- Tự nhiên cái nổi giận với mình là sao chứ? Biết dị không từ chối anh Jhope rồi.
- Đáng ghét thiệt mà, mặc kệ anh tôi không thèm quan tâm.Rõ ràng nói là mặc kệ anh nhưng bạn cảm thấy trái tim trống vắng, chơi vơi. Mọi sự việc diễn ra trước mắt như gió thoảng mây bay, chúng chẳng thể ảnh hưởng đến sự lạc lõng trong tâm hồn. Tất cả đều trở nên xa lạ, cảm giác cô đến đến hiu quạnh, khiến lòng bạn trũng xuống, cảm giác như dù có nhiều người ở bên cạnh nhưng chỉ có chính bản thân bạn tồn tại. Nằm trên giường, thoi thóp thở, bạn chỉ ước là cái bụng phập phồng của bạn có thể tiêu hóa cảm giác cô đơn trống trải này. Xung quanh chẳng có bất cứ ai để trò chuyện thật trống vắng. Ăn uống cho qua ngày, rồi thả tâm hồn lười biếng vào những thú vui bất tận, mà bạn vẫn cảm thấy thời gian trải dài vô tận, như thể có ai đó đã chuốc rượu khiến thần thời gian say bí tỉ vậy. Cảm giác cô đơn trống trải thật cay đắng, song có lẽ nó không phải là một viên thuốc, nên bạn khó có thể hòa tan nó bằng cốc nước của những thú vui tạm bợ. Có thể nó là một khối đá rắn chắc, và bạn cần một loại vũ khí mạnh mẽ hơn. Chợt nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, cái thời mà bạn còn chưa biết cảm giác cô đơn trống trải là gì?- Aish Jung Mi mày bị cái gì vậy ?Những suy nghĩ linh tinh cứ thế mà ập đến, không muốn phải tiếp tục với hàng đống suy nghĩ vớ vẩn này nữa. Bạn bước xuống lầu để tìm mẹ anh để nói chuyện, mẹ thấy bạn gương mặt có phần hơi lo lắng hỏi:- Jung Mi con với Jimin có chuyện gì sao? Mẹ thấy thằng bé nó đi ra nhìn gương mặt nó giận dữ lắm.Nói sao bây giờ nhỉ rõ ràng bạn cũng không biết anh đang nổi nóng vì chuyện gì ? Cũng hoang mang không kém gì, nhưng vì không muốn mẹ phải lo lắng bạn cười tươi nói :- Không có đâu mẹ, tụi con vẫn bình thường, chắc công ty có chuyện gì đó ấy mẹ.- Vậy sao ? Vậy thì mẹ yên tâm rồi.- DạMột mối quan hệ danh nghĩa, xã giao và xa lạ. Bạn chẳng thể thấu hết những biến cố mà đã trải. Họ cũng chẳng bên bạn những khoảnh khắc thay đổi đến không ngừng. Bạn cảm nhận rõ sự lạc lõng, cô đơn ngay trên chính mảnh đất mình đếm từng ngày để trở về. Đôi lúc bạn mơ hồ hoài nghi phải chăng lựa chọn rời đi khỏi vòng tay mẹ lúc ban đầu của mình là sai? Nhưng cũng thật may mắn vì ít ra còn có ba mẹ anh yêu mến bạn. Tuy bạn vừa mới đến đây nhưng tình cảm của mẹ anh dành cho bạn thật sự rất cao cả và thiêng liêng, rất tinh tế và chu đáo, nếu như mẹ bạn là người hiểu bạn nhất thì có lẹ mẹ anh là người đứng thứ hai. Vốn dĩ cứ tưởng đến đây sẽ bị đối xử tệ bạc, bị những người trong nhà này bắt nạt và ngược đãi, nhưng đâu ai lường trước được đều gì? Hoàn toàn ngược lại với những gì suy nghĩ của bạn, bằng một thế lực nào đó bạn nhìn mẹ rươm rướm nước mắt, ôm chầm lấy mẹ, mẹ có phần hơi bất ngờ nhưng cũng đáp lại cái ôm, mẹ vỗ nhẹ lưng bạn, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng ấy hỏi bạn :
- Sao thế, sao Jung Mi xinh đẹp của mẹ lại khóc thế này ?Miệng nói nhưng vẫn ôm mẹ thậm chí ôm càng chặt hơn:- Chỉ là con nhớ mẹ, con nhìn mẹ con lại nhớ đến mẹ của con.Mẹ buông bạn ra, 2 tay áp vào má rồi lau nước mắt cho bạn, vỗ về nói:- Thôi không khóc, để Jimin nó về mẹ kêu nó chở con thăm mẹ con, không được khóc nữa đâu đó.Bạn như được an ủi, cảm giác đã đỡ hơn phần nào. Muốn đi ra ngoài để đầu óc có thể thư giãn hơn, nhưng lại không dám xin vì không có Jimin ở đây. Bạn xin phép mẹ đi lên phòng nghỉ ngơi. Thật sự bạn không thể hiểu rõ bản thân mình dạo này rất lạ cứ vui buồn thất thường. Tâm trạng lên, rồi đi xuống, rồi lại sớm đi lên, lặp đi lặp lại như những vòng tàu lượn như vậy liệu có phải bình thường ? Rõ ràng đây chỉ là một cái hợp đồng nó sẽ chấm dứt sau 1 năm và bạn cũng đã đồng ý, nhưng lại có cảm giác như bị ép hôn có đôi lúc lại thấy tủi thân là sao nhỉ ? ________________________7 giờ tại quán bar FIRE, một quán Bar chỉ mới mở cửa trong vòng 3 năm trở lại đây, nhưng đã khẳng định vị trí của mình so với những tên tuổi lão làng. Một dàn mỹ nam bước vào, ngay lập tức đã là tâm điểm chủ ý của quán, các cô gái ở trong kể cả những chàng trai nháo nhào lên dường như muốn xỉu lên xỉu xuống với nhan sắc này, ai mà không dàn mỹ nam này đều là chủ tịch của các tập đoàn lớn quán bar này một phần cũng nhờ họ. Một mạch đi thẳng lên phòng VIP, quản lý lập tức cúi người ra chào đón. Suga vắt chéo chân nói :- Như cũ - Dạ các tổng tài xin đợi một lát.- Sao hôm nay lại rủ tụi này đến đây. Bộ muốn tìm kiếm một em nào để thỏa mãn sao ? - NamJoon vừa nói vừa cười- Không có gì chỉ là muốn thay đổi không khí. Cùng lúc đó phục vụ bưng tới, a nâng ly một hơi uống cạn, rồi lại tiếp tục rót thêm. Mọi người ở đây cũng đã hiểu, chỉ khi anh khó chịu trong người hay bực tức chuyện gì đó mới tìm đến đây. Anh uống lấy uống để, SeokJin thấy dường như hơi quá đà nên giựt lấy ly trên tay và ngăn lại :- Uống chừng này được rồi.Bỏ ngoài tai, anh vẫn cứ uống. Mọi người cũng đành bó tay, bất lực ngồi nhìn anh uống. Bởi dù có ngăn hay nói anh cũng đâu có nghe. Taehyung lắc đầu ngao ngán nói :- Cứ để nó uống, chừng nó nó say thịt xách cổ nó đi về.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip