***...Nhưng...Hình dáng khẩu súng này khá là lạ...Không như những khẩu mà tôi hay thấy mấy tên cảnh sát an ninh, thường dùng để đe dọa người vô gia cư hoặc Infected.Khẩu súng này không gọn và nhỏ như mấy khẩu súng kia, ống sắt nó dài và hình tròn, không vuông như mấy khẩu súng ấy.Ở trên tay cầm súng, có gì đó tròn và trơn, như thể một cái ống tròn có thể xoay được.Ngac nhiên thay, có lẽ khẩu súng ấy có cái gì đó gây chú ý đến Jack, làm cho ông ta bay về phía trước tôi, bắt đàu nói về thông tin của khẩu súng ấy, như một cái bách khoa toàn thư vũ trang vậy." Ồ ! Ra là một khẩu S&W M29, thuộc kiểu súng lục ổ xoay, nhìn kích cỡ ổ đạn, có vẻ nó dùng loại đạn .44 magnum rồi." (Jack)"Jack, ông biết khẩu súng này à ?" (Seth)"Đúng vậy, thứ nhóc đang cầm là một khẩu súng lục ổ xoay, một loại súng không mấy phổ biến, cũng như không có tính thực dụng cao trong trận chiến." (Jack)"Vậy ông có thể nói cho tôi biết được không ?" (Seth)"Cũng được thôi, như ta đã nói, nhóc đang cầm khẩu M29, một khẩu súng lục ổ xoay. Vì thế, tốc độ lên nòng của nó hơi chậm, vì thao tác kéo búa hỏa kim, để bắn viên đạn ra ngoài." (Jack)"Nhưng được cái, là uy lực khi bắn của khẩu súng khá là mạnh. Cùng với cỡ nòng 8 inch được lắp vào, kèm với đầu ruồi xanh lá, tầm bắn và tính chuẩn xác sẽ xa và chính xác hơn." (Jack)"Ra là vậy, nghĩa là tôi nhặt được một khẩu súng cực tốt phải không ?" (Seth)Tôi phẩn khởi, trước khẩu súng tên M29 đang cầm trên tay, nghĩa đủ kiểu rằng, đéo sợ bố con thằng nào. Thì Jack lại phán thêm một câu nói...Làm tôi cụt cmn hứng luôn." Dĩ nhiên là...Không." (Jack)"Hồi nãy ta có nói điểu yếu rồi nhỉ ? Đó là tốc độ đạn lên nòng chậm. Chưa kể, nó còn là một mẫu súng đã cũ, nên dễ bị những người cầm những mẫu súng thời nay giết mau lắm." (Jack)"Và cũng vì nó đã cũ, nên nó vẫn sẽ gặp nhiều vấn đề phát sinh trong lúc dùng. Ví dụ như là bị kẹt lò xo quay, hoặc là kẹt đạn." (Jack)"Thêm một cái phát sinh, đó là tiếng súng quá to, nên nếu bắn một phát, là coi như bị phát hiện ngay." (Jack)"Cuối cùng, cũng như chí mạng nhất...Đó là khẩu súng chỉ chứa được 6 viên, theo tiêu chuẩn của súng lục ổ xoay. Nên chỉ cần hết đạn...Nhóc sẽ bị "Hội đồng, hiếp và thịt" ngay tại chổ." (Jack)" Vãi !! Ông nói cái quái gì thế ?? Cứ như thể tôi là con gái, bị cả lũ đực rựa quất không bằng ấy !?" (Seth)Tôi giật mình, hoảng hốt đến đổ đầy cả mồ hôi trên trán. Jack thì thở dài chán nản, lắc đầu đầy ngao ngán và nói."Ta nói ẩn dụ vậy thôi, thằng nhóc khờ này !?" (Jack)"Này !! Ông nói ai khờ thế hả ?" (Seth) Tôi tức giận, đáp trả đầy gay gắt."Tùy nhóc, nghĩ sao nghĩ. Nhưng về sau, nhóc nên xài khẩu súng cho cẩn thận, vì khẩu này không có khóa an toàn đâu. Lỡ mà cò súng vướn vào đâu...Là xong đời đấy." (Jack)"Nếu ông nói vậy, nghĩa là tôi hốt phải một củ nợ rồi." (Seth)"Nhưng có còn hơn không, nếu đụng phải mấy tên dùng vũ khí cận chiến, nhóc có thể dùng nó để đối đầu lại cũng được." (Jack)"Ờ nhỉ !? Thế mà tôi không nghĩ ra ! Cảm ơn ông đã nhắc nhé." (Jack)"Thế mới nói, nhóc khờ rõ ra, in hẳn trên mặt luôn rồi." (Seth)Đậu xanh ! Cảm ơn ông ta chân thành thế rồi, vậy mà ông ta vẫn còn nghĩa cho bằng được.Mà thôi, giờ trời đã gần trưa rồi, tôi cũng không nên vòng vo làm gì nhiều, cứ lấy hết tất cả những gì tôi có thể mang đi, mà may chóng rời khỏi đây nhanh chóng.Và cùng lúc đó, hình ảnh của Jack cũng đã nhanh chóng biến mất, có thể là giờ trong cái không gian đó, ông ta lại bận thêm cái gì nữa, nên mới biến mất như vậyNgay lập tức, tôi liền đút khẩu súng vào trong túi bên trong áo khoác, chạy đại về hướng bên phải, thấy có một cái bụi cây trước mắt, tôi liền phi đến, làm một cú nhảy qua cái bụi cây ấy, và...Dậm phải một cái gì đó"Ui da !!" (Seth)Tôi la lên, sau khi bản thân vừa bị làm một cú ngã, quay tận 360 độ đến chóng cả mặt. Phải đến khi tôi va trúng cái gốc cây, mông ngã hướng lên trời, mới dừng lại được.Điều đầu tiên tôi làm, đó là nằm sấp dưới đất, than vãn đưa tay, xoa cái lưng vừa tông trúng cái cây một cú thốn vãi nồi."Mẹ nó, ăn trúng cái gì mà xui thế không biết ?" (Seth)Vừa xoay lưng xong, tôi liền quay lại, coi xem cái thứ gì đã khiến tôi làm cú ngã chết bằm này.Ban đầu, sẽ chẳng là gì, nếu trước mặt tôi đó là một cục đá, một khúc gỗ, hay một thứ gì đó ngớ ngẫng khác.Nhưng đằng này....Trước mặt tôi...Đó là xác chết...Và cái xác chết ấy...Chính...Chính là đồng bọn của bọn cướp đó...Ban đầu, tôi giật bắn cả mình lên khi thấy cái xác ấy...Nhưng...Khi nhớ lại...Những người mà tôi đã giết vào đêm ấy...Cái xác ấy vẫn còn chưa bằng......Mẹ nó...Đã cố quên đi rồi, thế quái nào lại nhớ lại thế nhỉ ??À đúng rồi, đúng lúc tôi đang thiếu đồ để mặt, mà đồ tên đó...Trông có vẻ gì là dính máu cả, nên tôi quyết định...Hốt đồ tên đó mặc luôn.Tôi tiến tới gần, như ai ngờ đâu, càng gần hơn, thì cái mùi hôi thối của xác chết, kèm với...Phân và nước tiểu......Đúng...Không nghe nhầm đâu. Vì bình thường, khi đã chết đi, thì cơ thể sẽ tự động bài tiết các chất thải tồn động trong cơ thể.Và theo lẽ thường tình...Mùi xác chết phân hủy, pha với đống phân và nước tiểu ấy...Từ thối còn không thể miêu tả hết được.Đến nỗi, chỉ cần cái mùi ấy chạm vào lưỡi tôi, tôi đã phải cố nôn mữa hết những gì trong bụng. Dù từ hôm tới giờ, tôi vẫn chưa ăn được cái gì.Nhưng tôi mặc kệ điều đó, vì trước kia sống khổ quen rồi, thôi thì ráng chịu đựng cái mùi "Chó đẻ" này một chút, đổi lại là có đồ mặc, thế cũng ngon rồi.Tuy vậy, trong lúc tôi cố gắng kéo lấy áo của cái tên đó, thì tôi đã suy nghĩ...Làm thế nào mà hắn ta chết được ? Rõ ràng hắn ở đây...Đâu có đi cùng 3 tên đó đâu ?Và khi tôi cởi cái khăn choàng sọc trắng đen ra, tôi thấy có một vết hằng khá lớn ở ngay cổ. Nhìn có vẻ như là vết bàn tay.Nên tôi suy ra được, tên đó đã chết vì bị bóp cổ, dẫn đến ngạt thở mà chết.Nhưng...Ai là người bóp cổ hắn ta...Là ai chứ ? Vì hắn chỉ ở một mình ở đó, cùng với...Cô gái tóc trắng ấy......Đúng rồi !! Chính là cô ta...Nhưng mà...Lúc ấy cô ta bị trói mà...Làm thế nào mà cô ta...À mà khoang !? Lúc cô ta đến trước mặt tôi, còn mang một thanh kiếm rất lớn, chẳng lẽ là nó ??Nhưng mà...Tôi nhớ là xung quanh cô ta có thanh kiếm nào đâu ? Làm gì có chuyện cô ta có thể dùng kiếm cắt dây trói......Trừ phi...Cô ta dùng chính sức lực của mình, làm đứt dây trói ấy...Và có thể, đó cũng có thể lí giải về việc, cô ta có thể cầm thanh kiếm nặng trịch ấy, mà chẳng hề hấn gì.Nếu vậy...chẳng lẽ tôi đã thật sự ngu ngốc, khi mà giúp đỡ cô ta ư ??Mà thôi, kệ mẹ cô ta, giờ tôi cần phải tập trung cho mục tiêu tiếp theo, sau khi rời khỏi cánh rừng này.Và tôi mong là sẽ éo bao giờ gặp lại cô ta nữa.Chật vật lấy được cái áo từ cái xác đã cứng ngắc, tôi liền mặt vội nó lên người, còn riêng cái quần thì tôi không lột, vì trong đó dính mấy thử tởm lợm rồi.Nên tôi lấy tạm cái quần tôi tìm được trong thùng gỗ hồi nãy mà mặc. Chưa kể, tôi còn dư một căi quần nữa, nên đây cũng chẳng phải vấn đề lớn lắm.Dù vậy....Khi tôi quay lưng, chuẩn bị bỏ đi...thì có cái gì đó níu tôi lại....Cần phải làm một điều gì đó trước khi đi.Và không đắn đo hay suy nghĩ nhiều, tôi đã lấy xẻng, đào một cái hố hơi nông, chôm cái xác ấy xuống đất, mà làm một ngôi mộ tạm bợ......Vì nó khiến tôi có cảm thấy...Sự dằn vặt bên trong tôi đã vơi đi rất nhiều.Nhanh chóng, sau khi thu dọn tất cả những gì tôi lượm được và mang theo. Tôi liền phóng thẳng về chổ của tôi hồi tối, lấy hết hành tranh mà bỏ chạy một mạch.Tôi chạy theo hướng dòng suối đang chảy xuôi, bắt đầu chạy theo " mũi tên " của tự nhiên đang chỉ, để có thể rời khỏi cái cánh rừng chết dẫm này....... ...________________________________5 days later______________________________Pov tácTừ bên ngoài khu rừng rậm rạp, nơi mà đáng lẽ không có một ai qua lại, vậy mà lại xuất hiện...Một đứa nhó...À không, một cậu thanh niên lùn tịt, đang chậm chậm bước ra ngoài.Từ từ, từng bước chân vang lên vài tiếng xào xạc, do dậm lên thảm cỏ xanh mát ở bên ngoài cánh rừng.Và sau thảm cỏ xanh mát ấy, là những nền đất thô, đôi phần ẩm ướt, là những điểm đặc trưng của vùng thảo nguyên.Sau khi đi ra khỏi khu rừng, Seth đi thêm vài bước nữa một cách chậm rãi.Đơn giản là vì, cậu đang tận hưởng quan cảnh trước mặt mìnhCậu kéo cái khăn choàng đang đeo quanh cổ xuống cằm, hít một hơi thật sâu, thật dài, cứ như thể, đã quá lâu rồi cậu không hít thở bầu không khí trong mát của tự nhiên vậy.Dù rằng, trong tâm trí Seth đang tuôn trào một niềm vui khó mà tả được. Vì sao bao lâu năm, cuối cùng, cậu đã thoát được cái khu rừng khỉ ho cò gáy ấy.Và đó cũng là nơi, mà cậu đã bị bón một đống hành, do phải chật vật, cố gắng sinh tồn giữa rừng thiên nước độc, mà không một thứ gì trong tay.Nhưng, cậu vẫn cố gắn giữ bình tĩnh lại, thể hiện niềm vui lớn lao ấy, bằng một nụ cười nở nhẹ trên môi. Thoải mái được một lúc, Seth mới nhận ra trước câui là một vùng thảo nguyên rộng lớn trước mắt. Và vì quá tập trung về việc rời khỏi khu rừng, nên đã quên việc dự tính cho tương lai về sau.Và cậu...Lại chẳng biết, sau khi rời khỏi đây, thì bản thân cậu phải làm gì nữa ? Phải chăng...Cậu sẽ phải lang thang trong vô định, được tới đâu thì tới đấy ? Cậu nghĩ vậy." Jack !! Nếu ông có nghe thì xuất hiện đi !! Bây giờ tôi cần phải làm gì ??" (Seth)" Jack...Jack...JACK !!! Ông già chết tiệt !!! Ông có nghe tôi không thế ?? Trả lời với tôi đi chứ ??" (Seth)Seth hét toánh lên, tiếng vọng của cậu vang vọng cả vũng thảo nguyên, lẫn bầu trời xanh biếc.Nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng vọng của Seth lặp đi lặp lại, rồi nhỉ dần đi, đến khi mọi thứ trở nên im lặng, cậu mới hiểu được...Jack không đáp lại với cậu.Khuông mặt sau cái khăn choàng để lộ sự chán nản đầy rõ rệt, đến mức muốn dùng nắm đấm của mình, đập vào một thứ gì đó để xả giận.Đã 5 ngày trôi qua, chẳng hiểu vì lí do gì, Jack đã không xuất hiện lại trước mặt cậu kể từ ngày hôm đó.Seth nghĩ rằng, có lẽ Jack đang bận làm gì đó bên trong đầu cậu. Nhưng mà việc ông ta không báo trước với cậu, rằng ông ta sẽ vắng mặt để làm gì và vào bao lâu, làm cho cậu cực kì thắc mắc, không biết ông ta lại đang làm cái quái gì nữa ?Mà thôi, cậu cũng không nên quan tâm làm gì nhiều, vì điều cậu cần tập trung trước mắt. Đó là tìm một nơi nào đó có người sinh sống.Cụ thể là một bộ lạc, hay một thị trấn nào đấy, rồi xin họ tá túc vài ngày, để tìm một nơi nào đó mà..." Ê thằng kia !!" Một cách đấy bất ngờ, có tiếng nói của một người vang lên ở bên trái Seth.Cậu giật bắn cả mình lên, đến nổi, đuôi lông, lẫn đôi tai đang giấu trong mũ áo choàng dựng đứng cả lên.Có lẽ, đã lâu rồi cậu không nghe thấy tiếng người, nên khi nghe thấy có tiếng người vang lên, cu cậu đã giật mình hoảng lên.Nhưng cũng chỉ giật mình đôi chút, khi trước mặt Seth, không biết...Có phải là ngày xui ngày rủi không...Vì đứng trước mặt cậu...Là một tên thợ săn tiền thưởng, với cây rìu nhỏ trên tay.Có điều, không như 4 tên thợ săn tiền thưởng mà cậu cho là cướp ấy, tên đó mặc một bộ đồ màu nâu đất, kèm với đó là vài sọc vàng nhạt."Này !? Mày là người vừa la hồi nãy phải không ?" 2 bàn tay của Seth bắt đầu rung rẩy cả lên, do nhớ lại cái cuộc đối đầu lần trước, khi mà cậu đã xém chút nữa mất mạng, khi đối diện với chỉ một tên.Mặc cho cậu có khẩu súng đang giấu trong túi áo, nhưng vẫn có thứ gì đó vẫn ám ảnh cậu từ cái đêm hôm đó, khiến cậu...Chẳng dám có ý định tấn công kẻ đang đứng trước mặt.Thuận theo câu hỏi của hắn, Seth lấp ba lấp bấp đáp."A...A.À....À vâng....Là tôi...S..Sao thế ?" (Seth)"Ra là mày la, làm tao còn tưởng đứa nào trong cái thị trấn ấy đến chứ ??" "Th...Thị trấn nào cơ ??" (Seth)Seth tỏ ra băn khoăn, đến nỗi hiện lên trên đầu cậu, là một dấu chấm hỏi lớn."Ủa ? Chẳng phải mày cũng như bọn tao, đi đến thị trấn đó để tìm kho báu trong lời đồn à ??" Hắn ta càng nói, càng khiến cậu càng ngày càng thắc mắc hơn nữa. Nhưng mà để giấu thân phận, thôi thì bịa chuyện ra cho xong, rồi chuồn khỏi tên này càng nhanh càng tốt."À...À ừ...Đúng rồi...Tao cũng có ý định tìm cái kho báu ấy." (Seth)"..Ủa mà khoang ?? Bộ tao quen biết mày à ? Sao gặp tao mày không có chút đề phòng vậy" (Seth)"Mày nói gì lạ vậy ?? Chẳng phải 2 team chúng ta cùng chung nhóm thợ săn tiền thưởng hay sao ??" "Cùng...Cùng chung nhóm thợ săn tiền thưởng ư ?? Và đội tao với đội của mày...Có quen biết nhau à ?" (Seth)"À mà cũng không hẳn vì team mày với team tao chẳng có nói qua nói lại gì, nên mày không quen biết gì cũng phải." [Nhóm thợ săn tiền thưởng ? hai Team ? Cái ABC gì cơ ? Rốt cuộc hắn đang nói cái vẹo gì thế ]- Seth nghĩ thầm.Nhưng, sau một lúc, cậu cũng nhanh chóng hiểu ra được đôi điều.Cụ thể, là hắn nghĩ, cậu cũng làm một thợ săn tiền thưởng, do bộ trang phục cậu đang mặc là chỉ dành cho các thợ săn tiền thưởng.Và cái trang phục ấy, vốn là thứ xác định cái đội nào đấy, mà hắn vừa nói đến trong nhóm thợ săn tiền thưởng ấy.Còn về việc, tại sao hắn lại sợ người trong thị trấn thì cậu không biết. Nhưng quan trọng hơn, là cậu biết ở gần đây, có người sinh sống. Nên việc xin tá túc ở đấy một đêm là được rồi."Mà này, hồi nãy tự dưng mày hét lên làm gì thế ?" "À, chỉ là thằng đồng đội của tao nó chạy ra khỏi khu rừng này trước, nhưng lúc mà tao ra, lại chẳng thấy nó đâu ? Nên tao mới la vậy thôi." (Seth)"Thế à ? Mà hiện tại mày cũng đừng nên la lên, vì bọn tao đang có manh mối về cái kho báu ấy. Nếu mà để bị phát hiện, là coi như đi tong cả chỉ lẫn chài đấy." Kho báu, tên này cứ luôn miệng không ngừng nhắc đến kho báu, khiến Seth bắt đầu lên cơn tò mò.[Rốt cuộc, kho báu mà tên này nói là gì thế nhỉ ? Bên trong đó có chứa cái gì ??] (Seth)Càng suy nghĩ, Seth lại càng thắc mắc, rằng cái kho báu mà tên thợ săn tiền thưởng trước mặt cậu đang nói đó là gì ??Nhưng, nghĩ kỹ lại..Hiện giờ...Cậu chỉ có 500 LMD trong túi, và với chỉ nhiêu tiền đây, cũng chỉ dùng được đúng 1 tuần, nếu chỉ mua bánh mì và nước lọc.Nên cậu đã quyết định, cải trang thành thợ săn tiền thưởng, rồi tìm cách chiếm lấy cái manh mối ấy cho bản thân, rồi tự mò mẩn, kiếm cái kho báu ấy mà bán lấy tiền mà tiêu xài."À mà này, tao có thể đi chung với mày được không ?" (Seth)"Thế đồng đội mày đâu ? Mắc mớ gì phải đi chung với đội tao thế ?" "Ờ thì...Do tao là đứa ngủ trễ nhất...Nên bọn nó bỏ tao lại, nên bị lạc." (Seth)"Thế còn cái thằng tên Jack đâu ? Nói vậy là mày đi cùng nó, thế nó biến đâu mất tiêu rồi ?" 'Mày hỏi vậy thì tao biết trả lời làm thế nào ? Lúc mà tao ra khỏi rừng là đéo thấy nó rồi !! Có biết nó ở đâu đâu mà tìm ?" (Seth)Seth vừa dứt câu, hắn nhìn cậu một cách ngờ vực, khiến cậu tưởng rằng hắn đã nhận ra được lời nói dối ấy. Nhưng mà hắn cũng chỉ nhìn được một lúc, rồi lại đưa hai ngón tay nhéo lên thái dương mà nói."Hầy !!Thôi được rồi, đi theo tao đi, tới chừng nào kiếm được đội của mày rồi, thì tách giùm tao cái. Lương khô của bọn tao sắp hết rồi, nên không có thừa cho mày đâu." "Yên tâm, tao không phải cái loại người, thích nhận sự thương hại của người khác đâu." (Seth)"...Không thích nhận sự thương hại à ? Nói nghe ngạo mạn phết...Thôi, đi theo tao đi, rồi tao cho mày xem manh mối luôn, tới chừng nào gặp đội của mày, thì cả hai đội hợp tác tìm nó luôn." "À mà này, mày...Sao lùn thế ? Cứ như thằng nhóc 12-15 tuổi vậy." "CÁI ĐỊT MẸ !!! KỆ MẸ TAO !! NHẮC LÀM GÌ ??" (Seth)Seth tức giận, đến nỗi mặt mày đỏ tía cả lên, thậm chí gân thần kinh còn nổi rõ trên trán. Đến mức, cậu có lấy mũ chùm và khăn choàng che lại, vẫn để lộ rõ mồm một.Còn tên đó, nhìn thấy cái biểu cảm vậy mà cười phá lên không ngừng. Nhưng vì tránh bị dân làng phát hiện, lên chỉ che miệng cười thầm.Sau một lúc, cậu và tên thợ săn tiền thưởng đã đến nơi hắn dẫn đến.Đó đơn giản, chỉ là một gốc cây giữa cái thảo nguyên này, xuất hiện quanh đó là một tên thợ săn tiền thưởng khác, với con dao phây trên tay."Đợi đã !? Thằng nào đấy ? Sao nhìn nó trông quen quen thế ?" ( TSTT 1)"Nó từ team Xanh lá trong nhóm mình đấy, đồng đội bỏ nó rồi, giờ nó nhờ mình đi ăn ké chút." (TSTT 2)'Hừ !! Thật là..." (TSTT 2)Tên thợ săn tiền thưởng để lộ một vẻ mặt đầy khó chịu, hắn ta quay ra sau, như rằng không muốn nhìn mặt cậu.Nhìn thấy cái thái độ ấy, Seth chẳng quan tâm mấy. Vì cậu có ý định, là trộm cái manh mối về kho báu ấy, rồi chạy phắn khỏi đây, nên kiểu gì cũng không thèm nhìn lại mặt hắn.Có điều...Chẳng biết manh mối ở đâu...Seth đã không thể không để lộ sự ngạc nhiên của mình, khi thấy dưới gốc cây ấy...Là một cô gái...À không...Không phải cô gái tóc trắng ấy, mà là một cô gái khác. Nhìn đặc điểm ở lỗ tai trên đầu, có thể đoán chắc rằng, cô ấy thuộc tộc Kuranta.Về ngoại hình, cô ấy có vóc dáng khá mảnh mai, và...Cô ta có chiều cao...Còn cao hơn Seth. Và giờ....Cô gái ấy còn đang ngất đi, lưng vẫn tựa vào gốc cây, chiếm hết phần lớn bóng mát.Cô ấy mặc trên mình một bộ cái dài, có vẻ như là nông phục không có nhiều hoa văn, đúng kiểu đơn sơ và giản dị. Có thể chứng minh rằng, cô ấy làm công việc liên quan đến đồng áng.***
***Còn nói về tình trạng của cô gái ấy...Nói thật...Khá là tàn tạ, vì nhìn qua những vết sức, vết bầm tím trên má. Có vẻ như cố ấy đã bị đánh đập đến kiệt sức, được một khoảng thời gian rồi.Seth ngạc nhiên, cũng như nhớ lại cái vụ lần trước, khi mà cái cô gái tóc trắng kia, cũng bị bắt như vậy, khiến cậu phải cảnh giác đôi chút.Tuy vậy, khi quan sát kỹ lại thể trạng đầy kiệt quệ như thế. Thật khó nào mà cô gái ấy có thể như cô ta, tự cứu lấy bản thân mình được.Nhưng...Lí do gì cô gái ấy lại bị bọn chúng bắt đi ? Phải chăng là việc bắt cóc con gái, là xu hướng của những thợ săn tiền thưởng chăng ?" Ê mày !? Nhỏ nào đây ?? Khi không bắt nó làm gì cho tốn cơm thế ??" (Seth)"Đúng hơn là bắt được nó, chúng ta có cái ăn đấy mày" "Mày vừa nói cái quẹo gì thế ? Bắt nhỏ này mà có cái ăn ?? Mày bị ấm đầu à ?" (Seth)"Mày có nhớ cái manh mối tao vừa nãy nói không ?? Là nó đấy ?" (TSTT 1)" Cái gì !? Là nó á ?" (Seth)"Yep, vì bọn tao nghe nói, con nhỏ này biết vị trí của cái kho báu ấy, nên mới bắt về để tra khảo vị trí của kho báu." (TSTT 1)"Ồ....Ra...Ra là thế ! Tao hiểu rồi...Thể giờ...Tụi mày định làm gì...?" (Seth)"Tụi tao đang chờ nó tỉnh dậy xong, rồi mới tra khảo tiếp được...Vưà nhắc, nó tỉnh dậy rồi kìa." (TSTT 1)Tên kia vừa dứt lời, Seth đã quay lại, nhìn thẳng về hướng cô gái ấy, và quả thật, cô ấy đã tỉnh dậy...Nhưng với đôi mắt vẫn mắt nhắm mắt mở, thật khó mà nói cô ấy tỉnh tảo hoàn toàn được."Tính ra bọn tao bắt cô ta được nửa ngày đấy, không ăn không uống, thế mà không moi ra được gì cả," (TSTT 1)" Không biết nhà nó có phải làm lính không ? Vậy mà có làm cách nào cũng chẳng moi được thứ cứt nào cả ? " ( TSTT 2)" Thế ?? Tụi bây giờ làm liền không ? Ả ta tỉnh dậy rồi kìa." (Seth)Seth nói tiếp, vẫn tiếp tục cho cái màn kịch giả tào này, cho đến khi có sơ hở thì mới hành động liền." Giờ bọn tao làm liền đây, xem nè." (TSTT 1)Tên đó nở một nụ cười đắt ý. Hắn cầm chai nước lên, tiến đến chổ cô gái ấy đầy ung dung.Không một chút lịch sự, hay nhẹ nhàng. Hắn ta mở nắp chai ra, đổ hết một tràn nước lên đầu cô gái ấy.Khiến cho cô gái ấy giật bắn mình, phần là vì do nước bất ngờ đổ lên đầu, phần là vì cái lạnh của nước, khiến cô bừng tỉnh ngay tức khắc.Tên còn lại thấy vậy, thầm nở một nụ cười không thể không đểu hơn được." Tắm mát không hả ? Con đĩ chết tiệt kia !?" (TSTT 2)" Đáng ra, nến mày chịu khai vị trí của kho báu, bản thân mày phải chịu khổ vậy đâu." (TSTT 2)" Đúng vậy đấy, giờ mày hãy nói cho bọn tao biết số kho báu trong lời đồn ấy ở đâu đi, rồi bọn tao thả ra." (TSTT)Mặc kệ lời đe dọa của hai tên thợ săn tiền thưởng khốn nạn ấy, cô gái ấy hướng thẳng đôi mắt mà xám bạc, chứa đầy sự cương quyết đến kì lạ, nhìn thẳng vào hai bọn chúng.Dùng chút sức lực trong người, cô gái ấy cố gắng chút ra những câu nói đầy yếu ớt, đến mức chẳng thở ra hơi nỗi." Còn lâu....Còn lâu tôi....T...Tôi sẽ tiết lộ cho các người bất cứ điều gì về nó..." ( ???)Chưa nói hết câu, tên đứng bên cạnh dùng bàn chân trái dính đầy buồn đất của hắn, đá một cú cực mạnh vào mặt cô gái ấy, không một chút thương sót.Tiếp đến, hắn để lộ một vẻ mặt đầy khinh bỉ, phun một miếng nước bọt vào mặt cô gái." Này thì không nói !! Mày đừng để sự chịu đựng của bọn tao có giới hạn. Nếu nó mà chạm đến, mày nên biết hậu quả là gì ?" (TSTT 1)Nói rồi, hắn quay ra sau, để lộ một khuông mặt đầy bực bội, nói với tên đối diện." Tao đi đại tiện chút, mày đi chuẩn bị dụng cụ để tra khảo đi." (TSTT 1)" Ok, tao đi lấy liền đây." (TSTT 2)Nói xong tên đó, hắn quay sang nhìn Seth và nói tiếp." Còn mày đi canh chừng ả ta đi, và nếu được, cố gắng bắt con ả đó khai ra vị trí kho báu." (Seth)" À...Ừm....Được rồi, mày đi lẹ đi, để lâu són ra quần đấy." (Seth)Seth gật gù, tỏ ra hiểu những gì tên đó vừa nói. Còn tên đó không đáp lại, quay lưng lần nữa, kiếm đại nơi nào đó để đại tiện.Lợi dụng tình hình lúc này, Seth nhanh chóng chạy đến gần cô gái, cầm lấy trai nước cậu vừa lấy từ trong balo trên tay và nói." Này, cô uống đi rồi lấy lại sức..." (Seth)" Không cần !! Đừng có dùng chiêu trò này để lừa, tôi sẽ không khai ra bất cứ điều gì cả." (Seth)Cô gái lập tức cự tuyệt hành động " Giúp đỡ " của Seth, khiến cậu tỏ ra chút ngạc nhiên vì sự nghiên cường đến đáng kinh ngạc của cô.Tuu vậy, cậu cũng hiểu, vì cậu đang ăn mặc không khác gì một thợ săn tiền thưởng, lại còn đi chung với hai tên đó, nên cô ấy sẽ không tin tưởng cậu được.Seth hít thở một hơi thật sâu, và từ tốn nói."Yên tâm đi, tôi không cùng phe với 2 thằng não tàn kia đâu. Vã lại, tôi muốn có một cuộc trao đổi với cô cơ." (Seth)" Làm như tôi sẽ tin lời của một tên thợ săn tiền thưởng ?" (???)"Cô đừng so sánh tôi với mấy thằng đó. Vã lại, tôi không phải thợ săn tiền thưởng, tôi chỉ mặc lấy đồ bọn chúng để cải trang thôi." (Seth)" Cải trang ? Lừa tôi đấy à ?" (???)" Thật đấy, tôi không có lừa cô đâu. Tôi chỉ cải trang thôi." (Seth)Nghe câu nói ấy của cậu, đôi mắt xám của cô ấy nhìn thằng vào cậu, chứa đầy sự nghi ngờ." Tôi biết, là tôi không có bằng chứng để chứng minh. Nhưng nghe nè, hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian đâu, nên tôi nói thẳng luôn đây." (Seth)" Đó là tôi sẽ cởi trói cho cô trốn thoát, đổi lại cho việc đó, là cô hãy dẫn tôi đến chổ giấu kho báu..." (Seth)" Biết ngay mà ! Làm gì có chuyện một thợ săn tiền thưởng như ngươi sẽ không đề cập đến chuyện đó chứ ?" (???)" Ấy ấy !! Tôi chưa nói hết cơ mà ? Tôi chỉ muốn xin một chút lẻ tẻ chổ kho báu ấy sống qua ngày thôi, chứ không có chôm hết đâu mà sợ." (Seth)Nố là vậy thôi, chứ thực ra là Seth có ý định, thu hết số kho báu ấy cho bản thân mình. Vì vốn dĩ, mục đích của cậu như hai tên đó, có ý định truy tìm kho báu.Mà đã tìm rồi, làm gì có chuyện chia ngọt sẻ bùi. Vậy nên, cậu định sau khi giúp cô ấy thoát ra, cậu sẽ hưởng trọn hết số kho báu ấy. Còn lời hứa về việc lấy một chút là xạo đấy. Chẳng ai ngu mà thấy một đống tiền trước mắt, mà chỉ lấy một chút để nhai tạm bợ cả." Giờ cô suy nghĩ đi, tôi giúp cô trốn, đổi lại là cô dẫn tôi đến chổ kho báu ấy và lấy một chút. Hay là ở đây, bị bọn nó hành hạ không ngừng ?" (Seth)Seth liền đặt câu hỏi cho cô gái ấy, khiến cho cô bắt đầu phân vân, rằng cô nên tin theo lời của một kẻ lạ mặt lùn tịt này không ? Hay là cứ ở đây, chờ đợi một vị cứu tinh nào đó đến." Ái chà !? Giao dịch này nghe ngon nhỉ, cho tao tham gia với nhé ?" (TSTT 2)" Ê !! Cả tao nữa" (TSTT 1)Seth giật mình trước lời nói ấy, nhưng khi cậu định quay lưng đứng dậy, thì đã thấy kề ngay cổ bên phải, là một lưỡi dao sắn bén, vừa lóe lên chút tia sáng, thể hiện độ bén nhọn của nó.Nhưng càng bất ngờ hơn...Chẳng hiểu từ lúc nào, mà hai tên ấy đã phát hiện ra được ?" Mẹ nó ! Thế quái nào bọn mày nhận ra được thế ??" (Seth)"Khà khà, có gì lạ đâu, đơn giản là do mày để lộ quá nhiều sơ hở đấy thôi." (TSTT 2)" Đó là vì từ lúc gặp mày, tao đã ngửi thấy mùi xác phân hủy, bay quanh quẩn bộ đồ của mày." (TSTT 1)" Và cũng vì tao thuộc tộc Lupo, nên khứu giác của tao không nhầm đi đâu được." (TSTT 1)" Tao cũng vậy, và vì cảm thấy nghi ngờ, nên tao và nó đã giả bộ đi làm việc khác, xem mày rốt cuộc là gì ?." (TSTT 2)" Mà nhờ cái tai của tạo thuộc tộc Castus, nên nó đã lập công lớn mà nghe lén được cuộc nói chuyện của tụi bay, khiến mày lòi cái đuôi ra ngoài đấy con ạ." (TSTT 2)Nghe thấy những lời nói ấy, Seth chật lưỡi rõ to, đủ để cả 3 người nghe thấy được.Và càng cảm thấy thất vọng với chính bản thân hơn, đó là cậu đã để lộ sơ hở....Đúng hơn là để lộ quá nhiều là đằng khác, khiến cho bọn chúng mau chóng phát hiện ra được cậu.Ban đầu, Seth sẽ tỏ ra rất đề phòng, và sẽ chẳng dám có ý định phản kháng lại trước lưỡi dao đang kề bên cổ.Thế nhưng...Nếu cái tên thợ săn tiền thưởng...Đang kề lưỡi dao ngay cổ cậu...Không nói trúng câu nói mà cậu ghét nhất......Thì có lẽ, hắn đã có thể cứa được cái cổ của cậu rồi."Và đặc biệt hơn nữa...Trong nhóm tao, chẳng có một đứa thợ săn tiền thưởng nào...Lại lùn tịt như mày cả. Nên có lừa, thì phải lừa cho chuẩn vào...Nhóc con ạ..." (TSTT 1)......"...CÁI ĐỊT CON MẸ MÀY !!! TAO ĐÉO PHẢI CON NÍT !!!" (Seth)Seth tức giận đến tái cả mặt, cậu nhanh chóng cuối cả người xuống, tránh cho lưỡi dao ấy chém thẳng vào cổ cậu. Hai tay chống xuống đất, còn hai chân nhảy dựng lên, tung một cú đá cực mạnh vào bụng tên đó. Cú đá ấy đủ mạnh, để khiến hắn phải té ngã ra sau, và ôm chặt bụng lại, vì dính phải cú đá, từ đôi chân của một người suốt chỉ biết chạy, chạy không ngừng...Chạy để sinh tồn.Khi tên còn lại mất cảnh giác, cậu liền đứng phắt dậy, rút ngay khẩu súng trên tay, chĩa thẳng vào hai tên thợ săn tiền thưởng. Và với ngón tay, đã đặt ngay cò súng, cậu đã sẳn sàng cho việc phản công lại, nhưng không đồng nghĩa với việc, cậu sẽ tiếp tục giết chết bọn chúng.Nhìn thấy nòng súng trước mặt, cả hai tên bắt đầu hoảng đến tá hỏa. Khi thấy cậu đã cầm trên tay, một thứ vũ khí còn đáng sợ hơn cả mấy cái đao kiếm hai bọn chúng đang cầm.Vì khác với cung hay nỏ, súng có thể bắn liền phát liên tục, và tốc độ thay đạn cũng nhanh tùy loại súng. Và với khoảng cách hiện tại của hai bọn chúng, thật khó mà có thể nói, bọn chúng có thể chạy khỏi đây, mà trên người không có một lỗ đạn nào được.Còn Seth thì sao ? Khi vừa rút khẩu súng trên tay, cu cậu dường như lấy được một chút cam đảm nào đó để đối đầu với hai tên đó.Nhưng dù vậy, cậu vẫn giữ cảnh giác, đề phòng hai tên đó tiến tới gần cậu mà tấn công trước."Đứng im đấy ? Cục cựa dù chỉ một bước, là tao bắn đấy !!." (Seth)Seth la lên, đe dọa hai tên ấy, nhưng cậu vẫn có gì đó lo lắng rằng, lời đe dọa của cậu sẽ không có hiệu quả gì với chúng.Cậu từ từ lui ra sau gốc cây, cuối người xuống mà một tay cởi trói cô gái ấy, còn tay cầm súng vẫn chĩa thẳng vào hướng hai tên thợ săn tiền thưởng ấy.Dù khá chật vật, khi cởi dây trói bằng một tay, nhưng mà chỉ vài phút sau, cậu cũng cỡi trói được cho cô gái ấy. Cậu nắm tay, kéo cô đứng dậy lên.Vì đã bị trói quá lâu, nên việc đứng dậy có đôi chút khó khăn, nhưng cũng không hẳn là không được.Thay vì nắm tay cô gái để trốn ra ngoài, như một cách mà anh hùng hay thường dùng để cứu mỹ nhân, thì Seth lại làm ngược lại.Cậu liền núp ở phía sau lưng cô gái, vương người lên, dùng một tay kẹp quanh cổ cô, khiến cho cả cô gái và hai tên thợ săn tiền thưởng đều bất ngờ, trước hành động của cậu.Nhưng càng bất ngờ hơn, Seth đã dừng việc chĩa súng vào hai tên đó...Mà lại chĩa súng...Kê thẳng vào đầu cô gái."What đờ hợi !! Mày làm cái đéo gì đấy !? Bỏ súng xuống mau !!!" (TSTT)Một tên trong hai bọn chúng hoảng hốt mà quát lớn, dĩ nhiên là hắn la lên, là vì nếu cô gái ấy chết, thì cả đời hắn chả tìm được cái kho báu ấy. Chứ chẳng phải vì tính mạng của cô gặp nguy.Đến chính bản thân cô, còn phải giật mình, trước cái hành động kì quái. Nhưng chưa kịp nói gì, Seth đã thì thầm đến tai cô, mà nói nhỏ."Yên tâm đi, tôi chỉ diễn kịch thôi. Cô cứ giả bộ giúp tôi, để tôi bắn vào chân hai thằng đó, rồi chúng ta cùng thoát." (Seth)Nghe cậu nói thế, cô gái tạm thời im lặng, nhưng sự ngờ vực của cô, vẫn tồn động trong tâm trí, khi mà chính cô....Cũng chẳng thể tin tưởng cậu hơn mấy tên thợ săn tiền thưởng ấy là bao."Thằng kia !! Thả cô ta ra mau !!" (TSTT 2)"Ấy ấy, tụi bay quên tao nói gì rồi à ? Cứ ở yên đấy, cục cựa là tao bắn, còn nếu éo nghe lời...Tao bắn thủng sọ con ả này, coi như tao không tìm được, thì tụi mày cũng đừng hòng tìm." (Seth)Seth ăn nói một các cọc cằn, cố thể hiện bản thân là một kẻ cực kì nguy hiểm, nhằm đe dọa bọn chúng dễ dàng hơn. Và cùng với cái ánh mắt chường thẳng về phía trước, càng khiến cho hai tên đó tin một cách chắc nịt rằng...Cậu sẽ bắn thật.Từ từ...Từng giây trôi chậm đi...Và cái tình huống oái ăm này, trở nên căn thẳng hơn bao giờ hết.Và trong một khoảng khắc ấy, khi thấy thời cơ chín mùi...Seth đã dứt khoác, chĩa súng hướng vào chân của một tên.Cái đầu ruồi màu xanh lá ngay lập tức ghim tâm vào cái chân, khiến cậu chắc nịt rằng, chỉ với một phát, cậu có thể bắn trúng hắn.Tên đó thấy vậy, trong phút chốc đã giật mình, quay lưng lại chuẩn bị bỏ chạy...Nhưng đã quá trễ Ngón tay của Seth lập tức kéo vào cò súng, chuẩn bị cho phát đạn đầu tiên của chính cậu...Và...*Cạch*......Và rồi...Chẳng có gì xảy ra hết...Mọi thứ thật là im lặng, ngoài tiếng kéo cò của khẩu súng...Nhưng...Kì lạ hơn...Khẩu súng...Lại không bắn ra đạn.Cả đám ngớ người, nhìn nhau mỗi người một hướng, nhưng sau đó...Đều tập trung nhìn vào...Seth...Với đôi mắt mở to hết cỡ ra....Cùng với khẩu súng trên tay của cậu.[Cái...Cái đéo gì...Thế quái nào khẩu súng không bắn được thế !? Rõ ràng trong ổ xoay đó có đạn mà ?? Sao tự dưng không bắn được thế này ???] (Seth)Seth cầm khẩu súng giơ hướng trước mặt cậu, còn ngón tay thì không ngừng kéo cò, thúc dục rằng khẩu súng phải bắn ngay...Nhưng kết quả vẫn là không...Tuy nhiên, cậu chưa hiểu vì sao, khẩu súng lại không thể bắn được. Thì một cách nhanh chóng, một thứ gì đó bay đến, quất một cú thật đau...Vào chính thái dương Seth.Cú ấy mạnh đến nỗi, cu cậu đã ngất ngay tại chổ, tay buông lỏng cô gái ấy, mà ngã xuống đất một cách thảm hai.Cả đám giật mình, nhìn thẳng xem thứ gì vừa quất thẳng vào đầu Seth, cả cô gái ấy cũng quay sau lưng, ngạc nhiên trước sự xuất hiện đầy bất ngờ này.Đôi diện trước mặt cả đám, đó là một...Cậu trai trẻ...Sỡ hữu một khuông mặt...Khá là xinh gái, có vóc người nhỏ, và ngạc nhiên hơn...Nhỏ bằng cả Seth...Có lẽ vậy.Nhưng với bộ trang phục là một cái áo khoác xanh lam nhạt, đeo bên tay trái là băng đeo màu vàng, được viết bằng tiếng Victoria.Trên tay còn cầm một cây thương hơi quá cỡ, nhưng hình dạng của nó lại kì lạ, không nhưng bao cây thương bình thường khác.Cùng với một bộ quân phục nâu, đeo một lớp giáp da trước ngực. Càng khiến cho cậu ta, trông trửng chạc, và người lớn hơn.Mái tóc đuôi ngựa màu xám tro nhẹ nhàng lắc nhẹ trong gió, cậu gỡ lớp mũ bảo vệ trong suốt, hướng đôi mắt màu tím nhạt vào hai tên thợ săn tiền thưởng ấy mà nói.***
***" Xin lỗi vì chen ngang cuộc trò chuyện nhé, nhưng tôi muốn đến đây gặp các người, bằng việc đàm phán trong hòa bình." (???)Cả 2 tên thợ săn ngớ người, vì miệng người đó nói là hòa bình, thế mà mới đến mà đã đánh người trước rồi.Nhưng quan trọn hơn, đó là bọn chúng đã yên tâm về khẩu súng mà Seth đã cầm lúc nãy. Vì bọn chúng nghĩ khẩu súng ấy không có đạn, hoặc là không biết cách dùng.Còn cái cậu trai trước mặt kia thì chỉ cầm một cây thương, một loại vũ khí cận chiến. Mà bọn chúng lại có tận hai người, nên việc giành lấy chiến thắng là cực kì dễ dàng." Thằng kia ! Mày muốn cái gì ? Trông ăn mặc như vậy...Mày không phải người vùng này ??" ( TSTT 2)" Thật ra là cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là có một người nhờ tôi đến tìm và đưa cô gái này trở về an toàn thôi." (???)" Nếu mày nói một đứa con gái khác, thì mày nên kiếm chổ khác, còn nếu như là con ả này...Thì éo, nó là của bọn tao." (TSTT 1)" Thôi nào, làm việc tốt có khó khăn gì đâu, vã lại..Cô gái ấy cũng mệt rồi, nên..." (???)" Tao nói vậy rồi không nghe à ? Mày đúng là đứa ngốc tự tìm đường chết mà." (TSTT 2)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip