Edit H Thong Phong La Nguoi Cam Chuong 108 Hon Xong Om Ve Nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Trứng muối

Hai bên giằng co, nữ nhân đưa tay ngoéo hắn một cái.

"Ngươi là tiểu quan mới tới hay sao? Thật ngốc."

Tống Minh Hi thực không được tự nhiên, tiến đến gần nàng, "Làm sao lại uống nhiều như vậy?"

Nữ nhân nói: "Liên quan gì đến ngươi? Tới rót rượu là được, bạc không thiếu."

Nói xong nàng đặt một thỏi vàng lên bàn.

Tống Minh Hi tốt bụng mà đem bạc đẩy về, "Điện hạ, ngươi say."

Phù Bích cũng không để ý tới câu "Điện hạ" của hắn, thấy hắn không rót rượu cho mình, liền tự rót đầy chén cho mình, đưa lên miệng.

Cổ tay bị một lực cản lại, Phù Bích thấy một cánh tay màu lúa mạch chắn trước tay mình, nàng hỏa khí bốc lên, "Ngươi có bệnh?"

"Điện hạ, say rượu tỉnh lại khó chịu, ngài đừng uống nữa." Tống Minh Hi nói lời thực chân thành.

Phù Bích nói: "Hỗn xược, ở chỗ này không ai dám nói chuyện với ta như vậy."

Tay nàng hất một cái, chén rượu rơi xuống bàn, đổ đầy lên bàn, ngón tay thon dài hướng lên mu bàn tay Tống Minh Hi sờ, sờ đến gần cánh tay hắn, "Rượu của ta đổ mất rồi, ngươi tới bồi.

Tống Minh Hi ăn chay hai năm, không kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Phù Bích, còn nghĩ ý nàng đây là muốn bồi uống thêm một hồi đi.

Bả vai bị tay Phù Bích sờ đến, ngay sau đó môi nàng nhanh chóng dán lên môi Tống Minh Hi.

Đầu ócTống Minh Hi trống rỗng, bên trong căn phòng, phát ra một tiếng động.

Tay nhanh hơn đầu, hắn nhanh chóng đem Phù Bích đẩy ra, thấy tay nàng chống ở mặt đất, mày đẹp nhíu lại dưới lớp mạn che, Tống Minh Hi vội vàng duỗi tay muốn đỡ Phù Bích dậy.

Trên mặt nhanh chóng bị Phù Bích cho một bạt tai, nàng say đến lợi hại, trên tay không có sức lực, cái tát đánh lên mặt Tống Minh Hi ngay cả dấu vết đều không có.

Tống Minh Hi nắm lấy tay nàng, nhưng lại chỉ nắm được đầu ngón tay Phù Bích.

Cảm xúc mềm mại từ ngón tay nàng tựa như năm đó.

Tống Minh Hi nghĩ tay nàng vừa mới rồi có lẽ cũng chạm qua người khác, liền giận sôi máu, tay nắm lấy ngón tay Phù Bích không khỏi tăng thêm lực đạo, "Điện hạ, ngươi xưa nay đều thích đến loại địa phương này tìm hoan mua vui hay sao?"

Phù Bích muốn hất tay hắn ra, nhưng mà hắn khống chế lực đạo thực tốt, vừa không làm nàng khó chịu, vừa có thể đem tay nàng khống chế hoàn toàn.

"Chuyện của bản công chúa mà cũng dám quản, ai cho ngươi lá gan đó?!" Phù Bích nói.

Tống Minh Hi nhấp môi: "Điện hạ, ngài chưa trả lời câu hỏi của ta"

Phù Bích cười nhạo: "Đúng vậy, bổn cung ngày ngày đêm đêm đều tầm hoa vấn liễu, ngươi làm sao?"

Tống Minh Hi cắn răng, hung hăng cắn lên môi nàng.

Phù Bích vốn dĩ say rượu choáng váng đầu, nay lại bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, đợi đến khi trong miệng bị đầu lưỡi Tống Minh Hi xâ chiếm, mới phản ứng lại đây, đem hắn đẩy ra.

Thân thể nàng ngã về phía sau, lụa trắng phía trước tách ra, để lộ hai rặng ửng hồng trên khuôn mặt.

Là do say.

Là do tức giận.

Không phải đỏ bừng.

Tống Minh Hi bất đắc dĩ thở dài, "Điện hạ, nơi đây không nên ở lâu, ta đưa ngươi về."

Hắn thực tự nhiên bế nàng lên, đi đến cửa cũng không có người cản hắn, Tống Minh Hi có chút khó hiểu, liền tính Phù Bích trộm đến, tổng cũng sẽ mang thị nữ đi theo, nếu bị người bắt đi, như vậy thật không an toàn đi.

May mắn Phù Bích hôm nay gặp được hắn, bằng không cũng không biết như thế nào cho phải.

Nhưng hắn không biết, vào lúc hắn đỡ người đi ra, có một thân ảnh màu xanh ngăn lại hắc y nhân, lắc đầu.

Tống Minh Hi đi được nữa khắc, liền nghe thấy tiếng quan binh tuần tra cấm đi lại ban đêm, hiện tại thiên hạ thái bình, cấm đi lại ban đêm lùi xuống một canh giờ rưỡi, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đến giờ.

Công chúa phủ ở đâu, Tống Minh Hi còn có chút ấn tượng, nhưng mà chỉ một chốc một lát thật sự không thể đến được, cách đây gần nhất chính là tiểu phòng trước đây hắn từng ở.

Hôm nay chỉ có thể ủy khuất Phù Bích cùng hắn nghỉ lại.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip