Hoan Trans Zsww Sung The Thanh Nghien Chuong 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đau lòng cho mình như vậy, vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại của Tiêu Chiến đổ chuông, Tiêu Chiến không có ý định trả lời cuộc gọi, Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Có lẽ là chuyện quan trọng, anh mau nghe đi."

Tiêu Chiến vừa mới nghe máy, Thư ký Triệu lo lắng nói: "Tiêu tổng, đoạn video lúc trưa bị đăng lại, lần này đưa tới chú ý rất lớn cho xã hội."

Trên mạng không biết chân tướng của sự việc, nhìn thấy Vương Nhất Bác chửi rủa chỉ trích mẹ mình, lại bị bạn cùng phòng hơn một năm tạt axit, tự nhiên sẽ cho rằng tất cả mọi chuyện này là lỗi của Vương Nhất Bác. Những lời chỉ trích càng ngày càng khó nghe, đơn giản là sử dụng quan điểm của Thượng đế để xử lý vấn đề này.

Mà bình luận được khen ngợi nhiều nhất: "Bất kính cha mẹ, không hòa thuận với bạn học, loại người này tại sao lại gả vào phú hào? Tiêu tổng đúng là có ánh mắt tốt!"

Những lời này khiến Tiêu Chiến tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng Vương Nhất Bác là nạn nhân, đám người kia lại nói giúp cho kẻ xấu, còn có thiên lý không?

Tiêu Chiến trực tiếp bình luận: "Mắt của tôi không liên quan đến chuyện của mấy người? Quản tốt chính mình đi!"

Lời nói của Tiêu Chiến khiến dân mạng dậy sóng, nhưng Tiêu Chiến mặc kệ, hắn cưới ai còn cần đám người xa lạ đến đồng ý? Nhà ở biển sao? Quản rộng như vậy!

Nhưng ngược lại bọn họ đã nhắc nhở Tiêu Chiến một việc, chính là báo cảnh sát bắt Triệu Tứ. Cố ý tạt axit sulfuric phải bị trừng trị, xem ra Triệu Tứ là người thiếu kiến thức pháp luật, căn bản không biết một chút nào, nếu không sẽ không ở trước cổng trường làm ra chuyện như vậy.

Mẹ Tiêu nhìn con trai hỏi: "Vấn đề này nên xử lý như thế nào thì xử lý thế ấy, làm bảo bối của chúng ta bị thương thành thế này, tuyệt đối không thể bỏ qua."

Nhìn thấy con dâu bị thương ở cổ như vậy, trong lòng mẹ Tiêu cũng không chịu nổi, ở bên bọn họ nuôi dưỡng rất tốt, tại sao mới không quản mấy ngày lại mang thương tích đầy mình trở về.

Ba Tiêu nhìn Tiêu Chiến nói: "Khi cần thiết, cho vệ sĩ hàng đầu của công ty là Nhạc Nhạc Nham Nham đến, một trái một phải bảo vệ Nhất Bác."

Ý của ba Tiêu không thể rõ ràng hơn, nói là nói như vậy, sự thật chính là muốn Tiêu Chiến sắp xếp cho Nhạc Nhạc Nham Nham đến, theo bên mình bảo vệ Vương Nhất Bác.

“Ba mẹ con sẽ nhớ, hai người yên tâm.” Tiêu Chiến nói với ba mẹ mình.

Nhưng ba mẹ Tiêu đồng thanh nói: "Có con ở đây bọn ta càng không yên tâm."

Tiêu Chiến không hiểu ra sao nhìn ba mẹ, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng: Quả nhiên là thân sinh của mình.

Trên mạng chuyện về Vương Nhất Bác càng ngày càng tồi tệ, Thư ký Triệu đành phải gọi lại lần nữa, kiên trì hỏi: "Tiêu tổng, chuyện này phải làm thế nào?"

Tiêu Chiến: "Bộ phận công chúng nói gì?"

Thư ký Triệu: "Bộ phận công chúng muốn thả ra sự thật, nhưng không biết bên ngài có ý định thế nào, muốn hỏi ngài trước."

Thư ký Triệu không dám chủ trương thả ra sự thật, cô không biết Tiêu tổng có nguyện ý để Vương tiên sinh lộ diện trước công chúng hay không. Bởi vì xã hội thượng lưu đều chưa từng nhìn thấy Vương Nhất Bác, có thể nói Vương Nhất Bác được ba người Tiêu gia bảo hộ rất sít sao.

Nhưng chuyện mà Thư ký Triệu không ngờ tới, hôm nay không để Vương Nhất Bác lộ diện sẽ rất khó khăn?

Tiêu Chiến dứt khoác hạ quyết tâm: "Thả video ra, ngay cả video của Triệu Tứ cũng thả ra."

Thư ký Triệu thở phào nhẹ nhõm nói: "Được."

Tiêu Chiến nói xong liền tắt máy, trên mạng rất nhanh lưu truyền đoạn video gốc mà buổi trưa mẹ Vương gây náo loạn, cũng như ghi chép Vương Nhất Bác chuyển tiền cho mẹ Vương, mà ngay cả đoạn video Triệu Tứ ở  hành lang ký túc xá bắt nạt Vương Nhất Bác cũng được tải lên.

Mà đại hào Tiêu Chiến trực tiếp chia sẻ hai video, cũng nói thêm: "Người khác nhân tính vặn vẹo, không nên để nhóc con của tôi gánh chịu. Còn mấy vị cố ý làm tổn thương nhóc con của tôi và lan truyền tin tức, chúng ta gặp nhau tại tòa án!"

Tiêu Chiến viết những lời này âm vang hữu lực, khiến cho chửi bới trên mạng yên tĩnh xuống. Nếu Vương Nhất Bác thật sự bị vu hãm, hành vi hiện tại của bọn họ là tung tin đồn thất thiệt, ai không sợ bình luận của Tiêu Chiến viết "Gặp nhau ở tòa án?"

Sau khi xem lại hai đoạn video, cuối cùng có người qua đường nhịn không được thốt lên: "Ôi trời ơi! Làm mẹ như thế này sao! Có thể bất công như vậy! Còn muốn con trai nhỏ giúp đỡ con trai lớn à? Con trai lớn không có tay không có chân sao? Dựa vào cái gì để con trai nhỏ thừa nhận?"

Người qua đường B: "Chỉ có tôi muốn nói về người bạn cùng phòng tốt nhất kia sao? Đây rõ ràng là ghen ghét người ta, còn có thể bởi vì ghen ghét mà tạt axit sulfuric vào người ta? Thực sự là cực phẩm trong cực phẩm! Cạn lời!"

Mà mấy bình luận bên dưới là một đống lời phụ họa: "Bạn không đơn độc."

Camera giám sát ghi được Triệu Tứ trước cổng trường Đại học X cũng được đăng tải, mọi người xem hành động nhao nhao của Vương Nhất Bác không biết nên bày tỏ thái độ ​​như thế nào. Ngoại trừ lúc đầu nhìn thấy Triệu Tứ hoảng sợ lui về phía sau vài bước, Vương Nhất Bác lập tức nhắc nhở người xung quanh, nhưng lại dùng thân mình để bảo vệ người khác.

Mặc dù những người kia được Vương Nhất Bác cứu, nhưng khi được phóng viên phỏng vấn, lại nói giúp cho Triệu Tứ chỉ trích Vương Nhất Bác? Cư dân mạng nhìn thấy những điều này vô cùng tức giận!

Bạn trên mạng A: "Tao thật sự phục! Hiếm thấy cái gì như vậy! Người ta vô tội, không nghĩ tới chuyện bỏ chạy, còn tốt bụng nhắc nhở thậm chí còn bảo vệ mọi người! Vậy mà vu oan cho nó, chúng mày báo đáp là như vậy sao? Ghen ghét của chúng mày thật sự quá kinh tởm!" Bình luận này được vô số người like.

Đương nhiên cũng có người nhìn thấy những bình luận mắng Tiêu Chiến không có mắt nhìn đã bị Tiêu Chiến làm cho sốc, nhịn không được bình luận: "Mắt nhìn của Tiêu tổng thực sự rất tốt."

Tất nhiên một cái bình luận mà hàng nghìn người phản hồi, cuối cùng blogger kia không chịu nổi trực tiếp xóa bình luận.

Triệu Tứ bị Tiêu Chiến bẻ gãy tay, khi ở bệnh viện điều trị vết thương, trực tiếp được cảnh sát tìm tới cửa, sau khi chữa trị tốt đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Ở đồn cảnh sát nghe tội danh của mình, bởi vì cố ý đả thương người dẫn đến nhiều người khác bị liên lụy, phạt nhẹ cũng phải ngồi tù mười năm.

Triệu Tứ đờ đẫn hỏi, "Mười năm? Tại sao? Tôi chỉ tạt axit sulfuric thôi mà?"

Cảnh sát nhìn hắn hỏi: "Cậu còn muốn thế nào nữa? Cậu phải ngồi tù ít nhất mười năm, đây chỉ là phạt nhẹ, hiện tại cậu còn có ý định mưu sát, mọi chuyện còn chờ thẩm phán quyết định!"

Triệu Tứ sửng sốt đến mức không nói được lời nào, hối hận cũng đã muộn.

Nhưng đây chỉ là nói sau, cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không quan tâm đến những lời bình luận khó chịu trên mạng.

Có lẽ mẹ Vương cũng không ngờ đoạn video đó lại được lan truyền trên mạng, cho đến khi bị các phóng viên chặn lại hỏi một đống chuyện mới hậu tri hậu giác nhận ra mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Nhưng mẹ Vương lại bắt đầu khóc lóc với phóng viên: "Không cho của hồi môn thì thế nào? Tôi là mẹ ruột nó!"

Vương Nhất nhìn thấy một màn này trên TV tâm hoàn toàn rét lạnh, không khỏi suy nghĩ rốt cuộc trước đây cậu nghĩ như thế nào, mới cho rằng có thể nhận được tình mẫu tử hay tình thân từ người phụ nữ này? Bây giờ suy nghĩ lại, có thể là nỗ lực hơn hai mươi năm đã trở thành thói quen, ba người nhà họ Vương cũng đã quen với nỗ lực của chính mình.

Trong phạm vi bệnh hoạn đó, ai quan tâm Vương Nhất Bác đã nỗ lực bao nhiêu? Mà Vương Nhất Bác cũng bởi vì sa vào trong đó, mù quáng tiến về mục tiêu bất khả thi. Trả giá quá nhiều, cậu không cách nào từ bỏ, cũng không thể nhìn lại. Huống chi lúc đó Vương Nhất Bác không có lựa chọn nào khác.

Cho đến khi Tiêu Chiến xuất hiện, lần đầu tiên Tiêu Chiến nói cho cậu biết, cậu không sai, nên xin lỗi cũng không phải là cậu. Đây là lần đầu tiên mình phải đối mặt với vấn đề này, vẫn luôn mù quáng chạy theo những thứ không thể, ngay cả khi hiểu, thậm chí cho dù đạt được cũng là tình cảm dị dạng mà lại mục nát, thực sự không cần thiết.

Cho dù là bạn cùng phòng hay ba mẹ, đều thực sự không cần thiết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù tính tình nóng nảy không tốt, Chiến ca rất tôn trọng ý kiến ​​của mình. Chiến ca thực sự là người ôn nhu nhất.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nghịch tóc bên tai Vương Nhất Bác, quay đầu lại thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình lo lắng: "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, chỉ vào một trong những tòa nhà bên ngoài cửa sổ xe nói, "Đó là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau a?"

(Hết chương 27)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip