Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
“Ngươi nói bậy!” Triệu Tình Y vô ý thức phản bác.

“Nga?” Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, “Làm sao ngươi biết huyết ngọc không có ở chỗ ta?”

“Ta, thiếp rõ ràng trông thấy ngươi đem khối đá giao cho thích khách kia!” Triệu Tình Y sửng sốt, thần sắc lại hoảng hốt đứng lên, Tiêu Chiến trực giác không ổn, hiện tại Ân Chính đế đang nhìn, hắn không thể làm gì khác hơn.

Vương Nhất Bác vẻ mặt bình tĩnh, từ trong túi lấy ra một viên huyết ngọc, rất giống với mảnh trong tay Ân Chính đế, đúng là thập phần tương tự, Ân Chính đế nhìn hồi lâu, chỉ có thể sai lệch một chút, quá nhỏ để có thể phân biệt rõ ràng.

“Do Vương gia trước khi xuất chinh làm rơi, nhi thần nhặt được.” Vương Nhất Bác thấy Ân Chính đế nhìn qua liền giải thích, “Huyết ngọc quý giá, Vương gia chưa từng nhìn thấy, danh tự của Vương gia còn được khắc trên đó, nhi thần nghĩ, đó hẳn là vật dụng cá nhân bình thường của Vương gia, hắn xưa nay không yêu thích kim ngọc, luôn ném loạn, nhi thần không biết ý nghĩa thực sự của huyết ngọc này, Vương gia lại lập tức xuất chinh, mang theo thứ này không tiện, liền giữ lại bên mình, nhìn vật nhớ người."

"Vậy tại sao vừa rồi ngươi không nói nó?" Tiêu Kích ngạc nhiên nói.

"Tam hoàng huynh chớ trách." Vương Nhất Bác cũng không giận, "Nhãn lực của thần không tốt như Triệu di nương, huyết ngọc vừa nhỏ vừa tinh xảo như vậy, Ngụy đại nhân trình lên cho Phụ hoàng, thần chưa thấy rõ, không dám nói bậy, vừa rồi nhìn kỹ lại mới có thể xác nhận."

“Phụ hoàng.” Vương Nhất Bác quỳ thẳng người, nhẹ nhàng mở ra nắm tay chặt chẽ của Tiêu Chiến, vết thương trong lòng bàn tay nứt toác, dính đầy máu cùng mồ hôi, nhưng y không hề kêu ca mà siết chặt lấy ngón tay. Vương Nhất Bác nhìn thẳng Ân Chính đế, "Vương gia trong sạch, tự có thể phân rõ, nếu như hoàng thất tử tôn Đại Ân đều có huyết ngọc, Phụ hoàng không ngại có thể tra cẩn thận một chút, rốt cuộc là ai ném đi vật quý hiếm này? Là ai muốn hành thích ngự giá, là ai muốn đem tai họa ngập đầu này vu oan giá họa cho Vương gia?"

Lời nói vang lên lãnh khốc, khiến cho lòng người kinh sợ.

Hài kịch kết thúc, Ngụy Ý bị cách chức tại chỗ, không lên tiếng, Hình bộ Thượng thư Trâu Văn Tường toàn quyền điều tra vụ này, Triệu Chí Hằng cùng muội muội của hắn tạm giam, những Hoàng thất đệ tử trở về cung điện của mình, không truyền triệu không được phép ra ngoài.

Một đêm giao thừa kinh hoàng và phi lý kết thúc.

Ân Chính đế nhìn Tiêu Chiến vẫn chưa rời đi, thở dài, tất cả mọi người đã ra đại điện, chỉ có một mình Tiêu Chiến ở lại, hắn biết rõ Tiêu Chiến có lời muốn nói.

Phải nói là trước khi Vương Nhất Bác lấy ra miếng huyết ngọc đó, Ân Chính đế quả thực đã nghi ngờ Tiêu Chiến trong chốc lát, nhưng ánh mắt Tiêu Chiến lúc đó vừa tức giận vừa phẫn nộ, có chút khó tin, thậm chí có chút thất vọng.

Đó là sự thất vọng khi người làm Phụ hoàng như hắn không tin tưởng con ruột của mình.

Tiêu Chiến quỳ thẳng, mím môi, không nói lời nào, không biết là cùng hắn phân cao thấp, hay là cùng chính mình phân cao thấp.

Ân Chính đế lại thở dài, đi vòng quanh qua thư án, tự mình đỡ nhi tử này, “Đứng dậy đi.”

"Phụ hoàng, để nhi thần quỳ nói." Tiêu Chiến giọng nói rầu rĩ, có chút nức nở không thể nhận ra, Ân Chính đế có chút đau lòng, cố ý giữ cho khuôn mặt của mình nhìn thẳng, "Trẫm cho ngươi đứng dậy, ngươi liền đứng dậy."

“Ta không!” Tiêu Chiến ương ngạnh giống như một con lừa. “Dù sao ta nói cái gì cũng là phản nghịch, đại nghịch bất đạo, ngài tức giận thì nhất định sẽ bắt ta quỳ xuống, ta liền quỳ xuống."

Ân Chính đế bị hắn làm cho tức giận nói: “Được rồi, ngươi quỳ khi nào thì quỳ, còn muốn xem ngươi như thế nào ngỗ nghịch, như thế nào đại nghịch bất đạo."

"Đầu tiên, nhi thần muốn nhận lỗi với Phụ hoàng, huyết ngọc mà Nhất Bác có đúng là đồ giả." Tiêu Chiến cúi đầu nói lớn, "Khi nhi thần sáu tuổi, đánh nhau với Tam ca. Sau khi trở về, mẫu thân phát hiện huyết ngọc của nhi thần đã mất, sai người đi tìm mà không thấy, mẫu hậu không còn cách nào khác, đành lấy huyết ngọc của nàng khắc tên nhi thần."

"Ngươi nói cái gì?" Ân Chính đế vừa tức vừa giận, "Trẫm phá lệ ban thưởng huyết ngọc cho mẫu thân ngươi, cái này, không phải đã chôn theo nàng rồi sao..."

"Là giả." Tiêu Chiến có chút chột dạ, sau đó liền tự tin trở lại. "Việc này do mẫu thân một mình làm, nàng nói nếu sau này ngài phát hiện, để ngài tìm nàng lý luận!"

Câu hỏi đặt ra là nàng đã qua đời được bao nhiêu năm! Ân Chính đế sắp bị mẫu tử hai người chọc giận, râu ria dựng thẳng, tức giận hỏi: “Còn gì nữa không?” Hắn cảm thấy nghịch tử này sẽ không đơn giản như vậy.

"Còn nữa," Tiêu Chiến lại cúi đầu hạ quyết tâm. "Nhi thần muốn thỉnh cầu Phụ hoàng, đem Nguyên Thành Chỉ cấp cho nhi thần làm đất phong, nhi thần tự cầu thành thủ biên cương, cả đời này sẽ không hồi kinh!"

"Nói hưu nói vượn gì vậy!" Ân Chính đế nhíu mày, "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

"Nhi thần biết." Tiêu Chiến cuống lên quay lại nhìn hắn. "Nhi thần tự biết mình không ôm chí lớn, Phụ hoàng hôm nay xuân thu cường thịnh, vốn không nên nói những lời lẽ này, nhưng triều thần ngày ngày vì Thái tử vị mà tranh đấu gay gắt, họa hôm nay, phụ hoàng biết rõ, huynh đệ duyệt tường, nguyên là ở Thái tử vị!"

"Phụ hoàng, ngài thử nghĩ xem, Triệu thị sẩy thai, mẫu hậu oan uổng Nhất Bác, yếm thuật giết hại Tam Hoàng tử, Lục Hoàng tử giả mạo quân báo, làm chậm thời cơ quân tình làm trễ quân cơ, nhi thần đắc thắng trở về, những người kia bức ngài miễn đi phần thưởng của ta, về sau như kiến ​​nhìn thấy mật, đuổi đều đuổi không đi, bây giờ còn lấy an nguy của Phụ hoàng hãm hại nhi thần, từng chuyện từng chuyện khiến nhi thần sợ hãi."

"Mẫu hậu lúc dạy dỗ nhi thần có nói, làm thần tử phải tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, phận làm con nên vì phụ phân ưu, nhi thần hôm nay tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, nhưng có người không tuân thủ bản phận, mặc dù muốn vì phụ phân ưu, sợ có người nói nhi thần càng tỷ thay hướng, trung hiếu của nhi thần biến thành nguồn căn của tội lỗi, nhi thần cả ngày đều thấp thỏm lo lắng, e sợ một ngày nào đó vô tâm đánh mất, rước lấy nghi ngờ của quân phụ, triều thần chỉ trích, đến ngày đó, nhi thần một miệng khó biện hộ.”

"Nhi thần đã suy nghĩ kỹ, thủ thành biên quan, mặc dù không thể ở bên cạnh Phụ hoàng tận hiếu, có thể bảo vệ quốc, bảo vệ nhà, không tính có lỗi với dạy bảo của Phụ hoàng mẫu hậu, còn có thể rời xa phân tranh của triều đình, rơi xuống thanh nhàn."

“Ngươi muốn thanh nhàn!” Ân Chính đế nhìn hắn, hôm nay Đột Tinh bị Tiêu Chiến đánh cho bại lui, các tiểu quốc đang ngủ say xung quanh đều cúi đầu xưng thần, "Thế nào, muốn đến Sở quốc thư giãn gân cốt? Vương phi nhà ngươi không lột da ngươi ra?" Ân Chính đế nhớ lại bộ dáng sợ Vương phi nhà mình đến mức không có tiền đồ của hắn, vừa sợ, tức giận đến dựng râu, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Như vậy không được.” Tiêu Chiến vội vàng xua tay, “Phụ hoàng ngài nói, chúng ta cùng Sở quốc nước sông không phạm nước giếng, hai nước giao bang, vĩnh viễn là tốt rồi, chuyện này không tốt, ngài làm như thế ta làm sao làm người a...?"

"Được rồi!" Ân Chính đế tức giận trước bộ dạng không có tiền đồ của hắn, "Chuyện này bàn sau, hôm nay Vương phi của ngươi bị ủy khuất, trở về thay Trẫm hảo hảo khuyên y, Trẫm nhất định sẽ trả lại trong sạch cho y."

"Phụ hoàng, ngài nghiêm túc suy nghĩ một chút a... Chuyện này bất quá, nếu như lần nào cũng không chơi như vậy, nhi thần của ngài không phải thần cơ diệu toán như vậy, vạn nhất lần đó không có trong phòng, ta có phải quá oan uổng hay không! Nhi thần đối với Nhất Bác là thật lòng, nhưng y thân phận đặc biệt, nhi thần không muốn để bọn họ ầm ĩ chuyện này làm tổn hại đến tình cảm phu phu của ta, cuối cùng còn có thể làm tổn thương tình cảm phụ tử."

"Ta biết, ta biết! Trở về đi, Trẫm rất khó chịu khi nhìn bộ dạng bất cần như vậy của ngươi!" Ân Chính đế thuận tay rút cuốn họa ném cho Tiêu Chiến. “Ơ bút tích thật a... đa tạ Phụ hoàng, nhi thần cáo lui!”

Không thể không nói, Ân Chính đế bị Tiêu Chiến quấy rầy một trận, trong lòng cũng không tức giận, suy nghĩ nửa ngày, không khỏi cười ra tiếng. 

Tiểu tử thúi này! Xác thực giống y như đúc nương hắn năm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip