Nếu như ngủ chung với Việt Nam thì China có chút khó chịu và cố gắng tiếp xúc với anh nhưng lần này thì tệ hơn vì tôi phải ngủ chung với một người mà tôi muốn tránh nhất.
Người đó không phải ai khác chính là Cuba.
China cảm thấy đầu mình trở nặng dần và đau khi nghĩ đến việc ngủ chung này.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ sẽ rất ổn thỏa nếu như cậu ta không nhìn chằn chằm vào tôi như tôi là một sinh vật lạ không là người ngoài hành tinh mới đúng.
Ngoài việc nhìn chằm chằm China ra thì Cuba lại treo lên một nụ không biết diễn tả như thế nào.
Chỉ biết rằng khi nhìn vào là tôi cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể rồi. Giống như cái ớn lạnh bị ma ám vậy dù tôi chưa từng bị ám chỉ nghe kể thôi.
Vậy kí chủ nghĩ như vậy làm chi?
'Tao nghĩ gì kệ tao. Bớt xen vào.'
Kí chủ ba phải vừa thôi đó.
'Có cần mày quan tâm không?'
Hệ thống 117 nghe vậy liền im lặng không nói kì lời nào với China nữa cả vì hệ thống biết rằng chỉ cần nó nói câu gì thì China liền táp lại câu đó.
Thôi thì nó im lặng nhưng mai sau nó sẽ táp lại như cách China đã táp lại nó.
'Tao khổ quá mà.'
《Kẻ điên nói rằng bạn nên bớt than vãn lại đi.》China biết mình hơi quá đáng khi than vãn một chút trong lòng có hai người nghe nó bao gồm hệ thống 117 và Vô LuậnKí chủ nói sao?! Một chút hay một đống vậy kí chủ?Được rồi China sai. Nhưng tôi vẫn tức tự dưng lúc đó Cuba xen vào làm chi không biết."Nếu vậy thì....."
Việt Nam đang trầm tư suy nghĩ xem có nên ngủ chung với China hay không thì bỗng dưng N.K la lên:
"Mày đi gửi cái xe ngựa xong rồi à?"
"Ừ. Xong rồi. Mấy người đang bàn gì thế?"
Cuba vừa nói vừa đi lại chỗ China, đứng bên cạnh tôi làm cho tôi có chút rùng mình.
Này anh bạn. Hai ta không thân thiết gì nhau nên đừng đứng gần quá chứ?
Tôi thấy bình thường mà kí chủ?
'Mày ngon vào vị trí của tao thử đi là biết à?'
Coi như tôi chưa nói gì đi.
China lặng lẽ nhích người sang một bên để cho Cuba đang nghe chuyện nãy giờ không chú ý đến tôi.
Nhưng đời không như là mơ.
Ngay sau đó một cánh tay nắm lấy vai China và kéo lại trong khi tôi đang cố tranh xa chỗ đó ra.
"Nếu vậy thì cứ để tôi ngủ chung với cậu ta đi đội trưởng."
Một câu nói của Cuba khiến cho China đứng hình nhưng vài giây sau đó trong lòng tôi như phong ba bão táp.
Tại sao?!
Tôi không cần cậu.
Cậu cũng không cần tôi.
Tôi không thích cậu.
Cậu cũng không thích tôi.
Và tôi không muốn tiếp xúc với cậu.
Cậu cũng không muốn tiếp xúc với tôi
Vậy nên hai ta không nên ngủ chung, không nên nói chuyện cũng như tiếp xúc.
Chúng ta nên là người xa lạ với nhau nhé cậu tên Cuba gì đó ơi.
China ngước nhìn Việt Nam với ánh mắt cầu xin. Cầu xin anh đừng đồng ý. Cầu xin anh hãy cho tôi ngủ một mình còn không ngủ với N.K cũng được.
Chứ ngủ chung với Cuba thì China tôi đây ngủ không yên giấc đâu.
Nhưng câu trả lời của Việt Nam như một cái gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.
"Ừ. Vậy ngươi sẽ trông chừng cậu ta. Đừng để cậu ta chết."
"Tôi sẽ trông chừng China thưa đội trưởng nên cậu yên tâm mà ngủ đi."
Cuba nói xong liền quay qua nhìn China với ánh mắt cực kì thân thiện.
Thân thiện cái *beep*
"Chúng ta sẽ có một đêm đáng nhớ đó China. À không có khi là nhiều đêm đấy."
Thôi thôi cậu ơi. Một đêm với cậu đủ khiến tôi sầu não rồi. Nhiều đêm chắc tôi chết quá.
Nếu có thể thì bây giờ tôi muốn có một gương mặt để có thể cười vào mặt kí chủ.
'Mày nên im miệng đi cái hệ thống mắc dịch kia.'
Xin lỗi kí chủ nhiều nha. Nhưng hệ thống tôi làm cái đéo gì có miệng để im.
Ừ hay lắm. Nhớ câu nói đó ngươi.
__________________________
Quay lại thời điểm hiện tại.
Sau khi ngồi nhìn Cuba và cậu ta cũng ngồi nhìn tôi kèm với nụ cười thân thiện nhưng đối với tôi thì không.
"Chúc cậu ngủ ngon. Giờ tôi đi ngủ đây."
"Ngủ ngon China."
China nghe vậy liền nằm xuống giường sau đó đáp chăn qua đầu mình. Xoay người lại đưa lưng mình đối diện với Cuba.
Nhắm mắt.
Giả vờ ngủ.
.
.
Một lúc sau giả vờ ngủ thì China liền muốn biết rằng Cuba đã ngủ chưa? Hay vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
'Hệ thống 117, Cuba hết nhìn tao chưa?'
Ôi kí chủ ơi. Đôi mắt của kí chủ cũng chính là đôi mắt tôi nên tôi cũng không biết nữa.
Bây giờ trong đầu China chỉ có một chữ duy nhất dành cho hệ thống đáng yêu và dễ thương này.
Đó chính là GÀ.
Thứ hệ thống gà mờ.
Kí chủ bớt bớt lại đi nha. Tôi không gà.
Ừ thì nó không gà nó chỉ hơi phèn thôi. Phèn đến nỗi mà không thể nhìn tổng quát như bao hệ thống khác mà chỉ nhìn những gì tôi thấy.
Kí chủ ngưng đi. Tôi biết tôi không tân tiến như những các hệ thống khác. Nhưng tôi cũng biết tổn thương chứ bộ.
Nghe câu nói đó khiến cho China ngừng suy nghĩ lại. Có vẻ như tôi hơi quá đáng khi nói nó như vậy.
'Này cho tao xin lỗi. Có vẻ nói hơi quá với mày.'
Không sao. Kí chủ đừng lo. Hệ thống tôi không nhỏ nhen đâu.
Nó tha thứ cho tôi là tôi mừng rồi. Và việc bây giờ China cần chú tâm chính là làm sao để biết Cuba có đang nhìn tôi hay không.
Bây giờ mà lăn qua kia, hé mắt thôi cũng bị phát hiện tồi.
Giờ làm sao đây trời?!
Khoan....
Đúng rồi sao nãy giờ China không nghĩ ra ta.
'Ngài Vô Luận còn theo dõi tôi không?'
《Kẻ điên nói rằng vẫn còn.》
Cảm ơn trời vì ngài ấy vẫn còn theo dõi tôi. Nếu không tôi chả biết làm sao nữa.
'Vậy ngài có thể xem Cuba còn nhìn tôi không?'
《Kẻ điên nói rằng vẫn còn.》
Haiz...
China thở dài trong lòng.
Tại sao cậu ta lại cứ nhìn tôi thế?
Phái tôi hay gì?!
Mà kí chủ ơi.
'Nói đi.'
Còn hai tiếng nữa qua ngày mới. Nên kí chủ nhanh nhanh chết đi.
China gần như quên mất việc này. Tôi nhanh chóng vắt óc ra suy nghĩ cách để chết. Giờ mà cắn lưỡi chết thì cũng sẽ phát hiện thôi.
Vì máu trong miệng tôi sẽ chảy ra mềm, chưa kể còn mềm còn màu trắng nữa chứ. Nên chỉ cần một chút đỏ thì sẽ bị Cuba phát hiện ngay.Còn nít thở thì không được. Theo như trong truyện biết Cuba là người có tính đa nghi nên sẽ có thể cậu ta xem thử tôi còn thở hay không.Giờ sao đây?!China thực sự không biết làm cách nào để chết cả.《Kẻ điên nói rằng bạn nên bình tĩnh lại.》Bình tĩnh?!Làm sao China có thể bình tĩnh được khi sắp hết ngày rồi chứ?!Tình hình hiện tại của China như đang bị dí bởi deadline vậy.《Kẻ điên nói rằng anh ấy sẽ giúp bạn.》Nếu vậy thì tốt quá. Tôi có thể chết một cách bình yên rồi."Ai nói thế?"Một giọng nói khác xuất hiện trong đầu China và sau đó một cơn đau dữ dội từ não bộ tôi truyền đến. Có một thứ gì đó đang hét vào tai tôi với một âm lượng cực lớn khiến cho tôi phải đau tai. Cơ thể tôi hiện tại bây giờ rất đau và nóng. Như thể China đang nằm trên than nóng vậy."Yên tâm. Ở bên ngoài thì ngươi đang đánh một giấc ngủ say. Còn bên trong lòng ngươi lại sẽ bị tra tấn đến chết." Giọng nói đó tiếp tục lên tiếng và cơ thể tôi ngày càng đau hơn nữa. Tôi không biết vui hay buồn trong tình trạng này.Vui vì có thể chết.Buồn vì phải chịu cơn đau này.KHÔNG.Bây giờ China chỉ cảm nhận cơn đau thôi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip