Harry Potter Ba Co Noi Cua Voldemort Phan 15 Drama O Tran Quidditch 5 Phut

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tôi đang ngồi bình luận cho trận cờ của Hermione và Ron. Phải công nhận, Ron chỗ nào cũng tệ trừ đấu cờ. Ngược lại với Hermione, cô nàng cái gì cũng giỏi trừ bay và đấu cờ.

Cả đội Quidditch ùa vào phòng sinh hoạt chung, vừa đi vừa bàn luận cái gì đó. Còn Harry thì đi thẳng về chỗ chúng tôi.

Harry vừa đặt mông xuống bên cạnh, Ron nói ngay "Lúc này đừng có nói chuyện với mình nha, mình đang tập trung..."

Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Harry, cả bọn khá lo lắng.

Ron kêu lên "Có chuyện gì vậy? Trông bồ hãi hùng quá đi."

Bằng giọng thầm thì để cho những người khác khỏi nghe thấy, Harry kể về chuyện giáo sư Snape bỗng dưng giở chứng nham hiểm muốn làm trọng tài trận Quidditch sắp tới.

Hermione nghe xong nói ngay "Đừng đấu nữa!"

Ron tán thành "Nói là bồ bị bệnh đi!"

Hermione đề nghị "Hay là giả đò bị gãy chân?"

"Hoặc là làm cho gãy chân thiệt..."

Nhưng Harry nói "Mình không thể làm vậy. Không có Tầm thủ dự bị trong đội. Nếu mình rút lui thì cả đội không thể thi đấu được."

Vừa lúc đó, Neville bỗng đổ nhào vô phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Không hiểu làm cách nào mà nó chui qua được chân dung Bà Béo, vì hai chân của nó bị dính chập vào nhau, và mọi người nhận ra ngay là Neville đã bị trúng Locomotor Mortis (Lời nguyền trói giò). Chắc là nó đã chụm chân nhảy suốt quãng đường trở về tháp Gryffindor. Mọi người ồ ra cười, ngoại trừ Hermione. Cô bé nhổm ngay dậy, thực hành phép giải lời nguyền. Chân của Neville được tách ra và nó đứng lên, vẫn còn run rẩy.

Hermione dắt Neville đến ngồi cùng chúng tôi và hỏi "Chuyện xảy ra làm sao?"

Neville lắp bắp "Malfoy... mình gặp nó bên ngoài thư viện. Nó nói nó đang kiếm người để thử thực hành lời nguyền."

Hermione khuyên"Đi thưa giáo sư McGonagall đi!"

Nhưng Neville lắc đầu, nó nói lí nhí "Mình không muốn có thêm rắc rối."

Tôi không hài lòng lên tiếng "Nó dùng bùa ở hành lang? Vậy thì có thêm lí do để trừ điểm Slytherin rồi, lần này phải để cô McGonagall trừ cho nhiều nhiều mới được."

Ron bảo "Đúng đó, bồ phải biết kháng cự lại nó chứ, Neville! Dù nó quen thói bắt nạt dẫm đạp người ta, nhưng mình không việc gì phải nằm ẹp trước mặt nó, để nó thêm dễ dàng dẫm đạp lên mình."

Neville nghẹn ngào "Thôi, đừng có mắng nhiếc là mình không đủ dũng cảm để làm thành viên của nhà Gryffindor nữa mà, Malfoy nó cũng nói vậy rồi."

Tôi trực tiếp nổi khùng "Nó chính xác hơn Nón phân loại sao? Nó thông minh hơn não của 4 nhà sáng lập sao?"

Thằng bé trông như sắp khóc đến nơi "Nhưng mà..."

Harry lục tìm trong túi áo của mình, lấy ra một thỏi socola Ếch. Harry nói "Bạn đáng giá gấp mười hai thằng Malfoy ấy chứ. Chẳng phải chiếc nón phân loại đã chọn bạn vào nhà Gryffindor sao? Nó bị cho vô cái nhà Slytherin dởm."

Môi Neville nhệch được một nụ cười yếu ớt khi nó mở giấy bao thỏi socola "Cám ơn Harry... Chắc mình phải đi ngủ đây... Bạn muốn giữ cái thẻ không? Bạn đang sưu tầm thẻ mà!"

Khi Neville đi rồi, Harry nhìn tấm thẻ những Phù thuỷ nổi tiếng "Lại là cụ Dumbledore! Thẻ đầu tiên mình có cũng là cụ..."

Bỗng nhiên Harry há hốc miệng ra. Nó nhìn chừng chừng mặt sau tấm thẻ.

Rồi nó dè chừng nhìn xung quang, ngước lên nhìn 3 đứa chúng tôi, thì thầm "Mình tìm ra ổng rồi. Mình tìm ra Flamel rồi! Mình đã nói với mấy bạn là cái tên này tôi đã từng đọc ở đâu mà. À... Mình đã đọc thấy nó trên chuyến xe lửa đến Hogwarts. Nghe nè: cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đánh bại phù thuỷ Hắc ám Grindelwald vào năm 1945; khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của cụ về thuật giả kim soạn chung với người cộng tác là Nicolas Flamel!"

Hermione đứng phắt dậy, trông rất kích động. Cô nàng nhìn tôi "Gloria, bồ nói đúng thật." rồi bỏ lại 2 từ "Chờ đây!"

Hermione vừa nói xong là chạy biến lên cầu thang về phòng ngủ của nữ sinh. Harry và Ron còn chưa kịp trao đổi với nhau cái nhìn đầy ẩn ý, thì cô bé đã phóng như bay trở lại, trong tay cầm một cuốn sách vĩ đại.

Đúng lúc Ambrose xuống cầu thang, chạy lại chỗ chúng tôi, chắc ảnh vừa tắm xong, người ảnh thơm quá trời. Hermione cũng ngồi xuống cạnh Ambrose.

Cô bé hồi hộp giải thích "Mình không hề nghĩ tới tra cứu cuốn này. Mình mượn của thư viện mấy tuần trước, định đọc giải trí nhẹ nhàng thôi."

"Thế này mà nhẹ nhàng?" Ron thắc mắc 

Nhưng Hermione bảo nó im đi, cho đến khi cô bé dò tìm ra được cái gì đó, thoăn thoắt lật trang, lẩm bẩm một mình. Cuối cùng cô bé có vẻ đã tìm được cái cần tìm "Mình biết rồi! Mình biết được rồi!"

Ron hờn dỗi nói "Tụi này được phép nói chưa?"

Nhưng Hermione vẫn không chú ý đến Ron. Cô bé nói với giọng đầy kịch tính "Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!"

Cả Ron và Harry đều không lộ vẻ xúc động như Hermione mong đợi. Hai đứa hỏi lại "Hòn gì?"

"Ôi, thiệt tình, sao hai bạn không đọc dùm... Nè, đọc đi."

Cô bé đẩy quyển sách về phía hai bạn, Ron và Harry cùng đọc:

Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.

Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)

"Hiểu chưa?" Hermione hỏi khi Ron và Harry đọc xong.

Ambrose đang hoàn toàn chú tâm vào quyển sách của ảnh với tiêu đề "100 loại độc dược nguy hiểm nhất", tôi thì đang hóng hớt bên kia, tuy hơi bị bơ chút xíu.

Khoan đã, cuốn"100 loại độc dược nguy hiểm nhất" là sách từ Thư viện Cấm nhé? Rồi làm sao mà Ambrose đọc đường đường chính chính thế này?

"Anh ngụy trang hả? Hay dùng bùa che mắt gì?"

Ambrose bĩu môi như thể vô tội lắm "Ờ. Biết anh mày đút lót bao nhiêu mới vào được không?"

"Anh đút lót bà thủ thư á?"

"Là Hogwarts."

"Ok, em hiểu rồi, đọc tiếp đi." Việc đút lót cho Hogwarts khá thường xuyên, dù sao thì có ô dù lớn nên chúng tôi cũng khá quen thuộc với mấy vụ này rồi.

Bên bọn Hermione, Harry và Ron vẫn tiếp tục bàn bạc:

"Nhất định là con chó ba đầu đang canh giữ Hòn đá Phù thuỷ của cụ Flamel! Mình chắc là cụ đã nhờ cụ Dumbledore giữ dùm, bởi vì hai người là bạn bè, vả lại cụ biết có người muốn cướp nó. Chính vì vậy mà Hòn đá đã được đem ra khỏi ngân hàng Gringotts!"

"Một hòn đá làm ra vàng và khiến người ta bất tử. Hèn gì thầy Snape muốn chiếm nó. Ai tất cũng muốn có nó."

"Sở dĩ tụi mình không tìm thấy tên Flamel trong cuốn "Nghiên cứu về những phát triển gần đây trong pháp thuật, là bởi vì cụ đã 665 tuổi rồi, chứ có phải gần đây đâu!"

__________

Sáng hôm sau, trong lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, chúng tôi vừa chép lại những cách chữa trị khác nhau khi bị ma sói cắn, vừa thảo luận với Ambrose về chuyến đi vào hè này, tuy bây giờ mới có đầu xuân nhưng việc chuẩn bị cho cả một hành trình tới Mĩ với 2 đứa trẻ 11 tuổi (dù linh hồn đã hơn 60) đương nhiên rất khó.

__________

Khi ấy, Ron và Hermione đã tìm được một chỗ trên khán đài bên cạnh Neville và tôi cũng cật lực lôi Ambrose lại ghế ngồi cạnh đó. Hai đứa này đi xem Quidditch mà lại mang theo đũa phép như lính mang theo vũ khí ra trận vậy. 

Tôi đành phải nói nhỏ, nhẹ nhàng huých huých tay vào Hermione "2 cậu cất đũa phép đi, muốn đánh nhau thì phải đánh trong âm thầm chứ, ai lại công khai như thế, bị bắt bài đấy."

Thế là Ron và Hermione đút cây đũa phép vô ống tay áo, cô bé còn lẩm bẩm nhắc nhở "Locomotor Mortis (Lời nguyền trói giò). Đừng quên đấy."

Ron cằn nhằn "Mình biết mà. Đừng lèo nhèo nữa!"

Ron thật là không lịch thiệp, đối xử với phái nữ phải thật nhẹ nhàng chứ, đó cũng là lí do tôi không thích Ron lắm, dù mấy người anh của cậu ta rất tốt.

Tôi nhìn quanh sân đấu một vòng, ồ, hiệu trưởng Dumbledore cũng tới xem kìa, cái bộ râu bạc phơ và cái style quần áo nổi bật thế thì không thể nhầm lẫn được. Mà cụ ấy đến đây làm gì nhỉ? Chắc là do thấy Snape làm trọng tài?!

Thầy Snape giận dữ ra mặt khi quan sát hai đội bóng bước vào sân. Ngay cả Ron đầu bò EQ thấp cũng nhận ra, cậu nhóc quay sang nói với chúng tôi "Mình chưa bao giờ thấy thầy Snape quạu như bữa nay. Coi kìa... Họ bắt đầu... Ối!"

Ai đó nện gậy vô sau đầu của Ron. Chính là Malfoy.

"À, xin lỗi Weasley nhé. Không thấy mày ngồi đó."

Malfoy toét miệng cười với Crabbe và Goyle "Không biết lần này cái thằng Potter có thể bám được cán chổi trong bao lâu? Có ai dám cá không? Mày sao hả, Weasley?"

Ron không thèm trả lời. Thầy Snape vừa thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền chỉ vì George Weasley đã đấm một trái Bludger trúng vô thầy. Hermione thì ngay phút đầu của trận đấu đã bắt tréo hai ngón tay cầu may trên đùi mình, mắt thì không rời Harry. Nó đang lượn vòng vòng như một con chim ưng bên trên trận đấu, ra sức tìm trái Snitch.

Khác với thái độ lo lắng của 2 đứa bạn, 2 anh em chúng tôi đang... hóng drama, tuy hơi vô lương tâm nhưng mà chịu thôi, người thực sự quan trọng với tôi bây giờ không phải Harry hay Ron, dù tôi coi 2 cậu ấy là 2 trong những người bạn. Còn Ambrose với Hermione thì là những người cần bảo vệ. Chỉ cần xếp vào loại này thì đã là quan trọng rồi, vì ai đâu rảnh hơi đi bảo vệ người khác, bạn có thể nói tôi quá khốn nạn, nhưng nếu bạn sống vào kiếp trước của tôi, cái thời buổi loạn lạc ấy, có lẽ nó đã được rèn luyện thành thói quen rồi.

Vài phút sau, thầy Snape lại thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền mà không cần lý do gì hết.

Malfoy nói to "Biết tao nghĩ gì về việc họ chọn cầu thủ cho đội Gryffindor không? Ấy là họ chọn những người đáng thương hại. Thử nghĩ coi, một thằng Potter không cha mẹ, rồi đến hai thằng Weasley không tiền bạc... Ê, Longbottom Mông Vểnh. Mày cũng xứng đáng vô đội bóng Gryffindor lắm: mày không có não!"

Neville đỏ mặt xoay người trên ghế ngồi để nhìn thẳng mặt Malfoy.

Nó nói bằng cái giọng chắc nịch "Tao đáng giá mười hai thằng như mày đó Malfoy."

Cả Malfoy, Crrabbe và Goyle cùng phá ra cười ầm ĩ. Nhưng Ron, vẫn không dám dứt mắt ra khỏi trận đấu, tán thưởng "Neville, bạn dám nói thẳng vô mặt nó, giỏi lắm!"

Malfoy lải nhải "Ê Mông Vểnh. Nếu óc người ta là vàng thì mày còn nghèo hơn cả thằng khố rách áo ôm Weasley. Mỗi chuyện đó cũng đủ nói lên..."

"Ồ, đây chẳng phải là cậu quý tử Malfoy tự coi mình là thông minh hơn cả Nón phân loại đây sao?"

Malfoy lườm lườm tôi định nói gì, nhưng đã bị Ambrose cắt ngang "A! Chính là người thừa kế nhà Malfoy đây sao? Người mà khinh thường nhà Hufflepuff, lại còn chê trách việc xếp nhà cho người khác đấy, đây là coi thường não của 4 nhà sáng lập Hogwarts sao?"

2 anh em tôi người tung kẻ hứng, cậu nhóc Draco Malfoy kia giận tới tái xanh cả mặt, mà không làm gì được... vì đang bị nhà Hufflepuff ghi thù. Trận này Hufflepuff đấu với Gryffindor, nên các lửng nhỏ đến cổ vũ rất đông, Ambrose lại khơi lên thù hận, hà hà, Malfoy, lần sau chúng tôi trả lễ vậy.

Bỗng Hermione thét lên "Xem Harry kìa!"

Harry bỗng nhiên lao xuống một cách ngoạn mục, đám đông nín thở theo dõi rồi hoan hô. Hermione đứng hẳn lên, hai ngón tay trỏ bắt tréo cầu may của cô bé đặt trên miệng. Harry đang lao thẳng xuống đất như một viên đạn. Kể cả tôi cũng hồi hộp cực kì, thiếu chút nữa đã đứng lên ghế để nhòm ra xem rồi.

Malfoy chế giễu "May cho mày đó Weasley. Chắc là thằng Potter ngó thấy bạc cắc rớt dưới đất nên mới lật đật lao xuống lượm."

Ron bật dậy. Malfoy chưa kịp biết chuyện gì sắp xảy ra thì Ron đã nhảy lên mình nó, vật nó lăn xuống đất. Neville hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng trèo qua chỗ ngồi và tiếp sức với Ron.

Hermione gào lên "Cố lên, Harry!"

Sao chẳng ăn nhập chút nào vậy, còn cả Ambrose nữa, cho em của anh mượn cái ống nhòm thì chết người à? Có đưa không thì bảo? Đương nhiên là tôi chỉ hét trong lòng thôi, không khéo bị ổng đập quá. Tôi lại quay xem tiếp vậy:

Tuốt trên cao kia, thầy Snape chỉ kịp xoay cán chổi đúng lúc có một vật màu đỏ tươi xẹt ngang qua thầy, chỉ cách vài phân. Một giây sau, thầy mới nhận ra đó chính là Harry, vọt ngược lên sau cú lao xuống vừa rồi, tay giơ cao trong chiến thắng: trái Snitch nằm gọn trong bàn tay nó.

Khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy.

Woa, chỉ trong vòng gần 5 phút, đỉnh của chóp nha. Tí phải ra bồi bổ thêm cậu bạn mới được.

Hermione lúc này đã nhảy xuống ghế, ôm chầm lấy tôi, múa may quay cuồng và hò hét inh ỏi "Ron! Ron ơi! Trận đấu kết thúc rồi! Harry đã chiến thắng! Chúng ta đã chiến thắng! Gryffindor đứng đầu bảng!"

Harry nhảy ra khỏi cán chổi của mình khi nó hạ xuống cách mặt đất ba tấc. Trong khi các cổ động viên nhà Gryffindor đang đổ ra đầy sân bóng để chúc mừng, tôi cũng kéo Ambrose xuống hòa nhập, đã đến rồi thì ra chúc mừng, khéo bị war thì toi. Chợt, tôi chú ý đến Harry, lại nhìn theo ánh nhìn của cậu bạn, thì ra là thấy Snape đang đáp xuống gần Harry, mặt trắng bệch và môi mím chặt.

Và bên cạnh cậu nhóc xuất hiện thêm một bóng người, chính là cái con người lòe loẹt kia - hiệu trưởng Dumbledore, vậy nên tôi đành lôi sềnh sệch Ambrose ra chỗ khác, gần ra mấy nữ sinh cùng nhà. Kể ra Ambrose cũng vô cùng được chào đón, gương mặt như thiên sứ, tóc tỏa sáng như đèn led chạy hết công suất, đôi mắt xanh như biển xanh, nếu tôi không có gương mặt giống đến 7 8 phần ổng, tôi sẽ lôi ông đi chứng nhận kết hôn liền.

__________

Góc giải thích:

Tóc dệt từ dải nắng

Mắt nhuộm cả ánh dương

Đôi cánh trắng vá thành làn da

Nguyệt Thần Nữ ghen tỵ cả với nàng

Người con gái xinh đẹp nhất thế gian

-Méo-

2 ổng bả ấy không đẹp nhất thế gian được đâu, vì còn cả veela nữa cơ mà. Cơ mà nhan sắc nếu so với người bình thường thì cực kì đẹp, so với veela thì cũng khá đẹp thôi, còn nếu so với veela lai phù thủy/Muggle/... thì cũng hơn hơn chút rồi đấy.

__________

Góc tham khảo:

Mọi người thích Gloria kể hay các pov của từng người?

Thường thì các phần trong nguyên tác mình sẽ để Gloria's pov, còn các chuyện để thúc đẩy tình iu đầu đời của 2 bạn nhỏ thì mình sẽ để sb's pov.

Mọi người nhớ ⭐️ hoặc comment nhé, tích cực lên bạn iu bên kia màn hình ✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip