Chương kết: Mầm mống của hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mở đầu:

"Cuối cùng cũng đã tới nơi."

Đã hơn 7 giờ sáng, lúc các học sinh nên bắt đầu việc đi tới các khu vực chỉ định đầu tiên của ngày thi thứ bảy. Dưới bầu trời đầy mây trông như thể một trận mưa như trút nước sắp xảy ra, Honami Ichinose nhìn xuống chiếc đồng hồ bên tay phải với một tiếng thở dài.

"Ichinose, vậy rốt cuộc nó đã bị hỏng thật rồi sao?"

Một học sinh cùng nhóm, Sou Shibata, chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của Ichinose.

"Ừ. Có vẻ vậy. Tớ nghĩ nó đã gặp trục trặc khi tớ ngã xuống sông sáng nay và va phải một tảng đá ".

Sau khi phát hiện ra rằng đồng hồ của mình gặp vấn đề, Ichinose đã thử tái khởi động lại cùng với một số nỗ lực khác để sửa nó.

Tuy nhiên, chức năng đo nhịp tim và chức năng GPS đã hoàn toàn không phản ứng.

Cô ấy đã cố gắng kiểm tra vị trí của mình trên máy tính bảng của mình, nhưng không có gì hiển thị.

Với việc đồng hồ của mình gặp lỗi, cô ấy sẽ không thể lấy được điểm từ nhiệm vụ hoặc các khu vực chỉ định.

Không thể để nguyên nó như vậy mà tiếp tục cuộc thi với cái đồng hồ bị hỏng.

"Cậu nên thấy may mắn vì chúng ta đã không ở phía góc bên kia hòn đảo."

"Tớ biết rồi mà."

Ichinose cùng nhóm của mình đang ở khu vực E6, nằm tại phía tây nam trung tâm hòn đảo. Nếu đi bộ khoảng hai giờ, cô ấy sẽ có thể quay trở lại điểm xuất phát, nhưng sẽ rất nguy hiểm để làm như vậy một mình mà không có chức năng GPS chỉ dẫn.

"Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại."

Tất nhiên, Shibata không hề trách Ichinose vì cô ấy đã làm hỏng chiếc đồng hồ.

"Nhưng..."

Khu vực chỉ định mà họ cần đến là D5.

Điều đó có nghĩa là nó nằm ở hướng ngược lại với điểm xuất phát.

Mặc dù vậy, nếu không có đồng hồ, Ichinose sẽ không thể lấy được điểm thưởng đến, vẫn rất quý giá dù nó ít hơn nhiều phần thưởng Early Bird. Biết rằng nên bắt đầu di chuyển sớm, Ichinose quay lưng lại với ba người bạn cùng nhóm của cô, những người đang chờ đợi để khởi hành.

"Hmm, sẽ không thể tránh khỏi việc này nếu nó không hoạt động, phải không Masumi-chan?"

"Nếu chúng ta quay lại bây giờ, chúng ta vẫn có thể đến kịp được khu vực chỉ định thứ ba trong ngày. "

Ninomiya, một người bạn cùng lớp của Ichinose, đồng ý với nhận định đó bằng một cái gật đầu.

Không ai trong số họ tỏ ra miễn cưỡng với ý tưởng đó.

Ichinose rất vui khi thấy vậy, nhưng đồng thời, cô ấy cũng có chút phiền lòng.

Quay trở lại hai ngày trước, vào ngày thứ năm của kỳ thi. Ichinose và nhóm của mình đã giành được giải nhất trong một nhiệm vụ và mở ra thêm ba vị trí trống cho nhóm, tăng quy mô nhóm lên sáu. Ngày hôm sau, sau khi sử dụng GPS để tìm kiếm nhóm của Hashimoto, họ đã hợp tác với nhau để tạo ra một nhóm lớn.

"Tớ rất xin lỗi. Tớ chắc chắn sẽ quay lại kịp thời cho khu vực chỉ định thứ ba! "

Cô ấy quyết định sẽ đi một mình, và Ichinose cũng cần trở lại nhóm của mình sớm càng tốt.

"Chờ một chút, Ichinose. Tớ sẽ đi cùng với cậu. "

Shibata nhanh chóng đổi ý và đuổi theo Ichinose khi cô ấy đang đi thẳng về phía nam hướng tới điểm xuất phát.

"Tớ xin lỗi, Shibata-kun. Tớ không có ý định bắt cậu phải đi theo. "

"Cậu biết loại rắc rối này là không thể tránh khỏi mà. Cậu đừng nghĩ quá nhiều về chuyện đó. "

"Ừm, tớ cũng cho là nên thế."

Ichinose và Shibata sau đó đã dành khoảng một giờ đi theo con sông và tới khu E9.

Bãi biển nằm trong phạm vi của khu vực xuất phát bây giờ đã ở trong tầm mắt.

"Tốc độ của chúng ta nhanh hơn dự kiến. Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp ".

Nếu họ tiếp tục tiến thêm một chút về phía Tây, họ sẽ nhanh chóng tới được cảng.

Điều đó sẽ chỉ mất chưa đầy 30 phút, ngay cả khi họ phải đi với tốc độ chậm hơn.

Nhưng để quay lại lần nữa, hai người họ sẽ mất thêm một giờ.

"Shibata-kun, tớ có thể tự đi được từ đây và cậu nên quay lại và nhắm đến khu vực chỉ định cùng với nhóm."

"Không được đâu, vội vàng sẽ rất nguy hiểm. Khu rừng giống như một mê cung vậy. Ngay cả khi đang là ban ngày, thời tiết hôm nay lại rất nhiều mây, tớ đoán trời sẽ mưa sớm thôi."

Shibata nhìn lên bầu trời. Thời tiết có vẻ bất ổn nhưng trời vẫn không mưa kể từ 8 giờ sáng nay, dù vậy họ không thể lạc quan rằng nó sẽ tiếp tục giữ được lâu hơn.

"Chà, tớ biết là sẽ nguy hiểm, nhưng tớ vẫn có thể quay trở lại từ cảng mà không có bất kỳ vấn đề gì sau khi sửa được đồng hồ. Tớ không nghĩ chúng ta nên bỏ lỡ dù chỉ một điểm nếu chúng ta muốn bắt kịp với các nhóm top đầu. Ngoài ra, nếu trời mưa, cả hai chúng ta sẽ không thể sớm tham gia lại với những người còn lại trong nhóm. "

Ichinose nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hướng tới mọi điểm số có thể.

"Tất cả những gì còn lại là tiến thẳng về phía trước, cậu sẽ tới được cảng."

Shibata đã bị thuyết phục quay trở lại hòn đảo để cậu ấy có thể cùng với cả nhóm kiếm được càng nhiều điểm càng tốt.

Tuy nhiên, cậu ấy sẽ phải bỏ lại Ichinose.

"...Được rồi. Nhưng đừng làm việc quá sức mình nhé. Nếu trời mưa, hãy hứa với tớ là cậu sẽ ngồi lại và đợi cho đến khi ngớt, được chứ? "

"Tớ hứa tớ sẽ không làm bất cứ điều gì điên rồ. Tớ không muốn rút lui bởi một cái gì đó ngớ ngẩn như thế đâu."

Với lời hứa đó, Ichinose vẫy tay và thúc giục Shibata quay trở lại tham gia với nhóm của Hashimoto.

Theo hướng Shibata đã chỉ, Ichinose đặt chân vào khu rừng. Ngay cả khi cô ấy không thể đến khu vực chỉ định tiếp theo, cô ấy chắc chắn sẽ có thể bắt kịp chỉ định thứ ba. Ý chí mạnh mẽ đó sẽ giúp Ichinose bắt kịp tiến độ dù khu vực tiếp theo có ở xa hơn nữa.

Để tránh mất thêm thời gian, cô ấy di chuyển chân của mình trước thay vì dừng lại để suy nghĩ.

Không ai ở trong khu vực, và cô ấy tiếp tục đi mà không phát hiện ra ai cả. Ichinose nhận ra rằng cô ấy đã ngây thơ đến mức nào khi nghĩ rằng chỉ việc hỏi ai đó để được giúp đỡ nếu có rắc rối nào xảy ra.

Sau khoảng hơn 10 phút, tầm nhìn trở nên tồi tệ hơn khi cô ấy tiếp tục băng qua rừng. Những đám mây trên cao rõ ràng là ngày càng dày hơn. Cây cối cũng không ngừng cản trở tầm nhìn, ngay cả khi cô ấy chỉ phải đi trên một đường thẳng. Khi cô ấy đi vòng qua một cái cây, một cây khác chặn đường cô ấy, và sau đó tiếp tục một cái cây khác, và lại một cây khác ... Khi điều này lặp đi lặp lại, Ichinose bắt đầu mất tự tin vào khả năng xác định phương hướng của mình.

"Chuyện này đang trở nên tồi tệ ..."

Cô muốn cười nhạo bản thân, nhưng cô vẫn phải tiếp tục di chuyển.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cảng ắt phải nằm ở đâu đó trong vòng vài trăm mét quanh đây.

Sau thêm 20 phút đi bộ, Ichinose dừng lại do bị cản trở tầm nhìn.

Nếu cô ấy không đi sai đường, thì bây giờ cô ấy phải đã đến được cảng rồi.

"Mình không biết là mình đang làm gì nữa ..."

Cô ấy lấy máy tính bảng của mình ra, nhưng tất nhiên, cô ấy không thể xác định vị trí hiện tại của mình.

Không có gì đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bị lạc nếu quay ngược lại bằng con đường cô ấy đã đi. Bình thường, Ichinose không phải kiểu người đưa ra những lựa chọn liều lĩnh. Tuy nhiên, việc bị rớt xuống Lớp C có thể là nguyên nhân cô ấy trở nên mất kiên nhẫn.

Giữa tất cả những bước lùi đó, cô ấy đã có thể thành lập một nhóm mạnh nhờ gợi ý từ Sakayanagi, lãnh lớp A.

Để hình thành một mối quan hệ bình đẳng, cô ấy phải chứng tỏ rằng bản thân mình là một lực lượng cần được tính đến.

Ichinose tiến thêm một bước, mỗi lần lại mất thêm một chút tự tin vào nơi mình đang hướng tới.

Minh đang đi đâu? Hướng nào là đúng? Gạt đi những lo lắng, cô từ từ nhấc đôi chân mình lên để thực hiện bước tiếp theo.

Đúng lúc đó cô cảm thấy rằng mình đã nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phía trước mặt.

Ichinose không chắc có nên khóc lên vì vui sướng hay không, nhưng cô ấy không thể phủ nhận khả năng rằng âm thanh đó chỉ đơn giản được tạo ra bởi một con thú hoang nào đó..

Thấy rằng vẫn chưa muộn để xác nhận, Ichinose lặng lẽ hướng về hướng phát ra âm thanh.

Cuối cùng, những gì xuất hiện trong tầm nhìn là.........Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro, cùng với Katsunori Shiba, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-D.

Khi Ichinose nhìn thấy họ, cô ấy thực sự cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Bây giờ cô đã có thể hỏi họ về vị trí của cảng.

Nhưng ... đó là một ý tưởng ngây thơ. Ichinose ngay lập tức khuyên can mình. Bất kể cô gặp rắc rối như thế nào, thì sự thật là kì thi đặc biệt vẫn đang diễn ra. Cô không nên yêu cầu sự giúp đỡ chỉ vì mình bị lạc và chưa chắc họ đã đồng ý giúp vì là cán bộ tổ chức kỳ thi, họ cũng cần phải đảm bảo công bằng với các nhóm khác. Đồng hồ của cô bị hỏng, đúng, nhưng một trục trặc kỹ thuật bên trong khác với việc làm hỏng nó bởi các điều kiện bên ngoài. Nếu không thể tự chịu trách nhiệm vấn đề, thì sẽ không bao giờ có thể tìm thấy sự cứu rỗi.

Vì vậy, Ichinose tự hỏi - mình nên sử dụng sợi dây trước mặt này như thế nào? Sẽ khôn ngoan hơn nếu chỉ theo dõi họ?

Thuận lợi nhất cho cô ấy là nếu họ đang quay trở lại khu vực xuất phát, hoặc nếu họ đang đi thiết lập một nhiệm vụ, thì sau đó các học sinh khác sẽ tập trung về xung quanh khu vực này. Dù bằng cách nào, cô ấy sẽ có thể để tận dụng điều này để vượt qua khu rừng.

Ichinose quyết định đi theo họ mà không để bị chú ý.

Hai người họ đang đi dạo xung quanh trong khi có một vài cuộc trò chuyện, vì vậy Ichinose sẽ không dễ bị chú ý. Bên cạnh đó, cô ấy nghĩ rằng nếu bị nhìn thấy, sẽ không có vấn đề gì nếu cô ấy tiếp tục đi qua với một khuôn mặt như không có chuyện gì.

Trong khu rừng yên tĩnh, có thể nghe thấy hai giọng nói.

"Tôi đã chuẩn bị để đảm bảo việc cậu có thể hành động linh hoạt hơn một chút. Vậy đã có gì đó không ổn sao? "

"Nó không dễ dàng như vậy. Có những động thái từ các giáo viên khác cho thấy rằng một số trong số họ đang theo dõi chúng ta. Tôi đã lưu ý ông rằng Mashima đặc biệt cảnh giác với chúng ta ".

Ichinose, người không quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện, chỉ nghe một nửa số từ để có thể tập trung vào việc theo sau họ.

"Và có một vấn đề khác nữa. Chabashira của Lớp 2-D đang kiểm tra lý lịch của mọi người. "

"Sau tất cả thì nhờ sự giúp đỡ từ các giáo viên là một trong những cách hữu ích mà cậu ta có thể sử dụng. Tôi chắc chắn rằng cả Chabashira và Mashima đều đã liên hệ với Ayanokouji-kun bằng một cách nào đó. Nếu Ayanokouji-kun là người đứng sau việc này, thì tôi sẽ không ngạc nhiên nếu họ đã tìm ra sự thật. "

Tuy nhiên, tình hình đã thay đổi khi một cái tên bất ngờ được đề cập. Ayanokouji.

Ichinose đã lấy hết sức mình chỉ để kìm nén tiếng thở của bản thân khi cô nghe thấy tên cậu ấy, điều này làm cô rất phấn khích.

(nờ ứng)

Có lẽ vì cái tên đó mà cả hai người họ dừng bước và tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Tôi đã sửa đổi lý lịch của chúng ta ở đây, vì vậy tôi không nghĩ rằng nếu mình bị phát hiện sẽ làm liên lụy đến ông. "

"Tôi rất biết ơn điều đó. Nhưng có thể họ vẫn sẽ tìm ra được một số manh mối. Nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ phải giáng cho cậu ta một đòn nữa. Hiện tại chúng ta có không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dồn cậu ta vào góc. "

"Nhưng đuổi cậu ấy khỏi trường này có thực sự dễ dàng như vậy không? Cậu ta rốt cuộc cũng là học sinh đến từ Phòng Trắng. "

"Mọi người thường bị bối rối trước những danh tiếng đó. Chỉ là....."

Giọng nói bị át đi bởi một cơn gió bất chợt thổi qua.

"Phòng trắng?" Ichinose đã lắng nghe rất kỹ, nhưng cô ấy rõ ràng không thể hiểu đó là gì.

Tên của Ayanokouji và từ "trục xuất" vang dội mạnh mẽ trong đầu cô mà không thể rời đi. Tại sao Chủ tịch Tạm quyền và một giáo viên chủ nhiệm lại thảo luận những điều như vậy? Ichinose vô thức thu hẹp khoảng cách mà cô ấy cần duy trì để để nghe thêm một chút về những gì đang được nói. Dần dần, khoảng cách giữa cô và hai người họ càng gần lại.

"Nếu cậu ta có thể sống sót sau ##### cho đến ngày cuối cùng, thì chúng ta sẽ phải ##### tại khu vực I2 và thực hiện ##### theo kế hoạch. "

Ichinose tiến lại gần hơn để nghe rõ hơn những gì họ đang nói, nhưng--

"Chss" (đại loại là 1 tiếng động nhỏ)

Cô ấy không cố ý tạo ra âm thanh, nhưng đôi tai sắc bén của Chủ tịch Tạm quyền đã bắt được nó và hướng ánh nhìn về phía sau.

Không ổn rồi.

Trực giác trong cô kêu lên, Ichinose lập tức quay đầu phóng đi.

Tuy nhiên, sức nặng của chiếc ba lô sau lưng đã khiến cô chậm lại và cô ấy không thể tăng tốc đủ nhanh. Trong sự nguy cấp của tình huống đó, cô tháo dây đai của ba lô và cố hết sức ném nó vào bụi cây gần đó. Nếu túi của cô bị hai người kia tìm thấy, họ có thể biết ai đã nghe trộm họ, nhưng Ichinose đang vội đến mức cô ấy không thể đưa ra bất kỳ quyết định hợp lý nào hơn. Cô chắc chắn rằng họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô vào lúc đó.

Dù vây, họ chắc chắn biết rằng ai đó đã nghe trộm họ. Đó là sự thật duy nhất có thể chắc chắn. Những lời đó là điều mà cô không bao giờ được phép nghe.

Cô tiếp tục chạy với ý chí mạnh mẽ.

Mình chắc chắn sẽ trốn thoát.....

Họ sẽ không tìm thấy mình chừng nào mình còn chạy.

Mình chắc chắn rằng mình sẽ ổn thôi.

Mình chắc chắn. Mình chắc chắn...chắc chắn.

Từ phía sau, cô có thể nghe thấy tiếng những bước chân dồn dập giẫm lên cành và lá cây, như thể họ cũng đang chạy. Ichinose không tự tin vào thành tích thể thao bản thân, nhưng ít nhất cô ấy tự hào về tốc độ chạy của mình.

Không có con đường nào bên phải hay bên trái.

Ichinose hoàn toàn bỏ qua phương hướng, tiếp tục vội vã chạy qua khu rừng một cách điên cuồng.

Khi cô ấy nghe thấy điều mà cô ấy không định nghe, các giác quan của cô ấy râm ran lạ thường. Đó là trực giác mà cô có.

"Agh!"

Không chú ý dưới chân, Ichinose, người đang cố chạy đi để tìm một con đường, cô ấy vướng chân vào một thứ gì đó và ngã xuống. Nhìn về phía sau, một cái rễ cây lớn mọc lên, Ichinose nhận ra mình đã ngã vì vấp phải nó. Nén lại cơn đau nhức nhối ở đầu gối, cô ấy gắng gượng đứng dậy để nhanh chóng bước tiếp.

Một bàn tay lớn nắm lấy vai trái của Ichinose từ phía sau làm Ichinose hoảng sợ đến nỗi tim cô tưởng như đã bắn ra ngoài, và trong khi toàn thân không thể cử động, cô ấy kinh hãi nhìn lại.

"Tôi tin em là... Honami Ichinose từ Lớp 2-C"

Đôi mắt của Ichinose, đang nhìn vào hông của Shiba, rồi liếc nhìn lại xuống đất một lần nữa.

"A..Ah, ah..vâng ...là em ..."

Mặc dù cô ấy đã cố gắng lùi lại trong khi vẫn chưa thể đứng dậy trở lại, Ichinose không thể đưa tầm mắt của mình thoát khỏi mặt đất.

Shiba nhìn Ichinose với đôi mắt khó hiểu.

"Tại sao em lại ở đây?"

"T..Thầy thấy đấy, đồng hồ của em bị hỏng, và em định nhờ thầy lấy cho em một chiếc khác thay thế..."

"Ồ, tôi hiểu rồi. Không ngạc nhiên khi không có bất kỳ tín hiệu GPS nào trong khu vực. Nhưng điều đó không cho phép em được nghe những điều mà em không nên nghe. Không thực sự quan trọng việc em đã nghe được bao nhiêu từ câu chuyện. Nếu em đã vướng vào vấn đề này, ngay cả trong 1% của nó ... Không có cách nào khác ngoài việc phải làm một vài biện pháp giải quyết. Có vẻ như em khá là xui xẻo. "

"Biện pháp...Ý thầy là một hình phạt?"

"Nội quy của trường không áp dụng ở đây. Tôi sẽ trục xuất em ngay lập tức. "

Nói rồi, bàn tay to lớn của Shiba từ từ với tới gần Ichinose.

"Làm hơi quá rồi, Shiba-sensei."

Tsukishiro, người bắt kịp họ sau đó một chút, nói với Shiba trong khi đang cầm ba lô của Ichinose trên tay.

"Ah, tôi xin lỗi."

Chủ tịch tạm quyền Tsukishiro đến gần và nở một nụ cười kỳ quái với Ichinose.

"Tôi nghiêm túc hỏi em ngay bây giờ.....em đã nghe được bao nhiêu?"

"Ưm, em không nghe thấy gì cả ..."

Tất nhiên, đó là một lời nói dối.

Dù chỉ là một đoạn ngắn, Ichinose đã nghe được một cuộc trò chuyện đáng lo ngại giữa hai người họ.

Ngay cả khi Ichinose nói rằng cô ấy không nghe thấy bất cứ điều gì, họ sẽ không tin dù chỉ một milimet.

"Tôi không phải là một tên ngốc khi tin những lời đó. Người lớn luôn phải tính đến điều tồi tệ nhất. Tôi sẽ giả định rằng em đã nghe được mọi thứ chúng tôi nói, từ đầu đến cuối. "

Tsukishiro đứng trước khuôn mặt đang hoảng sợ của Ichinose, nhìn cô với ánh mắt xuyên thấu tâm can.

Sau đó, ông cúi xuống, mắt ông bắt gặp ánh nhìn của Ichinose.

"Em đã vô tình nghe được toàn bộ sự việc. Đó không bao gồm thực tế là những gì chúng ta đang trao đổi với nhau bây giờ cũng là điều em nên làm như chưa bao giờ xảy ra. "

Shiba có vẻ sợ hãi khi anh ta nhìn Tsukishiro trong khi quan sát tình hình.

"Nếu những gì chúng tôi vừa nói bị rò rỉ ra bên ngoài, cả tôi và Shiba đều sẽ phải ở trong vùng 'nước nóng'. "

"Làm ơn, em..em không nghe thấy gì cả, không có gì cả ..."

"Đây không phải là trường hợp đó. Tôi đang nói với giả định rằng em đã nghe mọi thứ. "

Nghe thấy vậy, Ichinose không thể làm gì khác ngoài lo lắng nuốt nước bọt.

"Có muốn tôi can thiệp để em phải bỏ cuộc không? Có lẽ nên để em mất toàn bộ ký ức về chính cuộc trò chuyện này? Hửm, Ichinose-san? "

Nhìn Ichinose đang co rúm lại, Tsukishiro đứng dậy với nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt.

"Là một người bảo vệ ngôi trường này, tôi không thể làm một điều như vậy. Đúng vậy...tôi không muốn hành động thô bạo chút nào. Vì vậy, đây là một gợi ý cho em: Nếu em để cái miệng chạy lung tung, cá nhân tôi sẽ buộc một vài nhóm từ Lớp 2-C phải rút lui. "

"Huh...?!"

"Tất nhiên, tôi sẽ nhắm tới mục tiêu là những người không có đủ điểm cá nhân để tự cứu mình. "

Điều đó có nghĩa là một nhóm không may mắn sẽ bị trục xuất ngay lập tức.

"Em không nghĩ điều đó có thể thực hiện được? Giả mạo những hành động bất công và trục xuất một nhóm ... đó chính xác là thứ mà một người quản lý các quy tắc có thể làm. Điều đó thật đặc biệt dễ dàng trên hòn đảo hoang này, có thể tránh xa sự giám sát của bất kỳ ai khác. Tại sao ư, vì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đây!"

Ichinose nhắm chặt mắt lại, sợ hãi đến tột cùng.

Em hiểu chứ? ông ta nhắc nhở cô bằng ánh mắt của mình.

"Chủ tịch Tạm quyền Tsukishiro, ông không nghĩ rằng ông nên mạnh tay hơn với những quyền hạn đang có à, thay vì thực hiện một cách tiếp cận khoan dung như vậy? Cả Chabashira và Mashima đều không quan tâm nếu Ichinose biến mất. Điều duy nhất mà hai người đó quan tâm là chuyện gì sẽ xảy ra với Ayanokouji. "

"Thầy nói có lý. Vậy, hãy nói cho tôi biết, thầy nghĩ phải thế nào mới là cách hành động thích hợp ở đây hả, Shiba-sensei? "

Không mất thời gian suy nghĩ, Shiba lấy ra một đôi găng tay cao su từ trong túi quần. (durma tí thì đọc lộn thành bcs, hết hồn)

"Tôi sẽ tự mình xử lý, nếu ông có thể để lại cho tôi."

Trong khi cả hai thảo luận về hình phạt cho cô ấy, Ichinose hoàn toàn không thể trốn đi, cô chỉ có thể co rúm người chờ bản án giáng xuống.

Cô không thể tưởng tượng được anh ta sẽ làm gì với đôi găng tay cao su đó.

Tsukishiro mỉm cười dịu dàng khi thấy vậy.

"Chà, sẽ không phải là ý kiến ​​hay nếu để em tốn thêm thời gian cho vấn đề này."

Tsukishiro để lại ba lô của Ichinose dưới chân cô ấy và đi ra một khoảng.

"Điểm xuất phát tại cảng nằm phía trước khoảng 150 mét. Hãy mau đi đi."

"V..Vâng, thưa ngài...!"

Trong khi nội tâm cô ấy hoảng sợ vì một tình huống kỳ lạ như vậy, Ichinose luống cuống khoác ba lô và ngay lập tức nhanh chóng rời đi.

"Thứ em cần bảo vệ không phải là đối thủ mạnh cản đường các lớp khác, hãy ưu tiên bảo vệ em cùng lớp của em, Ichinose. Hãy cố gắng nhớ lấy điều đó."

Ichinose nửa gật đầu và rời khỏi hiện trường, lao về hướng nơi Tsukishiro chỉ đến.

Sau khi đánh giá rằng tình huống rắc rối này đã tạm thời kết thúc, Shiba hướng sự chú ý của mình quay lại về với Tsukishiro.

"Tốt rồi. Chúng ta có thể để nó một mình, bây giờ. "

"Ông có chắc đó là một ý tưởng hay không?"

Shiba ngụ ý rằng có thể sẽ có nhiều rắc rối hơn nếu họ không hoàn toàn loại bỏ cô gái.

"Nếu con nhỏ nói với Ayanokouji, điều đó sẽ cản trở kế hoạch của chúng ta."

"Những chuyển biến tự phát xảy ra mọi lúc. Chúng ta sẽ chỉ linh hoạt thích nghi cùng với chúng trong khi chúng ta hành động. "

Shiba không thể nhìn ra ý định thực sự của Tsukishiro, và anh ta lo sợ cho những gì đã xảy ra.

"Cậu lo lắng à? Tôi tin rằng tôi đã đóng một cái đinh lên chiếc quan tài cho cái tình hình này rồi. Tôi cho là nó sẽ diễn ra theo cách riêng của nó. "

Phá vỡ lời hứa, và một nhóm bạn cùng lớp sẽ bị buộc thôi học. Nó chỉ đơn thuần là một lời đe dọa, nhưng đối với Ichinose, người đặt bạn học của cô ấy lên trên tất cả những người khác, nó sẽ không giống như một trò đùa.

"Không có vấn đề gì về mối quan hệ giữa cô ấy và Ayanokouji-kun, Lớp C sẽ không thể khiến cậu ta, một đối thủ mạnh mẽ, biến mất. Ichinose-san sẽ phải đối mặt với điều đó trong thời gian tới. Hãy để chúng ta kiềm chế nỗi sợ, vì chúng ta sẽ sớm thấy điều gì sẽ xảy ra. "

Một giọt mưa rơi trên má Tsukishiro.

"Tôi chắc chắn 99% Nanase-san sẽ thất bại trong diễn biến tiếp theo này, nhưng có vẻ như cô ấy đã bắt đầu hành động với dự đoán về những mất mát đó. Nếu mọi thứ suôn sẻ theo thứ tự, sẽ đến lúc cảnh báo khẩn cấp của Ayanokouji-kun ngừng hoạt động."

(chắc ý là lão này đã gài đồng hồ của Aya, để nó sẽ ko báo cáo gì về nhà trường nếu có vấn đề lớn xảy ra, và ông này có thể trực tiếp tới đó)

Tsukishiro bình tĩnh đến mức tưởng như sự hoảng loạn là phi logic.

Điều đó chỉ có thể thực hiện được do niềm tin không thay đổi của ông ta.

Phần 1:

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn.

Nanase dần ổn định trở lại và cất tiếng nói trong khó khăn sau khi tâm trí hạ nhiệt.

"Em thua rồi... Ayanokouji-senpai."

"Em thừa nhận thất bại ư?"

"Đúng vậy. Em không thể nào đánh bại được anh, Ayanokouji-senpai."

Như thể đã thấy trước được điều này, những cảm xúc tiêu cực của cơn giận dữ tan biến.

Đối phó bằng cách thức không chống trả lại đã hiệu quả.

"Nếu được, em có thể kể chi tiết cho anh được không? Tại sao lại nhắm vào anh? Nếu không rõ nguyên nhân thì sẽ phức tạp đấy."

"Vâng, senpai nên biết việc này- Không đâu, em muốn anh biết về nó."

Em ấy vẫn ngồi đó, có lẽ không còn đủ sức để đứng dậy.

Mặc dù kỹ năng của Nanase thật bất thường nhưng tôi không nghĩ em ấy là học sinh đến từ Phòng Trắng.

Sức mạnh của em ấy là thật. Nếu đối phương là Horikita hay Ibuki thì em ấy sẽ không thua kém. Nhưng việc nghĩ em ấy là học sinh ở Phòng Trắng thật không phù hợp.

Hơn nữa, việc một học sinh đến từ đó biết về tên của Matsuo thì thật lạ thường.

Tôi chờ câu trả lời của Nanase.

"Em... em muốn trả thù cho cái chết của người bạn thuở nhỏ của mình, vậy nên đã nhập học vào nơi này."

"Bạn thuở nhỏ? Có phải là-"

"Đúng vậy, là Matsuo Eiichiro."

Nhất định là người đó, con của quản gia đã chăm sóc tôi, Matsuo.

"Sau khi bước vào ngôi trường này, em hiểu rõ mọi chuyện. Vì anh hoàn toàn không thể liên lạc với bên ngoài nên anh sẽ không nắm được sự tình phải không, senpai?"

Điều Nanase nói về cơ bản là chính xác.

Nhưng có một ngoại lệ đó là tôi đã có nghe được một chút thông tin về Matsuo.

Bởi vì người đàn ông đó đã xuất hiện tại ngôi trường này để mang tôi về Phòng Trắng, ông ta đã đề cập về nó trước mặt tôi.

Sau đó, Nanase điềm tĩnh kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.

Trước cái cớ cứng đầu của cha tôi, Eiichiro đã bị buộc thôi học.

Mặc dù đã rời khỏi trường học cấp 3, cậu ta vẫn đối mặt với những tình huống tương tự vậy, để rồi phải từ bỏ việc học của mình vì cậu ta không thể nào trốn thoát khỏi nó. Dẫn đến việc cha của Matsuo Eiichiro đã tự vẫn.

Sau đó, cậu ta kiếm sống bằng việc làm thêm. Tôi đã biết chuyện từ người đàn ông đó nhưng vẫn chọn nghe lại trong im lặng.

"Từ mẫu giáo cho tới sơ trung, em đã luôn chơi và học cùng với Eiichiro, người hơn em một tuổi... Anh ấy làm mọi thứ tốt hơn em... Anh ấy là hình mẫu em khao khát được trở thành."

Tông giọng trầm tĩnh của Nanase dần trở nên nặng nề.

"Sau khi bị đuổi khỏi nhà, Eiichiro bảo anh ấy sẽ không bỏ cuộc cho tới phút cuối cùng, và đã bắt đầu làm việc. Mặc dù thời gian hai đứa gặp nhau thưa dần, nhưng em không nghĩ mối quan hệ của cả hai thay đổi."

Nanase tiếp tục nói, như thể đang trải nghiệm lại quá khứ.

"Dù cho phải từ bỏ việc học, dù cho anh ấy đã mất đi người cha của mình... Anh ấy vẫn cố gắng tiến về phía trước. Luôn mỉm cười và nói với em rằng sẽ không từ bỏ, dù là đứng trước mặt em..."

Siết chặt nắm tay của mình, giọng Nanase bắt đầu nhỏ dần.

"Vào một buổi chiều ngày 14 tháng Hai năm nay, em tới căn hộ Eiichiro đang ở. Em đã hi vọng rằng một Eiichiro luôn cố hết sức mình sẽ trở nên vui vẻ một chút. Nhưng-"

Dù cho em ấy đã dừng lại, nhưng tôi hiểu được chuyện đó ám chỉ điều gì. Eiichiro luôn cố gắng tới tận phút cuối cùng, đã chọn từ bỏ cuộc sống của cậu ấy.

"Nếu không thể gặp nhau nữa, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể truyền đạt suy nghĩ của mình tới người đó. Đó là điều em đã nói."

Tôi nhớ lại điều Nanase đã nói khi em ấy động viên Ike.

Đã quá trễ để tiếc nuối. Dù có la hét trước hài cốt của người ấy thì bạn vẫn không thể truyền đạt được gì thêm nữa.

"Em không rõ chuyện giữa anh với cha anh. Thời điểm đó, thư mời đã được gửi tới trường cao trung... nhưng người đàn ông đó xuất hiện trước mặt em."

"Là Tsukishiro?"

"Vâng ạ. Hiệu trưởng tạm thời Tsukishiro kể em nghe về lý do cuộc sống của Eiichiro bị hủy hoại, và đã sắp xếp để em theo học tại trường Cao trung Đào tạo Tiên tiến. Một nam sinh tên Ayanokouji Kiyotaka đã theo học tại đây, nhưng điều không may là anh ấy đã trốn thoát khỏi một nơi mang tên Phòng Trắng để tới đây."

Em ấy dự tính bước vào ngôi trường này để trả thù cho cái chết của người bạn thuở nhỏ.

"Ông ta hứa sẽ để em gặp cha anh nếu Ayanokouji-senpai bị đuổi học khỏi nơi đây, senpai. Thật lòng thì em muốn yêu cầu cha anh cúi đầu tạ lỗi trước Eiichiro..."

Dù cho tôi có bị đuổi học thì người đàn ông đó sẽ không cúi đầu trước ai.

Mong ước của Nanase sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.

Dù câu chuyện đã kết thúc nhưng vẫn có nhiều thứ tôi không hiểu.

"Tsukishiro bảo mình đã cử một học sinh từ Phòng Trắng tới đây, em có biết gì về chuyện đó không?"

"Điều đó là sao ạ? Ngay từ đầu thì em không rõ nơi gọi là Phòng Trắng cho lắm."

Tôi không thể phát giác một lời nói dối từ em ấy. Nếu thế thì có hai khả năng để cân nhắc.

Đầu tiên sẽ là người được phái đến từ Phòng Trắng không phải là Nanase.

Còn lại thì như Tsukishiro đã nói, người đó là Nanase, và ông ta đã khiến tôi nghĩ Nanase là học sinh từ Phòng Trắng.

Nếu là trường hợp sau thì sẽ chẳng còn sự tồn tại nào có thể đe dọa được tôi.

Nhưng tôi sợ việc đó thật khó để tưởng tượng.

Nhìn chung thì sức mạnh của Nanase không cần phải bàn cãi, nhưng nếu xem em ấy là một người được cử tới với một nhiệm vụ quan trọng là khiến tôi bị đuổi học thì em ấy không đủ mạnh.

Tôi không nghĩ Tsukishiro bỏ qua việc này.

"Anh không sai, Ayanokouji-senpai. Nhưng... em muốn trút giận lên một ai đó, sự trách cứ của em... em phải đổ nó lên một người nào đó bằng mọi giá."

Nhiều thứ dần liên kết lại khi tôi nghe những lời đó.

Hành động của Nanase sau khi em ấy nhập học. Dù muốn tôi bị thôi học nhưng vẫn có lúc em ấy giúp đỡ tôi.

Bởi vì em ấy không nhận thức bản thân đang làm việc tốt, chuyện đó đã tạo nên mâu thuẫn trong em ấy.

Sau khi tự thuyết phục bản thân mình với mục tiêu là Eiichiro Matsuo, em ấy đã bộc lộ hết mọi thứ trong ngày hôm nay.

Không biết có phải là do môi trường của đồi núi hay không, nhưng mặt đất ẩm thấp đang dần lạnh hơn và một màn sương mù dày đặc bắt đầu xuất hiện.

"Em thực sự xin lỗi, senpai... Em thực sự xin lỗi anh..."

Nanase lấy tay che mặt trong tội lỗi, không thể nhìn thẳng về phía tôi. Tôi không lên tiếng và im lặng chờ Nanase điềm tĩnh trở lại.

"Em không việc gì phải xin lỗi, cơn giận của em là thỏa đáng."

Nhưng người đàn ông đó đúng thật đã thực hiện một tội ác kinh khủng chỉ nhằm đưa tôi quay trở về.

Ông ta là một sự tồn tại hung ác. Trong mắt ông ấy, chẳng có ai là con người cả.

Song, điều đó cũng thật trớ trêu đối với tôi.

"Việc ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, vì em đã thất bại trong việc thực hiện lời của Hiệu trưởng Tạm thời."

"Em định rút lui sao?"

"Dù việc đó không đền bù được gì nhiều, nhưng đó là tất cả những gì em có thể làm được."

Về bản chất, tôi cũng tương tự người đàn ông đó. Miễn có thể bảo vệ bản thân mình, tôi sẽ không để tâm tới chuyện sẽ xảy ra với người khác.

Tuy nhiên, dù bản chất giống nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Việc bộc lộ bản chất thật của bạn trước mặt người khác như thế thật tệ.

Điều quan trọng là việc lựa chọn, loại bỏ lũ kiến cản được bạn hay đưa tay về phía chúng.

Người đàn ông đó sẽ không bao giờ tiếp cận lũ kiến. Một sự khác biệt rõ rệt so với tôi.

Tôi chậm rãi vươn tay về phía Nanase.

"Senpai...?"

"Nếu muốn xin lỗi anh thì em hãy rút lại những gì mình vừa nói."

"Ý anh là sao...?"

"Em không cần phải cảm thấy tội lỗi. Em đã muốn trả thù bằng sức lực của mình. Có lý do cho việc anh không thua cuộc. Đó là vì việc ở lại ngôi trường này là cách duy nhất để anh có thể kháng cự lại người đàn ông đó, cha của anh."

Nanase không thể nâng tay lên, nhưng em ấy chậm rãi ngẩng đầu của mình và nhìn bàn tay của tôi.

"Thật lòng thì anh không muốn em rời ngôi trường này, vậy nên hãy giúp anh. Giờ Tsukishiro đang lên kế hoạch đuổi học anh trong bài thi đặc biệt này để đưa anh trở về với cha anh. Điều đó sẽ đi ngược lại với mong muốn của Matsuo, người đã giúp anh nhập học tại đây."

"Điều em nên làm là... kháng cự lại."

"Em sẽ giúp anh chứ?"

Bàn tay mong manh và mềm mại đó nắm lấy tay tôi.

"- Vâng, em sẽ hợp tác với anh, senpai."

Mặc dù lòng bàn tay của em ấy lạnh do trời mưa, nhưng vẫn có chút hơi ấm lan tỏa từ nó.

Nanase vẫn đang ngồi dưới đất, ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Lúc này đây, việc em ấy có hữu dụng hay không chẳng quan trọng. Em ấy có bị bỏ rơi sau khi hoàn thành mục đích của mình hay sẽ trở nên có ích cho tôi trên chặng đường dài. Tất cả tùy thuộc vào cách mà tôi lợi dụng em ấy.

"Người em ướt hết rồi, bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu. Đi thôi."

"... Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip