Chương 4: Hừ, tức chết ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tại cửa ra vào của chiến hạm, một ông lão mặc quân phục quản gia đã chải đầu gọn gàng lại, mái tóc bạch kim lộ rõ ​​tuổi tác, khuôn mặt nhăn nheo của ông lão đang phấn khích nhìn xung quanh.

Mười năm rồi.

Ông rốt cuộc chờ được đến khi bệ hạ thức tỉnh.

Ông lão gắt gao nhìn xuống lối ra, ngủ say mười năm mới vừa thức tỉnh, bệ hạ một thân khí thế không giảm, như cũ có thể......

Ủa?

Bệ hạ đang ôm một thiếu niên.

Lão giả chỉ cảm thấy khiếp sợ, thân là đế quốc vương, bệ hạ từ trước đến nay là một người kính nể sợ hãi, cũng chưa bao giờ thân cận một người như vậy.

Mà hiện tại.

 Ông lão đột nhiên dừng lại, và hơi thở của Bệ hạ dường như bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau đó ông liền thấy được bệ hạ tựa hồ ôm trân bảo, thiếu niên chính đang nhìn lên.

Hai người đối diện nhau.

Thiếu niên da thịt tuyết trắng như ngọc, dưới ánh mặt trời như tỏa nắng, hai mắt linh động tò mò chuyển động.

Sau đó, đôi mắt tròn xoe dán chặt vào người ông, đột nhiên đem đầu vùi ở trong lòng ngực bệ hạ.

Lão giả chỉ nghe được thiếu niên nho nhỏ thanh âm: "Ngươi nói đúng, ta nhìn đến nhân loại không chút đáng sợ nào, nho nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy."

Lời này như thế nào có chút kỳ quái.

Andrew nghe thấy thanh âm thiếu niên mềm mụp, khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên.

Tiểu gia hỏa ngây ngốc, bất quá cũng ngây thơ đáng yêu, Andrew ánh mắt u ám một lần, hắn xoa xoa mỹ nhân ngư đầu: "Nhân loại lỗ tai thực xấu, ta chẳng lẽ lại lừa ngươi sao?"

"A!" Mỹ nhân ngư đột nhiên dùng sức lắc đầu, đặc lớn tiếng xin lỗi: "Ta không có không tin ngươi!"

Tô Ngọc Tuyền chớp thủy linh linh đôi mắt, mặt đầy chân thành.

Sau đó cậu mếu máo, tay nhỏ một phen ôm nam nhân: "Ngươi là người bạn đồng hành đầu tiên mà ta từng gặp, làm sao ta có thể không tin ngươi được! Ta ... ngươi có thể làm bạn của ta được không?"

Thiếu niên như là sợ hắn không muốn, cho nên ôm hắn rất chặt.

Hai mắt tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong, mắt ươn ướt, nhìn có chút đáng thương hề hề, nhưng lại khiến Andrew có cảm giác thương hại hiếm có.

Hắn ôm thiếu niên bước lên tàu chiến, một bên mềm nhẹ trấn an: "Ta cho rằng chúng ta đã là bạn, không phải sao?"

"Là bạn!" Thiếu niên tiếng nói giòn giòn, lập tức gật đầu đáp, mắt thường có thể thấy được tươi cười nở rộ ra lộng lẫy.

Thiếu niên cả người tràn đầy vui sướng, thậm chí không khí dường như cũng bị ảnh hưởng bởi một mùi ngọt ngào.

Biển tâm thần của Andrew dường như dao động một chút vì điều này, và một hương vị thư thái và dễ chịu vang lên trong lòng hắn.

"Còn không mau buông ra, miệng vết thương của em đều bị rách ra rồi." Mỹ nhân ngư này thật sự là đơn thuần, cảm xúc đến rồi đi nhanh chóng, còn có chút hồ đồ.

Andrew gõ gõ đầu thiếu niên, bộ dáng có chút bất đắc dĩ.

Tô Ngọc Tuyền bị nhắc nhở như vậy, trầm mặc một hồi, sau đó liền che miệng vết thương, chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, ủy khuất ba ba.

"Đau."

"Đau quá."

Mỹ nhân ngư trong miệng nỉ non, như thể cuối cùng cậu đã tìm được người để nương tựa, không kìm được thương tâm nữa.

Andrew tim co rút.

Cảm xúc tiểu mỹ nhân ngư này rất dễ lây nhiễm cho người khác.

"Minh Đức, dẫn đường, đến khoang chữa bệnh." Andrew ngắn gọn phân phó.

Quản gia Minh Đức theo lời dẫn đường, lúc này mới triệt khai rút lại sự ngạc nhiên về cái đuôi của mỹ nhân ngư.

Tự mình mang theo bệ hạ đến căn phòng đặt cabin y tế, Andrew lập tức để Minh Đức mở ra cabin y tế, sau đó đưa mỹ nhân ngư bỏ vào.

 Tô Ngọc Tuyền bị đặt nằm xuống dường như tò mò, tay ở chữa bệnh khoang thượng vuốt, vỗ, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Andrew.

"Nằm yên." Andrew đỡ lấy mỹ nhân ngư tò mò, đem người nhẹ nhàng đặt vào, một bên nói, "Đây là đồ tốt của nhân loại, nằm ngủ một giấc đi, miệng vết thương của em sẽ tốt thôi."

Oa!

Nghe vậy Tô Ngọc Tuyền lập tức ngoan ngoãn nằm yên, bất quá cậu vươn tay nhỏ chỉ, mềm mụp đề ra một cái yêu cầu: "Tôi muốn khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy anh, anh đừng biến mất, nếu không sẽ sợ."

Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm chính mình, trong mắt ảnh ngược tất cả đều là hắn, phảng phất hắn chính là cả thế giới của mình.

Toàn bộ thể xác và tinh thần đều là ánh mắt cậu như vậy, rất khó để người ta không thỏa mãn cậu, Andrew cong cong mặt mày, móc ngón út thiếu niên: "Tôi bảo đảm, em mở ra mắt là có thể đủ nhìn thấy tôi."

Tô Ngọc Tuyền lập tức liền cong lên mặt mày: "Anh thật tốt."

Nói xong rút tay về, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tô Ngọc Tuyền biết đối với Andrew, cậu là một tiên cá giản dị, có tác dụng xoa dịu suy nhược thần kinh, nam nhân chắc sẽ không để tâm đến việc nuông chiều cậu và thỏa mãn mong muốn cậu.

Bất quá.

Cậu muốn nhiều hơn thế.

Cho nên, cậu phải làm cho người đàn ông này quen với việc chăm sóc cậu.

Quen với việc bảo vệ cậu và cho cậu những gì cậu muốn,

Như vậy trong bất tri bất giác, sự tồn tại như thú cưng của cậu đối với một người đàn ông sẽ trở thành sự tồn tại giống như chủ nhân.

Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của thú cưng và tên hốt shit còn chưa biết được?

Andrew không cách nào biết Tô Ngọc Tuyền đang suy nghĩ gì, nhìn mỹ nhân ngư ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không khỏi cười thầm. Andrew đặt cabin y tế về chế độ điều trị, nắp cabin y tế đóng lại.

"Bệ hạ." Minh Đức thấy bệ hạ bận rộn với mỹ nhân ngư, Minh Đức vội vàng nhắc nhở, "Bệ hạ đã ngủ mười mấy năm..."

Andrew đưa ngón tay lên miệng hướng tới Minh Đức thở dài một chút.

Minh Đức vì thế đem lời nói nuốt xuống, nhưng ánh mắt lo lắng của anh rõ ràng rơi vào Andrew.

Mặc dù anh đã bí mật đưa cho Bệ hạ thiết bị phân phối dung dịch dinh dưỡng tự động để đảm bảo rằng Bệ hạ có thể nhận được đủ chất dinh dưỡng khi ngủ.

Nhưng, rốt cuộc ngủ say lâu như vậy.

Minh Đức cũng sợ thân thể bệ hạ có điều lo ngại, muốn cho bệ hạ cũng vào phòng y tế để chữa trị.

Bất quá hiển nhiên, bệ hạ thực để ý cái mỹ nhân ngư này.

Mỹ nhân ngư a!

Minh Đức nhìn phía mỹ nhân ngư yên tĩnh nằm ở  khoang chữa bệnh, vẫn cứ cảm thấy rất là không thể tưởng tượng được.

Nhân ngư không phải đã sớm ở thời gian sông dài diệt sạch sao? Mà hiện tại, thế nhưng là một nhân ngư nhìn không rành thế sự cứu vớt bệ hạ.

Minh Đức nhìn nhìn, đột nhiên liền bang cho chính mình một cái tát.

Cảm giác đau đớn truyền đến.

Andrew liếc nhìn phía Minh Đức.

"Không phải nằm mơ." Minh Đức nhếch môi nhưng thật ra có chút trấn an cười.

Andrew trong lòng thở dài, hắn ngủ say cũng không biết đã bao lâu, sợ là làm Minh Đức nhọc lòng không ít.

Cảm nhận được mỹ nhân ngư đã là tiến vào giấc ngủ, Andrew đứng dậy.

Một trước một sau đi ra phòng y tế, Andrew đem cửa đóng lại, tránh cho quấy rầy đến mỹ nhân ngư nghỉ ngơi, lúc này mới mở miệng dò hỏi.

Hắn là thức dậy sớm bởi vì sự xuất hiện của mỹ nhân ngư, nơi hắn tỉnh dậy là ở trong biển, điều này đủ để Andrew hiểu được sự thay đổi.

"Vất vả cho ông, Minh Đức." Andrew giơ tay ấn bả vai Minh Đức, ngữ khí khó tránh khỏi có vài phần trầm trọng, "Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi ngủ quên?"

Minh Đức tức khắc kích động mắt đều đỏ lên, ông dùng sức lắc đầu: "Đây là lão thần nên làm."

  Là quản gia của hoàng gia do Bệ hạ bổ nhiệm, ông nên canh giữ hoàng thất cho Bệ hạ khi Bệ hạ đi vắng.

Chỉ là, ông rốt cuộc năng lực không đủ, đến nỗi với làm nguyên soái đoạt quyền, để hắn ta nâng đỡ tân vương làm con rối.

Sau đó vị vua mới dưới sự điều hành hoang đường của nguyên soái, hoàng gia đã làm rất nhiều điều lố bịch khiến dân chúng thất vọng.

Vì thế hoàng thất uy thế dần dần yếu bớt, nguyên soái hiện giờ đã thay thế Andrew trở thành quốc dân trong lòng dân chúng.

Minh Đức nhanh nhẹn kể chuyện cho Bệ hạ từ khi hắn ngủ say.

Andrew nghe xong thoạt nhìn rất là bình tĩnh, hắn rất có hứng thú mà nhướng mày nói: "Từ năm thứ tư sau khi ta ngủ quên, Trùng tộc hồi sinh và xâm lược đế chế của ta một lần nữa."

"Vâng, thưa Bệ hạ, từ sáu năm trước đến nay , tộc Zerg đã xâm lược và chiếm đóng hành tinh phía bắc của đường liên sao Lanarlian, hai năm trước công chiếm càng nhiều, nhưng nguyên soái đã đánh đuổi ngăn nơi đó lại, kể từ đó, nguyên soái liền đóng tại Biên Cảnh Tuyến. " Minh Đế đáp, sau đó khinh thường nói: "Hắn làm sao có thể so với bệ hạ ngài được, lúc trước ngài suýt chút nữa quét sạch quân Trùng tộc Zerg.

"Trùng tộc bốn phía tấn công, đó Trùng tộc tân sinh Trùng Hậu." Andrew nheo lại mắt, mặt mày xẹt qua một mạt cực kỳ sắc bén, thật là thú vị, hắn cho rằng hắn đã tiêu diệt Trùng Hậu, Trùng tộc liền sẽ diệt tộc, bất quá hiện tại Trùng tộc thế nhưng sinh sôi không thôi.

"Bệ hạ nói chính là, chính là đến nay còn chưa tìm hiểu đến sào huyệt Trùng Hậu." Minh Đức lập tức khẩn trương lên, sợ bệ hạ muốn đơn giản thô bạo diệt Trùng tộc.

Mọi người đều biết, chỉ cần Trùng Hậu tử vong, như vậy Trùng tộc cũng liền không hề cuồn cuộn không ngừng như thế nào cũng tiêu diệt không xong.

"Ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy?" Andrew nhướng mày, "Xem ra kế tiếp ta nhất định phải làm hải tặc."

Minh Đức nghe vậy rất là tự trách, khom người nói: "Là lão thần vô dụng, không có thể bảo hộ bình an vương thất."

"Ông đã bảo vệ ta." Andrew đem Minh Đức nâng dậy, đạm nhiên cười, lại mang một cổ tử ngạo nghễ cùng khí phách, "Có ta ở đây, hoàng thất của ta vẫn sẽ luôn tồn tại."

Đây là đế quốc bệ hạ của bọn họ.

Mặc dù hắn mạnh mẽ, hắn sẽ không đánh mất quyền lực của mình, và hắn có một tâm hồn đế quốc rộng lớn.

Vì vậy, sau những hỗn loạn về tinh thần, hắn chọn cách ngủ để tránh sức mạnh tinh thần đang dần suy sụp của mình khiến hắn trở nên độc ác.

Đây cũng là lý do tại sao những lão già này vẫn nguyện ý ở Đế Đô Tinh lại một bên chờ đợi sự trở về của bệ hạ trở về.

"Ta đi vào xem tiểu mỹ nhân ngư, có lẽ em ấy đã tỉnh rồi." Andrew đẩy cửa ra, một bên giải thích với Minh Đức, "Ông hãy cảnh giác chung quanh."

"Vâng, thưa Bệ hạ." Minh Đức lập tức đi đến phòng quan sát của con tàu.

Andrew tiến vào cabin y tế, quả nhiên thấy được tiểu mỹ nhân ngư đã tỉnh lại.

Mỹ nhân dùng bàn tay nhỏ bé đẩy cửa phòng y tế ra, trông như đang tức giận, từ đây có thể cảm nhận được sự tức giận trên người anh chàng nhỏ bé.

Andrew vội vàng tiến lên, đem cửa khoang mở ra.

Cửa khoang vừa mở ra, Andrew liền cảm giác được cánh tay hơi hơi bị đâm xuyên qua, như là bị thứ gì cắn.

Ánh mắt nhìn sang trái, là tiểu mỹ nhân ngư nhào lên cắn cánh tay hắn.

Andrew cũng không thèm để ý, mặc cậu cắn.

Tiểu mỹ nhân ngư cắn một chút cũng không đau, như là nghiến răng nghiến lợi, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng ngâm nga, hiển nhiên là vì tức giận.

"Là tôi không tốt, không có kịp thời trở về." Đem tóc mỹ nhân ngư vén lên, Andrew ý cười tràn đầy nhìn chăm chú hai mắt cậu nói.

Tô Ngọc Tuyền nghiêm túc nhìn hắn, Andrew có một đôi mắt phượng ẩn tình, khi hắn dịu dàng nhìn người ta, phảng phất như người trước mắt là tâm can trong lòng hắn.

Bất quá Tô Ngọc Tuyền biết, đó là bởi vì cậu vô hại và hữu dụng, cho nên nam nhân mới không để tâm đến kiểu quan hệ cưng chiều vô thưởng vô phạt này.

Nhưng có vài điểm mấu chốt sẽ từng chút bị đánh vỡ.

Thói quen sủng ái kia, liền sẽ luôn đặt ngươi ở trong lòng bàn tay.

Rốt cuộc, thói quen là thứ không dễ dàng đánh vỡ nhất.

Là nam nhân không nói được thì sẽ làm được.

Tô Ngọc Tuyền đôi mắt vừa chuyển, dùng hai tay trên cabin y tế nhảy xuống đất, sau đó hai tay trên mặt đất bò về phía trước.

Tiểu mỹ nhân ngư hiển nhiên không nguôi giận, nhưng nhìn làn da mỏng manh của cậu chà xát vết đỏ trên mặt đất, Andrew cảm thấy có chút xót xa, vội vàng tiến lên ôm lấy cậu.

Mỹ nhân ngư bị ôm lấy liều mạng giãy giụa, chỉ nghe bang một tiếng, cái đuôi màu xanh lam đập mạnh vào mặt người đàn ông.

Bang một tiếng rất lớn, mỹ nhân ngư trong phút chốc ngây dại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mặt nam nhân.

Gương mặt bị đánh có chút bầm tím, thậm chí sưng tấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip