Edit H Thong Phong La Nguoi Cam Chuong 58 Cung Vi Hon Phu Den Thien Lao Gap Han

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Trứng muối

Chuyện triều đình đem Tống Minh Hi giam vào thiên lao thực nhanh được lan truyền ra ngoài, không ít người bí mật phái người đi tìm hiểu tin tức, bầu bí thương nhau, đặc biệt Tống Minh Hi lại là Hoài Nam vương thế tử, chỉ kém một bước nữa là có thể kế vị, cũng không khác vương gia khác họ bao nhiêu.

Nếu đến Tống Minh Hi cũng không có kết cục tốt, phe phế đế cũ như bọn họ cũng khó tránh khỏi bị tru di cửu tộc.

Thần tử tân đế lại vui vẻ nhìn hắn bị chê cười, ước gì hắn bị lăng trì, sớm đi tìm chết chút.

Lúc trước liền có người truyền, trận chiến ngoại ô kinh thành kia, là Tống Minh Hi làm chủ, các tướng sỹ trải qua trận chiến ấy đều hận hắn đến ngứa răng, còn dùng chút tiền riêng hối lộ nha dịch, tăng thêm hình cho hắn.

Phù Bích là sau khi Tống Minh Hi bị giam mấy ngày mới biết được chuyện này, nhóm nha dịch canh giữ nhà lao liền bị thay, thật ra cũng không phải đau lòng Tống Minh Hi, chỉ là không thể để cho người của mình quản, lại bị người khác chạm vào ngay dưới mí mắt mình.

Nàng muốn đi gặp Tống Minh Hi một lần, nhưng lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, muốn hỏi rất nhiều chuyện, đến lúc chuẩn bị ra cửa, lại do dự không bước.

Vừa lúc Từ Tri Yến lại đây gặp nàng, dâng rượu nho Tây Vực tiến cống, Phù Bích uống một hớp lớn, liền muốn cáo từ.

Từ Tri Yến ngạc nhiên nói: "Điện hạ, đây là muốn đi đâu?"

"Thiên lao."

"...Là đi xem Tống Minh Hi sao?"

Phù Bích không nghĩ giấu hắn, vì thế nói: "Đúng vậy."

"Điện hạ..." trên mặt Từ Tri Yến hiện lên một tia giãy giụa cùng bướng bỉnh, "Trong nhà lao ẩm thấp, đối với thân thể điện hạ không tốt, không nên ở lâu, vẫn nên là ta bồi điện hạ đi."

Phù Bích cắn môi: "Cũng được."

Phù Bích không muốn để cho Tống Minh Hi nhận ra, sai người lấy một cái áo choàng màu đen che kín toàn thân, cùng Từ Tri Yến đi thiên lao.

Phù Bích đưa lệnh bài ra, nha dịch cho qua, đi chưa được mấy bước nàng liền dừng bước chân lại, không muốn tiếp tục đi về phía trước, Từ Tri Yến phát hiện Phù Bích không đuổi kịp, quay đầu lại hỏi: "Điện hạ, ngài có chuyện gì muốn hỏi, muốn Từ mỗ hỏi giúp sao?"

Phù Bích nắm chặt bàn tay khuôn mặt nhỏ giấu ở trong mũ áo choàng, nửa khuôn mặt bị che đi, "Ta... Không có gì muốn hỏi, về chuyện của phe phế đế củ, tự nhiên có nha dịch nghiêm hình tra tấn ép hỏi, ta kỳ thật, chỉ là muốn nhìn bộ dạng hiện tại của hắn một chút."

Từ Tri Yến nhấp môi, "Thần đã biết, bên trong dơ bẩn, sợ ô uế hài của điện hạ, thần nguyện làm đôi mắt của điện hạ, thay điện hạ đi nhìn."

Phù Bích không tiếng động cười một tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt, "Từ lang, ngươi thật tốt."

"Từ mỗ nói qua," Từ Tri Yến khom người: "Vì điện hạ làm việc, là vinh hạnh cuat tại hạ."

Hắn dựng thẳng lưng như trúc, lập tức hướng gian nhà tù giam giữ Tống Minh Hi đi đến, không biết vì sao, Phù Bích lại cảm thấy bóng dáng hắn thập phần cô đơn.

Từ Tri Yến vào nhà giam, trên mặt đất là một mảnh huyết, cơ hồ không có nơi dừng chân, hắn lại xuyên bạch y, từ trước đến nay không hề đặt chân đến nơi dơ bẩn như này.

Phía bên kia nhà giam có một người đang bị xích lại trên giá, nói là người, kỳ thật đã không còn hình người, trên y phục tù nhân cua hắn đều là huyết nhục, vết thương ở trên người, đã khô đến mức biến thành màu đen, trên người có một cổ mùi lạ.

Tóc tai hỗn độn, có chút dính huyết, dán ở trên mặt, có chút bị dính lại với nhau.

Thật sự thảm thiết.

Từ Tri Yến hỏi thủ vệ bên cạnh: "Đây là Tống thế tử?"

"Hồi đại nhân, đây là Tống Minh Hi, hiện giờ đã biếm làm thứ dân, không phải thế tử."

Từ Tri Yến lấy khăn che miệng mũi lại, "Hắn có thú nhận cái gì không ?"

"Người này mạnh miệng, chúng ta nghiêm hình tra tấn, hỏi hắn tàn dư phe phế đế cũ ở nơi nào, hắn chết sống không chịu khai ra."

Phù Bích giấu mình trong bóng đêm, dán tai vào cạnh vách tường, nghe bọn họ đối thoại, âm thầm siết chặt quyền.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: Anh nhà nay quá thảm a~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip