Cover Lichaeng Toan The Gioi Deu Lam Chung Ta Tai Hon Chuong 52 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 52 - 1: Có giống với tình bạn ngây thơ và trong sáng của chúng ta không em?

Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Hyeri tội nghiệp đang ngồi ngoài cửa bắt wifi thì Chaeyoung áy náy không thôi, kéo cô ấy dậy rồi mở cửa, giúp cô ấy đẩy vali vào, lấy lòng mà nói: "Đói bụng không? Mình gọi cơm cho cậu nha?"

"Mình. Đợi. Cậu. Gần. Hai. Tiếng. Đó." Hyeri u ám nói: "Chưa nói đến việc sau này mình phải chờ cậu thêm một tiếng nữa."

Nếu không phải là cô tỏ thái độ cứng rắn từ chối sự cầu hoan của Lisa thì chỉ sợ không chỉ phải thêm một tiếng nữa......

Chaeyoung bị cô ấy nói mà thấy hơi chột dạ, nói với tâm trạng kỳ lạ: "Không có mà, chỉ là trên đường bị kẹt xe thôi."

Hyeri vào phòng, ngã nhoài lên ghế sofa, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Đi, rót cho ly nước cái coi."

Chaeyoung vội rót nước cho cô ấy, lấy nước xong thì lại rửa trái cây, chu đáo cắt nhỏ, chỉ thiếu điều đút cho cô ấy ăn thôi.

Hyeri bắt chéo chân như đại gia, vừa ăn trái cây vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cô ấy.

Chaeyoung giúp cô ấy đấm chân bóp eo, thấy sắc mặt cô ấy hơi hòa hoãn lại thì hỏi: "Mẹ cậu có đỡ hơn không?"

"Bệnh tình cơ bản là đã ổn định, nếu không thì mình đã không có thời gian để về." Hyeri đổi tư thế, nhìn cô nói nói: "Tiểu quý tử cậu giỏi thật nha, bị cậu tính đúng rồi kìa."

Trước khi Hyeri về nhà thì Chaeyoung đã từng giúp cô ấy "Đoán trước" bệnh tình của mẹ cô ấy sẽ tốt lên, để cô ấy đừng quá lo lắng.

"Không có việc gì thì tốt rồi." Chaeyoung cười cười nói.

Hyeri cắn miếng táo một cái "rắc", nói: "Vậy cậu lại tính giúp mình nữa đi, khi nào thì mình có bộ phim tiếp theo?"

Dựa vào ký ức kiếp trước, Chaeyoung lại "bấm tay tính toán", thản nhiên nói: "Nửa năm sau nhất định cậu sẽ có vai diễn, ít nhất cũng là nữ hai. Hơn nữa mình cũng giúp cậu tính rồi, cậu rất nhanh sẽ có người đại diện thôi."

Hyeri ngửi được mùi ngon, vui vẻ hỏi: "Vậy sẵn cậu tính giùm mình thử xem khi nào mình có bạn trai?"

"Cái này......" Chaeyoung bó tay.

Đối với chuyện tương lai trong mười năm thì Chaeyoung đúng là có năng lực "Tiên tri". Cô vốn nghĩ là chỉ có quỹ đạo của cô và Lisa là có thay đổi thôi, nhưng trải qua chuyện Hyeri bị Woojin cưỡng hôn, cùng với chuyện Woojin tỏ tình với cô thì cô không còn nắm chắc nữa, nói lấp lửng: "Một ngày chỉ có thể tính một lần, lần thứ hai thì không linh nghiệm nữa."

Hyeri cũng không ép cô, lại gặm mấy miếng táo, nói: "Mình vội vã về như vậy là do hai ngày nữa bộ phim kia của mình sẽ bắt đầu quảng bá. Là nữ chính thì mình chắc chắn sẽ đến tham dự, nhưng nghĩ đến việc Woojin cũng sẽ đi thì mình liền thấy buồn nôn."

Lần trước Woojin bị đánh "ngất xỉu" đưa vào bệnh viện, lúc hộ sĩ truyền nước cho anh ta thì Chaeyoung có nói sơ qua chuyện này cho Hyeri trên Kakao. Hyeri có chút lo lắng: "Lỡ anh ta là động tay động chân với tớ thì làm sao bây giờ, cậu nói xem?"

"Vậy cậu lại đá anh ta lần nữa." Chaeyoung nói ngay không cần nghĩ.

"Lỡ đá hỏng rồi làm sao bây giờ?"

"Người "đứng núi này trông núi nọ" như anh ta thì có hỏng cũng là xứng đáng."

"Đứng núi này trông núi nọ?"

"Không phải lúc trước mình đã nói với cậu rồi sao?"

"Nói cái gì ?" Hyeri không hiểu gì cả.

Chaeyoung nghĩ nghĩ, hình như là chưa nói thật...... Chủ yếu là không cơ hội nói.

Cô sắp xếp vốn từ một chút, nói: "Hôm sau ngày anh ta uống rượu phát điên thì hẹn gặp mình, thế là mình cũng đi. Lúc nói chuyện thì có nhắc tới cậu, mình thấy anh ta rất buồn nên liền an ủi. Không nghĩ ngờ tối đó anh ta lại chạy tới, tự nhiên lại thổ lộ với mình."

"Anh ta mới bị mình từ chối liền muốn ra tay với cậu sao mẹ nó, đúng là bản chất cặn bã của trai đểu mà!" Hyeri tức giận đến thiếu chút nữa ném quả táo, nhớ tới chuyện mình bị cưỡng hôn lúc trước, vội hỏi: "Anh ta không làm gì cậu chứ?"

Chaeyoung cũng không nghĩ tới Woojin lại tệ đến thế, hận chính mình kiếp trước nhìn lầm, lắc đầu nói: "Không có gì."

Hyeri thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Anh ta thổ lộ với cậu rồi sao?"

"Bị mình từ chối đó."

Hyeri nhăn mày, nói: "Hắn cũng bị mình từ chối mà còn dám tới tìm mình. Cậu từ chối hắn, lỡ như có hôm nào anh ta lại tới tìm cậu thì làm sao?"

Chaeyoung đảo mắt, nói: "Anh ta hẳn sẽ không đến tìm mình đâu."

"Cũng không chắc." Hyeri không đồng ý: "Người cặn bã như anh ta thì da mặt còn dày hơn so với tường thành, hơn nữa hệt như cao chó gỡ không ra. Anh ta bị mình đá một cái, qua mấy tháng mới dám tới tìm mình là vì sợ. Con cừu non như cậu vừa thấy thì đã biết là dễ bị ăn hiếp rồi, anh ta không chặn đường cậu mỗi ngày mới là lạ."

Vì sao cả Hyeri lẫn Ashley đều cảm thấy cô dễ bị bắt nạt vậy nè......

Chaeyoung tự tin nói: "Tin mình đi, anh ta chắc chắn sẽ không đến nữa."

"Vì sao? Cậu tính ra được? Không đúng, không phải cậu nói một ngày chỉ có thể tính một lần sao?"

Chaeyoung bất lực mà nói: "Bởi vì mình đã nói với anh ta là mình không thích đàn ông rồi."

"Ồ~, cậu không thích...... Cậu không thích đàn ông?!" Hyeri kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.

Chaeyoung vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy ý bảo cô ấy bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào cô ấy rồi nói: "Ri Ri, mình quên chưa nói với cậu là mình thích phụ nữ."

Hyeri thấy ánh mắt cô nghiêm túc, đôi mắt đong đầy tình cảm, giọng nói vô cùng dịu dàng, cô ấy nổi da gà rồi đứng phắt dậy, vội đẩy tay cô ra rồi rút về góc ghế sofa, nói: "Cậu...... Không phải là cậu có ý với mình chứ?"

Khóe miệng Chaeyoung giật giật, nói: "Đồng tính bọn mình không phải cứ thấy người cùng giới là thích, hi vọng cậu biết điều đó."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hyeri nói mà còn sợ hãi trong lòng.

Chaeyoung trợn trắng mắt, nói: "Cậu cũng không phải là gu mình, cứ yên tâm 100% đi."

Hyeri vừa ăn táo vừa đè sự kinh ngạc xuống, nói: "Mình biết gu cậu là gì rồi."

"Là gì?"

"Người như Lisa."

"......"

"Hóa ra là cậu thích phụ nữ." Hyeri bừng tỉnh đại ngộ, thò đầu qua, làm mặt quỷ mà nói: "Có phải cậu yêu thầm Lisa không?"

"............" Chaeyoung đẩy cô ấy ra, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

"Đừng đi đừng đi, nói tiếp đi mà."

Nói nữa thì lòi ra liền!

Chaeyoung nhanh chân trốn về phòng.

"Không phải cậu nói là sẽ gọi cơm cho mình sao?" Hyeri ở bên ngoài gào lên.

"Bây giờ gọi." Chaeyoung gân cổ lên trả lời lại.

Làm chuyện đó rất tiêu hao thể lực, tuy rằng lúc ấy chỉ làm một nửa......nhưng Chaeyoung cũng đói bụng.

Chờ cơm tới thì cô và Hyeri ăn chung.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng dưng di động vang lên một tiếng.

"Cậu đó." Hyeri nói.

Chaeyoung cầm lên thì thấy.

Manoban vênh váo: "Mai rảnh không em?"

Tim cô đập đột nhiên nhanh hơn, vô thức nhìn thoáng qua Hyeri, phát hiện Hyeri không có nhìn cô thì nhanh chóng đánh chữ: "Không hẹn!"

Manoban run run: "Hẹn gì? Hẹn hò? Hẹn "ngủ"?"

Chaeyoung: "......"

Chaeyoung: "Cái gì cũng không hẹn hết!"

Manoban vênh váo: "Chị chỉ muốn hỏi là mai em có rảnh không, đi dạo phố mua tý đồ với chị thôi. Không nghĩ tới tư tưởng em đen tối vậy luôn đó~"

Chaeyoung mới phát hiện là bản thân đã suy nghĩ nhiều......

Chuyện này có thể trách cô sao? Còn không phải là do người phụ nữ chết tiệt tên Lalisa kia sao! Hành động quá bỉ ổi.

Lúc cô đang do dự nên trả lời như nào thì đối phương lại nhắn thêm hai tin.

Manoban vênh váo: "Ngày mai chúng ta là bạn đó."

Manoban vênh váo: "Làm người bạn duy nhất của chị, không lẽ em không thể rút ra được một chút thời gian quý giá để đi dạo phố với chị hả? 🥺"

Nhìn thấy hai chữ "Duy nhất" này thì Chaeyoung lập tức mềm lòng.

Kiếp trước Lisa cũng không có bạn bè gì, có lẽ cô là người bạn thật sự đầu tiên của Lisa.

Cảm khái qua đi, Chaeyoung hỏi chị: "Khi nào?"

Manoban vênh váo: "12 giờ trưa nha."

Chaeyoung: "Được."

Về ổ chó ấm êm của mình thì Chaeyoung lại phát hiện bản thân thế mà lại mất ngủ

Cũng không biết có phải do tối hôm qua cùng chiều này kịch liệt quá không, mà chỉ cần nhắm mắt lại, thì đầu óc cô tràn đầy những hình ảnh đó......

Ngủ được rồi, thì trong mơ vẫn là những hình ảnh không thể miêu tả được......

Cô nghĩ nhất định là mình bị điên rồi!

Hôm sau bị cuộc gọi của Lisa đánh thức thì Chaeyoung có hơi hối hận vì ngày hôm qua nhất thời mềm lòng, muốn nói có thể hoãn việc đi dạo với chị thêm mấy ngày không, nhưng không chờ cô mở miệng thì Lisa đã nói trước: "Chị đến tiểu khu của em rồi nè."

Chaeyoung mất cơ hội từ chối, uể oải nói: "Chờ tôi hơn mười phút."

Lisa: "Được nè."

Chaeyoung không quen để người khác chờ, cô dùng năm phút để rửa mặt, năm phút lau mặt, năm phút thay quần áo thay giày, vô cùng lo lắng chuẩn bị ra cửa.

Hyeri vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ, thấy cô ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

"Gặp một người bạn."

"Bạn nào vậy, Jisoo, hay là Ashley?" Bạn bè của Chaeyoung Hyeri đều biết hết nên thuận miệng nói ra hai cái tên.

Chaeyoung dừng một chút, nói: "Đều không phải...... Một người bạn mới, có cơ hội thì mình giới thiệu cho cậu làm quen."

Hyeri thấy cô có vẻ gấp lắm thì cũng không hỏi nữa, xua xua tay nói: "Đi đi."

"Bye bye!"

Xe Lisa đã đợi ở dưới lầu.

Lên xe, Chaeyoung còn chưa ổn định chỗ ngồi thì đã nghe Lisa hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không em?"

Mắt cô nhìn về phía trước, mặt không đỏ thở không gấp mà nói: "Khá tốt, ngủ thẳng tới rạng sáng."

"Không có nằm mơ sao?"

"...... Không có."

Lisa nhìn quầng thâm mắt nhàn nhạt của cô, nói đầy thâm ý: "Hôm qua chị ngủ không ngon gì hết, toàn nghĩ về em không đó."

Chaeyoung không dám hỏi chị là nghĩ gì về mình, nhịp tim lại bắt đầu không được bình thường, quay đầu, đoan chính mà nói: "Bạn gì ơi, nếu bạn lại muốn nói này nọ nữa thì hôm nay không cần đi dạo đâu."

Lisa cười cười, nhướng mày, nói: "Bạn kia ơi, nhớ thắt kỹ dây an toàn nha."

Hai người đi ăn cơm trước.

Làm bộ ăn hết bữa cơm thì Lisa nghiêm túc nói: "Mua một món quà cho người lớn, nhưng chị lại không biết phải mua cái gì."

Này nếu là đổi thành người khác thì có lẽ Chaeyoung sẽ nghi ngờ lời này có bao nhiêu % là thật, nhưng Lisa nói thì cô tin 100%.

Kiếp trước Lisa chính là một người hoàn toàn không hiểu phong tình, chỉ biết đưa tiền, trước nay chưa từng mua quà cho người khác.

Nhà họ Manoban quen biết không ít người, bạn bè làm ăn có rất nhiều, Chaeyoung cũng không hỏi chị là mua cho ai, chỉ biết là một phụ nữ.

Hai người đi vào cửa hàng đá quý.

Nhân viên cửa hàng nhận ra Lisa liền phấn khỏi cả buổi, sau đó lại phát hiện Lisa lạnh lùng không muốn bắt chuyện thì vô cùng chuyên nghiệp thu hồi cảm xúc, nhiệt tình giới thiệu cho các cô: "Nếu là một quý bà thì có thể tặng bà ấy một cây trâm cài áo."

"Em nghĩ sao?" Lisa hỏi.

"Tôi nghĩ cũng ổn." Chaeyoung nói.

Nhân viên cửa hàng dẫn các cô tới quầy trâm cài áo để lựa chọn.

Chaeyoung nhìn trúng một cây trâm hình hoa lan bằng hồng ngọc.

Nhân viên cửa hàng tinh mắt, lập tức lấy cây trâm cài áo kia ra, nói: "Cây trâm này vừa cao quý lại thanh lịch, người đó nhất định sẽ thích. Nếu không tôi đeo giúp cô để xem hiệu quả được không ạ?"

Bởi vì Lisa vẫn luôn không tỏ ý gì nên nhân viên cửa hàng có hơi sợ chị, nên câu cuối cùng là nói với Chaeyoung.

"Được chứ." Chaeyoung không có biện pháp từ chối nụ cười của mỹ nhân tư vấn này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip