Trì Minh Nghiêu bị cậu ta chọc cười: "Bọn họ nhàn rỗi, còn mày thì sao? Không phải Hoàng Oanh nói đó thôi, mới đó mày còn dụ dỗ diễn viên trẻ nào mà." "Đù, lúc nào đấy?" Tào Diệp thoáng ngây ra rồi nói: "À, tao nhớ ra rồi, buổi tối ở quán bar. Đấy là tao quá chén, ẻm đưa tao về, chưa xảy ra chuyện gì, tao thề."Trì Minh Nghiêu mặc áo khoác vào bảo: "Mày thế thốt với tao làm gì? Thề với Lương Tư Triết ấy." "Tao thề với ổng làm gì?" Tào Diệp sờ sờ bao thuốc liếc mắt nói: "Tao cầm luôn nhá, hết thuốc rồi."Trì Minh Nghiêu định đạp cho hắn một phát, nhưng Tào Diệp đã lách người né đi, tức giận nói: "Đm, mày cầm rồi thì tao hút cái gì?"Tào Diệp chuồn như bay ra khỏi lều, kêu vọng lại: "Mày hút Lý Dương Kiêu ấy."―Lúc Trì Minh Nghiêu đánh răng rửa mặt, Lý Dương Kiêu đứng bên cạnh những người khác, nghe bọn họ kể chuyện đua xe tối qua. Y thực sự không mường tượng nổi với con đường núi khúc khuỷu, chật hẹp mà ngoằn ngoèo như vậy, mà lái xe ở vận tốc 120km/h sẽ có cảm giác như thế nào. Tối qua Trì Minh Nghiêu có chở y đi một đoạn nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, tuy lúc đó ngồi trên xe cũng cảm thấy hồn bay phách lạc, nhưng y vẫn muốn được thử nghiệm quá trình cận kề cái chết - bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng ở vách núi này. Tưởng tượng thôi đã kích thích lắm rồi. Đáng tiếc là tối qua Trì Minh Nghiêu bị Tào Diệp gọi đi mất một lúc, đến khi quay lại thì những người khác đã lục tục đánh xe về. Lý Dương Kiêu nhìn lên đỉnh núi mịt mù sương giăng cách đó không xa, định đợi khi nào mình có thời gian cũng sẽ thuê xe lượn một vòng ngọn núi này. Chỉ không biết liệu kỹ thuật lái xe của mình có thể thuận lợi hoàn thành quãng đường này không, dù gì đường cũng ngoằn ngoèo như vậy, có vẻ cũng không có cách nào quay xe giữa đường cả. ―Nhưng y không ngờ rằng, chỉ vài phút sau thôi, suy nghĩ vụt lóe lên trong đầu mình lại trở thành sự thật. Trì Minh Nghiêu lái xe việt dã đến, sau đó xuống xe nói với Lý Dương Kiêu: "Muốn lái không?"Lý Dương Kiêu ngơ ngác mất một lúc mới phản ứng lại được là hắn đang hỏi mình có muốn lái xe không. Nhìn vẻ mặt của Trì Minh Nghiêu có vẻ không giống như là đang nói đùa, y cố gắng đè nén sự hưng phấn trong đầu mình, giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Để tôi lái thử xem."Trì Minh Nghiêu ném chìa khóa xe cho y: "Này."Lý Dương Kiêu bắt lấy, âm thanh nhảy nhót không ngừng vang lên trong lòng: Land Rover kìa. Ngồi vào ghế lái, y thắt dây an toàn, vặn chìa khóa khởi động xe, tất cả đều làm rất lưu loát. Y cố gắng khiến bản thân mình trông không bị lòi cái dốt ra ngoài. Đoạn đường đầu tiên tương đối bằng phẳng, tuy hơi quanh co, nhưng đường vẫn rất rộng rãi. Lý Dương Kiêu chưa bao giờ lái xe gầm cao như thế này, ban đầu còn chưa thích ứng với tầm nhìn, nên không dám lái quá nhanh, chỉ đẩy vận tốc xe lên từng nấc. Lái được một đoạn, y dần dần phát hiện ra thực tế khi một lần nữa đi trên loại đường núi vòng vèo khúc khuỷu này đem lại sự thú vị rất khác. Vì không ai biết quành qua đoạn quanh co này là phong cảnh gì, không biết đường đi hiểm trở hay bằng phẳng, không biết liệu mây có che lấp ánh sáng mặt trời không. Tất cả đều chưa biết, loại cảm giác này cũng không tồi. Y mở cửa xe ra hết cỡ để gió ào ào thổi vào, làm tán loạn mái tóc của mình. Khi gió nổi ầm lên, y nghe thấy tiếng Trì Minh Nghiêu nói gì đó, nhưng không rõ mấy. Y liếc sang bên cạnh, liền thấy được vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy của Trì Minh Nghiêu, vậy mà lại đem đến cảm giác rất dịu dàng. Y đẩy cửa sổ xe lên một chút, lớn tiếng hỏi: "Anh vừa nói gì thế?"Trì Minh Nghiêu bật cười: "Tôi hỏi cậu có vui không?"Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Vui chứ." "Từ vẻ mặt của của cậu cũng nhìn ra được."Lý Dương Kiêu nghe hắn nói như vậy, mới nhận ra khóe miệng của mình nãy giờ vẫn đang nhếch lên. Có vẻ là đã lâu lắm rồi y mới được vui như vậy. ―Lái được một nửa, đường dần trở nên chật hẹp hơn, đã đến đoạn nguy hiểm nhất ngày hôm qua rồi. Lý Dương Kiêu bất giác giảm tốc độ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, bên trái là vách núi dựng đứng, bên phải là vách treo, xe lái ở giữa, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào. Lý Dương Kiêu đưa tay lau mồ hôi, trong lòng càng như không thấp thỏm. Xe cán phải thứ gì đó, lắc lư dữ dội. Lý Dương Kiêu thắng xe lại mà tim như muốn nhảy ra ngoài, y dùng một chân đạp phanh thắng xe lại, đạp cho xe tắt máy luôn. Trì Minh Nghiêu quay sang nhìn y rồi bảo: "Lái đi chứ, sao lại dừng rồi."Lý Dương Kiêu còn chưa phản ứng bình thường sau trận lắc lư dữ dội vừa rồi, trong lòng còn chưa thôi khiếp sợ: "Vừa nãy là thứ gì vậy?" "Đá thôi, đoạn đường này là như thế mà, không bằng phẳng đâu." "Đường này hẹp quá, tôi lo bị lật lắm." "Ngồi trên xe trông thì hẹp, nhưng thật ra còn cách rìa một khoảng nữa cơ, cậu xuống xe xem thử xem."Lý Dương Kiêu đẩy cửa xuống xe, vòng qua nhìn bên Trì Minh Nghiêu, đúng là còn cách vách treo còn một khoảng chưa đến một mét. Trì Minh Nghiêu cũng theo xuống, nói: "Không dễ rơi thế đâu, lúc lái cứ nhìn phía trước là được rồi."Lý Dương Kiêu móc bao thuốc ra, sờ lấy một điếu: "Đm, vừa nãy dọa tôi giật mình, còn tưởng là bị móc vào, lưng ứa ra một tầng mồ hôi luôn, phải hút thuốc cho đỡ sợ này," Trì Minh Nghiêu nhìn y muốn cười nhưng lại không cười. Lý Dương Kiêu bị hắn nhìn cũng mất tự nhiên: "Nhìn tôi làm gì? Tôi chưa lái bao giờ, căng thẳng cũng là bình thường thôi. Hồi nãy cũng y chang như lúc bị anh tông đuôi ấy, hồn bay phách lạc cả... Tôi thấy mình vẫn còn hơi sợ chết."Trì Minh Nghiêu thu ánh mắt về, nhìn sang chỗ khác: "Đâu có, tôi chỉ thấy cậu cứ căng thẳng cái là lại lải nhải, đáng yêu hơn vẻ đứng đắn bình thường thì nhiều."Lý Dương Kiêu ngây ra một lúc, mới nhận ra lúc nãy đúng là mình hơi nhiều lời. Y lập tức ngậm miệng, lặng im hút thuốc, tiếp tục tỏ ra đứng đắn. ―Nhưng giây tiếp theo, Trì Minh Nghiêu lại đưa tay ra, nhấc điếu thuốc y hút còn một nửa ra hỏi: "Thuốc gì vậy?"Lý Dương Kiêu lại ngây ra, chớp mắt nói: "Marlboro." Trì Minh Nghiêu gật đầu, rít một hơi: "Ờ, lên xe nào, có lái tiếp nữa không."Lý Dương Kiêu xua tay: "Thôi, anh lái đi."Vẻ mặt khi lái xe của Trì Minh Nghiêu rất bình thường, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại nhàn nhã gảy tàn thuốc. Lý Dương Kiêu nhìn bàn tay kẹp thuốc kia của hắn, vô thức vuốt ve đốt ngón tay giữa của bàn tay phải, cảm giác như điếu thuốc bị rút mất vẫn còn ở đó. Y lại nhớ đến lời Trì Minh Nghiêu vừa nói, cùng tâm thái cao cao tại thượng lúc nãy. Lúc đó y thật sự rất ghét, nhưng khoảnh khắc này, y lại cảm thấy Trì Minh Nghiêu không còn đáng ghét đến vậy nữa. Con đường này thật sự quá hẹp, hẹp đến mức chỉ đủ cho một chiếc xe, hai con người. Hẹp đến mức tất cả cảm giác an toàn mà y có được đều giành lấy từ Trì Minh Nghiêu. Hẹp đến độ gần như khiến y bị mê hoặc, khiến y cảm thấy bọn họ là bạn đồng hành của nhau trên cung đường hiểm trở này.
︶꒦꒷𝔣𝔬𝔯𝔩𝔬𝔯𝔫𝔡𝔲𝔤𝔢𝔦꒷꒦︶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip