Chương 6: Một vị khách không quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mở đầu

Lúc đó là khoảng 11 giờ sáng, và tôi có thể lờ mờ nghe thấy tiếng cổ vũ từ bên ngoài cánh cửa sổ đã khép kín.

Có vẻ Hội thao đang diễn ra khá sôi nổi.

Không phải mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng cả lớp vẫn đang nỗ lực rất nhiều để giành lấy chiến thắng.

Họ có khả năng cạnh tranh sòng phẳng với các lớp và khối khác.

Chính vì vậy, tôi có thể không do dự đưa ra quyết định không tham gia Hội thao.

Mọi việc đã sắp xếp xong, và tôi sẽ giao phần việc còn lại cho Chủ tịch Sakayanagi lo liệu.

Tôi không nhất thiết phải hoàn toàn tin tưởng vào Chủ tịch, nhưng nếu ông ấy phản bội tôi thì tôi đã rời trường từ lâu rồi, vì vậy tôi sẽ dễ dàng đưa ra quyết định riêng hơn.

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là xem cách mà các học sinh năm hai sẽ chiến đấu tại Hội thao, và họ sẽ đạt được kết quả gì.

Sự hiện diện của Sakayanagi sẽ ảnh hưởng lớn tới thứ hạng cuối cùng. Vậy cô ấy có tham gia hay không?

Tôi nhìn về phía cửa chính.

Tôi đã có một chiến lược để giữ tình hình trong tầm kiểm soát... và nếu nó hoạt động, kết quả sẽ có sau một lúc nữa.

Có rất nhiều chuyện cần quan tâm, nhưng tôi đoán mình chỉ cần chờ xem, bao gồm cả những chuyện diễn ra tại Đại hội.

Đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị cho bữa trưa.

Ngay khi tôi nghĩ vậy, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Để xem vị khách này có phải là một sự hiện diện nên được chào đón hay không?

Tôi không thể biết chắc được cho đến khi cánh cửa thực sự mở.

"Xin chào, Ayanokouji-kun."

Tôi nghe thấy một giọng nói như vậy, có lẽ cô ấy đã đoán trước được hành động của tôi khi tôi giữ khoảng cách với cánh cửa và theo dõi tình hình.

Tôi hạ thấp cảnh giác và đặt tay lên nắm đấm cửa.

Tôi đã thử giả định nhiều tình huống khác nhau, nhưng nếu những người đó có thể đặt chân vào ký túc xá, thì từ khoảnh khắc đó, tôi đã thua rồi.

Người duy nhất ở phía bên kia cánh cửa là Sakayanagi, cô ấy đang mặc thường phục, ngước nhìn lên tôi với một nụ cười.

"Tớ đang tự hỏi liệu tớ có thể vào phòng của cậu một lát được không? Mặc dù học sinh chỉ bị cấm rời khỏi ký túc xá, nhưng việc ghé qua phòng của một nam sinh ngay trong Hội thao cũng có chút vấn đề."

"Nhưng để cậu vào trong thì lại còn nhiều vấn đề hơn."

Tuy nói vậy, tôi không hề từ chối Sakayanagi, mà thay vào đó là chào đón cô ấy vào phòng.

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

Với những động tác chậm chạp do khiếm khuyết, Sakayanagi cởi giày và đi lên phòng.

"Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cậu vào phòng của tớ."

"Ừm, tớ không thể thường xuyên tới phòng cậu được. Cậu đã ăn trưa chưa?"

"Tớ chỉ đang chuẩn bị thôi."

"Tớ hiểu rồi. Thật vui khi nghe thấy điều đó. Đây, một món quà lưu niệm."

Cô ấy nói rồi đưa cho tôi một bịch nilon nhỏ.

"Tớ đã mua nó ở một cửa hàng tiện lợi vào sáng sớm hôm nay. Có vẻ nó là một sản phẩm mới, và tớ nghĩ đây là một thời điểm tốt để chia sẻ nó với cậu."

Tôi cúi xuống nhìn vào trong và thấy hai chiếc Mont Blanc nhỏ trong đó.

(Mont Blanc là một loại bánh ngọt)

Mont Blanc sẽ ngon hơn khi ăn kèm với một ít cà phê.

"Ngồi trên giường sẽ tiện cho cậu hơn là ngồi dưới sàn. Cậu có thể ngồi trên đó nếu cậu muốn."

"Cám ơn vì đã chiếu cố."

Sau khi đỡ Sakayanagi ngồi xuống giường, tôi đi vào bếp, vặn bếp ga và bắt đầu đong nước vào ấm.

"Có vẻ cậu sẽ không về ngay đâu nhỉ?"

Tôi nói với một biểu hiện đơn giản trên khuôn mặt, nhưng Sakayanagi phía sau tôi lại cười một cách thích thú.

"Vào ngày thường, tớ không thể biết mình sẽ gặp ai trong ký túc xá, và sẽ thật lạ nếu tớ, với tư cách là lãnh đạo lớp A, lại một mình đến thăm phòng của Ayanokouji-kun."

Dù là ai thì khi nhìn thấy Sakayanagi làm vậy, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên và nghi ngờ.

Đó là lý do tại sao Sakayanagi thường không tiếp xúc với tôi tại ký túc xá.

Cho đến thời điểm này.

"Cậu thực sự là một kẻ xấu tính đấy, Ayanokouji-kun... Đây là kế hoạch của cậu, phải không?"

"Kế hoạch? Ý cậu là sao?"

"Không cần phải giấu đâu, Ayanokouji-kun gần như chắc chắn rằng tớ sẽ tới đây ngày hôm nay... Không, Cho phép tớ nói lại. Cậu chắc chắn đã biết trước điều đó."

Từ cách nói của Sakayanagi, có vẻ cô ấy đã nhìn thấu cái bẫy của tôi mà không tốn nhiều công sức.

"Đại hội thể thao năm nay, lớp A chúng tớ, với số lượng học sinh giỏi thể thao ít ỏi, đang gặp phải bất lợi. Hơn nữa, dù những học sinh như Kitou-kun và Hashimoto-kun rất có tiềm năng, nhưng mặt bằng chung không thể sánh với lớp của Horikita-san được. Nếu vậy, việc chúng tớ cần làm để giành chiến thắng là sắp xếp xem ai sẽ tham gia cuộc thi nào, cũng như bám sát động thái của lớp đối thủ, và thay đổi lịch trình tham gia tùy theo tình hình thực tế."

Nước trong ấm đã bắt đầu sôi. Tôi lấy lọ bột cà phê trong tủ ra, chuẩn bị một chiếc cốc cùng với phin lọc.

"Và nếu tớ tham gia, cậu không thể biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào."

"Lòng tự trọng của cậu vẫn đặc biệt cao nhỉ?"

"Cách tốt nhất để đảm bảo các lớp khác sẽ đánh bại lớp A là không để tớ tham gia Hội thao."

Đại hội thể thao cần được tiến hành theo một lịch trình chính xác, Sakayanagi có khả năng đặt các thành viên lớp A vào đúng vị trí và hướng dẫn họ hành động. Bên cạnh đó, cô ấy còn có thể điều phối thí sinh tham gia cuộc thi bằng cách sử dụng học sinh từ các khối lớp khác.

"Tối hôm qua, cha của tớ đã gọi điện cho tớ và thông báo rằng ông ấy đã yêu cầu Ayanokouji-kun vắng mặt. Ngoài ra, cha tớ còn nói rằng ông ấy đang sắp xếp công tác an ninh cho ký túc xá để ngăn chặn bất kỳ sự can thiệp nào từ những người được cử đến từ Phòng Trắng với tư cách khách mời."

"Đúng là tớ đã được Chủ tịch Sakayanagi yêu cầu tạm lánh mặt tại Hội thao, nhưng tớ không ngờ là ông ấy cũng sẽ nói với con gái của mình về chuyện đó."

"Đừng đùa nữa, Ayanokouji-kun. Chính cậu là người đã bảo cha tớ nói với tớ chuyện đó, không phải sao?"

Cô ấy đã nhận ra rồi sao?

Mặc dù Sakayanagi là con gái ruột của Chủ tịch, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ để nhầm lẫn việc công với việc tư.

Vì vậy, tôi đã yêu cầu Chủ tịch Sakayanagi cho cô ấy biết chuyện gì thực sự đang diễn ra, thay vì tự nói với cô ấy.

Tôi nói với Chủ tịch là nên giải thích trước tình hình, để tránh trường hợp Sakayanagi, người có thể vắng mặt tại Đại hội thể thao vì lý do thể chất, sẽ nghĩ đến việc tới thăm tôi ngày hôm nay, vì tôi không muốn cô ấy dính vào rắc rối giữa tôi và Phòng Trắng.

Sakayanagi đã sẵn sàng tham gia Hội thao với tư cách là thủ lĩnh của lớp A, nhưng tôi không nghĩ Chủ tịch biết về chuyện đó.

Mà kể cả khi ông ấy biết, sẽ an toàn hơn nếu nói trước với Sakayanagi, trong trường hợp cô ấy đột ngột nghỉ phép.

Vì Sakayanagi là con gái ruột của Chủ tịch, ông ấy có thể ý thức được nguy cơ cô ấy sẽ bị dính vào.

Tuy nhiên, có những chuyện mà Chủ tịch không thể hiểu hết được.

Đó là bản năng và sự tò mò của Sakayanagi là không dễ kiểm soát. Sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy tin rằng đây sẽ là cơ hội tốt để trò chuyện với tôi mà không bị ai khác làm phiền.

Bằng chứng là lúc này Sakayanagi đã xuất hiện trong phòng của tôi, hiện là một trong những khu vực nguy hiểm nhất trong trường, mà không hề sợ hãi.

"Vậy là cậu chọn tới trước giờ trưa... chỉ để khiến tớ cảm thấy không ổn thôi à?"

"Tớ cũng cố tỏ ra xấu tính một chút. Tớ muốn khiến cậu nghĩ rằng có thể tớ đang đi ngược chiến lược của Ayanokouji-kun và tham gia Hội thao."

"Thì ra là vậy."

"Nhân tiện, ngoại trừ tớ và Ayanokouji-kun thì tất cả học sinh đều có mặt tại Hội thao."

Với mạng lưới thông tin của Sakayanagi, có vẻ có người đã xác nhận số lượng tham gia của mỗi lớp và chuyển thông tin qua điện thoại của cô ấy ngay trước khi Đại hội chính thức bắt đầu.

Về khía cạnh đó, lớp A sẽ không chểnh mảng.

"Nghĩ lại thì mình cũng hơi xấu tính, thật ra tớ định tới thăm cậu sớm hơn một chút."

Sakayanagi nói ngay khi nước trong ấm phát ra âm thanh sôi ùng ục.

"Tớ vừa xuống sảnh để kiểm tra tình hình bên ngoài."

Vì đang dùng lý do nghỉ ốm nên tôi bị cấm ra khỏi phòng.

Mặt khác, Sakayanagi cũng không được phép rời khỏi ký túc xá, nhưng cô ấy cũng không vắng mặt dưới lý do giống tôi.

Ngay cả khi Sakayanagi bị cảnh cáo vì đi linh tinh, việc đó cũng không liên quan tới lý do vắng mặt của cô ấy.

"Vậy tình hình dưới sảnh thế nào?"

"Có ba người dường như đang cải trang làm nhân viên bảo vệ. Có vẻ họ không chỉ đóng quân tại ký túc xá mà còn ở khắp trường, vì vậy trông họ không được tự nhiên cho lắm."

Với mục đích chính là để bảo vệ tôi, những người của Chủ tịch còn cải trang thành nhân viên bảo vệ cho các quan chức chính phủ, hoặc là cải trang làm khách mời luôn.

"Shukun-sho cho Hội thao năm nay sẽ không thuộc về Horikita-san, người đã đề nghị hợp tác với Ryuuen-kun, và cũng không phải Ryuuen-kun, người đã chấp nhận lời đề nghị, mà là cho Ayanokouji-kun, người đã khiến tớ phải vắng mặt. Như mong đợi của tớ, cậu là người duy nhất có thể quyết định được chiến thắng. "

(Shukun-sho là một giải thưởng đặc biệt được trao cho thành tích xuất sắc, đây là một thuật ngữ trong Sumo)

"Vẫn chưa biết Hội thao sẽ kết thúc như thế nào mà."

"Đúng, luôn có những khả năng bất ngờ, nhưng chúng sẽ không xảy ra. Bây giờ, có lẽ lớp A đang phải chật vật trước sự tấn công từ lớp của Horikita-san, ngoài ra còn cả lớp của Ryuuen-kun, chắc hẳn họ đang làm mọi thứ có thể nghĩ đến. Dù đôi tay đôi chân có xuất sắc tới đâu thì cũng không thể làm gì nếu thiếu đi bộ não. Cậu biết đấy, đó là lớp học mà tớ đang xây dựng."

Có thể nói lớp Ryuuen cũng tương tự như vậy, nhưng vấn đề nằm ở việc sức mạnh của lớp hoàn toàn tập trung vào người lãnh đạo.

Một người lãnh đạo có thể giải quyết mọi công việc cũng đồng nghĩa với thực tế, lớp sẽ không làm được gì khi không có người lãnh đạo.

"Mà, cũng chẳng sao cả. Thay vì tranh giành 150 điểm lớp, tớ có thể tận hưởng khoảng thời gian này với Ayanokouji-kun."

Sakayanagi có vẻ không quan tâm đến những thiệt hại mà lớp A sẽ phải gánh chịu.

"Cậu không sợ lớp bị mất điểm sao?"

"Hệ thống của ngôi trường này chỉ là một trò chơi đối với tớ. Miễn là có thể duy trì trạng thái lớp A ở một mức độ nào đó, tớ sẽ không gặp bất kỳ vấn đề nào đâu."

Tôi lấy Mont Blanc ra khỏi túi và đặt chúng vào hai cái đĩa, mang ra để ở trên bàn.

Sau đó, tôi rót nước nóng từ ấm vào phin cùng với bột cà phê.

"Cậu có vẻ giỏi trong việc này nhỉ."

"Thì cũng có gì to tát đâu."

"Mỗi công đoạn đó đều là một trải nghiệm mới mẻ và thú vị đối với Ayanokouji-kun phải không?"

(hơi khịa :)))

Sakayanagi đang ngụ ý rằng đây là điều mà tôi không bao giờ có thể làm trong Phòng Trắng.

"Giống như mọi thứ khác ở trường thôi. Tớ chỉ muốn sống một cách bình thường, vậy thôi."

Tuy nhiên, những lời nói trước đó của Sakayanagi vẫn khiến tôi bận tâm.

"Cậu có đề cập tới việc duy trì vị trí lớp A nhỉ. Đó có phải là vì niềm tự hào của cậu không?"

Tôi hỏi Sakayanagi khi tôi đặt sữa và đường lên bàn.

"Lúc đầu, tôi không có bất kỳ cam kết nào với lớp A. Nhưng khi biết được Ayanokouji-kun là học sinh trường này, tớ đã thay đổi quyết định. Chúng ta có thể tham gia một trận chiến thực sự khi Ayanokouji-kun lên được lớp B. "

Nói một cách đơn giản, Sakayanagi sẽ đứng trên đỉnh tháp để đợi tôi.

"Lớp D đã đánh mất toàn bộ điểm lớp ngay trong tháng nhập học đầu tiên. Tuy vậy, họ đã bắt đầu tăng điểm trở lại và cuối cùng thăng lên tới lớp B. Tất nhiên, lý do chính là bởi sự hiện diện của cậu, Ayanokouji-kun. "

Sakayanagi nói với một biểu cảm vui vẻ như thể đang khoe khoang về bản thân.

Cô lấy đĩa bánh trên bàn rồi đặt lên đùi mình.

"Cùng ăn nào, Ayanokouji-kun."

Sakayanagi yêu cầu tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, và tôi làm theo mà không cút phàn nàn ...

Cô ấy nhấc chiếc dĩa Mont Blanc của mình lên và múc một miếng, sau đó đưa nó về phía tôi.

"Của cậu đây."

"'Của cậu đây'?"

"Cậu không thấy sao? Tớ đang mời cậu ăn đấy."

"Không, tớ không nghĩ mình nên làm vậy ......"

"Không thành vấn đề đâu. Hiện tại ở đây chỉ có tớ và Ayanokouji-kun, sẽ không có ai làm phiền chúng ta cả."

Tôi đã nghĩ cô ấy làm vậy là vì một lý do đặc biệt nào đó, nhưng có vẻ không phải vậy. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong khoang miệng khi tôi nhận lấy miếng bánh. Và thật ngạc nhiên, đây là lần đầu tôi được ăn Mont Blanc.

"Ngon không?"

Thành thật mà nói, tôi không thực sự thích hương vị này cho lắm.

Cá nhân tôi nghĩ rằng một chiếc bánh đơn giản như vậy sẽ có hương vị dễ chịu hơn. Nhưng tôi không muốn tỏ ra xấu tính với một 'món quà lưu niệm'.

"Tất nhiên rồi."

Sakayanagi cười nhẹ khi thấy tôi trả lời một cách đơn giản rằng nó rất ổn.

"Vậy thì tớ cũng sẽ thử một ít."

Không quan tâm đến chiếc nĩa mà tôi vừa ăn, Sakayanagi tự xúc phần của mình và đưa nó vào miệng.

"Có vẻ không được như ở quán cà phê nhỉ, nhưng mà với một món quà ở cửa hàng tiện lợi thì như vậy là tốt rồi"

Sakayanagi gật đầu hài lòng và trả chiếc nĩa lại cho tôi.

Chúng tôi nhanh chóng hoàn thành hai chiếc Mont Blanc đầu tiên, vì cả hai đã ăn cùng một lúc.

"Lần tới tớ sẽ mang cho cậu một loại bánh khác."

"Huh?"

"Từ phản ứng của Ayanokouji-kun, có vẻ nó không hợp khẩu vị cậu cho lắm."

"Tớ nghĩ mình đã thể hiện một phản ứng bình thường."

"Tớ có thể tự hào nói rằng tớ có cái nhìn sâu sắc về vấn đề này. Đặc biệt là khi nói đến Ayanokouji-kun."

Tôi không mong đợi cô ấy có thể nhìn thấu những gì tôi đang cảm thấy.

"Cậu không bao giờ để lộ bất kỳ khoảng trống nào khi cậu thực sự suy nghĩ nghiêm túc, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, cậu không thể mãi che giấu cảm xúc của mình như vậy được."

"Có lẽ là vì sau cùng, tớ vẫn chưa quen với việc đó."

"Fufu ~ Tớ cũng thích phần đó của cậu."

Tôi không thể biết cô ấy đang nghiêm túc hay đang đùa, và Sakayanagi tiếp tục.

"Lần sau hãy để tớ trả thù. Nếu tìm được một chiếc bánh ngon, tôi sẽ mang nó cho cậu."

"Tớ ước sẽ có thêm một lần tớ có thể yên tâm tránh ánh mắt của mọi người như thế này."

Bất kể là ngày thường hay ngày nghỉ, trừ khi tất cả học sinh đều rời khỏi ký túc xá thì điều đó là không thể. Sáng sớm hoặc tối muộn cũng là một khả năng, nhưng nó cũng làm nảy sinh những vấn đề riêng.

"Tuy nhiên, điều kỳ lạ là những thay đổi bên trong Ayanokouji-kun. Tại sao cậu lại bắt đầu nhắm tới lớp A, thay vì thi thoảng giúp đỡ lớp cậu một cách âm thầm, giống như những gì cậu đã làm?"

"Tớ đoán có một số chuyện mà cậu không hiểu hết."

"Tớ đâu phải thần thánh đâu. Dù tớ biết về hoàn cảnh của Ayanokouji-kun, nhưng có những phần mà tớ không thể theo kịp suy nghĩ của cậu. Cậu có thể vui lòng cho tớ biết nhiều hơn được không?"

Một thiên tài, được thúc đẩy bởi ham muốn tìm kiếm điều chưa biết, đang muốn có câu trả lời.

Lý do chính khiến Sakayanagi không quan tâm đến thứ hạng A hay D có lẽ là bởi cô ấy sẽ không trực tiếp hưởng lợi từ chúng sau khi tốt nghiệp. Là con gái của Chủ tịch và là một cá nhân tài năng, hầu hết mọi thứ đều nằm trong tầm tay Sakayanagi.

Cô ấy không quan tâm vì cô ấy không cần sử dụng các đặc quyền lớp A để làm bất cứ điều gì. Sự thật này cũng đúng với tôi, vì tôi chắc chắn mình sẽ trở lại Phòng Trắng sau khi tốt nghiệp.

Dù không đi chung một con đường nhưng đối với hai chúng tôi, đặc quyền lớp A chẳng có nghĩa lý gì cả.

"Cậu thấy có vẻ lạ ư?"

"Không phải là vì cậu muốn tận hưởng cuộc sống với nhiều điểm cá nhân như Kouenji-kun đấy chứ?"

"Tớ chắc chắn cậu ta cũng ở vị trí tương tự như chúng ta."

Kouenji là kiểu người sẽ nắm giữ quyền lực thông qua gia thế và tài năng của chính mình.

Thỉnh thoảng cậu ta đóng góp cho lớp một cách tùy hứng và mang về điểm lớp.

"Vậy tại sao dù cậu vẫn muốn duy trì vị trí lớp A, cậu lại sẵn sàng rơi vào cái bẫy của tớ và đánh mất 150 điểm lớp?"

Nếu Sakayanagi mạo hiểm đánh rơi 150 điểm lớp mà không đạt được gì, thì sẽ không có lần sau nữa. Nhưng nếu tôi cho cô ấy một miếng mồi ở đây, tôi sẽ có cơ hội thực hiện lại một chiến lược tương tự.

"Nếu tớ nhận được câu trả lời cho câu hỏi của mình, tớ sẽ quay lại đây vào lần sau, khi một tình huống tương tự được tái diễn."

"Làm ơn đừng nói những gì tớ vừa mới nghĩ."

"Fufufu."

"Về cơ bản thì nó giống những gì cậu đang cố gắng làm, Sakayanagi. Bằng cách đánh bại tớ, có thể cậu sẽ tìm được câu trả lời về ý nghĩa của một thiên tài. Tương tự với tớ, theo một cách riêng, tớ muốn chứng minh rằng nền giáo dục của Phòng Trắng không phải là không có sai sót. "

Sakayanagi không hề tỏ ra ngạc nhiên. Rõ ràng cô ấy đã dự được những dòng suy nghĩ đó, ngay cả khi nó chưa được xác nhận.

"Ý cậu là Ayanokouji-kun đang cố tạo ra một lớp học mạnh nhất bằng chính đôi tay của mình sao?"

Thấy tôi gật đầu đồng ý, Sakayanagi khẽ đặt ngón trỏ lên môi.

"Không phải là tớ chưa từng nghĩ về nó, nhưng... tớ có một vài câu hỏi."

"Cậu nói tiếp đi."

"Đại hội thể thao lần này. Dù có nguy cơ đối mặt với người từ Phòng Trắng, nhưng Ayanokouji-kun vẫn có khả năng buộc mình tham gia nhỉ? Việc trực tiếp chỉ đạo để củng cố tỷ lệ chiến thắng chẳng phải sẽ hiệu quả hơn sao? Và tớ chắc rằng cậu sẽ không ngại sự hiện diện của tớ. "

"Tớ đã dựa vào một ý tưởng để tiến hành Hội thao lần này."

"Nghe thật thú vị. Vậy ý tưởng đó là gì?"

"Seikan. Tớ quyết định đây sẽ là một cơ hội tốt để kiểm chứng xem lớp có thể tự mình đi xa tới đâu khi không có tớ trực tiếp can thiệp. Sự vắng mặt của cậu chỉ là một điều kiện cần."

('Seikan' có nghĩa là giám sát cẩn thận)

"Nó không giống với việc tớ vắng mặt để tới thăm Ayanokouji-kun, thay vì trực tiếp chỉ đạo tại Hội thao, bởi vì cậu chỉ đơn giản là muốn quan sát. Tớ hiểu rồi."

Khi chúng tôi nói chuyện, Sakayanagi đã đưa ra kết luận trước một bước so với những gì mà một người ở vị trí tương tự có thể làm.

"Nói cách khác... Ehh..."

Trước khi Sakayanagi có thể nói hết lời, tôi đã đẩy nhẹ cô ấy ra sau. Không, có lẽ tôi đang phóng đại khi nói là tôi đã đẩy cô ấy. Tôi chỉ khẽ nắm lấy hai bên vai và ấn nhẹ cô ấy, nhưng vậy là đủ, bởi Sakayanagi đã yếu ớt nằm ngửa xuống giường.

"Boffuto!"

Âm thanh từ chiếc nệm và khung giường kẽo kẹt hòa lẫn vào nhau. Ngay cả Sakayanagi, người luôn tự hào rằng mình là một thiên tài, cũng không hề lường trước được khả năng này.

Trước khi cô ấy có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tôi đã cúi người và chống hai tay lên giường, tôi nhìn xuống khuôn mặt đối diện, như thể đang che chở cho Sakayanagi.

"Ah... ừm?"

Sakayanagi, người luôn tỏ vẻ mạnh mẽ và thư thái, đang không theo kịp sự thay đổi của tình hình.

"Cuộc sống học đường về sau của tớ sẽ dựa hoàn toàn kế hoạch này. Sự thật là cậu đã đến đây ngày hôm nay, thể hiện sự quan tâm của mình, và cuối cùng đã có được câu trả lời trong khả năng của tớ."

Sakayanagi chưa từng tiếp xúc gần với bất kỳ người khác giới nào trước đây, cô ấy hắng giọng vì mất kiên nhẫn và lo lắng.

"Cậu sẽ là một trở ngại nếu cậu tiết lộ cho bất kỳ ai khác về chuyện này."

"Cậu nghĩ tớ sẽ nói với người khác ư?"

"Không phải là không có khả năng. Cậu có thể dùng nó để bắt ép tớ buộc phải đấu với cậu, nếu không cậu sẽ tiết lộ chuyện đó ra ngoài. Khi đó, tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận."

"Tớ hiểu rồi, đúng là như vậy... Nhưng thay vì làm thế, tớ lại dùng thông tin về Phòng Trắng để bắt ép cậu thì sao?"

"Không, nó sẽ không hiệu quả. Ngay cả khi cậu làm cho sự tồn tại của một cơ sở như vậy được biết đến, nó không phải thứ mà một người bình thường có thể hiểu được. Đối với cá nhân tớ thì đó không phải một rủi ro."

'Kiyotaka Ayanokouji được nuôi dưỡng tại một cơ sở tên là Phòng Trắng.'

Có lẽ hầu hết mọi người sẽ chỉ gật đầu và nhún vai khi nghe một câu chuyện như vậy. Thông tin này không phải thứ có thể tìm thấy trên Internet.

Những lời đồn từ phía Sakayanagi sẽ gây ra một số sự nhầm lẫn, nhưng tất nhiên nó sẽ không ảnh hưởng đáng kể gì tới tôi.

"Tớ đang cố thực hiện kế hoạch đó, và giờ không phải lúc mà tớ muốn mọi người biết tớ định làm gì. Vì vậy, tớ không thể để cậu lấy câu chuyện đó làm cái cớ để bắt ép tớ được."

Tôi thu hẹp khoảng cách với Sakayanagi, bóng người tôi phủ lên thân hình nhỏ bé của cô ấy khi tôi đã che mất ánh sáng bóng đèn trần.

"Hmm, là do tớ đã vô tình phát hiện ra. Vậy cậu định làm gì...?"

"Một bí mật đổi một bí mật. Một mối đe dọa đổi một mối đe dọa. Hiện tại, những người duy nhất còn lại trong ký túc xá chỉ có cậu và tớ. Tức là dù có chuyện gì xảy ra ở đây, sẽ không có ai đến giúp cậu cả. Ngay cả khi cậu cố gắng hét to, cùng lắm chỉ vang được tới hành lang."

"Cậu định phạm tội để bảo vệ kế hoạch của mình sao?"

"Phạm tội? Tớ và cậu sắp cùng nhau chia sẻ một bí mật."

Tôi rút điện thoại ra và kích hoạt camera.

"Tớ đoán cách duy nhất để từ chối là tự mình bỏ chạy."

Với cơ thể khiếm khuyết của cô ấy... Không, ngay cả khi cô ấy sở hữu một đôi chân lành lặn, cũng không hề có lối thoát nào cho Sakayanagi.

Cô ấy sẽ đáp trả thế nào trong tình huống vô vọng này đây?

"... Ayanokouji-kun cho rằng cậu có thể thắng được tớ?"

"Thắng cậu ư?"

"Ngay cả khi mọi chuyện ở đây đều diễn ra như những gì Ayanokouji-kun muốn, liệu cậu có nghĩ mình thực sự có lợi thế...?"

"Tớ xin lỗi, nhưng cậu không thể thắng."

"Một sự khác biệt nhỏ trong kinh nghiệm có thể được san lấp và vượt qua bằng cách tiếp thu và học hỏi. Trên thực tế, chẳng phải cậu cũng nhận ra có thể cậu đang làm sai cách sao?"

Mặc dù đang ở trong một tình thế ngặt nghèo, Sakayanagi vẫn tiếp tục suy nghĩ một cách bình tĩnh nhất có thể.

Chắc hẳn cô ấy đang lo lắng, nhưng thật ấn tượng là cho đến giờ, cô ấy vẫn có thể kiểm soát được mọi thứ.

Tôi ném chiếc điện thoại xuống đáy giường và từ từ đưa tay về phía Sakayanagi.

Tôi nắm lấy đôi vai thanh mảnh rồi di chuyển đôi tay gần về phía cổ cô ấy hơn.

Dù vậy, Sakayanagi chỉ tránh ánh nhìn trực tiếp từ tôi .

"Chúng ta sẽ bắt đầu tiết học đặc biệt này nhé?"

Sakayanagi mỉm cười và bình tĩnh nhắm mắt lại.

Phần 1

"Cậu thực sự là một người xấu tính nhỉ?"

"Ừm, cũng có thể."

Đã được hơn một giờ kể từ khi Sakayanagi đến phòng tôi.

"Vậy là bây giờ giữa tớ và Ayanokouji-kun đã có một bí mật mà tớ không thể nói cho ai biết ~"

"Cách nói đó rất dễ gây hiểu lầm đấy."

"Chẳng phải Ayanokouji-kun mới là người cố tình gây hiểu nhầm trước sao?"

"Hẳn rồi."

"Vậy thì để tớ nói lại, đây là lần đầu tiên tớ được nằm trên giường con trai đó."

"Tớ chỉ động vào cậu chưa tới 10 giây, vậy nên nó không được tính."

"Cậu đang xem nhẹ ký ức của một cô gái đó."

Trong khi giữ màn hình chiếc điện thoại để Sakayanagi có thể nhìn rõ, tôi chọn và xóa bỏ những thứ cần thiết. Có lẽ vì tôi kéo xuống hơi quá tay, nên một bức ảnh giữa tôi và Kei đã vô tình xuất hiện.

Đó là bức ảnh chụp hai đứa chúng tôi tại trung tâm thương mại Keyaki.

"Có vẻ mối quan hệ giữa cậu Kei Karuizawa-san đang tiến triển rất tốt nhỉ."

"Uhm, đúng vậy..."

Sakayanagi tiếp tục nhìn vào bức ảnh mà Kei đang mỉm cười hạnh phúc.

"Ngoại hình, giọng nói hoặc tính cách của Karuizawa-san đã thu hút Ayanokouji-kun đến với cô ấy. Bình thường thì tớ sẽ nghĩ như vậy, nhưng có vài chỗ không được hợp lý cho lắm."

Sau đó Sakayanagi nhìn lên tôi, đôi mắt cô ấy nheo lại, như thể muốn giao đấu với tôi.

"Tớ đã quan sát Karuizawa-san nhiều nhất có thể. Từ cái cách cô ấy dành thời gian sau giờ học, cho đến cách cô ấy sử dụng những ngày nghỉ của mình. Và sự thật là bây giờ, việc theo dõi Ayanokouji-kun không hề khó khăn."

Vì cả năm ba đang theo dõi chúng tôi nên tôi không thể chú ý tới từng người được. Nếu Sakayanagi gài người vào thì sẽ rất khó để phân biệt.

Ngay cả khi đó là Hashimoto, người mà tôi từng để ý trước đây, hay bất kể một ai khác, thì cũng không có cách nào để xác định được.

"Tớ không thể tìm ra sự thật tại sao Ayanokouji-kun lại chọn hẹn hò với Karuizawa-san, nhưng tớ có thể hiểu được phần nào. Hành vi của Karuizawa-san, sự tin tưởng và tình cảm mà cô ấy dành cho cậu giống như một sự si mê. Liệu Ayanokouji-kun sẽ sử dụng cô ấy cho thí nghiệm của mình, hay Ayanokouji-kun đang cố gắng cứu rỗi cô ấy? Cách tớ suy luận đều dựa vào những khả năng đó."

Tôi không nhớ mình đã cung cấp cho Sakayanagi bất kỳ thông tin không cần thiết nào, và tôi không nghĩ cô ấy biết nhiều về Kei như Ryuuen, thật ngạc nhiên khi cô ấy có thể dự đoán gần đúng về những sự thật đã xảy ra.

"Tớ tự hỏi nó có giống với lớp học đặc biệt mà cậu đã dành cho tớ không?"

"Tớ không thích cách dùng từ 'đặc biệt' cho lắm. Nhưng, cậu nói đúng."

Sakayanagi có thể hiểu được ý tôi chỉ với những lời tối thiểu, nhưng theo một cách khác với Kei.

"Ding Dong."

Căn phòng đột ngột vang lên tiếng chuông cửa.

Lúc đó là khoảng 12:30 chiều, thời điểm mà các học sinh đã sắp sửa ăn trưa xong.

Trong ký túc xá đáng lẽ không còn một ai, thì một vị khách bất ngờ xuất hiện.

Sau khi nhìn nhau, tôi và Sakayanagi đồng thời quay đầu về phía cửa trước.

Họ thực sự đã lẻn được vào đây khi có tới 3 vệ sĩ đang trực ở dưới sảnh?

Không, ngay cả khi họ đã khuất phục các vệ sĩ được vũ trang bằng vũ lực, thì vấn đề vẫn chưa dừng lại ở đó.

Nếu đúng như vậy, họ sẽ không lãng phí thời gian để bấm chuông cửa, ít nhất thì họ phải cố gắng xông vào.

Chuông cửa vang lên một lần nữa.

Sẽ thật kỳ lạ nếu một học sinh nghỉ ốm lại không trả lời.

Mặc dù không chắc, nhưng tôi đoán đó là một người từ Nhà trường.

"Ai vậy?"

Tôi gọi vị khách, trong khi không di chuyển khỏi vị trí của mình trên giường.

"Hãy ở yên tại vị trí của cậu và lắng nghe."

Giọng một người đàn ông đáp lại, như thể anh ta đã nhận ra giọng nói của tôi tới từ một vị trí cách xa lối ra vào.

Một giọng nói trẻ trung. Không phải một người lớn, mà là cùng lứa tuổi với tôi.

"Giọng nói này nghe quen quen."

Nhưng không có bất kỳ cái tên xuất hiện trong đầu tôi. Một giọng nói có vẻ là của một học sinh, và trong khi tôi không nhận ra nó, giọng nói này lại đủ quen thuộc với tôi. Tất nhiên, khi sống trong môi trường học đường, tôi đã nghe thấy một lượng lớn giọng nói nên sẽ khá quen.

Tôi nhanh chóng đi đến kết luận về chủ nhân của giọng nói này.

"Cậu đã gọi cho tôi một lần có phải không?"

Khi tôi hỏi ngược lại, người đứng sau ngưỡng cửa im lặng trong một thoáng.

"Tôi rất ấn tượng. Dù chỉ nghe một lần nhưng cậu vẫn nhớ giọng nói của tôi."

(Xem lại cuộc gọi ẩn danh ở Chương 3 Vol 9 Năm nhất)

Thực tế là những sự việc sau chuyến thăm trường của cha tôi đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc.

"Lần đó, ngoại trừ tên tôi, cậu không nói thêm bất cứ điều gì cả."

"Bởi vì ngay sau đó đã có một chuyện bất tiện xảy ra. Tôi đã không liên lạc với cậu kể từ lần đó. Tôi biết cậu đang thắc mắc nhưng việc tôi là ai không quan trọng. Bởi vì tôi không phải bạn và cũng không phải kẻ thù của cậu."

"Vậy thì cậu đang làm gì ở đây?"

"Cỏ phải cậu đang nghĩ rằng một khi thoát khỏi Tsukishiro và các học sinh Phòng Trắng, thì cuộc sống của cậu sẽ yên bình trở lại sao? Đó có thể là một quan điểm sai lầm, vì vậy tôi tới đây để khuyên cậu điều đó."

"Fufu ~ Nghe có vẻ thú vị đấy. Tôi tự hỏi liệu mình có thể tham gia cùng không?"

"Sakayanagi Arisu?"

Có vẻ người phía bên kia cánh cửa không hề bị lung lay trước sự hiện diện bất ngờ của Sakayanagi.

Thay vào đó, chỉ thông qua giọng nói, người này đã biết chính xác đó là ai.

Có thể anh ta dựa vào danh sách những người vắng mặt ngày hôm nay, hoặc đã biết Sakayanagi từ trước.

"Dù sao thì hãy cẩn thận, nếu cậu muốn ở lại trường cho đến khi tốt nghiệp."

"Đối với một người trung lập, có vẻ người chống lưng cho cậu không phải dạng tầm thường đâu nhỉ?"

"Sự hiện diện của cậu đang mang lại nhiều tác động tiêu cực. Tôi chỉ cố không cho nó ảnh hưởng nhiều hơn thôi..."

Vị khách trả lời trong khi giọng nói nhỏ dần đi.

Rõ ràng anh ta không có ý định ở lại lâu. Sau một lúc im lặng, xem ra người này đã rời đi.

"Giọng nói đó... ở đâu nhỉ..."

"Cậu có biết nó thuộc về ai không?"

"Tớ không thể trả lời một cách rõ ràng như Ayanokouji-kun được. Nhưng bằng một cách nào đó, tớ vẫn mơ hồ nhận ra giọng của người ở phía bên kia cánh cửa."

Tức là giọng nói này đã có chút thay đổi so với những gì Sakayanagi từng nghe.

"Không phải mới đây, đó là một ký ức cũ, tầm 5 - 10 năm trước."

"Nếu cậu chắc chắn về điều đó, thì khả năng người này là một học sinh Phòng Trắng dường như là rất nhỏ."

"Phải. Nếu là người tớ từng gặp khi còn nhỏ, thì đúng là như vậy."

Phản ứng của anh ta khi biết về sự có mặt của Sakayanagi đã phần nào xác minh sự thật này.

Không hề tỏ ra ngạc nhiên, người này phản ứng như thể vừa gặp một người quen.

Nhưng dù là Amasawa hay vị khách vừa tới, tôi cũng không quan tâm.

Miễn là anh ta không gây hại gì tới tôi vào lúc này, tôi sẽ không động tới anh ta.

Phần 2

Dù không có sự góp mặt của tôi, Hội thao đã kết thúc theo một cách gần như lý tưởng. Cả lớp vô cùng phấn khởi trước kết quả cuối cùng, thành tích không tưởng trong một năm rưỡi vừa qua.

Lớp Horikita đã thu hẹp khoảng cách với lớp A. Việc họ có thể nâng cao điểm lớp thông qua các kỳ thi trên đảo, kỳ thi Nhất trí và Đại hội thể thao, tất cả đều là những bước tiến không thể phủ nhận.

Vài ngày sau, đã là giữa tháng Mười.

----------------------------------

Thứ hạng các lớp năm hai tại Đại hội thể thao:

Hạng nhất: Lớp B, do Horikita lãnh đạo

Hạng nhì: Lớp D, do Ryuuen lãnh đạo

Hạng ba: Lớp C, do Ichinose lãnh đạo

Hạng tư: Lớp A, do Sakayanagi lãnh đạo

----------------------------------

Tất nhiên, thành quả này không phải công sức của một cá nhân, mà là nhờ ý chí và sức mạnh của cả lớp.

Hơn nữa, cả Sudou và Onodera đều lần lượt đứng đầu tại mục thành tích cá nhân.

Kouenji cũng về nhất trong tất cả 10 hạng mục cậu ta tham gia, nhưng cuối cùng lại đứng ở vị trí thứ 2 vì không tham gia hạng mục đồng đội nào cả. Dường như cậu ta cũng hài lòng về kết quả này.

Sau đó Sudou và Onodera đã nhận được quyền chuyển lớp, nhưng họ đã không do dự lựa chọn lấy điểm cá nhân. Dù vẫn còn những dấu hiệu bất ổn, nhưng Sudou đang vững vàng tiến tới lớp A.

Sau Hội thao, Kei có cuộc hẹn với một người bạn, cô ấy quyết định ghé qua trung tâm mua sắm Keyaki trước khi về nhà.

Khi tôi chuẩn bị về nhà một mình, Horikita đã tiếp cận tội.

"Tôi muốn nói chuyện với cậu một lát, nếu cậu không phiền."

"Tớ đang trên đường trở về ký túc xá, cậu có thể vừa đi vừa nói được không?"

"Được."

Horikita tiến sát lại gần tôi, có vẻ đây không phải chuyện nên để người ngoài nghe thấy.

"Tôi đã học được nhiều điều từ kỳ thi đặc biệt Nhất trí vừa rồi."

"Cứ nói những gì cậu nghĩ đi."

Đại hội thể thao đã kết thúc, nhưng không phải mọi vấn đề đều đã được giải quyết. Lớp học đang bắt đầu tiến lên, dù vẫn để lại phía sau một vài sự bất ổn, một tình huống mà Horikita đang phải ứng phó và thích nghi.

"Tôi đã không sai. Một lần nữa, tôi có thể thấy được rằng quyết định giữ Kushida-san ở lại là lựa chọn chính xác."

Kushida đã đóng góp cho lớp bằng cách ghi rất nhiều điểm tại Đại hội thể thao.

Cô ấy đã trở lại với hình ảnh là một học sinh danh dự, luôn chăm chỉ siêng năng trong học tập cũng như đời sống thường ngày. Mặc dù điểm đóng góp xã hội của Kushida trên OAA đã giảm vào đầu tháng 10, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó tăng trở lại.

Nếu so sánh một cách thẳng thường, Kushida đã đóng góp nhiều hơn so với Airi với tư cách là một thành viên của lớp.

Tất nhiên, lợi ích chưa phải là tất cả.

"Tôi biết còn nhiều vấn đề vẫn chưa tìm được câu trả lời. Thực lòng, tôi không biết phải làm gì với Hasebe-san lúc này. Nhưng tôi nghĩ nếu một kỳ thi như vậy được tổ chức một lần nữa, tôi sẽ giải quyết nó tốt hơn."

"Và điều gì đã khiến cậu nghĩ như vậy?"

"Tôi đã cam kết một cách bất cẩn để lấy được sự đồng tình. Tôi đã hứa sẽ trục xuất kẻ phản bội, nhưng sau đó thì lại nuốt lời. Có vẻ đó là một cách đơn giản để đạt được sự đồng thuận, nhưng tôi cũng không nhận thức được mức độ rủi ro. Kushida-san, tôi biết cô ấy là kẻ phản bội. Và tôi đã đưa ra quyết định đó trước khi tôi có đủ tự tin để đuổi học Kushida-san. Đó là một sai lầm chí mạng."

"Nếu không chắc về việc trục xuất cô ấy, thì một lời hứa bất cẩn sẽ chỉ gây tổn hại cho cậu sau này mà thôi."

Đó là một biện pháp tuyệt vọng khi thời gian không còn nhiều, nhưng nếu chúng tôi có thể đưa ra quyết định thống nhất vào thời điểm đó, trong khi vẫn để ngỏ khả năng Airi hoặc một người có năng lực tương tự có thể bị bỏ lại, thì hậu quả sẽ không nghiêm trọng như bây giờ.

Chúng tôi sẽ chọn điều gì và từ bỏ điều gì?

"Chúng ta đã nhận về điểm lớp. Nhưng đồng thời cũng đánh mất nhiều thứ. Kỳ thi đó đã dạy tôi rất nhiều. Nó đã cho tôi thấy cả hai mặt của sự thành công và thất bại."

"Mặc dù vậy, không mắc sai lầm vẫn là tốt hơn."

Horikita nhắm mắt lại, thở một hơi rồi lại mở mắt ra.

"Tôi đang là học sinh năm 2 cao trung. Tôi chỉ là một người trẻ tuổi. Sai lầm cũng là chuyện bình thường."

"Cậu đã bắt đầu suy nghĩ thông thoáng hơn rồi đấy."

"Tôi không thích phải suy nghĩ quá nhiều. Tôi sẽ là chính mình. Tôi có thể không làm được tốt như những lãnh đạo khác. Nhưng tôi có Hirata-kun, Karuizawa-san, Sudou-kun, Onodera-san, Kushida-san và Kouenji-kun. Với sự hỗ trợ của những con người này, tôi đang tiến về phía trước. Lớp A đang chờ đợi tôi, đó là điều mà tôi tin tưởng. "

"Tớ hiểu rồi."

"Tất nhiên, cậu cũng là một trong số họ. Tôi không biết cậu đang nghĩ gì và tại sao cậu thường bất hợp tác, nhưng... cậu là người không thể thiếu đối với lớp học và đối với tôi."

Sự tồn tại của tôi giống như 2 chiếc bánh phụ gắn trên xe đạp trẻ em. Mặc dù ban đầu khi tập xe thì nó là thứ cần thiết, nhưng rồi cậu sẽ phải tháo nó ra, bị ngã xe, chật vật để cố giữ thăng bằng. Nhưng đến cuối cùng, cậu có thể đạp xe mà không gặp khó khăn gì. Bây giờ chiếc xe đạp ấy có thể đi mà không cần sự hỗ trợ của một người duy nhất là tôi nữa.

Cậu sẽ nhận được sự hỗ trợ bởi tất cả các bạn cùng lớp của mình.

Sau khi tôi chứng kiến ​​sự trưởng thành của cậu, tôi sẽ rời khỏi lớp học của cậu.

Tôi sẽ không nói thành lời ngay bây giờ, nhưng một ngày nào đó, cậu, Horikita, sẽ biết sự thật. Và rồi cậu sẽ hiểu.

Rằng sẽ đến một lúc, khi lớp học mà cậu cho là bất khả chiến bại, sẽ gặp phải một thực tế mà cậu không thể đánh bại.

Tôi sẽ dạy cậu điều đó.

Tôi không làm việc này cho ai khác ngoài chính bản thân mình.

Tôi... Miễn sao cuối cùng tôi là kẻ chiến thắng, và cũng là tất cả những gì quan trọng đối với tôi.

Một khi tôi quyết định trở thành kẻ thù của cậu và đánh bại cậu, Horikita, hiện thực đó là không thể thay đổi.

Nhưng, tôi ra đi là vì tôi muốn bị đánh bại.

Có một tương lai không chắc chắn mà tôi mong ước.

Đó là một sự mâu thuẫn. Tôi có câu trả lời, nhưng tôi ước mình đã sai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip