Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vương Nhất Bác ở bên cạnh chăm sóc Tiêu Chiến một tấc không rời, Tiêu Chiến luyện võ quanh năm, thể cốt rất tốt, cơn sốt gần như thuyên giảm, chỉ là người vẫn chưa tỉnh, đôi môi tái nhợt, yếu ớt làm cho người ta không quen.

Ngoài cửa có tiếng nói của mấy người, thanh âm không khống chế được, bảy mồm tám mỏ chen vào, Tiêu Chiến nhíu mày bất an trong giấc mộng, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến trấn an, "Thư Mặc."

Thư Mặc lên tiếng đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt vừa không cam lòng vừa tức giận, thấy Vương Nhất Bác không vui nhìn mình, mới giật mình quấy rầy Tiêu Chiến tĩnh dưỡng.

“Bên ngoài có chuyện gì?” Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.

"Khởi bẩm Lương đễ, là người của Đại Lý Tự dĩ hạ phạm thượng cố tình gây sự! Lại nói có dân chúng cáo trạng Lương đễ tung nô nháo sự, muốn mời Lương đễ đến đình thẩm một chuyến! Theo nô tài thấy, bọn họ biết hôm nay Thái tử điện hạ..."

“Câm miệng!” Vương Nhất Bác ngăn cản Thư Mặc, “Nói cẩn thận.”

Lúc này Thư Mặc mới nhận ra mình giận đến váng đầu, lại nói ra miệng lời đại nghịch bất đạo như vậy, cuống quít tạ lỗi.

"Ta chỉ mang theo mấy người các ngươi đến Đại Ân, tại sao tung nô nháo sự? Muốn gán tội cho người khác." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, mới thấy kỳ lạ, từ lần trước Ngụy Ý ngã ngựa, Đại Lý Tự mới nhậm chức là Thiếu Khanh Tiền Hiểu đệ tử của Trâu Văn Tường, tuy không qua lại với Tiêu Chiến, nhưng làm người chính trực, không giống loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

"Nếu Tiền đại nhân đã đợi rất lâu, cũng không nên để người ta ra về tay không, Nhất Hỉ, ngươi đưa Tiền đại nhân cùng những người khác đến chính điện, đợi ta thay y phục xong, sẽ đến gặp hắn." Vương Nhất Bác bình tĩnh trấn an tốt Tiêu Chiến, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh, nếu đám người này cho rằng Tiêu Chiến gặp một chút bất lợi, có thể tùy ý gây khó dễ Vương Nhất Bác y, vậy mười phần sai rồi, lần này, đổi lại y đến bảo vệ Tiêu Chiến!

“Tiền đại nhân.” Cửa ngoài chính điện, giọng nói trầm tĩnh của Vương Nhất Bác cắt ngang tiếng ồn ào, “Thái tử điện hạ bị thương nặng, thái y căn dặn cần tĩnh dưỡng, Tiền đại nhân ở trước cửa Đông Cung bảy mồm tám mỏ tranh luận, sợ là không ổn."

“Thần không có ý định quấy rầy Thái tử tĩnh dưỡng, chỉ là người hầu của Lương đễ không phối hợp.” Tiền Hiểu chắp tay hành lễ.

“Phối hợp?” Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, “Thư Mặc Thư Nghiễn, Quân Cố Quân Ý, nói cho Tiền đại nhân nghe một chút.”

Bốn người bọn họ từ bên cạnh Vương Nhất Bác tiến lên một bước, Thư Mặc nhìn Tiền Hiểu vẻ mặt ngoài cười trong không cười, "Tiền đại nhân, tiểu nhân bất tài, nhờ Thái tử cùng Lương đễ để mắt, cho tiểu nhân quản lý ba người còn lại, bốn người chúng ta theo Lương đễ từ Sở quốc đến Đại Ân, tất cả trách nhiệm cùng xuất nhập quân đều trong sổ sách, ngoại trừ có ký tên của tiểu nhân, còn có tổng quản Chưởng sự Đông Cung Nhất Hỉ công công ký tên, tuyệt không giả mạo, mời Tiền đại nhân tìm xét." Nói xong liền đưa ra một quyển sổ.

Vẻ mặt Tiền Hiểu không thay đổi, cầm lấy quyển sổ, xem xong liền đóng lại, "Là thần đường đột, chẳng qua là điêu dân kia nói tới chuẩn xác, thần vì danh dự của Thái tử điện hạ, đành phải ra hạ sách này, hy vọng Lương đễ thứ tội."

“Hừ.” Vương Nhất Bác cười lạnh, “Tiền đại nhân cho rằng, chuyện hôm nay đổ lên đầu một bình dân bách tính là không giải quyết được gì sao?"

“Lương đễ đừng tức giận.” Tiền Hiểu trông vẫn rất thoải mái, "Điêu dân kia đưa cho thần một vật, nói có thể làm vật chứng, Lương đễ muốn xem trước một chút không?"

Vương Nhất Bác không trả lời hắn, Tiền Hiểu không hề xấu hổ, đem vật trong ngực đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhận lấy, ánh mắt lập tức thay đổi.

Đây là mũi kiếm của Vương Nhạc Khang!

“Lương đễ, bây giờ, có thể đi cùng thần một chuyến, đối chất với điêu dân kia?” Tiền Hiểu chắp tay, cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ.

Bút son của Ân Chính đế lên lên xuống xuống, từ đầu đến cuối không viết được một chữ, chữ trên tấu chương hình như cũng giống với Tiêu Chiến, đặc biệt đối nghịch với hắn, khiến hắn tức giận đến đau não.

“Lý Hàn!” Dứt khoác hạ bút, Ân Chính đế gọi Lý Hàn vào, Lý Hàn cúi người chạy vào điện, “Bệ hạ, Đông Cung truyền lời nói, Thái tử điện hạ không còn đáng ngại, sốt cũng giảm, xem chừng không bao lâu có thể tỉnh lại."

"Trẫm hỏi ngươi sao?!" Ân Chính đế dựng râu trừng hắn, "Tại sao miệng ngươi phiền toái như vậy?!"

“Nô tài có tội.” Lý Hàn cúi thấp người hơn, “Nô tài đang nghĩ, Bệ hạ cùng điện hạ phụ tử tình thâm, mới sai người đợi ở cửa Đông Cung, vậy nô tài gọi người trở về, còn có cao dược chữa thương, cũng thu hồi về."

"..." Ân Chính đế bị Lý Hàn làm cho nghẹn lời càng tức giận, "Thu hồi thì thu hồi đi!"

“Bệ hạ…” Lý Hàn bất đắc dĩ dừng lại một chút, “Thương thế của điện hạ có thể rất nghiêm trọng, nếu tuổi còn trẻ lưu lại bệnh căn, sau này có thể làm sao bây giờ, cho dù là xem mặt mũi của tiên Hoàng Hậu, ngài cũng phải khoan dung điện hạ một chút."

Nhắc đến tiên Hoàng Hậu, Ân Chính đế thở dài gần như không nghe được, "Nếu nàng ở đây, sợ là sẽ không để yên cho trẫm."

"Ngươi nói, hắn học cái gì của mẹ hắn không học, lại học cái tính khí lừa gạt này, mỗi lần ngươi cảm thấy hắn đáng tin cậy, có thể chịu được trách nhiệm, hắn cũng nên cho ngươi làm con thiêu thân nháo một chút! Trẫm chưa từng thấy Thái tử không tôn thượng như hắn, không phân nặng nhẹ, hành vi làm càn không khống chế được!"

“Nhưng nô tài chưa từng thấy Thái tử bị đình trượng trách phạt nha.” Lý Hàn nhỏ giọng nói, “Ngài đánh như vậy, không chỉ là mặt mũi của Thái tử điện hạ, sau này thần dân sẽ bàn tán về tân quân, đều muốn nghị luận, có cái gì cũng nói, lúc này Thái tử điện hạ mặt mũi giấu trong áo hay chăn đều bị ngài đánh nát."

Ân Chính đế do dự một chút, tựa hồ là lầm bầm lầu bầu, hoặc giống như hài tử làm sai điều gì đó nhưng không chịu thừa nhận, "Ai bảo hắn làm sai còn phải tranh luận với trẫm?! Hắn chủ động thừa nhận sai lầm như thế? Không phải bình thường biết dọa người khác nhất sao? Không phải mồm miệng rất lanh lợi sao? Tại sao làm chậm trễ đại sự quân cơ như vậy, thậm chí còn lười biện bạch qua loa tắc trách với trẫm, trẫm nào dám đem giang sơn vạn dặm giao trên tay hắn?"

"Chỉ vì một tên Địa Khôn, ngươi đếm xem, hắn nghỗ nghịch trẫm bao nhiêu lần?!"

“Bệ hạ.” Lý Hàn khuyên, “Điện hạ là người tâm lý vững vàng, nô tài lặng lẽ nhìn, Lương đễ tính tình tốt hiếm thấy, điện hạ hung bạo nóng nảy, nếu không phải Lương đễ lúc nào cũng khuyên, còn không biết ồn ào ra bao nhiêu sự tình, lại nói chuyện Thái tử phi, nếu không phải Lương đễ khuyên Thái tử, nô tài thấy, ngày đầu tiên vào triều điện hạ phải nháo một trận, không kết thúc suôn sẻ như vậy."

"Tiêu Chiến cùng ngươi giống nhau, tầm nhìn hạn hẹp!" Ân Chính đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chợt không nhịn được thở dài, "Trẫm cũng trải qua tuổi trẻ, làm sao trẫm không hiểu tâm tư của bọn họ, nhưng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cùng những tài tử phong lưu kia không giống nhau!"

Ai còn trẻ chưa từng có suy nghĩ “một đời một thế một đôi người”? Tình cảm chân thành? Nhưng Tiêu Chiến thì khác, hắn là người phải bước lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn, hậu cung của hắn không thể chỉ có một mình Vương Nhất Bác, hơn nữa nam tử Địa Khôn vốn rất khó hoài thai, cho nên rất ít nam thê, bây giờ Tiêu Chiến đã có một đích tử, nhưng vạn nhất Tiêu Vô Dạng phân hóa thành Địa Khôn, hoặc là tư chất bình thường, hậu thế Đại Ân bất tài, làm sao nối gót tiền triều.

Nếu bây giờ phong Vương Nhất Bác làm Thái tử phi, ngày sau Tiêu Chiến lên ngôi, Vương Nhất Bác sẽ danh chính ngôn thuận là Hoàng Hậu, hắn quyết không để chuyện như vậy xảy ra! Tiêu Chiến bây giờ còn trẻ, không thể hiểu dụng tâm của người làm quân vương, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói một câu "Thôi vậy, chung quy hắn sẽ hiểu trẫm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip