Anh ngủ đi
Là tin nhắn của Izana.Sao em biết anh còn thức ?
Em đoán vậy
Anh còn thức thật à :Đ
Ừ, nhớ em quá
Ngủ không được
Gớm quá
Hì hì, mà sao em chưa ngủ ?
Anh làm em đau quá
Ngủ hông được :Đ
Vẫn đau à ?
Anh nhớ mình đã dịu dàng lắm mà
Ừm dịu dàng :Đ
Cho anh xin lỗi, mai anh mua thuốc cho
Hoy hổng cần,
để tiền mua thuốc ngủ đi
Nhìn anh như sắp chết ấy :Đ
Đâu đến mức đó
vẫn còn đủ sức làm em đau mà :3
:3 🖕
hoy tạm biệt, em đi ngủ đây
ơ kìa bỏ anh à :( ?
♥️ Công chúa Philippine ♥️ đã off
Kakuchou tủm tỉm cười trong hạnh phúc, chỉ vài dòng tin nhắn từ em thôi cũng khiến cho những suy nghĩ bộn bề trong anh tan biến. Còn nhớ vào cái ngày đó, cũng là lúc nửa đêm như thế này, anh đã chạy đi tìm Izana. Thật may mắn vì anh đã làm vậy... Một người như anh đáng lẽ không bao giờ xứng với Izana, nhưng em ấy vẫn chấp nhận ở lại bên cạnh anh và yêu anh hết lòng......Thời gian cứ dần trôi, mới đó đã hơn 4 tháng rồi. Kakuchou đang chuẩn bị đối mặt với kì thi học kỳ sắp tới nên anh ít khi gặp Izana, em cũng biết chuyện mà không làm phiền anh nhiều. Đôi lúc ngồi ôn bài nhớ em lắm, muốn gặp em lắm, nhưng anh vẫn phải cố ngồi yên mà cắm đầu vào sách vở. Bởi anh nghĩ rằng mình phải có thành tích thật tốt, có một công việc thật ổn định thì mới có thể đón Công chúa Philippine về dinh. Hay nói trắng ra là anh cần phải có tiền để nuôi em. Anh lấy Izana làm động lực, suốt hai tuần chỉ ngồi ôn thi sấp mặt trên bàn học.Rồi ngày thi cũng đến...Izana ôm trán Kakuchou mà hôn, em chúc anh thi tốt. Kakuchou mỉm cười tươi rói, trong anh đang tràn đầy năng lượng đây này !- Em ở đây đợi, anh cố gắng làm cho tốt nha- Anh biết mà _ Anh cũng hôn nhẹ lên môi em, hớn hở mà chạy vào trường...Nắng chiều tà bắt đầu buông xuống, bầu trời hôm nay trong buồn quá.Kakuchou ra khỏi phòng thi với vẻ ủ rũ, bài anh làm xong hết rồi, chỉ là không biết đúng hay sai thôi. Tự nhiên anh thấy nghi ngờ bản thân quá... - Aaa Izana em ơi, trấn an anh điiiVừa trông thấy em đứng ở cổng trường, Kakuchou đã chạy nhanh tới để ngã vào lồng em mè nheo. Izana ôm lấy anh, vuốt ve tấm lưng rộng lớn.- Sao thế ? Anh làm không được hả ?- Anh cũng không biết nữa ~ Mà chắc là vậy đó, anh thấy cái đề nó lạ lắm- Đừng có lo, anh khổ cực ôn bài như vậy, cùng lắm cũng phải 7 điểm - Mong là vậy, còn nếu được 3 điểm thì sao ? Em không chê anh ngu dốt chứ ?- Không, sao em lại làm thế được ? Kakuchou của em là tuyệt nhất mà !- Hê hê, yêu emHai đứa nhìn nhau mà nheo mắt cười.- Đợi anh chắc em đói rồi hả ? Mình đi ăn nha- Dạ- Em muốn ăn gì ?- Gì cũng được- Taiyaki ha ?- Khồng, ăn kem đi- ÒRồi Kakuchou dắt Izana lon ton chạy đi.Mấy đứa học sinh quanh đó trông thấy rồi bắt đầu xì xào :- Thằng đó vừa nói gì thế ?- Izana rồi gì đó- Izana ? Cái thằng bị hiếp hồi đầu năm đó hả ?- Ừ nó đó- Kinh nhỉ- Ừm, không hiểu sao yêu thằng đó được...Hai bạn nhỏ đang ngồi ăn kem ở công viên. Nơi này có rất nhiều người, nào là cái bọn ranh con mới 3,4 tuổi, nào là những cô cậu mới lớn, cũng có những người trung niên, có những cặp tình nhân trẻ và cũng có những cặp vợ chồng già. Kakuchou nhìn cặp vợ chồng già đang cho bồ câu ăn bánh mì đằng kia, không cần nói với Izana, em cũng đang nhìn họ. Như hiểu được ý nhau, hai đứa quay sang nhìn đối phương. Tự nhiên đồng thanh đồng thủ khiến Izana bị ngại, em dựa đầu vào vai Kakuchou giấu đi gương mặt đã đỏ. Kakuchou vòng tay xoa đầu nhỏ của em, anh nói :- Trông họ hạnh phúc nhỉ ?- Dạ _ Em lí nhí đápNắm lấy bàn tay em, Kakuchou trầm giọng nói tiếp :- Chúng ta rồi cũng sẽ như thế nhé ?Izana tròn xoe mắt, biết là Kakuchou sẽ nói ra mấy lời sến súa nhưng em vẫn không khỏi ngạc nhiên và cảm động.- Chúng ta sẽ sống với nhau, anh sẽ đi làm còn em sẽ ở nhà nấu cơm, rồi tụi mình sẽ nhận con nuôi, mình sẽ nhìn chúng lớn và già đi, lúc đó cũng sẽ cùng nhau làm những chuyện như vậy. Được không ?Khỏi nói, một đứa yếu đuối như Izana sẽ bật khóc nức nở rồi.- Dạ được......- Thả ra !!! Thả tao ra !!! Bọn mày làm gì vậy !!? Thả tao ra mau lên !!! Tao sẽ giết bọn mày !!! Giết chết bọn mày !!!Kakuchou giãy dụa, những nhân viên y tế đang cố kiềm chặt anh lại và đưa lên xe cứu thương. Mẹ anh đứng ở một góc, đau lòng nhìn thằng con trai duy nhất bị lôi đi.- Cậu bình tĩnh một chút đi !- Mày buông ra !!! Mày lôi tao đi đâu !? Tao bẻ cổ mày !!!- Mau lấy thuốc tiêm cho tôi ! - Vâng ạ !- Buông ra !!! Tụi mày định làm gì tao !!? Izana à cứu anh !!! Bọn nó muốn giết anh !!! Izanaaaa !!!!Người mẹ đã bất lực đứng quan sát, thấy con trai cứng đầu thì lại nổi điên lên, bà đi đến và tát mạnh vào mặt của anh, điên tiết mà hét lớn :- MÀY CÓ CHỊU TỈNH RA CHƯA HẢ !!? IZANA BỊ HIẾP CHẾT RỒI !!! THẰNG ĐÓ CHẾT NỬA NĂM RỒI !!!. . .. . .. . .Không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Kakuchou tròn xoe đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn mẹ.Mẹ... mẹ đang nói gì vậy... ? Mới khi nãy em còn ngồi cạnh con, tựa đầu vào vai con đấy...Bác sĩ lợi dụng lúc này mà tiêm thuốc mê vào tay Kakuchou.Ý thức của anh mất dần, những kí ức mờ nhạt bắt đầu ùa về một cách chập chờn như ánh đèn vàng buồn bã......- Chúng tôi đã cố gắng hết sức... nhưng cậu ấy đã mất quá nhiều máu... hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa...Lúc nghe điều đó, anh đã sụp đổ và bị trầm cảm suốt một thời gian dài. Đêm nào cũng nằm gào khóc, không thể ngừng tự dằn vặt, cay xé bản thân.Rồi một ngày, anh đến bệnh viện với mẹ và đã thấy bóng dáng em ở đó, anh mừng như điên còn em thì lại khóc.Rồi anh dắt em về, cùng em trải qua những năm tháng hạnh phúc, cùng nhau chạy xe trên khắp nẻo đường, nằm cạnh nhau mà tâm sự đến sáng.Rồi hai đứa đã dựa vào vai nhau mà hứa hẹn, nói sẽ về chung một nhà, nói sẽ cùng nuôi những đứa con, còn nói sẽ sống với nhau đến già...- Con của bà bị tâm thần phân liệt...Nhưng đến cuối cùng, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh. Em vẫn luôn lặp đi lặp lại những điều đã nói, vẫn kêu đau mỗi khi quan hệ. Vẫn vui vẻ tươi cười dù đã phải trải qua chuyện kinh khủng như vậy...Thật ra ngay từ đêm hôm đó, em đã không bao giờ tỉnh giấc... Izana mà anh luôn nhìn thấy, thực chất cũng chỉ là hình ảnh của quá khứ được tua đi tua lại như một cuốn băng trong tâm trí này...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip