LOVE IS IN THE AIR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Xin gửi lời chào đến các bạn thí sinh của sự kiện LUNA!

Ban tổ chức có phần bận rộn một chút nên hôm nay mới bắt đầu đăng giải được, mình xin lỗi về điều này. Và để không làm mất thời gian nữa, chúng ta sẽ đến với phần giải chung cho tất cả các bạn tham gia sự kiện lần này.

Sau đây, Luna xin đọc tên các bạn cùng với tác phẩm của mình trong các hạng mục sau:

LOVE IS IN THE AIR

1. Bạn --Blue_Cloud-- với tác phẩm FrUK:

Start here:

Warning: BL, France x UK, không liên quan đến lịch sử, đừng để bị đánh lừa ;)

-------------------------
1.
France trông rất háo hức khi đang trên tàu đi đến vương quốc Anh. Anh ta đã dùng trí tưởng tượng của mình để hình dung ra đủ thứ về đất nước lạ lẫm ấy.

Dù đã theo cha mình: Kingdom of France đi rất nhiều nước khác nhưng anh chưa bao giờ được đặt chân đến nơi được mệnh danh là xứ sở sương mù. France đoán nó sẽ rất thú vị.

Nope. Anh đã lầm

Khi bước chân xuống tàu, thứ đầu tiên chào đón cậu là cái thời tiết lạnh giá của nước Anh. Những cơn gió buốt cứ nhẹ nhàng thổi qua tựa như cố gắng luồn vào trong lớp áo và ngấm dần vào da thịt France, không khí có vẻ ẩm và hơi sương. Anh đã hơi run vì lạnh khi mới tiếp xúc với nơi này.

Họ được đón tiếp bởi sự nồng nhiệt của Great Britain nhưng không kém sự trang trọng. Khung cảnh xung quanh vô cùng nghiêm túc khiến cho France vô cùng thất vọng và bắt đầu nghĩ nơi này vô cùng nhàm chán. Mọi thứ chấm dứt khi cậu để ý đến y.

UK đứng đối mặt với anh. Y đẹp lắm, dù rất giống phái nữ. UK nhỏ con hơn hẳn France, dáng người cân đối và có lẽ là hơi gầy quá. Khuôn mặt thanh tú cùng với sóng mũi cao rất thu hút, đôi mắt màu biển đậm sâu hun hút đầy bí ẩn. Y trông gần như giống hệt cha mình khi mà trên mặt Great Britain lại không có dấu X đỏ còn y thì có.

Đến giờ UK mới để ý đến France - con trai Quốc vương Pháp, đang nhìn y. Khi đôi mắt màu xanh biển sâu thẳm của UK bắt gặp con ngươi mang màu đỏ quyền quý từ đá Ruby và sắc xanh biển cả của France. Hai người đã cảm thấy một thứ gì đó rất lạ

- Ngài France, thái tử pháp -Great Britain lên tiếng - Đây là con trai tôi, thái tử Anh, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

-"Đây quả là một cái tên dài kinh khủng" France thầm cảm thán khi biết được tên của y. Nhưng anh không hề thấy nhàm chán mà ngược lại còn thấy thích thú với nó.

- UK con sẽ thay ta dẫn ngài France đây đi tham quan chứ? - Great Britain nhẹ giọng bảo y

- Vâng thưa cha - UK trả lời trong khi hơi cúi đầu.

France đã nhìn UK không rời. Anh chưa từng thấy ai có nét đẹp như con người nhỏ bé ấy và anh cá chắc rằng cũng sẽ chẳng có cô gái nào trên thế giờ này có thể có được sự quyền quý và thuần khiết như UK được.

Tối hôm sau, bầu trời đêm rất đẹp. Những ngôi sao bé bé rải rác khắp nền trời tối, chúng tựa như đang thi đua sáng tỏa với vầng trăng rực rỡ. Khí trời dịu nhẹ, lại không có sương rất phù hợp với bữa tiệc hôm nay. Nhưng mọi điều đó đã không làm lay chuyển được cái nhìn của anh dành cho ý.

France chẳng chú ý đến cô gái nào đang dự tiệc cả. Dù các cô nàng có diện các bộ váy quý tộc đủ phong cách: phương đông có, phương tây cũng có, kết hợp cả hai lại cũng chẳng thiếu, có cô thì trông lấp lánh như một viên đá quý đắt tiền, người thì nổi bật với bộ đầm sặc sỡ nhưng quan trọng là ai cũng đều rất đẹp.

Anh dạo quanh sảnh rồi đến quầy rượu, quay hết bên trái lại đến bên phải chỉ để tìm kiếm hình bóng khó quên của nam nhân kia. Và rồi France thấy UK đang trò chuyện với những người quý tộc khác bên hành lang.

- Em nhảy với tôi một bài nhé? - France tiến đến, đưa tay ra trước lịch sự hỏi

Các nhạc sĩ mở đầu bữa tiệc này bằng một bản ballad nhẹ nhàng, những nhạc công điêu luyện kéo vĩ cầm và chơi piano trên sân khấu. Họ khẽ nghiêng người theo điệu nhạc, mắt thỏa mãn quan sát các cặp đôi khiêu vũ uyển chuyển giữa sảnh.

UK cảm thấy France rất lạ. Ở đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp để anh lựa chọn, còn cả hai đều là nam nhân, còn đường đường là thái tử Anh và Pháp.

- "Chuyện này có thể làm được sao? Lẽ nào anh ta nhìn nhầm? Nhưng từ chối sẽ rất thất lễ, với lại họ còn là khách quý của cha" - Đôi đồng tử xanh biển khẽ đảo quanh một vòng, rồi y mới thở dài cất tiếng trả lời:

- Được thôi ngài France, nhưng chúng ta có thể khiêu vũ ở ngoài ban công không?

France thầm vui mừng gật đầu, mỉm cười nhẹ. Anh tiến đến cần lấy bàn tay nhỏ thanh mảnh của Uk. Hai người họ cùng bước ra ban công gần đó. Nơi mà bắt đầu có những cơn gió đêm thổi nhẹ vào mát mẻ, dù ở vị trí khó để thấy nhưng vẫn rất nổi bật. Bầu trời mang sắc xanh đậm với ánh trăng sáng ngời ngợi và hàng ngàn vì sao lung linh có nổi bật đến đâu thì giờ đây cũng chỉ để làm bức nền cho thái tử Anh và Pháp cùng khiêu vũ.

Một tay France nhẹ nhàng nâng tay UK lên như một món bảo vật, anh đặt tay còn lại lên eo y, còn y giữ lấy vai anh. UK có thể cảm thấy được khuôn mặt mình đỏ dần, y đã thấy biết ơn khi mà trời đêm che khuất đi những vệt đỏ đáng xấu hổ ấy. Y không hiểu về những cảm xúc kì lạ cứ dấy lên trong lòng khi ở cùng France.

France di chuyển điêu luyện theo nhịp điệu chậm rãi, anh đảm nhiệm việc đưa UK vào trong điệu nhạc du dương này. Anh đã quá quen với khiêu vũ, nhưng anh chưa bao giờ thấy vui và tập trung như lần này. Cả hai rất ăn ý, không một nhịp nào chậm trễ hay bị lệch, một điệu nhảy hoàn hảo cho một đêm thật đáng nhớ.

2.
- Bông hoa này thật kém sắc khi ở bên cạnh em, xin hãy hẹn hò với tôi - France dùng ánh mắt sát gái, giọng trầm ấm nhẹ nhàng, chìa ra một đóa hồng thắm thật đẹp. Nhưng đúng như anh đã nói, dù bông hoa có rực rỡ đến đâu thì cũng bị nhan sắc của người trước mặt anh làm cho lưu mờ mà thôi.

Dù có lớn lên thì vẻ quyền quý và thuần khiết của UK vẫn không đổi. Y vẫn trông thật gầy kể từ ngày ấy, dáng người thấp thật khiến người khác muốn che chở. Các đường cong trên thân thể lộ rõ và nó còn hấp dẫn hơn khi y vận trên người bộ y phục quý tộc bó sát, mông cong và eo thon. Đội trên đầu là chiếc mũ chóp cao tạo thêm vẻ quý phái.

Đôi mắt màu biển xanh sâu thẳm ấy vẫn hút hồn người nhìn dù đó không phải là lần đầu tiên. Làn da xanh mềm mại cùng ánh mắt xanh lạnh lẽo. Y tựa hồ như đại dương bao la, thật đẹp đẽ nhưng ẩn chứa trong nó cũng có thật nhiều nguy hiểm và bí ẩn. Giọng của UK trong chứ không trầm trầm như đa số người khác nhưng nam tính chẳng kém ai đâu.

- Xin lỗi ngài France nhưng không - Chất giọng đanh thép của UK như thể y không có tí tình cảm nào cho chàng trai này và một phần muốn dập tắt tất cả hy vọng của anh.

France dù biết trước câu trả lời của quý ngài Anh Quốc nhưng anh đâu dễ dàng bỏ cuộc. Anh tự tin mình có thể cưa đổ được UK. France không hề thiếu cách khiến người ta chết mê chết mệt, vả lại anh còn là người đại diện cho đất nước của tình yêu và các mối tình đẹp như mộng.

3.
France không ngần ngại nâng bàn tay gầy với những ngón tay thon của ai kia lên gần miệng, âu yếm đặt lên những ngón tay ấy một nụ hôn, rồi tiến tới hôn lên cả mu bàn tay, lại lật bàn tay người thương, tiếp tục hôn vào lòng bàn tay còn ấm.

- Tôi thích em lắm. UK, hẹn hò với tôi nhé? - France mỉm cười đầy tự tin khi vừa đường đường chính chính tỏ tình với quý ngài Anh Quốc uy nghiêm như thể anh ta biết trước câu trả lời.

- Sao cũng được. - Câu trả lời làm cho toàn bộ các nước châu Âu sốc lớn. France vẫn giữ trên mặt nụ cười của mình, nhưng có lẽ từ cười mỉm nó đã chuyển sang nụ cười đắc thắng.

4.
Từ sau khi được UK "chấp nhận" France càng trở nên vô sỉ hơn. Cảnh tượng UK - lịch lãm, nghiêm nghị, tử tế đi trước, kè kè bên cạnh là quý ngài Pháp đầy bản lĩnh, nhưng rất đỗi lãng mạn đúng chất Pháp - France. Đã trở thành hình ảnh không thể thiếu ở EU.

____________
Cộc Cộc

- Vào đi - Là giọng của y, nhưng nó lại thấp đến lạ thường. UK khẽ đẩy đôi đồng tử màu lam đậm chứa đầy vẻ mệt mỏi về phía cửa. France đứng đó, mang biểu cảm mà người đang say như y khó tả được.

- Em say rồi - France nói. Tiến đến gần y, cúi người, hai tay đặt lên hai bên vịn ghế bằng sắt, giam UK giữa cơ thể khỏe mạnh.

- Ta biết. Chỉ là... Ta đang băn khoăn một số thứ. - UK liếc mắt ra ngoài cửa sổ nơi mà bầu trời xế chiều mang các gam màu nóng chói mắt.

- Oh Mon chéri, em có thể chia sẻ mọi điều với tôi.- France mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán người thương.

Y đến giờ vẫn không thể hiểu rõ được khái niệm 'yêu'. Những cặp tình nhân trao cho nhau bất cứ khi nào họ thích, các nụ hôn hoặc những cái ôm ở mọi lúc và mọi nơi họ muốn. Hay khi một chàng trai quỳ gối đúng kiểu hoàng tử làm xiêu lòng cô gái còn đang bất ngờ.

Liệu y có thể có loại cảm xúc đó với anh không? Y không chắc lắm. Nhưng UK biết rằng mình cảm thấy khó chịu khi mà France gặp gỡ các cô gái khác rồi buông những câu trêu đùa làm họ bật cười. Và y chưa bao giờ ghét những trò tán tỉnh sến súa mà anh dành cho y, UK thấy xấu hổ khi anh làm điều đó ở nơi đông người nhưng y cũng có phần thích chúng. UK đôi khi cũng rất nhớ anh, y nghĩ về anh và y chỉ muốn được gặp anh mà thôi.

-"Vậy tất cả những điều này là yêu sao?" - UK nhìn France đăm chiêu một lúc rồi mới cất tiếng - Ta nghĩ ta sẽ thử yêu ngươi.

Trong chốc lát anh đã rất ngạc nhiên, France rất mau lấy lại bình tỉnh mà tặng cho UK một nụ hôn phớt nhẹ bên má hồng nhưng vẫn để lại sự mãnh liệt trên mặt Anh Quốc.

- France!

- Vâng, anh đây.

- Đừng để ta kì vọng vô ích

- Sẽ không đâu.

5.
Việc Anh và Pháp đến với nhau dù đã không còn mới mẻ gì nhưng vẫn là một vấn đề thường xuyên được đưa ra bàn luận.

Họ phải nói là hợp nhau đến bất ngờ. Anh vẫn bám UK 24/7 nhưng y không hề tỏ ra khó chịu mà mọi người còn có thể thấy vài tia thích thú trong đôi mắt màu biển xanh của y. Quý ngài Pháp luôn dành cho quý ông Anh Quốc những cử chỉ ngọt ngào và những lời nói sến súa.

Dần dần Anh Quốc đã có dấu hiệu tiến tới, y đã chủ động tìm tới anh để nói điều gì khác ngoài công việc. Y còn vài lần hẹn anh đi chơi và khi anh âu yếm UK chả thèm phản kháng mà còn thuận theo nó.

- Này France.

- Sao thế Mon chéri?

- Ngươi nghĩ thế nào nếu hai ta thử sống chung? - y nhỏ giọng chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy.

- Sao? Em nói gì cơ? - Anh giả vờ không nghe, trêu chọc y.

6.
- UK, sinh cho anh một đứa con nhé - France cất giọng trầm ấm, cầm lấy hai tay y, ánh nhìn nghiêm nghị. Có vẻ lần này anh rất nghiêm túc.

Hai người đã cưới nhau được khá lâu và anh biết vợ của mình cũng rất thích trẻ con, chỉ là giữ hình tượng thôi.

Anh Quốc chớp chớp mắt rồi chủ động kéo anh vào nụ hôn. UK vòng tay ôm lấy anh, kéo sát anh vào người y. Anh ấn mạnh môi mình vào đôi môi mỏng của y, liếm nhẹ phần môi dưới phớt hồng, ôn nhu xin phép được vào trong.

Y há miệng cho France đưa lưỡi vào trong khoang miệng nhỏ. Lưỡi anh di chuyển điên cuồng bên trong nơi ấm áp, khám phá từng ngóc ngách. Hai người môi lưỡi triền miên.

Dứt khỏi nụ hôn UK ngay lập tức đáp lời với khuôn mặt hớn hở - Tất nhiên rồi France.

7.
Hai thân ảnh đang thư giãn trên chiếc ghế sofa dài. UK cầm trên tay ly trà chậm rãi thưởng thức còn France nằm trên đùi y đọc sách. Thấm thoát thì con họ: USA cũng đã 5 tuổi rồi. Cái độ tuổi ngây thơ và dễ thương nhất của con người

- papa France, mama UK - Một cậu nhóc dễ thương bước vào, cậu ta cầm theo một *bông hoa hồng tím phấn khích nói - Con vừa được một cô dưới phố cho một bông hoa nè. Đây là hoa gì vậy ạ?

- Đây là hoa hồng tím tượng trưng cho tình yêu của papa và mama đó - Anh ngồi dậy nói, hôn nhẹ vào má y. Nở một nụ cười tươi. America dù không hiểu gì nhưng vì thấy France cười nên cậu ta cũng cười toe toét theo.

Khung cảnh gia đình ngập tràn sự dễ thương của đôi vợ chồng Pháp-Anh và đứa con đầu lòng của họ.

~~~||***||~~~
'Reng"Reng"Reng

France thức giấc vì tiếng chuông báo thức. Âm thanh inh ỏi của chiếc đồng hồ báo thức đã đánh tan khoảng không im lặng của căn phòng sang trọng. Anh vươn tay tắt đi cái thứ phiền phức ấy.

- Chào buổi sáng UK, anh vừa có một giấc mơ tuyệt vời về hai ta.

....

- A, phải rồi - Anh lười biếng nói như ngộ ra điều gì - Em đã là của người khác rồi mà - France cười nhạt.

Anh đi về phía bàn làm việc, nơi chứa bức hình người anh thương. Khuôn mặt nghiêm nghị quen thuộc, làn da xanh mềm mại và đôi mắt hút hồn người nhìn. UK đã cưới Spain và bỏ lại anh một mình.

France tự nhủ với bản thân mình rằng hãy quên y đi nhưng vị Anh Quốc kia nghiễm nhiên chiếm đoạt tâm trí. Không ngày nào anh thôi thương nhớ y.

- United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, em xem em đã làm gì tôi này. - Anh trầm giọng.

- Em biến tôi từ một kẻ đào hoa, mơ mộng thành... thành một tên thảm bại dưới chân em.

- Và có lẽ... tôi điên thật rồi. Điên vì yêu em.

(END)

--Blue_Cloud--

--------------------------
* Ý nghĩa của hoa hồng tím: là tượng trưng cho mối quan hệ gắn bó bền chặt, đại diện cho tình yêu chân thành và trường tồn mãi với thời gian.



2. Bạn hanmoc24 với tác phẩm FrUK:

Start here:

France×UK: Học tra bá đạo theo đuổi học thần hoàn mỹ.

Một số lưu ý:

_ Truyện viết về chuyện học đường, không liên quan đến lịch sử và chính trị.

_ y= UK

_ hắn = France.

_ "abc": lời nói

_*abc*: suy nghĩ.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là ngày France đến ngôi trường mới. Hắn thay bộ đồng phục của trường rồi bước xuống sảnh chính.

" buổi sáng tốt lành, thưa thiếu gia. Ông chủ đang chờ người ở bàn ăn"_ Vị quản gia già cuối người lịch thiệp nói.

" nói với ông ấy: ta trễ rồi không muốn ăn"_ France nói xong rồi quay người đi ra khỏi cửa chính. Vị quản gia cũng chỉ bt thở dài rồi bước vào phòng ăn.

" nó đi học rồi à?!"_ Kingdom of France buôn tay khỏi thìa, lấy chiếc khăn lau miệng.

" vâng thưa ông chủ"_ Quản gia.

" càng lớn càng cứng đầu!!! Haizz"_ Kingdom of France thở dài ngao ngán.

" ta phải đi công tác 2 tuần. Ngươi ở nhà chú ý thiếu gia chút"_ Kingdom of France vừa đi vừa nói với quản gia.

" vâng ông chủ"_ Quản gia cuối người nói. Kingdom of France gật đầu rồi bước lên xe rời đi.

Tại trường coutry and humans.

France vừa đến đã thấy một đám đông học sinh đang súm lại một chỗ mà hú hét. Hắn khá tò mò nên đã chen vào đám đông để xem thử. Giữa đám đông là một cô gái xinh đẹp đang tỏ tình với một coutryhumans. France quan sát tỉ mỉ coutryhumans kia, dáng người cao ráo, cũng rất đẹp, người đó sở hữu màu mắt màu xanh biển, dáng người cao gầy trong rất thư sinh.

" anh UK!! Em thích anh có thể làm người yêu em không "_ cô gái ngượng ngùng nói.

Các học sinh nam trong trường thì hú hét, còn học sinh nữ thì đầy sự hâm mộ với cô gái kia, còn France thì thấy con nhỏ trước mặt có chút ngu ngốc, một nhân loại tầm thường lại muốn với tới một coutryhumans.

" aaa nữ thần Emmy thật dũng cảm!!!"_ một học sinh nữ nói.

" ghen tị với hội trưởng UK ghê!!!"_ một học sinh nam nói.

" người ta là học thần còn là con nhà giàu ai mà chẳng thích"_ học sinh nam.

France nghe những lời bàn tán ấy liền kết luận người trước mắt rất nổi tiếng và có nhiều fan hâm mộ trong trường. UK cảm thấy ai đó đang nhìn chằm chằm mình liền liếc nhìn tất cả mọi người, khi UK nhìn vào France liền khiến hắn giật mình quay mặt qua chỗ khác. UK nhìn France một chút rồi quay qua nhìn Emmy.

" xin lỗi !!! Tôi không thích cô!!!"_ UK lạnh lùng nói.

" hội trưởng phũ quá đi "_ học sinh nữ 1

" từ chối mà hội trưởng cũng ngầu nữa"_ học sinh nữ 2.

" nếu không có gì nữa. Tôi phải đi rồi tôi còn bận việc"_ UK nói xong, liền quay người chuẩn bị rời đi.

" em sẽ không bỏ cuộc đâu!!! Em nhất định sẽ theo đuổi anh tới cùng hội trưởng!!!"_ Emmy nắm chặt tay nói.

" tùy cô!!! Tôi không quan tâm. Giờ mọi người mau giải tán!!"_ UK.

Mọi người bắt đầu giải tán, France thấy hết chuyện rồi thì cũng đi tìm phòng hiệu trưởng để nhận lớp.

Tại phòng hiệu trưởng.

France đứng trước cửa phòng hiệu trưởng gõ cửa vài cái.

Cốc cốc

" mời vào"_ giọng nói vang. France mở cửa bước vào.

" em là Frace nhỉ?!"_ coutryhumans đang ngồi trên ghế hiệu trưởng nói.

" vâng"_ France.

" tôi là UN hiệu trưởng của trường!! Giờ thì lớp của cậu là lớp 12A do thầy EU chủ nhiệm. Cậu chờ chút Eu sẽ đưa cậu đến lớp"_ UN nói rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho EU. Sau một lúc cánh cửa được mở ra, một coutryhumans bước vào.

" đây là giáo viên chủ nhiệm của cậu"_ UN.

" chào thầy "_ France

" chào em!!! Chúng ta nên về lớp thôi"_ Eu nhẹ nhàng nói.

Eu quay người bước đi, France thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.

Tới lớp, Eu kêu France đứng ở ngoài chờ, còn mình thì bước vào lớp trước.

" cả lớp hôm nay chúng ta có học sinh mới!!! Mời em vào"_ Eu.

France vừa bước vào thì mấy bạn học sinh nữ đã bắt đầu hú hét.

" trật tự"_ Eu tức giận rõ thước, cả lớp bắt đầu im lặng.

" xin chào, tôi tên France"_ France nhàn nhạt nói, mắt thì nhìn chằm chằm vào người đang ngồi gần cuối dãy 3 gần cửa sổ.

" được rồi!!! Em ngồi kế UK nhé"_ Eu nhìn một lượt quanh lớp nói. Vì lớp chỉ còn chỗ cạnh UK là còn trống.France gật đầu rồi bước xuống ngồi cạnh UK.

" được rồi chúng ta bắt đầu học!!! Cả lớp mở sách ra trang 78."_ Eu.

Tiết học bắt đầu, France nhàm chán nhìn lên bảng rồi khẽ liếc nhìn người kế bên. UK bị liếc liền khó chịu nhìn France khiến hắn giật mình.

" cậu lo chú ý nghe giảng đi. Nhìn chằm chằm tôi làm gì?!"_ UK nói.

" tôi.... Xin lỗi"_ France nói rồi cũng quay mặt lên nhìn bảng.

Ra chơi.

UK đứng dậy đi ra khỏi lớp, France vẫn ngồi tại chỗ mà nhìn chằm chằm UK. Đang suy nghĩ trên chín tần mây thì ai đó vỗ mạnh vào lưng hắn, khiến France mém tí đập mặt vào bàn. Hắn quay người nhìn người đánh vào lưng mình thì có chút bất ngờ, đó là bạn thân hắn Spain.

" lâu rồi không gặp "_ Spain cười nhìn France nói.

" lâu không gặp giờ nhìn mày khác quá đấy?!"_ France nhìn người bạn của mình mà trầm trồ, giờ gã nhìn thật khác trước. Nhìn chửng chạc và nghiêm túc hơn hẳn.

" từ từ rồi ai cũng thay đổi thôi!!! À mày muốn đi tham quan trường không?! Tao dẫn đi cho"_ Spain

" cũng được. Dù gì giờ tao cũng tính đi tham quan trường"_ France.

____________________________________________________________________

Ngày hôm sau, France buồn chán nhìn lên bảng, hay hôm nay cúp học đi. Trong đầu vừa loé lên hắn liền quyết định ra chơi sẽ cúp học. Giờ ra chơi cũng đã đến nhân lúc mọi người đều đi hết trong lớp chỉ còn một vài người hắn liền dọn sách vở vào cặp rồi chạy đi.

" bức tường này cũng hơi cao đấy ?!"_ France nhìn bức tường cao 3m trước mặt mà ngao ngán. Sau một lúc chật vật thì hắn cũng leo qua được cái hàng rào kia. France cầm cặp của mình lên rồi bước đi. Bên kia bức tường thì UK trong lúc đi kiểm tra thì nhìn thấy được một cái biển tên trên mặt đất.

" France?!"_ UK nhíu mày nhìn biển tên.

"hình như là học sinh mới ?!"_ Portugal đứng kế bên nói.

" tớ đi tìm cậu ta, cậu về lớp nói với thầy giùm tớ"_ UK quay người đi.

" à ..... ừ tớ biết rồi "_ Portugal nhìn UK đi.

* thường thường cậu ấy sẽ nói giáo viên mà ?! Sao hôm nay lại tự mình đi kiếm chứ?!*_ Portugal đầu đầy chấm hỏi bước về lớp.

Vì tiết tiếp theo là tiết hướng nghiệp, nhưng hôm nay thầy cho nghỉ nên UK không có mặt trong lớp cũng không sao.

France vừa đi vừa nhìn điện thoại, bỗng nhiên có người chặn đường hắn. France ngước mặt lên nhìn người trước mặt, tên trước mặt là một tên cao to, sâm hình đầy người, phía sau còn có vài tên đàng em.

" mấy người muốn gì?!"_ France mặt lạnh ngước lên nhìn bọn côn đồ hỏi.

" ai da cậu nhóc, sao lạnh lùng vậy?!"_ tên côn đồ trước mặt bỡn cợt hỏi.

" mấy người muốn gì?! Nếu không có gì thì né sang một bên"_ France nhíu mày nói.

" gan mày lớn thật đấy?! Có bao nhiêu tiền mau đưa hết ra đây"_ tên côn đồ ngạo mạn nói.

" tao không đưa đấy!!! Tụi bây làm gì được tao?!"_ France đôi mắt sắc bén nói.

" nhóc ranh ngươi gan quá đấy?!"_ tên trước mặt lấy ra con dao, miết trên mặt France. Hắn không nói gì, liếc con dao đang trên cổ mình rồi nhìn tên trước mặt.

" sao hả?! Sợ rồi à?!"_ tên trước mặt hả hê nhìn France, mà không biết rằng bản thân đang chọc nhầm người. France nhẹ nhàng cầm lấy tay tên côn đồ rồi quật ngã gã ta, cướp lấy con dao rồi cắt một đường ngang cổ tên đó. Tên đó không biết gì mà chết ngay tức khắc, những tên còn lại xanh xao mặt mày.

" mày... mày giết người rồi "_ Tên côn đồ thứ 2 sợ hãi nói, cơ thể run rẩy. Tên côn đồ thứ 3 sợ hãi mà rút cây súng trong túi ra chĩa về phía France. Hắn cầm con dao đứng dậy, khuôn mặt dính máu nhìn 2 tên côn đồ còn lại.

" hắn chết rồi thì hai người cũng nên đi theo hắn đi"_ France xoay con dao trên tay nói.

" mày mà qua đây tao sẽ bắn mày đấy!!!"_ tên côn đồ thứ 3 sợ hãi nói.

" cầm súng mà run rẩy như thế thì chắc cũng chỉ là đồ giả thôi nhỉ?!"_ France cười quỷ dị nói. Thật ra France biết khẩu súng đó là thật nhưng hiện tại hắn phải khiến 2 tên này thật sợ hãi mới có thể đối đầu được. France liếc xung quanh nhìn thấy được một khúc gỗ, liền nhanh chóng đá vào khúc gỗ trúng tên côn đồ thứ 2 khiến gã ta ngất xỉu. Tên thứ ba thấy vậy càng sợ hãi hơn.

" hôm nay tha cho ngươi đấy!!"_ France ném con dao đi, định cuối xuống lấy chiếc cặp thì...

Pằng

France đau đầu ôm bả vai bên phải của mình, quay ra đằng sau nhìn tên côn đồ thứ 3 đang chĩa súng ngắm vào đầu mình. Lúc gã ta định bóp còi thì Bốp gã ta bị đánh ngã nhào ra đất. Hắn bất ngờ nhìn người trước mặt chính là UK. Tên côn đồ thứ 3 sợ hãi mà chạy đi.

" này !!! Cậu có sao không?!"_ UK bước lại nhìn France, vừa vươn tay tính đỡ hắn dậy thì bị France gạt tay ra.

" tôi không sao !!! Không cần cậu quan tâm"_ France nói rồi đứng dậ, bả vai phải cứ tiếp tục chảy máu liên tục.

" gì mà không sao?! Đi theo tôi"_ UK nắm lấy tay trái của France rồi kéo hắn đi. France không muốn đi theo nhưng hiện tại hắn không thể phản kháng lại được.

Cả hai về tới biệt thự nhà của UK, y đưa hắn vào nhà rồi kêu quản gia đem hộp cứu thương lên.

" này mau cởi áo ra"_ UK nói.

" cởi áo làm gì?!"_ France nhìn UK.

" cởi áo ra để xử lí vết thương. "_ UK mặt lạnh nói.

France nghe vậy cũng cởi áo ra, UK đưa kẹp gắp viên đạn trên bả vai của hắn ra, sau đó lấy thuốc sát trùng thoa lên rồi băng bó lại một cách cẩn thận. Mọi thứ xong xuôi quản gia dọn dẹp hết mọi thứ. UK lấy một cho France một bộ đồ khác rồi kêu người hầu đưa hắn đi thay.

" giờ cậu không nên cử động mạnh!!! Nhớ chú ý đừng động vào vết thương"_ UK dặn dò.

" biết rồi"_ France.

" cậu ngồi nghỉ đi!!!"_ UK đứng dậy tính bước xuống bếp.

" có làm phiền gia đình cậu không?!"_ France hỏi.

" không"_ UK vào bếp dặn làm một tô cháo, rồi đi lên lầu.

" này cậu đi đâu thế?! "_ France.

" tôi đi về phòng "_ UK.

" tôi đi theo được không?!"_ France.

" cũng được"_ nói rồi UK quay người đi. France thấy vậy cũng đứng lên đi theo. Vào phòng, UK đem để cặp lên trên bàn rồi lấy một bộ đồ để thay, France thì nhìn phòng của UK. Phòng của y rất gọn gàng, mang tông chủ đạo là màu trắng, còn mang thoang thoảng mùi của hoa hồng.

" cậu đừng có mà phá hoại gì đấy?!"_ UK nói rồi đi vào phòng tắm.

France đi đến kệ sách nhìn một lượt, bỗng hắn nhìn thấy một cái hộp. Do tò mò mà hắn mở ra xem thì nhìn thấy một sợi dây chuyền.

* sợi dây chuyền này ....*_ France bất ngờ nhìn sợi dây chuyền, nhưng hắn cũng nhanh chóng đem sợi dây chuyền để vào hộp đặt lại chỗ cũ. UK bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy France đang ngồi trên giường đâm chiêu suy nghĩ gì đó mà không chú ý xung quanh.

" này cậu sao thế?!"_ UK lên tiếng gọi France. Nghe có người gọi mình France quay qua nhìn UK.

" làm gì mà cậu thất thần thế?!"_ UK quan tâm hỏi.

" không có gì đâu?!"_ France lắc đầu nói. UK cũng không quan tâm mấy, chỉ gật đầu một cái. Sau một lúc thì quản gia mang tô cháo lên, UK cầm lấy rồi đưa cho France, hắn cầm lấy bát cháo vô tình đụng vào vết thương mà a một tiếng.

" này cậu không sao chứ?!"_ UK lo lắng nói.

" không sao đâu"_ France nhìn UK khuôn mặt trở nên lo lắng mà cười nhẹ. Nghe vậy UK cũng không nói gì, mà ngồi xuống cạnh France.

Dưới sảnh chính.

" phu nhân !!! Mừng người đã về "_ một hầu nữ cúi người chào Northern Ireland.

" ừm. Thiếu gia đâu rồi?!"_ Northern Ireland cởi áo khoác ra đưa cho hầu gái bên cạnh.

" thưa phu nhân thiếu gia đang ở trong phòng với bạn của mình ạ "_ hầu gái.

" thằng bé dắt bạn về nhà chơi ư?!"_ Northern Ireland bất ngờ nói.

" vâng thưa phu nhân!! Nhưng lúc cậu chủ dắt người này về người này còn đang bị thương nữa ạ!!!'' _ hầu gái.

" được rồi!!! À chuyện này dặn mọi người đừng nói với Britain!!!"_ Northern Ireland dặn dò.

" vâng"_ hầu gái cuối chào rồi rời đi.

Hầu gái vừa đi làm việc thì UK và France cũng bước xuống sảnh. UK nhìn thấy mẹ mình có chút bất ngờ.

" mẹ!!! Hôm nay mẹ về sớm thế?!"' UK bất ngờ hỏi.

" à hôm nay mẹ xong việc sớm ấy mà!!!"_ Northern Ireland nhìn France đang đứng đằng sau UK mà ngạc nhiên.

" cháu là France đúng không?!"_ Northern Ireland.

" vâng. Cô biết cháu ư?!"_ France .

" à cháu là con của Kingdom of France. Ta có quen biết với ngài ấy. Con lớn mau thật đấy"_ Northern Ireland cười nói

" a vâng"_ France không ngờ rằng cha mình quen biết rộng như thế đấy.

Sau một lúc nói chuyện thì France cũng xin phép về nhà. UK thấy vậy kéo tay áo France.

" này vết thương của cậu..."_ UK chưa nói xong thì France đã cắt ngang.

" không sao!! Vết thương đã ổn rồi cậu không cần quá lo lắng"_ France nói rồi xách cặp của bản thân lên, cuối người chào Northern Ireland rồi đi về. UK nhìn France rời đi mà trong lòng có chút lo lắng.

" UK này"_ Northern Ireland nhìn con trai mình cười cười nói.

" dạ mẹ"_ UK giật mình nhìn mẹ mình.

" có vẻ con rất thích France nhỉ?!''_ Northern Ireland cười típ mắt.

" con...con làm gì mà thích cậu ta chứ?!'_ UK ngại đỏ mặt nói. Northern Ireland nhìn con trai mình mình mà cười. Đứa con trai này của cô vậy mà cũng biết ngại nữa đấy, lúc nào cũng thấy thằng bé bày bộ mặt nghiêm túc hệt như cha mình.

" thưa mẹ con lên phòng"_ UK bị mẹ mình nhìn ngại đến đỏ cả mang tai mà chạy lên phòng. Northern Ireland nhìn con mình biết yêu rồi thì cũng thấy vui vẻ đôi chút.

Tại biệt thự nhà của France.

" thiếu gia đã về "_ quản gia cung kính cuối người.

" cha ta đâu rồi?!"_ France nhìn một vòng quanh nhà hỏi.

" thưa thiếu gia ông chủ đã đi công tác, khoảng tuần sau sẽ về "_ quản gia.

" ừm"_ France nói xong thì bước về phòng. Trong phòng mình, France lại kệ sách lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ trên kệ. Mở ra bên trong có 1 sợi dây chuyền giống hệt sợi dây của UK. France nằm trên giường nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền mà ngẩn ngơ một lúc.

" tìm được cậu rồi United Kingdom"_ France nhìn sợi dây chuyền mà cười.

Trở về 8 năm trước lúc France và UK còn 10 tuổi.

" cha đây là đâu thế?!"_ France nắm lấy tay cha mình hỏi.

" đây là nhà bạn của ta!!! Chúng ta vào thôi"_ Kingdom of France nói.

" vâng ạ"_ France nắm lấy tay cha mình bước vào trong ngôi nhà đấy. Bên trong sảnh chính có một cặp vợ chồng đang đứng ở đó và 1 cậu bé nhìn ngang tuổi với hắn.

" UK con dẫn bạn ra vườn chơi đi con"_ Người phụ nữ trước mặt nhẹ nhàng nói với cậu bé đó. Cậu bé đó dạ một tiếng rồi chạy lại chỗ France. France nhìn cha mình thấy ông gật đầu thì đi theo cậu bé đó.

Ngoài vườn.

" này !!! Cậu tên gì vậy?!_ UK nghiêng đầu hỏi.

" tôi tên France. Còn cậu?!"_ France hỏi.

" tớ tên United Kingdom rất vui được gặp cậu!!"_ UK cười nói.

" tôi cũng rất vui được gặp cậu"_ France đỏ mặt nói.

* Cậu ấy đẹp quá *_ France ngượng chín mặt nghĩ.

" chúng ta chơi xích đu đi"_ UK chỉ cái xích đu gần đó nói.

" ừm được thôi"_ France gật đầu nói. Nghe vậy UK nắm lấy tay hắn kéo đi mà không chú ý rằng người đằng sau mặt đỏ như cà chua chính.

Từ hôm đó cả hai thường xuyên chơi với nhau, tình cảm của cả hai càng ngày càng tốt. Nhưng sau một tháng, thì gia đình của UK phải chuyển đi ra nước ngoài. Trước lúc đi France đã đưa cho UK một sợi dây chuyền và nói:

" lớn lên tớ sẽ lấy cậu cậu nhớ đợi tớ"_ France nắm lấy đôi tay nhỏ của UK nói.

" ừm tớ sẽ nhớ"_ UK cầm lấy sợi dây chuyền cười nói.

Trở lại hiện tại.

France nhìn sợi dây chuyền cười một cách vui vẻ, một bên khác UK đang ngồi trên bàn học tay cũng cầm sợi dây chuyền mà cười nhẹ.

" tìm được cậu rồi "_ cả hai đồng thanh phát ra một câu tại cùng một thời điểm dù cả hai không ở bên cạnh nhau nhưng hiện tại cả hai đang rất vui vẻ.

Ngày hôm sau.

" họ đang làm gì vậy?!"_ một học sinh nữ nói.

" á đam mỹ ngoài đời thật"_ nữ sinh 2

" con này!!! Haizz"_ người bạn đứng kế bên nhìn nữ sinh 2 hắc tuyết đầy đầu.

" này France!!"_ UK hắc tuyết nói.

" hử ?! Sao?!"_ France hỏi.

" sao cậu cứ đi theo tôi hoài thế?! "_ UK mệt mỏi nhìn hắn.

" Thích "_ France cười nhìn UK rồi nắm tay y luôn.

" nè!! Cậu ... Mau buông tôi ra nhiều người đang nhìn chúng ta lắm đó?!"_ UK ngại đỏ mặt.

" kệ họ"_ France nói rồi dẫn UK về lớp mặc kệ những lời bàn tán. Trong một góc khuất, một người đang nhìn France và UK bằng ánh mắt lấp lánh.

" wow họ đẹp đôi quá đi"_ Emmy cầm điện thoại nói, bỗng có người vỗ vào vai cô.

" không theo đuổi học trưởng nữa à?! Bị người ta cướp mất rồi kìa!!" _ người vỗ vai cô nói.

" thôi nhìn họ vui vẻ như vậy là được rồi!!"_ Emmy cười vui vẻ nói.

" nè LyLy chúng ta về lớp thôi!!! Sắp vào học rồi"_ Emmy nói rồi kéo tay Lyly đi.

" ừm về lớp thôi"_ lyly cười nói.

Tại lớp học 12A.

" này bài này tôi không hiểu cậu chỉ tôi đi"_ France chỉ vào một bài tập toán nói.

" bài này giải như thế này ..."_ UK vừa nói tay vừa lấy bút viết ra để chỉ cho hắn. Còn France thì cứ nhìn chằm chằm vào y mà cười cười.

" này cậu có nghe tôi chỉ không đấy?!_ UK nhìn người kia cứ nhìn mình mà cười cười liền hỏi.

" có mà"_ France.

" vậy giải lại cho tôi coi"_ UK nói. France không nói gì, cầm cây bút lên và bắt đầu giải. Sau một lúc cũng giải xong, UK cầm xem đáp án.

" đúng rồi!!! Cậu giỏi như vậy sao thành tích học tập lại rất kém vậy?!"_ UK nhìn đáp án, y chỉ nói sơ cách giải có một lần mà hắn đã giải rất chi tiết.

" tại lười thôi"_ France.

Cả hai cứ chăm chú nói chuyện với nhau khiến nhiều người trong lớp nghi hoặc.

" từ khi nào mà UK lại chịu thân thiết với bạn mới vậy nhỉ?!"_ Portugal ngồi nhìn cả hai đầy nghi hoặc.

" cậu không cảm thấy họ giống như có gian tình à?!"_ Spain ngồi kế bên nói.

" gian tình ?! Là gì thế?!"_ Portugal nhìn Spain nghiêng đầu hỏi.

" cậu không cần biết đâu"_ Spain cười nói.

* cậu ấy ngây thơ quá đi*_ Spain gào thét trong lòng.

" không cho biết thì thôi"_ Portugal không thèm nhìn Spain nữa mà lật sách ra đọc.

Sau mấy hôm, thì chuyện học sinh mới France theo đuổi học trưởng UK được đồn khắp trường. France cũng không thèm điếm xỉa vì đó là sự thật mà. Còn UK thì cảm thấy phiền phức vì lúc nào France cũng theo xác y mỗi lần y nói chuyện với ai France đều thả ra sát khí, khiến mọi người sợ hãi.

" France cậu đừng có dọa người khác được không?! Họ chỉ hỏi 1 số chuyện thôi mà!!"_ UK mệt mỏi nhìn France.

" chỉ là tôi không muốn người khác lại gần cậu!!"_ France.

" haizz"_ UK thở dài kéo mặt France lại gần mặt mình

" cậu đừng có mà ghen tuông vô cớ được không?!"_ UK nói.

" được rồi!! Sau này tôi sẽ không làm như thế nữa"_ France nói.

UK nghe vậy cười nhẹ, rồi cả hai cùng nhau về lớp. Tin France theo đuổi UK đã tới tại của Great Britain, ông liền đến nhà France để nói chuyện.

" tôi hôm nay đến để nói cho cậu biết tôi không ngăn cấm gì về việc yêu đương, nhưng.... Tôi mong cậu đừng ảnh hưởng đến việc học của con tôi"_ Great Britain nghiêm túc nói.

" cháu sẽ không làm việc học của cậu ấy bị ảnh hưởng đâu"_ France áp lực nhìn cha vợ tương lai của mình.

" được thôi tôi sẽ chờ xem biểu hiện của cậu"_ Britain nói rồi rời đi ngay lập tức.

" Great Britain là một người quan trọng sự hoàn mỹ!!! Cố gắng lên con trai!!"_ Kingdom of France nói xoa đầu hắn rồi bước lên lầu. France sờ lên đầu mình cười, nhất định hắn sẽ không làm cha hắn và UK thất vọng.

Từ hôm đó, France càng ngày càng nổ lực, thành tích ngày càng một tốt lên. Cuối năm đại học, France được tấm bằng xuất sắc của trường và bắt đầu tiếp quản công ty của cha mình.

Hôm nay, France hẹn UK ở một vườn hoa đào, hôm nay hắn nhất định sẽ tỏ tình với y thành công.

" xin lỗi France tôi tới trễ"_ UK chạy tới nhìn hắn xin lỗi.

" không sao đâu tôi cũng chỉ mới tới"_ France nói.

" mà cậu hẹn tôi có việc gì thế?!"_ UK. France bỗng quỳ một chân xuống trên tay cầm một hộp nhẫn, giơ lên trước mặt UK.

" UK này!!! Em đồng ý làm vợ tôi nhé!?"_ France. UK bất ngờ nhìn hắn, y cười vui vẻ rồi ôm chầm lấy hắn.

" em đồng ý"_ UK vui vẻ đồng ý. France vui vẻ đeo chiếc nhẫn vào tay cho UK, cả hai ôm nhau hạnh phúc dưới gốc cây anh đào. Không bao lâu cả hai kết hôn với nhau.

________________________ hết _________

3. Bạn qhsusu với tác phẩm CubaVietnam

Start here:

Oneshot: Cuba x Vietnam

-qhsusu-

Tại một ngôi trường đại học nổi tiếng toàn cầu ở Mỹ (trong thế giới countryhuman).

Có một cô nữ sinh mang gương mặt đỏ tươi có ngôi sao vàng ở giữa đang bước vào cổng trường. Mái tóc cô đen láy, đôi môi hồng, đôi mắt hiện lên ánh đỏ pha lẫn sắc vàng. Bước đi của cô khoan thai, điềm tĩnh. Và tất nhiên rồi, cô ấy chính là Việt Nam, nữ chính của chúng ta trong
câu chuyện này.

Hôm nay là ngày cô nhận phòng ký túc xá. Đi đến đâu, cô choáng ngợp đến đó trước cái độ sang chảnh của ngôi trường dành riêng cho con cái các trọc phú tài phiệt trên thế giới. Nổi tiếng toàn cầu nên tất cả mọi thứ của ngôi trường này đều không phải dạng vừa. Ngay từ cái cổng thôi đã biết chủ nhân của nó (là Mỹ) đã chịu chi như thế nào để xây được ngôi trường này. Nó được trang trí hoa văn lộng lẫy đến từng milimet, rồi tường rào bảo vệ cũng được chạm khắc biểu tượng nghệ thuật cổ đại. Rồi vào sâu bên trong một tí, thì có hẳn công viên với hàng cây xanh mơn mởn và vườn hoa muôn màu sắc. Ở chính giữa công viên thì nguyên một cái đài phun nước hạng xịn tạo nên những màn trình diễn tuyệt đẹp 24/7. Có hẳn những đoạn đường dài để di chuyển từ ký túc xá đến chỗ học, hay giữa các chỗ học với nhau. Tất cả những cung đường đó đều được xây dựng tỉ mỉ, kỹ càng, cẩn thận đến mức gần như không tì vết...

Quay trở lại với Việt Nam, sau khi đến phòng ký túc xá của mình, cô nghe thấy có tiếng ai đó ở bên trong. Cửa không khoá, cô bèn tiện tay đẩy cửa vào. Đúng là ký túc xá cũng thật là xịn xò. Có hẳn bồn tắm dùng trong khách sạn 5 sao luôn! Việt Nam nhìn sang bên chiếc vali đặt cạnh đầu giường, vậy là có ai đang ở đây à? Bạn cùng phòng với mình chăng? Chắc là vậy...

Vừa nghĩ đến, một cô gái tóc ngắn ngang vai, mang đôi tai mèo, mặc trang phục nữ sinh, ở giữa khôn mặt trắng nõn là hình tròn màu đỏ bước ra khỏi phòng ăn và đến cạnh Việt Nam. Chắc các bạn cũng đã đoán ra được là ai rồi ha :))

- Ơ kìa, xin chào bạn cùng phòng, bạn tên là gì? Tôi là Nhật Bản! - Cô gái tai mèo mở lời trước.

- Mình là Việt Nam! Rất vui được gặp cậu

- Phòng chúng ta còn ai không Việt Nam nhỉ? Trong danh sách là có 5 người mà.

- Tớ không rõ. Chắc tí nữa họ sẽ đến. Hay chúng ta tham quan trường trước nhỉ?

- Ồ, cậu cứ đi đi, tớ phải ở lại canh phòng, rủi có kẻ lạ lẻn vào thì nguy, với lại tí nữa 3 người họ tới còn vào được. Và quan trọng nhất, hôm nay anime yaoi sẽ chiếu phim mới đó hệ hệ :))) (suýt chảy nước dãi =))))

P/S: Nhật Bản là một hủ nữ chính hiệu =))))

Việt Nam nghe cô bạn nói mà chả hiểu cái mô tê gì sất. Cậu ấy đến đây để học hay để xem phim yaoi? Cô chỉ hiểu sơ sơ yaoi là kiểu truyện tình yêu nam x nam, còn lại thì cô không quan tâm. Cô chúc bạn xem phim vui vẻ rồi ra khỏi phòng ký túc xá. Chà, ngay cả hành lang cũng thật là sang chảnh. Cô bước xuống cầu thang mà cứ mải mê ngắm nhìn những thứ xung quanh. Tay vịn mà cũng cần hoa văn nữa chứ. Mải mê theo dõi nên cô không để ý là mình vừa bước hụt. Việt Nam trượt chân té cái "rầm" xuống cầu thang. Cô bị ngã và giờ không đứng dậy được nữa! Chết tiệt, mới ngày đầu tiên đã xui xẻo vậy rồi à?? Bỗng một giọng nói vọng lên:

- Ôi, cậu có làm sao không??

- Ouch...!

Việt Nam cố gắng ngồi dậy để thấy gương mặt của người vừa hỏi thăm mình vừa nãy. Một cậu bạn tóc nâu hơi xoăn, gương mặt có 3 sọc xanh dương, 2 sọc trắng so le nhau, bên trái là tam giác đỏ với ngôi sao trắng đính kèm. Và cậu khá điển trai. Trông cậu rất lo lắng cho cú ngã của cô. Cậu ngồi xuống đỡ cô dậy, hỏi thăm:

- Cậu vừa bị ngã à?
- Ừ, tớ nghĩ tớ gãy chân rồi. Giờ tớ chẳng đứng dậy được nữa đây này!

Cậu bạn kia xoa bóp chân cô một lát rồi nói:

- Không, cậu không bị gãy cái chân nào hết. Cậu chỉ bị trật khớp thôi!

- Thế mà bảo là "chỉ bị" thôi á?

- Tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé? Cậu cần được băng bó.

Và cậu quay lưng lại để Việt Nam leo lên lưng mình.

- ...Được rồi!

Thực sự cô cũng hơi ngại khi để người khác cõng đi như vậy. Nhưng
đây là vạn bất đắc dĩ nên đành chịu thôi.

- Nói thật thì, tớ cũng không biết phòng y tế ở đâu đâu, vì tớ mới nhập học. Tớ đoán là cậu cũng vậy, đúng không? - Anh chàng nói với vẻ thật thà nhưng có chút ngượng nghịu.

- Đúng thế.

- Cậu chịu khó một tí nhé, để tớ sẽ hỏi. Nhân tiện xin giới thiệu tớ là

Cuba. Phòng 502!

- Còn tớ là Việt Nam. Phòng 609!

Cuba cõng Việt Nam trên lưng mà chạy nhanh thoăn thoắt, Việt Nam còn phải kinh ngạc, cậu ấy cõng mình như thế mà không thấy nặng à? Và cô cũng khá ngượng nữa. Trước các hành lang, một vài sinh viên countryhuman nhìn thấy họ như vậy thì không khỏi tò mò. Cuba cũng

hỏi từng người, nhưng tất cả đều là sinh viên mới nhập học, không giúp gì được. Sau một hồi hỏi tới hỏi lui, cả hai mới biết được vị trí của phòng y tế. Nó nằm ngay cạnh phòng nhạc cụ của trường, sẽ có bản đồ chỉ dẫn. Việt Nam ngồi trên lưng Cuba nãy giờ mới để ý, hồi nãy cậu chỉ mới xoa bóp chân cô vài cái mà đã biết cô bị trật khớp. Cô tò mò hỏi:

- Thế...cậu học ngành y à?

- Sao cậu biết?

- Hồi nãy cậu chỉ xoa bóp chân tớ mà đã biết...

- Chuyện này đơn giản mà. Tớ thấy chỗ khớp của cậu bị bầm tím, với cả tớ bóp chân cậu còn kêu đau nữa. Vết bầm của cậu chỉ ở vùng khớp thôi, không ở đâu khác cả...

- Ờ ha!

- Với cả...ước mơ của tớ là trở thành một bác sĩ (chuyên về toàn thân luôn) để cứu sống được nhiều người. Đơn giản vậy thôi à.

- Ước mơ của cậu tuyệt vời đấy! Nó sẽ trở thành hiện thực! Sớm thôi!

Vừa đi vừa nói chuyện, cả hai trong chớp mắt đã đến phòng y tế. Bác sĩ băng bó cho Việt Nam rồi bảo cô nhớ chăm sóc bản thân mình, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ và tránh làm tổn thương chỗ băng bó. Cuba lại cõng cô trên lưng, chào tạm biệt bác sĩ rồi bước ra khỏi phòng.

- Giờ cậu muốn đi đâu đây, cô nương? Hay về kí túc xá luôn? Cậu muốn đi đâu, tớ đưa cậu đến đó!

- Nếu được thì...tớ với cậu cùng đi tham quan trường đi!

- Ý hay! Vamos! (Thẳng tiến!)

Việt Nam bỗng bật cười.

- Sao cậu lại cười? - Cuba hỏi.

- Ờ thì...lâu lâu được cõng như này cũng thích...

- Thế cậu thích được tớ cõng hả?

- T-Tớ...cũng... - Việt Nam khá bối rối trước câu hỏi này.

Nhưng phải công nhận là cậu ấy tuyệt thật, tuyệt vời ghê á, mình...

Mặt Việt Nam bỗng trở nên phiếm hồng, dù Cuba không nhìn thấy nó.

Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?

Cô càng lúc càng thích ôm cổ anh chặt hơn.

Trái tim cô đã lỡ một nhịp vì anh mất rồi.

Thời gian không có nhiều, toàn bộ ngôi trường không thể được khám phá hết trong ngày hôm đó. Cuba đưa cô về ký túc xá. Lúc này, 3 người bạn cùng phòng là Lào, Hong Kong và Phillipines (con gái hết nhá) đều đã đến. Tất cả 4 người rất ngạc nhiên, họ cảm ơn Cuba và đều giúp đỡ cô. Việt Nam rất cảm kích, nhưng lúc này cô lại nhớ đến Cuba. Cả 4 người rủ nhau đi ăn mừng ngày đầu tiên nhập học, vì đồ ăn ở căng tin ở trường miễn phí cho các sinh viên mới nhập học ngày đầu. Lào hỏi Việt Nam:

- Cậu có nghĩ là cậu đi được không? Nếu không thì phải ở nhà, bọn tớ sẽ mang đồ ăn cho cậu!

- Mà công nhận anh chàng Cuba kia tốt bụng thật, cõng cô nương đây về tận nhà luôn hí hí... - Hong Kong tiếp lời.

- Thôi, bọn tớ đi đây, ở nhà vui vẻ nha ~ Nhật Bản bước ra khỏi cửa.

Vậy là cả 4 người đều đã bỏ cô mà đi.

Việt Nam lúc này chỉ muốn nguyền rủa cái cầu thang hoa văn màu mè chết tiệt đó. Vì nó mà trong khi cả trường đi ăn tiệc mừng nhập học miễn phí ở căng tin hạng sang thì cô lại phải ngồi đây với cái chân băng bó. Haizz, đúng là đen đủi. Nhưng mà...không nhờ nó thì cô không thể gặp được Cuba.

Trong cái rủi lại có cái may.

Việt Nam muốn đứng dậy tham quan kí túc xá lắm, nhưng hiện giờ cái chân của cô không cho phép. Nhưng cô vẫn muốn đứng lên. Nhảy lò cò thì sao? Ý hay! Nhưng không có được, cô bị trật cả 2 chân. Giờ cô đã hiểu cảm giác bị cầm tù nó là như thế nào rồi.

Có tiếng gõ cửa. Giờ này có ai đến nhỉ? 4 người kia chăng? Các cậu ấy mang đồ ăn cho mình rồi à? Đúng lúc cái bụng mình đang biểu tình ầm ầm đây. Các cậu đúng là những người bạn tốt!

- Vào đi, cửa không khoá đâu.

Cánh cửa mở ra. Việt Nam mới biết là mình đã khen nhầm người.

- Cuba? - Việt Nam ngạc nhiên - Cậu không đến dự tiệc mừng à?

- Tớ tìm khắp bữa tiệc chẳng thấy cậu đâu cả. Nên tớ đoán là cậu ở đây.

- Ôi trời, cậu không cần phải lo cho tớ đâu. Lát nữa bạn cùng phòng sẽ đem đồ ăn lên mà.

- Tớ mang đồ ăn cho cậu luôn rồi nè! Cuba nói, trên tay là 2 hộp bánh pizza, đính kèm 2 lon nước ngọt.

Lúc này mà từ chối thì hẳn là rất bất lịch sự, nhất là trước mặt người mình thích nữa, nên Việt Nam đã nhắn tin với Nhật Bản là không cần mang đồ ăn lên đâu, có người "shipper" giao đồ ăn tận nhà rồi.

- 2 hộp bánh thì sao tớ ăn hết?

- Tớ ăn với cậu. Ăn một mình không phải rất chán sao? Tụi mình sẽ làm "pạc ty" ở nhà!

Cô không biết nói gì nên đành im lặng để cậu bạn chuẩn bị "bữa tiệc". Nhưng thực sự nội tâm cô đang gào thét, vì hồi hộp. Một bữa tiệc chỉ có hai người...

- À...ừm...Cảm ơn cậu nhé Cuba! Vì cậu đã giúp tớ chiều nay. - Việt Nam nói, trên môi nở một nụ cười.

Cuba ngây người ra một lúc rồi nói:

- Đâu có, chuyện tớ nên làm mà.

Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện. Và họ nhận ra họ có rất nhiều điểm chung. Chẳng hạn như cả hai đều thích xem phim viễn tưởng, đều thích vùng vẫy dưới trời mưa. Việt Nam kể rằng hồi nhỏ, trước khi cô đến đây thì mỗi lúc trời mưa cô đều mang ô chạy ra nhảy nhót, thậm chí còn chẳng cần đến ô. Mỗi lần như vậy, hai anh trai cô là Việt Cộng và Việt Hoà lại mắng cô té tát vì tội làm bẩn nhà, còn cô thì lại cảm lạnh một trận. Sau 1001 lần như thế, cuối cùng hai ông anh cũng đành để cô muốn làm gì thì làm, những cơn cảm sốt của cô cũng không còn nữa. Đến bây giờ, mỗi khi ông trời mang mưa xuống, thì cô vẫn thích ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia, để nhớ lại những kỉ niệm tuổi thơ của mình. Và cô còn có một kỉ niệm đáng nhớ khác nữa. Lần đó Việt Hoà rủ Việt Nam cầm gậy chọc vào con chó nhà hàng xóm, lúc đó cô chưa biết sợ là gì. Con chó giật mình liền sủa inh ỏi, Việt Hoà nhận thức được nên đã chuồn lẹ trước. Còn Việt Nam thì cứ đứng lại gần nhìn con chó sủa, thậm chí còn đưa tay ra trước mặt nó nữa. Đợi đến khi nó suýt cắn trúng tay cô thì lúc đó cô mới sợ hãi rồi co giò bỏ chạy. Và để trả thù ông anh quý hoá, Việt Nam đã hợp tác với Việt Cộng nguỵ trang thành những bụi cây một cách khéo léo rồi doạ Việt Hoà chơi một vố :)))

Cuba nghe xong câu chuyện của cô liền bật cười. Đúng là tuổi thơ dữ dội. Và cô bạn này cũng thật là thú vị.

Điện thoại Cuba reo chuông. Là Mexico, bạn cùng phòng và cũng là bạn từ thuở nhỏ của anh.

Cuba: Alo?

Mexico: Sao cậu không đến dự bữa tiệc? Tính bỏ tui bơ vơ lại một mình hả?

Cuba: Đâu có, 3 người còn lại (Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Brazil) đi cùng cậu mà! Với lại tớ có việc bận!

Mexico: Cậu bận cái gì giờ này chứ? Bữa tiệc sắp kết thúc rồi đó, tớ mang đồ ăn lên cho cậu nhé?

Cuba: Thôi khỏi cần, cảm ơn. Tớ cúp máy đây. Lát nữa tớ về.

Cuba cúp máy. Việt Nam tò mò hỏi:

- Bạn cùng phòng cậu hả?

- Ừ, cậu ấy đang đợi tớ.

Cậu dọn vỏ hộp và vỏ lon nước trên bàn cho cô. Thiệt là tinh tế mà!

Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cả 4 cô gái Lào, Phillipines, Hong Kong và Nhật Bản đã về tới nhà.

- Hế nhô! Bọn tui về rồi đâ-. Ủa, Cuba, sao cậu lại ở đây? - Hong Kong ngạc nhiên hỏi.

- À, tớ lên ăn tối với cậu ấy thôi mà. Tớ sợ Việt Nam ở nhà một mình buồn nên...

- Nên hai người mới đánh lẻ với nhau chứ gì? - Phillipines chen vào.

- Thôi đi, mấy người đi ăn đông vui thì sao mà thấu được nỗi buồn cô đơn! - Việt Nam phản bác.

Cuba xoa đầu Việt Nam rồi dịu dàng nói:

- Thôi, giờ tớ phải về nha. Bạn cùng phòng đang đợi. Mai gặp lại! Ngủ ngon!

- Ừ, ngủ ngon. - Việt Nam ngập ngừng, cố không để cậu thấy khuôn mặt mình đỏ ửng lên.

Việt Nam luyến tiếc nhìn Cuba bước ra khỏi phòng. Cô không muốn anh đi. Cô muốn anh ở lại đây lâu lâu thêm chút nữa. Nhưng mai gặp lại rồi, lo gì. Cô cố tập tễnh bước vào giường cùng với sự trợ giúp của Lào.

Tại phòng 502...

- Hola Cuba! Giờ mới chịu thò cái bản mặt về. 10 rưỡi rồi đấy! Không muốn cho người ta khoá cửa chắc! - Mexico lườm Cuba, trông cậu khá giận khi cậu bạn thân từ nhỏ không đi ăn tiệc cùng với mình.

- Thôi mà Mexico, tớ xin lỗi, được chưa?

- Mai nhớ bao tui đó!

Cuba thở dài. Từ nhỏ, mỗi lần Mexico giận dỗi là Cuba lại phải tốn tiền mua đồ ăn làm hoà với cậu ấy. Nhưng cậu không hề đòi hỏi quá đáng, nên tình bạn giữa hai người còn được giữ gìn cho tới tận bây giờ. Mexico thấy vậy liền nói với Cuba:

- Cậu không bao cũng được, nhưng phải kể cho bọn tui nghe hôm nay cậu đã đi đâu, làm gì, và...với ai?

Cuba tường thuật lại mọi chuyện của mình cho những người bạn cùng phòng, về việc cậu đã gặp Việt Nam như thế nào, trở thành bạn ra sao và cả bữa tối vừa nãy nữa. Mexico chép miệng:

- Ôi trời, cậu bạn thân của tôi, đừng vì gái mà bỏ bạn đấy nhớ!

- Thôi, đi ngủ đi, mai còn phải học nữa. Buổi đầu tiên mà buồn ngủ là không hay đâu! Với lại hãy nhớ, tớ và cô ấy chỉ là bạn.

- Okela!

..................

Ngày hôm sau, ngay khi kết thúc buổi học đầu tiên, 5 cô gái dắt tay nhau bước ra khỏi lớp. Nhật Bản rủ rê mọi người:

- Này này các cậu, muốn đến hiệu sách kia không? - Cô gái tai mèo chỉ vào hiệu sách bên đường.

- Để làm gì? - Việt Nam nhướn mày hỏi.

- Hôm nay bộ manga yaoi ra tập truyện mới đó! Phải đi nhanh lên chứ ko hết hàng mất!

- Cậu thích thì cứ đi, bọn tớ đi ăn trưa cái đã.

- Hả??? Các cậu không đi thì ai giúp mình tranh hàng bây giờ? (Mắt lấp lánh nước)*Năn nỉ đó ;-;

- Rồi rồi, đi là được chứ gì!

- Các cậu đúng là bạn tốt! - Nhật Bản khoác vai cả 4 người rồi như được gắn mô tơ, cô vèo một phát đến hiệu sách.

Việt Nam đến hiệu sách mà không biết là để làm gì. Thôi thì, đã đến đây rồi thì tự thưởng cho mình một cuốn luôn, mắc gì cam chịu!

Cô cùng Lào và Phillipines ngắm nghía kệ sách các loại, trong khi Hong Kong và Nhật Bản coi cọp một vài quyển truyện yaoi mà suýt chút nữa họ phải đền cả hai cuốn sách vì chảy máu mũi. Việt Nam nhìn thấy một quyển sách "999 câu chuyện hay về y khoa" trông nó có vẻ hay đấy, hay là lấy thử xem sao.

Bạn đang thắc mắc tại sao cô lại lấy sách này? Không phải vì cô có đam mê gì với ngành y đâu, mà vì cô muốn mua nó tặng Cuba =))) Nhưng mà quyển sách để chỗ sao mà cao quá, cô không lấy được. Sau một hồi tranh đấu về chiều cao, cuối cùng quyển sách cũng đã nằm

trong tay Việt Nam (mừng gớt nước mắt). Cuba muốn thành bác sĩ mà nhỉ, quyển sách này chắc sẽ giúp ích được nhiều cho ước mơ của cậu ấy. Nhưng lỡ cậu ấy đã mua quyển này về rồi thì sao? Thôi kệ đi, coi như hôm nay chơi lớn một bữa.

Việt Nam mang quyển sách ra quầy thanh toán. Ông chủ hiệu sách có vẻ hài lòng, vì giới trẻ bây giờ ít đọc những quyển sách hay như thế này, mà chỉ chăm chăm vào mấy thứ vô bổ (tui ko vơ đũa cả nắm à nha). Nhật Bản và Hong Kong mang ra tập truyện yaoi với vẻ mặt hân

hoan, còn Lào và Phillipines thì chọn 2 cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Nhật Bản: Xong! Hôm nay là một ngày bội thu!

Hong Kong: Trời ơi tớ đọc mà phêêê! Tên công thật biến thái mà cưng

vợ sao sao ý, còn bé thụ thì rất chi là cute!!

Nhật Bản: Quá ư là dễ thương và táo bạo! Nhất là mấy cảnh làm *** !

Phillipines: Đối với tui và Lào thì ngôn tềnh mới là chân lý :))))

Lào: Thế còn Việt Nam, cậu chọn sách gì vậy?

Việt Nam không nói gì, cô chỉ giơ quyển "999 câu chuyện hay về y khoa" cho đám bạn "chiêm ngưỡng".

Nhật Bản: Oà, đúng là thanh niên nghiêm túc!

Lào: Cậu thích học ngành y à?

Việt Nam: Đâu có, tớ mua về đọc cho vui tuổi trẻ :)))

Cô đâu dám nói quyển sách này là mua cho ai, chứ lũ bạn của cô biết được mà làm rùm beng lên thì e là cô chỉ có nước độn thổ.

Phillipines: Cái này người ta gọi là bà cụ non!

Việt Nam: Hì hì.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Việt Nam reng lên. Cuba hẹn cô đi ăn trưa. Việt Nam nói với các bạn là mình bận việc rồi chạy nhanh với tốc độ bàn thờ đến căng tin, hai tay vẫn ôm quyển sách, để lại 4 cô bạn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hihi, được crush rủ đi ăn ai mà lại không thích chớ :)))

Đến nơi, cô thấy Cuba vẫy tay ngồi chờ sẵn ở bàn ăn. Việt Nam bước lại gần với tâm trạng rạo rực, không giấu nổi nụ cười trên môi. Cuba thấy nụ cười đó mà cảm giác mình như đang mê mẩn. Cảm giác này là gì? Là yêu à?

Rồi cậu bừng tỉnh khi Việt Nam gọi mình nhiều lần.

Việt Nam: Cuba, ờm, mình nên ăn gì trưa nay nhỉ? Đi chọn đồ ăn với tớ

đi!

Cuba: Đ-Được thôi!

Hai người hai đĩa cơm trưa, mặt đối mặt với nhau. Bầu không khí giữa họ bỗng trở nên ngại ngùng. Cuba thấy quyển sách Việt Nam mua bèn mở lời:

- Việt Nam này, quyển sách của cậu...cậu cũng thích ngành y à?

- À, một chút thôi. Nhưng quyển sách này là tớ mua tặng cậu.

Nói rồi, Việt Nam đưa cuốn sách trước mặt Cuba, mặt hơi cúi xuống, nói với giọng dõng dạc nhất có thể:

- Tớ không biết cậu có cuốn sách này chưa nhưng mà...mong cậu hãy nhận nó coi như lời cảm ơn về hôm trước!

Cuba ngạc nhiên. Anh đã luôn mơ ước có cuốn sách này để có thể tự tin hơn về bản thân mình. Anh định vào đại học, kiếm một công việc làm thêm để có tiền mua nó. Và giờ nó đã ở ngay trước mặt anh đây.

Cuba: Cậu tặng tớ thật?

Việt Nam: Nửa tiền sinh hoạt tháng này của tớ đấy. Nhận đi!

Cuba cảm động vô cùng, đưa tay ra nhận cuốn sách trước ánh mắt chân thành của cô bạn. Nhưng anh cũng không muốn cô phải ép mình như thế chỉ vì việc làm nhỏ nhoi của mình đâu. Cả hai tiếp tục nói chuyện lông gà vỏ tỏi một lúc nữa rồi Cuba ngỏ ý đưa Việt Nam về ký

túc xá. Tất nhiên ai lại từ chối cơ hội này chứ.

Cả hai không biết, những người bạn cùng phòng của họ đã theo dõi hai người từ nãy đến giờ.

Phillipines: Cái gì mà "đọc cho vui tuổi trẻ" chứ? Rõ là đem tặng người khác!

Lào: Đích thị là yêu rồi! Chết cha!

Nhật Bản: Nếu Việt Nam là con trai thì mọi chuyện sẽ...Hế hế, mới nghĩ thôi mà...(máu hủ dâng trào)

Phillipines: Tỉnh lại đi bạn tôi! Cậu ấy là con gái trăm phần trăm đấy!

Hong Kong: Và Cuba thẳng

Nhật Bản: Giỡn xíu thôi mà, làm gì căng!

Ở một bàn khác, nhóm Mexico không hề kém cạnh.

Mexico: Ước gì cũng có người sẵn sàng bỏ nửa khoản tiền sinh hoạt của mình vì tui ha!

Tây Ban Nha: Cậu thì chưa chắc à nha!

Mexico: *buồn*

Bồ Đào Nha: Hay như này đi, cậu cứ tìm một cô gái nào đấy bị ngã cầu thang trật khớp, rồi đưa cổ về phòng y tế, đảm bảo ngon ăn ngay!

Mexico: Tui không phải Cuba.

Brazil: Tui chỉ cần có ai mua quả bóng mới cho tui là được! (Tình yêu bóng đá mãnh liệt)

Từ ngày đó, Cuba và Việt Nam cứ dính lấy nhau như hình với bóng. Họ có bất cứ lí do gì để gặp gỡ đối phương. Lúc thì đi ăn kem, khi thì vào hiệu sách, còn hôm nào trời đổ cơn mưa là y như rằng cả hai lại cầm ô leo lên sân thượng của trường để thoả mãn sở thích hứng nước mưa ngắm cầu vồng. Họ thân nhau đến mức những người bạn cùng phòng của hai người cũng đã trở thành bạn tốt.

Chỉ là, họ muốn tiến xa hơn là bạn...

Anh đã yêu cô.

Và cô cũng yêu anh.

....Sau 2 năm làm bạn, cuối cùng Cuba quyết định không dùng dằng nữa, mà sẽ nói hết tình cảm của mình với cô. Anh đã suy nghĩ rồi, cho dù bị từ chối, anh vẫn sẽ yêu cô. Vì cô là nguồn động lực thứ hai cho anh niềm vui sống mỗi ngày.

Buổi tối hôm đó, Cuba hẹn Việt Nam lên sân thượng của trường. Nơi này khá vắng vẻ vì ít người biết đến, nhưng nhìn từ đây ra phía xa thì khung cảnh có thể nói là lãng mạn, nhất là vào ban đêm trời quang mây tạnh, nhìn lên bầu trời đầy sao thì khỏi phải bàn cãi.

Trong đêm yên tĩnh, hai người ngắm sao một lúc thì Cuba mở lời với Việt Nam:

- Cậu có nghĩ mình may mắn không?

Việt Nam: May mắn?

Cuba: Vì được lên một nơi như thế này.

Việt Nam: Hì hì, có. Cậu chỉ hỏi thế thôi hả?

Cuba: Không, tớ có một món quà tặng cậu.

Việt Nam: Đâu, quà gì vậy?

Cuba: Nhắm mắt lại đi.

Việt Nam nhắm mắt lại, chờ đợi một bất ngờ xảy ra với mình. Cô bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, rồi nhanh hơn nữa. Và rồi cô cảm thấy trán mình vừa có một cái gì đó chạm vào.

Một cách thoang thoảng.

Một cách ấm áp.

Là một nụ hôn nhẹ nhàng. Cuba đã hôn lên trán cô. Đôi môi anh không ở trên đó lâu, chỉ khoảng 3 giây thôi, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để lại dư âm. Giữa tiết trời lập đông, mà cả Việt Nam và Cuba đều thấy mặt mình nóng bừng lên. Riêng Việt Nam, cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của anh. Cô ôm lấy ngực mình, cố gắng không để tim mình rớt ra ngoài hay nhảy vọt ra khỏi cơ thể, vì nó đang nhảy lên nhảy xuống không kiểm soát được. Cuba thì bình tĩnh hơn đôi chút, vì anh là người chủ động, nhưng xem chừng lúc này anh cũng chẳng khác gì Việt Nam.

Việt Nam cố nói với vẻ mặt bình tĩnh, dù mặt đã đỏ lên từng tầng:

- Cuba, cậu...

- Xin lỗi, tớ hơi bị mất kiểm soát. Bởi vì tớ yêu cậu.

Việt Nam ngạc nhiên. Cuba yêu cô sao?

Thôi được, đã đến nước này thì cô đáp trả luôn. Cô kéo áo anh lại, mặt hai người lúc này chỉ cách chừng nửa gang tay. Hai người mặt đối mặt với nhau như vậy một lúc, Việt Nam hỏi Cuba với tông giọng nghiêm nghị:

- Có thật là cậu yêu tớ?

Cuba nhìn sâu vào đôi mắt ánh đỏ vàng và mái tóc đen láy của cô, rồi lấy bàn tay lạnh của mình vuốt má cô. Anh nhẹ nhàng đáp lại:

- Đúng, tớ thực lòng yêu cậu.

- Vậy tại sao cậu không hôn lên môi tớ?

- Cậu vừa nói gì cơ? - Cuba không tin những gì mình vừa nghe.

- Cậu vừa nghe rồi đấy! - Việt Nam nói mà mặt cứ ngoảnh đi chỗ khác.

- Vì nếu người cậu yêu không phải là tớ, cậu cũng sẽ không mất đi nụ hôn đầu - Cuba bối rối trả lời.

- Phụt! - Việt Nam bật cười - Đúng là...cậu ko phải lo đâu, vì tớ cũng đã "đổ" cậu rồi. Đổ từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau luôn.

- Nói vậy nghĩa là...cậu cũng yêu tớ?

- Đồ ngốc! - Việt Nam đỏ bừng mặt.

Cuba kéo cô lại sát mình, vén mái tóc đen mượt ra phía sau, hai người môi chạm môi. Cô vòng tay qua cổ anh, anh ôm sát eo cô. Họ cứ thế mà tận hưởng vị ngọt của tình yêu, đến 1 phút sau, hai người mới buông nhau ra. Cả hai nhìn vào mắt nhau một cách say đắm, rồi anh thì thầm vào tai cô:

- Hay là chúng ta hẹn hò đi?

- Được thôi. - Cô ghé sát tai anh mà nói nhỏ.

Cả hai không biết rằng, có 8 người nào đó đã theo dõi họ từ nãy đến giờ, trên tay cầm chiếc điện thoại và đang mở máy ảnh ra để quay lại cảnh vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip