Chương 39: Một thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đám Nghênh Niệm ở nhà Trần Hứa Trạch ăn một bữa lẩu, mọi người vô cùng náo nhiệt, không khí thoải mái vui vẻ, có thể nói là ngày vui vẻ nhất trong kì nghỉ hè của Chu Yểu.

Chơi đủ thì phải về nhà, hơn chín giờ, mọi người lục tục ra về.

Mấy ngày sau họ có thương lượng đến nhà Trần Hứa Trạch tụ họp tiếp, nhưng vì có người đi du lịch với nhà, có người về quê nghỉ hè, số lượng người không đủ, cho nên không ai đến quấy rầy hai người họ nữa.

Còn Nghênh Niệm, ngoài miệng nói thật dễ nghe, lâu lâu sẽ đến xem Chu Yểu, nhưng ngay từ đầu kỳ thi đấu, cô ấy đã trực tiếp đóng gói hành lý, theo sát hành trình thi đấu của chiến đội SF, bay tới bay lui khắp các thành phố lớn. Đến một chỗ mới, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, ban ngày cô ấy ra ngoài dạo phố ngắm phong cảnh, tới giờ liền đến nơi thi đấu cổ vũ cho Dụ Lẫm Nhiên của cô ấy.

Chu Yểu bị cô ấy vứt ra sau đầu, còn là cái loại không chút lưu tình.

Trần Hứa Trạch nhân cơ hội nói xấu trước mặt Chu Yểu: "Cậu nhìn đi, cậu ấy vẫn thích tên kia nhất."

Chu Yểu bật cười, cảm thấy những lúc này Trần Hứa Trạch đáng yêu kỳ lạ.

Một tuần không chạm mặt với người nhà họ Chu, rõ ràng là ở trong một ngõ nhỏ, nhưng dường như hai bên đều tránh nhau, Chu Yểu không biết bố Chu khuyên mẹ Chu thế nào, cô cố ý tránh né, hoàn toàn không thèm nghĩ đến chuyện kia, tự lừa mình dối người. Trần Hứa Trạch thì tùy cô, chỉ cần cô vui vẻ, đừng nói là lừa mình dối người, muốn cậu cùng "mất trí nhớ", cái gì cậu cũng bằng lòng.

Hai người đã có thói quen nghỉ trưa.

Hôm nay Chu Yểu ở trong phòng tắm rửa mặt khá lâu, vừa ra liền thấy Trần Hứa Trạch nằm trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ sát đất nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như đã ngủ. Bức màn chưa kéo lại hoàn toàn, ánh nắng bên ngoài chiếu vào người cậu, cô sợ cậu không thoải mái, tay chân nhẹ nhàng đi qua, vừa định gọi cậu, liền thấy cậu nhíu mày.

Chu Yểu đưa tay chạm vào mặt cậu, rất nóng, sờ đến trán, đúng lúc đó cậu cũng mở mắt.

Chu Yểu nóng nảy: "Sao trán cậu nóng vậy? Cậu bệnh à?"

"Không có."

"Còn nói không có!"

Chu Yểu muốn đi tìm thuốc cho cậu, Trần Hứa Trạch giữ chặt cô, "Ngủ một lát là ổn thôi."

Cậu không chịu phối hợp, Chu Yểu thấy không còn cách nào, đành cùng cậu lên giường nằm, đắp chiếc chăn mỏng. Với tư cách là "người bệnh", lần này Chu Yểu không ghét bỏ tư thế "gây trở ngại" mình ngủ của cậu, mặc cậu ôm lấy mình từ sau lưng.

"Có muốn tăng nhiệt độ điều hòa chút không? Mình sợ lát nữa cậu khó chịu." Cô hỏi.

Trần Hứa Trạch nói không cần, "Vậy là thoải mái rồi." Cô sợ nóng.

"Vậy nếu cậu thật sự không thoải mái thì phải nói, chúng ta đi bác sĩ."

Cậu nói được.

Trong lòng Chu Yểu canh cánh chuyện này, không ngủ được. Trần Hứa Trạch phía sau có lẽ bởi vì "không thoải mái", cũng rất lâu vẫn chưa ngủ. Vòng tay cậu ở trên eo cô, trong phòng yên ắng, không có tiếng vang.

Qua một lát, tay Trần Hứa Trạch bỗng nhiên dời về phía trước. Lại qua một lát nữa, tay cậu tiếp tục hướng lên trên. Một chút một chút, một tấc một tấc, cho đến khi...

Chu Yểu không khỏi giữ tay cậu lại, "Cậu làm gì thế?"

Cậu ở sau lưng nói: "Người ta nói, con gái lúc ngủ phải cởi nội y, nếu không sẽ không tốt cho ngực."

"..." Mặt Chu Yểu đỏ lên.

"Không cần cởi, cũng đâu phải ngủ buổi tối, một giấc ngủ bảy tám tiếng đồng hồ!"

Trần Hứa Trạch hơi im lặng, sau đó nói tiếp: "Nội y cậu mặc trên người là cái hôm trước chúng ta vừa mua phải không? Nhân viên cửa hàng nói tính chất rất tốt, mình giúp cậu sờ xem bề mặt có thoải mái không."

Cô nói: "Không cần cậu sờ! Mình mặc rất tốt!"

Trần Hứa Trạch không nói, Chu Yểu quay đầu nhìn cậu, liền thấy "người bệnh" này đang nhắm mắt khẽ nhíu mày, mặt có vẻ không khoẻ.

Tim cô lập tức mềm lại, nghĩ thầm, cậu đang "bệnh", so đo với cậu thì không tốt lắm...

Nghĩ rồi lại nghĩ, Chu Yểu quay đầu đi, sau một lúc lâu, cô rầu rĩ khẽ nói: "Chỉ có thể... Sờ một cái thôi..."

Trần Hứa Trạch nhắm mắt, lông mày hơi nhướng lên. Bàn tay ở bụng cô từ từ di chuyển, chui vào vạt áo rộng thùng thình của cô, lướt qua điểm giới hạn, cuối cùng cũng đến nơi muốn tới. Ban đầu là một bàn tay, sau đó lại biến thành hai bàn tay, tàn sát bừa bãi như chỗ không người.

Chu Yểu cuộn người trong ngực cậu, cả người nóng lên, đỏ như một con tôm luộc.

Tính chất nội y như thế nào, Trần Hứa Trạch đã khắc sâu hiểu biết. Hơn mười phút sau, cậu rất tri kỷ giúp Chu Yểu sửa sang lại cả áo trong lẫn áo ngoài, tay trở lại trên bụng cô.

Không bao lâu sau, lại di chuyển xuống phía dưới.

Chu Yểu đột nhiên giữ tay cậu lại, quay đầu cảnh giác nhìn cậu, "Cậu làm gì đấy?"

"..." Trần Hứa Trạch im lặng. Phía trên là mới mua, cái phía dưới thì không.

Không thể nghĩ được lý do, hơn nữa còn có "đôi mắt tinh tường" của Chu Yểu nhìn xuyên qua mục đích của cậu, nhìn thấu cậu, tay lại bị giữ không thể cử động.

Cuối cùng, Trần Hứa Trạch đột nhiên thở dài, đến gần cổ cô, nhắm hai mắt, bỗng nhiên nói: "Yêu Yêu... Mình khó chịu."

Thế mà lại chọn cách làm bộ đáng thương.

Chu Yểu khựng lại, muốn nói chuyện, nhưng nhìn gương mặt của cậu, lại nói không nên lời. Cậu yêu cô, che chở cho cô đã rất nhiều năm, bây giờ đúng là độ tuổi nhiệt tình như lửa, cậu muốn nhiều một chút, cũng là bình thường.

Nhưng mà, nhưng mà...

Trong đầu Chu Yểu hiện lên vô số suy nghĩ, rối rắm một lúc lâu, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.

Nhận thấy tay cô thả lỏng, Trần Hứa Trạch lại lần nữa thực hiện được mục đích.

Khổ cho Chu Yểu, tự làm tự chịu, nửa giờ sau, cả người bị đè từ sau lưng, gương mặt chôn vào gối đầu, sắp khóc không thành tiếng.

Rốt cuộc cậu cũng buông tha cô.

Chu Yểu trì hoãn đã lâu, đứng dậy đi thay quần áo, thiếu chút nữa sẩy chân.

Thay váy ngủ quay lại phòng, Chu Yểu lại cảm thấy không ổn. Hình như còn mặc ít hơn vừa rồi.

Trần Hứa Trạch đang ngồi tựa vào đầu giường, dùng khăn giấy lau ngón tay.

Mặt Chu Yểu nóng lên, xụ mặt nghiêm trang nói: "Cậu đừng náo loạn nữa, mình thật sự không còn quần lót để thay đâu!"

Bên ngoài chỗ phơi đồ, đồ lót cô đều ở đó, thật sự không thay được nữa.

Trần Hứa Trạch rất có "nhân tính" gật đầu, nhưng mặt mày vẫn không thoải mái.

Gãi không đúng chỗ ngứa. Hừm, chưa đã nghiền.

Qua một trận lăn lộn này, cuối cùng Chu Yểu cũng có một giấc ngủ trưa an ổn.

Sau khi tỉnh ngủ, cô sờ trán Trần Hứa Trạch, phát hiện không nóng nữa. Cô khó hiểu: "Ôi, cậu không nóng nữa à?"

Trần Hứa Trạch gật đầu, "Vừa rồi khả năng chỉ là tạm thời không thoải mái."

Sao mà cậu có thể nói trán cậu nóng chẳng qua là vì lúc trước nằm trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, rèm cửa chưa kéo hết, ánh sáng mặt trời chiếu vào người cậu, cậu lại không thích điều hòa quá lạnh, cố ý chọn chỗ tránh được gió điều hòa. Bị ánh nắng bên ngoài chiếu một lát, so sánh với cô đang mát mẻ, đương nhiên là sờ lên trán cậu sẽ thấy nóng.

Lời này, chắc chắn là không thể nói với cô.

......

Biết được mẹ Chu có việc ra khỏi nhà, Chu Yểu rốt cuộc trở về nhà một chuyến. Cô xách theo một túi đồ ăn vặt đi vào nhà, đặt lên bàn, kêu một tiếng ba, "Con nhìn thấy bên đường có bán món bánh quai chèo ba thích ăn, nếm thử đi."

Chu Ma lập tức đứng dậy đón cô, đỡ cô ngồi xuống, cũng không nhìn đến bánh quai chèo, hỏi cô, "Có nóng không con, có muốn ăn chút trái cây? Hay uống gì không?"

Chu Yểu lắc đầu nói không cần, Chu Ma thở dài: "Yêu Yêu con ngoan, về nhà đi, đừng cáu kỉnh cùng mẹ con."

"Mẹ nói với ba như vậy sao?" Chu Yểu ngẩng đầu hỏi. 

Chu Ma không nói gì, thở dài một tiếng.

Chu Yểu trong lòng hiểu rõ. Cô nói: "Vẫn là không được, miễn cho trong nhà lại nháo nhào lên."

"Con cũng không cần nói lý với bà ấy, ở nhà muốn làm gì làm, không đúng sao? Nếu mà bà ấy có la con thì ba sẽ la bà ấy, về nhà được không con?" Chu Ma ở bên cạnh khuyên nhủ.

Chu Yểu kiên trì không trở về, lắc đầu.

Chu Ma cũng không có biện pháp, quạt cây quạt nói: "Con ở mãi trong nhà Thập Tam cũng không tốt, mang nhiều phiền toái cho nhà người ta." Bỗng nhiên nhớ tới, ông liền hỏi, "Không có gây phiền toái chứ? Không có việc gì thì có thể giúp làm việc nhà, phương diện này Thập Tam chắc không giỏi, con cũng hay làm, cũng coi không chỉ biết ăn nhờ ở đậu. Đương nhiên làm khách phải biết phép tắc, biết không? Nếu có gì bất tiện, vẫn nên nhanh chóng về nhà thì tốt hơn."

Chu Yểu trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, không dám nói chuyện cùng Chu Ma.

Cô đúng là khách nhưng không cần khách khí! Trần Hứa Trạch đãi khách cũng không phải đều tốt giống nhau, mỗi ngày đều ôm cô vào trong ngực ngủ, một chút cũng không buông tay!

Tán ngẫu vài câu, Chu Yểu rời đi trước khi mẹ Chu trở lại. Chu Ma đứng ở nhìn cô đi, mặt đầy bất đắc dĩ.

......

Trải qua mấy ngày nay, Trần Hứa Trạch rốt cuộc cũng đạt được mục đích danh chính ngôn thuận ngủ trên giường, không chỉ là lúc ngủ trưa, buổi tối cũng thế.

Chu Yểu cảm thấy, lúc trước cậu thanh lãnh nhạt nhẽo dường như chỉ là ảo giác, từ sau khi thân mật hơn, cậu hôn cô càng ngày cuồng nhiệt hơn, mỗi ngày trước khi ngủ không ầm ĩ một trận, tuyệt đối sẽ không chịu an phận đi ngủ.

Nhưng mà lần này, cô phát hiện ra không giống như mọi khi. Mọi chuyện hình như càng mất khống chế, cô ở trong ngực cậu, nóng như sắp tan chảy.

"Hứa Trạch......"

"...... Hứa Trạch......"

Cô cơ hồ không nghe được giọng mình, phiêu phiêu như có như không.

Cậu thở nặng nề, ở bên tai cô, "Cho mình làm, được không? Ân?"

Cô nghĩ mình sẽ không đồng ý, sẽ kịch liệt phản kháng, sẽ chống đối lại, nhưng hết thẩy sau cùng, chỉ có vô lực gật đầu sau một hồi lâu.

......

Trần Hứa Trạch ngày thường rất ít nói, tại thời điểm này lại nói nhiều vô cùng.

Chu Yểu khóc chít chít cầu cậu, "Cậu đừng...... Nói chuyện......"

Cậu chính là muốn nói.

"Thích sao?"

"Có thích hay không......"

Nỗi đau đớn thật vất vả qua đi rốt cuộc có một chút sung sướng nhen nhóm, Chu Yểu vẫn là bị Trần Hứa Trạch làm cho khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung mà đáp lại: "...... Ân."

Cậu vẫn chưa dừng lại, còn đang nói.

"Hứa Trạch...... Cậu đừng nói...... Đừng nói chuyện......" Chu Yểu hồn nhiên không biết đang ở thiên đường hay là địa ngục, chỉ có Trần Hứa Trạch mang đến cho cô hết thảy là chân thật.

Hơi thở cậu dồn dập phối hợp cùng với tiết tấu, miệng không ngừng nói.

"Ở con phố bên cạnh, mới khai trương, là một khách sạn, cậu biết...... không?"

Chu Yểu không biết chính mình đáp không có, cũng hoặc là diêu không lắc đầu.

Chỉ có giọng của cậu vang lên.

"Giang Gia Thụ, bọn họ đi tới kia, ở một ngày......"

"Trong phòng có một chiếc giường tròn lớn, chính là.....trên đầu có...... gắn một tấm kính lớn, có thể, phản chiếu rõ ràng..... từng góc trên giường....."

Trần Hứa Trạch hơi thở dồn dập, trên trán đầy mồ hôi.

"Lần sau, chúng ta đi cái kia......"

"...... Tớ muốn," Trần Hứa Trạch thì thầm bên tai cô.

Chu Yểu cuộn lên ngón chân đã phiếm hồng, khóc thút thít.

Chỉ có giọng nói của cậu vẫn còn bên tai:

"Cho cậu thấy ......việc chúng ta đang làm, mỗi một cái cảnh tượng rõ một chút ——"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip