Đến tầm giữa trưa, Thế Hiển đã chuẩn bị xe để đưa mợ và Yến đi, còn thằng Hữu thì chắc phải tháng sau. Ông bà cả và Linh ra tiễn mợ với nó, thằng Linh ôm Yến, cậu khóc nhiều lắm, tới mức mà không nhờ Thế Hiển ra can thì chắc cậu không cho Yến đi đâu.
"Huhu Yến ơi, huhu bà đi rồi...bà đi rồi bà đừng có quên tui nghen Yến. Tui nhớ bà lắm, hổng có bà tui biết chơi với ai?"
"Tui...tui cũng sẽ nhớ ông lắm. Hay là lúc nào rảnh, ông...ông ghé chơi với tui đi."
"Thôi em buông nó ra để nó còn đi. Muốn chơi thì tối sang chơi với cậu."
Thế Hiển tách Linh và Yến ra, rồi cậu đi xếp đồ đạc của mợ ở phía sau xe.
"Bây về bên đó có chuyện gì là phải báo với cha má liền nha con."
Ông cả vuốt tóc con gái, ông cũng không đành để mợ về lại nhà chồng sau biết bao chuyện xảy ra.
"Dạ thưa cha."
"Nè, nghe má dặn. Thằng Tịnh có làm gì bây buồn, bây khóc thì bây cứ về đây, về đây cha má lo cho bây chứ bây đừng có ở bên bển."
Bà cả chỉnh lại tóc tai cho mợ, bà ôm chầm con mình mà nói.
"Đi nè, kẻo trễ."
Thế Hiển đã ngồi trên xe, sẵn tiện anh mở cửa để Yến và mợ ngồi ở ghế sau cùng nhau.
Chiếc xe rồ ga rồi lăn bánh, ở phía sau, Linh chạy theo vẫy tay tạm biệt Yến, vừa vẫy cậu vừa hét lớn.
"Yến ơi, tui nhớ bà lắm, huhu tui sẽ nhớ bà lắm!"
Yến quay đầu ra nhìn cho tới khi bóng dáng Linh không còn chạy theo nữa.
Bây giờ nó mới cảm thấy buồn, nó đi rồi không biết ai chơi với Linh, rồi ai chọc cho Linh cười. Nó cũng nhớ tụi gia đinh bên nhà lý trưởng, rồi cả mấy đứa trong xóm mà mấy hôm Hữu đưa nó ra chơi. Nó nhớ hết á, mặt nó xụ xuống, đôi mắt nó ngập nước mắt, chỉ cần đụng nhẹ thôi là trào ra rồi.
"Yến..."
Mợ nhẹ nhàng kêu, Yến giật mình.
"Dạ...dạ mợ?"
"Em buồn hả đa?"
Yến lặng lẽ gật đầu, rồi nước mắt nó tự động chảy xuống.
"Sau này mình lại về thăm Linh, thăm mấy bạn của em trong xóm, chịu không?"
Yến sụt sùi, nó lấy tay áo lau nước mắt.
"Dạ...dạ được."
Mợ xoa đầu Yến. Yến biết thương mọi người, Yến ngoan, nó tốt bụng lắm. Tuy nó khờ nhưng mà ai cần gì là nó sẽ phụ ngay. Tụi trong xóm ngoại trừ thằng Tị ra là đứa nào cũng thích chơi với Yến, một phần là vì nó đẹp, phần còn lại là vì nó nói chuyện dễ thương.
Nhưng mà nó đâu biết rằng lần nó xa nhà lý trưởng lại là lần cuối đâu. Sau này nó cũng sẽ không gặp lại được Linh, không gặp được tụi trong xóm nữa...
**
Xe Thế Hiển từ từ dừng lại, cánh cổng nhà hội đồng quen thuộc dần xuất hiện trước mặt Yến. Nó ngủ gục tựa đầu vào vai mợ, tới khi xe xốc một cái do ổ gà thì nó mới chịu tỉnh dậy.
"Tới nơi rồi."
Thế Hiển kéo cần thắng rồi đi xuống mở cửa cho nó và mợ.
Mợ nhìn nhà hội đồng, cũng ngấp nghé nửa tháng rồi mợ mới về lại đây, cũng không khác gì mấy. Tâm trạng mợ vừa lo vừa sợ, sợ rằng khi vào rồi mợ sẽ nhìn thấy điều gì đó không phải, hay nói rõ hơn là nhìn thấy Trúc Linh - mợ ba hờ của nhà, còn lo là lo cậu Tịnh lại làm quá lên như lần trước, như vậy khổ lắm.
"Hồng Như..."
Thế Hiển đặt giỏ đồ mợ xuống, anh quay sang nói với em mình.
"Có gì thì nói với anh nghen em."
Mợ nhìn anh, rồi nở nụ cười.
"Em biết rồi. Anh về lo cho cha má."
Thế Hiển gật đầu nhưng thật sự trong lòng anh vẫn canh cánh một nỗi lo vô hình nào đó.
Lát sau tụi gia đinh chạy ra mở cổng, thấy mợ, tụi nó la lên.
"Mợ hai về rồi, mợ hai về nhà rồi. Cậu ơi, mợ về!"
Đó là giọng của thằng Đinh, cái thằng già nhất, khoẻ nhất trong đám.
Cậu Tịnh nghe hai chữ "mợ về", cậu vội chỉnh lại áo quần, đầu tóc, thôi hôn Trúc Linh rồi cậu lật đật chạy ra cổng.
Nhìn thấy mợ, cậu biết cơ hội làm ăn của cậu đã về rồi. Giả vờ trưng ra bộ dạng vui mừng đến xúc động, cậu nhào tới ôm mợ vào lòng rồi khóc lớn.
"Mình ơi, mình về với tui rồi. Đội ơn trời đất, mình về rồi."
Nhưng mặt mợ không có nỗi một cái cảm xúc nào cố định, như gượng ép vậy. Mợ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng tiếp lời.
"Em về rồi, mình đừng có lo nữa đa."
Thế Hiển thô bạo quăng giỏ đồ của mợ cho thằng Đinh rồi bắt nó đem vào. Anh tới gần, gằn giọng cảnh cáo.
"Em tao về mà mày có làm chuyện chi cho nó khóc thì tao sẽ rút móng mày ra."
Cậu Tịnh không quan tâm đến lời nói của Thế Hiển, cái cậu quan tâm bây giờ là mợ - mối hời làm ăn của cậu.
**
Mợ bước vào nhà, phong thái ung dung mà sang trọng của một mợ hai cần phải có. Mợ cho Yến xuống nhà dưới thăm con Hợi, con An, nó vui tít mắt vội chạy đi rồi.
"Chị hai, chị mới về."
Trúc Linh từ trong buồng đi ra. Vẫn chiếc đầm dài theo Tây, vẫn phấn son môi đỏ, vẫn dây chuyền ngọc trai đeo đầy cổ, nhưng lần này lại thoải mái mà tự nhiên hơn.
"Ừ, chị mới về. Em ở đây có tốt không đa?"
Giọng mợ nhẹ như gió nhưng sắc như dao. Trúc Linh kéo ghế ngồi xuống, cô rót trà rồi đẩy sang cho mợ.
"Em sống tốt chị à, ở đây cậu Tịnh lo cho em ăn mặc đầy đủ, còn dư giả nữa."
Trúc Linh mân mê cái đôi bông tay bằng vàng mà cậu Tịnh mới mua hai hôm trước, cô cố tình đưa ra cho mợ xem, nhưng mợ nào để ý mấy thứ đó.
Mợ nhếch môi, đúng là dựa hơi cậu ấm cô chiêu thì cách nói chuyện cũng sang hơn hẳn.
"Em được cậu lo như vậy thì chị cũng yên tâm. Chị ở bên đó mà cứ sợ cậu Tịnh lại lo cho ai khác rồi bỏ bê em thôi."
Mợ điềm tĩnh nhấp một ngụm trà mà nói.
Trúc Linh hoàn toàn hiểu được ý mợ đang nói tới đây là gì. Cô cũng không còn xa lạ nữa, cao giọng trả lời.
"Không có đâu chị, em với cậu Tịnh ở đây ngày đêm đầu ấp chăn gối chỉ để mong sao có cháu cho nhà họ Trần nở mày nở mặt."
Mợ từ tốn đặt chum trà xuống, tay phải mợ cầm quạt rồi quạt khẽ.
Khá khen cho Trúc Linh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Vậy hả đa? Vậy chắc nhà họ Trần này sắp có cháu ẵm bồng rồi. Mà cháu ruột hay cháu rơi cháu rớt chị nào có biết trước được."
"Chị..."
Cây muốn lặn mà gió chẳng lường.
"Cũng phải, chị đâu có con được cho cậu Tịnh đâu, đúng không?"
Nghe Trúc Linh nói, mợ bật cười thành tiếng, cái tiếng cười hả hê nhưng đầy sự khinh rẻ.
"Chuyện trong nhà ngoài phố người ngoài làm sao mà hiểu rõ hả em. Đáng tiếc quá, chắc là cứ đà này thì nhà họ Trần này sẽ tuyệt tự tuyệt tôn mất thôi...Vì cậu hai nhà này làm gì có đứa con nào ruột thịt nổi đâu."
Dứt lời, mợ đứng dậy rồi đi vào trong bỏ lại Trúc Linh ngồi đó với cơn tức giận lên đến cổ họng.
"Mợ hai, mợ chờ đó đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip