạc Thần đặt ở trên giường, vung tay xé nát khiện áo lót cuối cùng còn sót lại trên người y. Một mảnh mạch sắc cường tráng lồng ngực lộ ra, Ngự Hàm si mê nhìn y, đây là khoảnh khắc hắn mong suốt năm năm, hiện giờ, cuối cùng cũng đạt được như ước nguyện.

Ngự Hàm duỗi ngón tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vật nhô lên màu anh đào trước ngực Lạc Thần, xoa nhẹ vài cái, hồng nhạt nhũ viên liền đứng thẳng lên. Hắn nhịn không được cúi đầu đem nó gậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi không ngừng cọ xát đầu nhũ.

[ A…… Dừng tay……] Lạc Thần thanh âm trở nên run rẩy.

Y từ nhỏ ở trên núi lớn lên cùng với sư phụ, thật vất vả xuống núi, lại vì chiếu cố Ngự Hàm mà không ngừng cố gắng, ở kinh thời điểm trên dưới đều thu xếp chuẩn bị cho quan viên các nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip