Sanri Chung Ngu Ru 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa ngồi xổm bên giường nói chuyện với Riki, người vừa mới ngủ dậy. Khi biết được toàn bộ câu chuyện, Riki đã thân thiết ôm Patrick khiến Patrick ngại ngùng.

Sau khi cho bánh tráng nướng vào, Santa giúp tôi đặt nồi Sukiyaki đơn giản lên bàn, bốn người ngồi quanh nồi hấp cười khúc khích một lúc.

Trước bữa ăn, Patrick nhất quyết bảo chúng tôi cầu nguyện, tôi không tin vào điều này lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong lúc cầu nguyện, tôi lén mở mắt ra nhìn Riki và Santa, nhìn hai lòng bàn tay chồng lên nhau với các đốt ngón tay giống như đang phát sáng.

Sau khi cầu nguyện xong, tôi đứng dậy để lấy đậu phụ cho mọi người, đó là món đậu phụ đông lạnh tôi tìm thấy ở một cửa hàng bán đồ châu Á rất xa sau một hồi tìm kiếm, Riki liền đưa chiếc bát trên tay cho tôi.

"Tôi muốn ăn hai miếng."

Phát âm tiếng Anh của Riki tốt hơn nhiều so với Santa, nhưng anh ấy thường sử dụng những ngữ pháp kỳ lạ và đôi khi xen vào giữa các từ tiếng Bồ Đào Nha. Patrick liên tục xác nhận nhiều lần trước khi nhận ra rằng hai người họ sẽ đến học viện St.Mary's College trên phố South Street.

"Muốn đi học viện St.Mary's College?"

Nhìn vẻ mặt ngoan đạo khi cầu nguyện của họ khiến tôi nghĩ rằng hai người họ là học sinh muốn học trong học viện đó, Riki lắc đầu và cố gắng nhai thức ăn trong miệng, muốn trả lời câu hỏi của tôi thật nhanh.

"Riki muốn đi xem Dodo Điểu."

"À" Patrick kêu lên 1 tiếng, đưa cho tôi cái bát một cách lễ phép, ra hiệu cho tôi gắp thịt bò cho cậu ấy. "Tôi hiểu rồi, đó là bảo tàng của trường đại học. Quả thực có một mẫu vật của Dodo Điểu ở đó."

"Oh, tôi muốn cùng Santa xem nhiều thứ mà tôi chưa từng xem trước đây."

Mất một lúc, tôi và Patrick không nói chuyện nữa. Lúc sau, Patrick thành công đổi đề tài câu chuyện sang lịch sử về việc loài Dodo Điểu tuyệt chủng.

Santa nói không nhiều, nhất là sau khi Riki nói câu nói kia, cậu liền không nói nữa. Khi ăn cậu nâng bát lên ngang ngực, rồi cẩn thận đặt đũa xuống và nhai thật chậm. Trong lúc ăn, cậu ấy là người duy nhất ngồi thẳng lưng, tôi có hơi tò mò và muốn Santa trò chuyện nhiều hơn, nếu không Patrick và Riki sẽ bắt đầu tranh cãi về việc có bao nhiêu người đàn ông trưởng thành có thể đánh bại được con khủng long bạo chúa Tyrannosaurus rex đó.

"Santa hiện tại cậu đang làm công việc gì."

"Ohh tôi ở quê nhà làm Kimono."

"Kimono."

Riki đang tranh cãi với Patrick đột nhiên dừng lại xen vào cuộc trò truyện: "Đó là cửa hàng trang phục truyền thống tốt nhất ở Nhật Bản và còn có cả một khách sạn suối nước nóng."

Như vậy sao, không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy là một thanh niên có quy tắc nghiêm ngặt. Nhìn những bức ảnh mà Riki tìm kiếm trên Internet, Patrick chỉ vào một trong số chúng: "Tôi thích bức này ở Hakone, cạnh hồ Ashina. Đầu bếp đã làm món tempura rất ngon và cho phép tôi mang cún con vào."

Tôi sững người một lúc, rồi lắc đầu mỉm cười tham gia cuộc trò chuyện của họ. Riki khi say rượu liền trở nên nhí nhảnh. Patrick liên tục trêu chọc để anh ấy nói nhiều hơn. Riki nói với chúng tôi rằng Santa là con trai duy nhất trong gia đình. Cậu ấy được nuôi dưỡng như một người thừa kế từ khi còn nhỏ nên cách nói chuyện có chút cổ hủ.

"Nếu không..............Cậu ấy sẽ không từ bỏ công việc đó."

Đôi mắt của Riki trở nên nhòe đi khi anh ấy hơi say, anh nâng ly rượu lên và nhìn tôi, dường như anh ấy có thể nhìn thấu được bí mật nhỏ không thể giải thích được trong lòng tôi.

"Đừng lo lắng, tôi là một người bình thường, tôi và cậu cùng một phe."

Nói xong Riki uống cạn ly rượu, ôm lấy Santa nói rằng anh ấy buồn ngủ, không muốn đi tắm và ngủ trên sô pha, Patrick từ sau lưng Santa nắm lấy tay Riki: "Không sao, ngủ trên giường của tôi, ngủ với tôi thì không cần tắm". Nói xong, Patrick nhướng mày hướng mắt về phía tôi.

Tôi nhìn vào đôi mắt không thể chịu nổi nữa của Patrick, rồi nhìn vào đôi môi mím chặt của Santa. "Hệ thống sưởi trong phòng khách không tốt lắm. Trời sẽ trở lạnh vào ban đêm. Riki và Santa ngủ trên giường của Patrick đi, hôm nay Patrick ngủ với tôi."

Mọi người đều vui vẻ.

"Bá Viễn" Riki, người đã nằm nghiêng nửa người trên giường, gọi tôi lại trong khi Santa đang tìm đồ vệ sinh cá nhân trong ba lô.

"Bá Viễn biết câu chuyện về Dodo Điểu không."

"Ừ"

"Cậu biết âm thanh của chúng nó khi kêu như thế nào không??"

"Tôi không biết"

"Chính là: Chúng nó vụng về và hiền lành, đi lại chậm chạp, người khác nói chúng là loài chim không biết bay, tổ tông của chúng đã trở thành tội đồ. Thế nên người ta gọi chúng là loài chim bẩn thỉu và ngu ngốc, nhưng tôi thích chúng."

Riki dừng lại một lúc. Đột nhiên anh ấy kéo chiếc chăn lông ngỗng lên và vùi toàn bộ khuôn mặt của mình vào đó.

"Tại sao phải tuân theo các quy tắc, thậm chí là quy tắc sai."

"Bởi vì ..... "

Tôi không thể trả lời được, Riki ló mắt ra khỏi chăn bông.

"Bá viễn ngủ ngon"

"Cậu cũng ngủ ngon"

Tôi tắt đèn và nhẹ nhàng đóng cửa.

Santa đang ngồi xổm trước máy rửa bát để nghiên cứu cách khởi động nó. Tôi đi đến phía sau cậu ấy và bật vòi nước.

"Đường ống nước kết nối với máy rửa bát bị hỏng rồi. Tôi không có thời gian để sửa nó. Gần đây tôi phải rửa bằng tay."

"Ohh tôi xin lỗi"

Trong lúc xin lỗi, Santa lấy ra mấy cái bát vừa đặt vào. Trong nhà bếp rất rộng, tôi và Santa mỗi người đứng một bên. Tôi suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng hỏi Santa.

"Chứng ngủ rũ của Riki có nghiêm trọng không?"

"Hả? Ohhh" Santa nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng là đôi khi có chút bất tiện."

Santa khi làm việc gì cũng rất nghiêm túc, sau khi dùng khăn lau khô chiếc đĩa sẽ đưa chiếc đĩa lại gần ánh sáng để kiểm tra. Cậu cau mày thở ra một hơi.

"Là vấn đề của tôi, tôi sắp kết hôn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip