[Q3] Chương 31 + 32 + 33 + 34 + 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 31: Tới Thuỵ Điển

Edit: Ngộ

Vừa mới khôi phục công tác ngày đầu tiên, Ngôn Yến cũng không bận rộn lắm.

Buổi tối Ngôn Yến tan tầm về đến nhà, Đằng Tử Văn còn chưa trở về.

Ngôn Yến cũng không ngoài ý muốn.

Sau khi nói cho Khương quản gia buổi tối muốn ăn cái gì, Ngôn Yến liền về phòng, chuẩn bị xem kịch bản.

La Hâm gần đây lại giúp hắn vơ vét mấy quyển kịch bản, đê hắn chọn trước, nói nếu cảm thấy hứng thú, có thể cho hắn đi tiếp xúc trước một chút.

Ngôn Yến xem kịch bản đều rất nghiêm túc, cho nên thẳng đến khi Khương quản gia đi lên thỉnh hắn xuống lầu, hắn mới phát hiện bên ngoài trời đều đã đen.

Khương quản gia nói cho Ngôn Yến Đằng Tử Văn đã trở về một lúc rồi.

Ngôn Yến vội vàng gấp lại kịch bản, đi xuống lầu.

Dưới lầu Đằng Tử Văn đang cùng Thích Vũ nói một chút chuyện.

Nếu không phải còn có công sự muốn nói, Đằng Tử Văn đã lên lầu tìm Ngôn Yến.

Luc sNgôn Yến xuống lầu, Đằng Tử Văn cùng Thích Vũ vừa lúc nói xong.

Thích Vũ nhìn thấy Ngôn Yến, lên tiếng chào hỏi.

Ngôn Yến hỏi Thích Vũ muốn ở lại ăn cơm hay không.

Thích Vũ nói mình buổi tối còn có chuyện, muốn đi về trước. Sau đó cáo biệt Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn.

Đối phương đã có việc, Ngôn Yến cũng liền không cường lưu.

Đằng Tử Văn ở một bên nhìn Ngôn Yến diễn vai nữ chủ nhân, trong mắt đều là ý cười.

Thích Vũ rời khỏi, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến cùng đi đến nhà ăn chuẩn bị dùng cơm.

Quá trình dùng cơm trong, Đằng Tử Văn phát hiện trên ngón tay Ngôn Yến lắc lư trống không một mảnh, con ngươi trầm trầm.

Đằng Tử Văn dùng khớp xương gõ gõ cái bàn.

Ngôn Yến quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc.

Đằng Tử Văn thanh thanh giọng, lại không nói chuyện, mà chỉ chỉ nhẫn trên tay mình.

Ngôn Yến bừng tỉnh đại ngộ, vội cùng Đằng Tử Văn nói chuyện phát sinh hôm nay.

Nói cho Đằng Tử Văn hắn là thấy nhẫn quá hầm hố mới tháo xuống, còn vội vàng móc nhẫn từ trong túi móc ra chứng minh mình cũng không đánh mất nhẫn.

Đằng Tử Văn muốn nói cho Ngôn Yến, hắn cũng không để ý người khác chú ý tới nhẫn trên tay Ngôn Yến, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, hắn không ngại, không đại biểu Ngôn Yến không ngại.

Hắn đã quên hắn ở trong cảm nhận của Ngôn Yến tựa hồ là người không nhận ra.

Nghĩ vậy, Đằng Tử Văn trầm mặc.

Ngôn Yến thấy thế, trong lòng lo lắng Đằng Tử Văn không cao hứng, lại thấp thỏm bắt đầu giải thích mình vì cái gì cảm thấy nên tháo nhẫn xuống trước.

Đằng Tử Văn giơ tay đánh gãy giải thích của Ngôn Yến, lắc đầu nói là mình suy xét không chu toàn.

Ngôn Yến mạc danh cảm thấy thời điểm Đằng Tử Văn nói như vậy, trên mặt tựa hồ có chút ảm đạm.

Ngôn Yến trong lòng dâng lên một tia áy náy.

Trên bàn cơm lập tức an tĩnh.

Ngôn Yến trong trầm tĩnh không khí, yên lặng lại đem nhẫn đeo lại lên tay.

Sau khi ăn xong Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến xem phim ở phòng chiếu phim, ai cũng không nhắc lại chút nhạc đệm này.

——

——

Ngày hôm sau bắt đầu, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến tức khắc đều bận rộn lên.

Đặc biệt là Đằng Tử Văn, lúc trước đọng lại một ít văn kiện, đều phải vội vàng xử lý.

Hơn nữa tiệc rượu thương nghiệp giao tế linh tinh sau năm mới càng như một tổ ong tụ cùng nhau.

Đằng Tử Văn đột nhiên bận rộn lên, Ngôn Yến còn có chút không thích ứng.

Bất quá Ngôn Yến rất nhanh liền không có thời gian nghĩ tới chuyện này, bởi vì đoàn phim lại khôi phục công tác, đồng thời, La Hâm lại nhận cho hắn hai thông cáo.

Ngôn Yến cũng lập tức bận rộn lên.

Vì thế Ngôn Yến thời khắc hạnh phúc nhất mỗi ngày liền biến thành thời điểm buổi tối cùng Đằng Tử Văn nằm trên giường.

Dù chỉ là yên lặng ôm nhau không nói chuyện, lại làm người ta thấy trong lòng ngọt ngào.

Qua một đoạn thời gian ngắn hết sức bận rộn, sinh hoạt của Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn lại dần dần khôi phục bộ dáng ban đầu.

Ngôn Yến điện ảnh quay chụp cũng tiến hành đến thập phần thuận lợi.

Đương nhiên Ngôn Yến cũng không quên chuyện về đi Thuỵ Điển.

Đối với kỳ nghỉ sắp đến, Ngôn Yến vừa chờ mong vừa sợ hãi.

Ngược lại Đằng Tử Văn đưa ra chuyện này, phảng phất như đã quên chuyện này, không còn nhắc tới.

Ngôn Yến cơ hồ sắp cho rằng lời Đằng Tử Văn nói ngày ấy chỉ là một hồi mộng đẹp của mình.

Cũng may trước kỳ nghỉ của Ngôn Yến mấy ngày hôm, Đằng Tử Văn rốt cuộc lại nhắc tới chuyện này.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến chuẩn bị thế nào rồi, thuận tiện báo kế hoạch hành trình lần này đi Thuỵ Điển cho Ngôn Yến.

Bởi vì thời gian kỳ nghỉ này tương đối ngắn, Đằng Tử Văn cũng không an bài quá nhiều hạng mục ngắm cảnh.

Ngôn Yến đối với việc này tỏ vẻ không có dị nghị.

thời điểm buổi tối một ngày trước kỳ nghỉ của Ngôn Yến, Đằng Tử Văn liền mang theo Ngôn Yến cùng Khương quản gia từ Thịnh Nguyên xuất phát.

Sau khi lên phi cơ không lâu, Ngôn Yến liền ngủ, Đằng Tử Văn hỏi tiếp viên hàng không thảm lông đắp lên cho hắn hắn cũng không có phản ứng.

Ngôn Yến một giấc này trực tiếp ngủ đến khi xuống máy bay.

Thời điểm hắn mở to mắt phát hiện mình đã ở trong khách sạn.

Chẳng lẽ lại là Đằng Tử Văn đem mình ôm về phòng?

Ngôn Yến rất là ảo não.

Hắn như thế nào liền ngủ đến chết như vậy.

Đang lúc Ngôn Yến buồn bực chụp đầu mình, Đằng Tử Văn mở cửa vào được.

Đằng Tử Văn đã thay một kiện áo tắm dài, thời điểm vào cửa trên tay bưng một cái mâm, mặt trên có trà sữa sandwich.

Ngôn Yến bị Đằng Tử Văn đột nhiên mở cửa tiến vào làm hoảng sợ, tay còn duy trì tư thế chụp trên đầu chưa có buông xuống.

Chờ Đằng Tử Văn đến gần mép giường, Ngôn Yến vừa mới tỉnh ngủ mới phản ứng lại, vội vàng hạ tay xuống, lại càng thêm tu quẫn, hận không thể lập tức chui vào trong chăn.

Đằng Tử Văn khóe mắt đều là ý cười, lại không thật sự cười ra tiếng.

Đằng Tử Văn ngồi xuống mép giường, Ngôn Yến chú ý tới hắn từ giữa áo tắm dài lộ ra một đôi chân dài.

Ngôn Yến bên tai lập tức đỏ một cái hoàn toàn.

Đằng Tử Văn vỗ vỗ Ngôn Yến thấp đầu, nói: "Tỉnh? Có đói bụng không, ăn trước điểm đồ vật đi."

Ngôn Yến bụng cũng đích xác đói bụng, nhưng hắn thật sự không có dũng khí xem Đằng Tử Văn trên mặt biểu tình, tầm mắt chuyển qua Đằng Tử Văn trong tay mâm liền không có còn dám hướng về phía trước, Ngôn Yến vươn tay chuẩn bị lấy ăn.

"Ngôn Yến." Đằng Tử Văn hạ giọng thấp thấp gọi một tiếng.

Ngôn Yến run lên, tay lập tức rụt trở về.

Đằng Tử Văn rốt cuộc nhịn không được cười nhẹ một tiếng, đem mâm phóng tới trên bàn, đứng lên: "Ta đến bên ngoài chờ ngươi."

Ngôn Yến lúc này mới nhận thấy được chính mình lại bị Đằng Tử Văn trêu đùa, tức giận mà nhìn bị đóng lại cửa phòng trong chốc lát, sau đó đem mình vùi vào trong chăn.

Đem mình chôn một hồi lâu, Ngôn Yến mới ngồi dậy một lần nữa, cầm lấy sandwich đặt ở đầu giường, đem nó coi như Đằng Tử Văn, hung hăng mà cắn một ngụm.

——

——

Tuy rằng kỳ nghỉ ngắn ngủn chỉ có mấy ngày, nhưng Đằng Tử Văn vẫn làm một phần an bài du lịch tường tận.

Bất quá thực đáng tiếc chính là, cuối cùng phân an bài du lịch này cuối cùng cũng không có tác dụng.

Lúc trước một đoạn thời gian bởi vì công sự bận rộn, hai người buổi tối mỗi ngày đều là đắp chăn ngủ, nhiều lắm cũng chính là tâm sự.

Vì thế ngày đầu tiên tới khách sạn, Ngôn Yến vì trả thù Đằng Tử Văn trêu cợt, hung hăng dụ hoặc Đằng Tử Văn một phen, kết quả cuối cùng bị vừa mất phu nhân lại thiệt quân, bị Đằng Tử Văn làm cho không xuống được giường, hai người liền một phát không thể vãn hồi.

Cuối cùng kế hoạch đi ra ngoài ban đầu hết thảy trở thành phế thải, hai người ở dứt khoát ở luôn ở khách sạn, ngay cả ba bữa cơm cũng là để nhà ăn khách sạn đưa đến phòng.

Tới ngày đăng ký, thời điểm Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn ngồi xe xuất phát đến chỗ đăng ký, nhìn thái dương chói lọi, Ngôn Yến quả thực có một loại cảm giác như đã qua mấy đời.

Đúng lúc này, Khương quản gia khụ hai tiếng, đem lực chú ý của Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến hấp dẫn đến trên người mình.

Khương quản gia nhìn hai vị chủ nhân, trên gương mặt già hiện ra chút xấu hổ.

Mấy ngày nay cơ hội hắn nhìn thấy hai vị chủ nhân cũng không nhiều lắm.

Mắt Khương quản gia nhìn thẳng tay Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến nắm bên nhau, thanh âm bằng phẳng mở miệng: "Thiếu gia, Ngôn thiếu, tuy rằng lão nô lúc trước đã đi quá giới hạn quá một lần, nhưng lần này vẫn là không thể không vượt rào nhắc nhở một chút hai vị thiếu gia, thỉnh hai vị thiếu gia chú ý thân thể nhiều chút a."

Ngôn Yến nghe vậy, cơ hồ lập tức lĩnh hội ý tứ của Khương quản gia.

Tuy rằng hiện tại giữa ghế lái và hàng ghế sau đã nâng tấm chắn lên, đằng sau chỉ có ba người trong nhà bọn họ, mặt Ngôn Yến vẫn không tự chủ được mà đỏ lên.

Trên tay Ngôn Yến dùng sức, bóp Đằng Tử Văn một phen, hung hăng trừng hắn.

Đằng Tử Văn cũng có chút không bỏ thể diện xuống được, lảng tránh ánh mắt Ngôn Yến, bất đắc dĩ nhìn Khương quản gia nói: "Khương thúc, bọn tôi đã biết."

Chính là loại chuyện này ông không thể lén nhắc nhở tôi sao? Đằng Tử Văn dùng ánh mắt ý bảo Khương quản gia.

Khương quản gia dùng ánh mắt đáp lại. Lão nô này không phải không nghĩ tới sao.

Hắn mới không tin. Đằng Tử Văn trong lòng thở dài.

Hắn lo lắng Ngôn Yến nghe Khương quản gia nói xong lại biệt nữu thẹn thùng mấy ngày.

Chương 32: Kế hoạch hôn lễ

Edit: Ngộ

Bởi vì Đằng Tử Văn đã sớm hẹn trước, tài liệu chuẩn bị đầy đủ hết, cho nên thủ tục đăng ký của bọn họ được làm rất nhanh.

Nhân viên xử lý thủ tục đăng ký cho bọn hắn cũng thập phần hòa ái, trước khi bọn họ rời đi còn nói một ít lời chúc mừng.

Thời điểm từ chỗ đăng ký trở lại khách sạn, Ngôn Yến cầm trong tay giấy hôn thú, băn khoăn như đặt mình trong trong mộng.

Hắn cùng Đằng Tử Văn này liền xem như kết hôn.

Ngôn Yến không nghĩ tới, hắn cùng Đằng Tử Văn thuận lợi mà lấy được giấy hôn thú như vậy.

Hiện tại bọn họ đã là quan hệ bạn lữ trên pháp luật, tuy rằng quan hệ này ở quốc nội không được thừa nhận, nhưng này chút nào không ảnh hưởng vui sướng khổng lồ trong nội tâm Ngôn Yến giờ phút này.

Đằng Tử Văn từ két sắt lấy ra mấy phân văn kiện, xoay người nhìn thấy Ngôn Yến vẫn duy trì tư thế ngồi xuống sô pha như cũ, cầm giấy hôn thú bộ dáng ngốc nhiên, có chút buồn cười.

Đằng Tử Văn cầm văn kiện đi đến bên người Ngôn Yến ngồi xuống, đánh thức hắn.

Ngôn Yến phục hồi tinh thần lại, đối hành vi mình lại ngớ ngẩn cảm thấy ngượng ngùng.

Hắn muốn đem giấy hôn thú đi cất, lại cảm thấy không có chỗ nào để đúng.

Đằng Tử Văn nhìn ra Ngôn Yến khẩn trương vô thố, buông văn kiện, trực tiếp đè lại tay Ngôn Yến, đem giấy hôn thú trên tay hắn ấn trên bàn trà: "Được rồi, chúng ta đợi lát nữa lại nghĩ nên đem giấy chứng nhận này đặt ở nơi nào."

Đằng Tử Văn ngữ điệu nói chuyện cũng là băn khoăn tự hỏi.

Ngôn Yến không phát hiện điểm này, chỉ cảm thấy đối lập Đằng Tử Văn trấn định, mình còn chưa tôi luyện bằng.

Tay trái Đằng Tử Văn nắm tay phải Ngôn Yến nâng lên, sau đó dùng tay phải mình lấy ra một cây bút máy từ túi áo mình, nhét vào lòng bàn tay Ngôn Yến.

Ngôn Yến cầm bút, hỏi Đằng Tử Văn muốn làm cái gì.

Đằng Tử Văn duỗi tay đem văn kiện trên bàn trà đẩy đến trước mặt Ngôn Yến: "Còn có chút đồ cần ký tên."

Hai ngày trước Ngôn Yến cũng có vài thủ tục xử lý văn kiện tương quan, lúc này nghe thấy Đằng Tử Văn nói còn cần ký tên, về sau là kế tiếp một ít văn kiện tương quan, cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đề bút xuống ký tên.

Huống hồ đống tiếng Anh này hắn nhìn cũng cảm thấy cố hết sức.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến ký tên xong, khóe miệng lộ ra một phân ý cười không rõ, lấy lại văn kiện, lại bỏ vào két sắt.

——

——

Kỳ nghỉ ngắn ngủi, Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn hôm sau liền ngồi phi cơ về nước.

Sau đó Ngôn Yến tiếp tục quay chụp bộ điện ảnh kia của An Lê.

Hợp tác với Yên Vui giúp Ngôn Yến học được rất nhiều thứ, rất nhanh hai người liền biến thành bạn tốt.

Yên Vui đề điểm cùng ngẫu nhiên chiếu cố làm Ngôn Yến nhớ tới Bạch Cố.

Ngôn Yến lại đi xem Bạch Cố hai lần, mỗi lần đi, cũng có thể nhìn thấy bó cúc trắng sạch sẽ đặt trước mộ Bạch Cố.

Nhìn dáng vẻ, hẳn là mỗi ngày đều có người tới quét tước.

Ngôn Yến không suy nghĩ ai sẽ là người làm vậy.

Hắn đã có rất dài một đoạn thời gian không gặp qua Tề Hiền, Đằng Tử Văn cũng rất ít khi ở trước mặt hắn nhắc tới Tề Hiền.

Tuy rằng Ngôn Yến vẫn mơ hồ nghe được nghe đồn, nói vợ chồng Tề Hiền tân hôn không lâu tức ở riêng hai nơi, nhưng là mấy tin tức này đều không quan hệ với hắn và Bạch Cố.

Ngày tháng sau khi kết hôn tựa hồ cũng không có thay đổi nhiều, vẫn giống như lúc trước, hai người ban ngày từng người đi làm, thời điểm rảnh liền ở bên nhau, chẳng sợ không nói lời nào, cũng là một loại tốt đẹp.

Buổi tối, nếu ban ngày công tác không mệt mỏi, liền vận động vui sướng tràn trề một hồi.

Sinh hoạt không thay đổi nhiều như vậy ngược lại làm Ngôn Yến cảm thấy an tâm.

Buổi tối cuối tuần, Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn vận động qua, Đằng Tử Văn ôm Ngôn Yến, hỏi hắn bộ điện ảnh trước mắt kia có phải sắp quay xong hay không.

Ngôn Yến tính ra một chút, nói cho Đằng Tử Văn bọn họ đã quay được hai phần ba, thực tế ngày quay đại khái sẽ dài hơn trong kế hoạch.

An Lê là đạo diễn rất đặc biệt, ngày thường thoạt nhìn không chút để ý, sự tình rất nhiều đạo diễn khác để ý hắn đều không thực để bụng, lại ở một ít chỗ kỳ quái hà khắc.

Hơn nữa An Lê hà khắc lên, là có thể đem tiết tấu toàn đoàn phim đều bức điên. Hắn cũng sẽ không mắng chửi người, chỉ biết cười tủm tỉm mà bảo mọi người lại đến một lần.

Thẳng đến khi mặt trời từ giữa không trung dịch xuống dưới đường chân trời, họ mới có thể bừng tỉnh kinh giác một màn này đã quay dưới nụ cười của An Lê không biết bao nhiêu lần.

Ngôn Yến trong lòng đang suy đoán lúc ăn tết, trên người An Lê có phải đã xảy ra chuyện lớn gì hay không, nếu không An Lê trước khi ăn tết trạng thái quay chụp kia của hắn đều không trách móc nặng nề nhiều, như thế nào sẽ đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy.

Nhưng An Lê ở chỗ khác lại không có thay đổi nhiều.

Ngôn Yến cuối cùng chỉ có thể đem này quy kết cho nghệ thuật gia cổ quái.

Đương nhiên, Triệu Hoa đối với chuyện này còn bình luận, không chừng là phát tác bệnh tâm thần.

Nghe thấy kế hoạch quay của Ngôn Yến hẳn là sẽ kéo dài, Đằng Tử Văn ở chỗ Ngôn Yến không nhìn tới khẽ nhíu mày.

Luôn có chút thời điểm, Đằng Tử Văn quả thực muốn dứt khoát đem Ngôn Yến nhốt lại.

Đặc biệt là lúc Ngôn Yến một lòng bổ nhào vào công tác, loại tâm tình này của Đằng Tử Văn liền đặc biệt mãnh liệt.

Nhưng quyết định để Ngôn Yến đại triển quyền cước ở giới giải trí là hắn, kế hoạch án cũng là hắn xem qua đồng ý, thậm chí ngay cả An Lê cũng là hắn cho người đào tới.

Đằng Tử Văn trong lòng ai thán, mình hoàn toàn là tự làm tự chịu. Ai bảo hắn càng muốn nhìn thấy bộ dáng Ngôn Yến tự tin đâu.

Đằng Tử Văn giật giật hai tay, đem Ngôn Yến ôm chặt hơn nữa một chút, hỏi hắn: "Bộ điện ảnh này quay xong, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thế nào?"

Ngôn Yến theo bản năng mà trả lời: "Nếu không có kịch bản thích hợp ......"

Đằng Tử Văn đánh gãy hắn nói: "Ngôn Yến."

Ngôn Yến "Hử" một tiếng, trợn mắt nhìn Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn cúi đầu, ôn nhu tinh tế hôn lên cánh môi Ngôn Yến.

Ngôn Yến tuy rằng đối với việc Đằng Tử Văn đột nhiên tập kích không rõ nguyên do, nhưng vẫn n đáp lại triền miên hư cũ.

Hôn xong, Đằng Tử Văn đem cằm để ở đầu vai Ngôn Yến, ở bên tai Ngôn Yến thấp giọng nói: "Bộ điện ảnh này quay xong, nghỉ ngơi một thời gian."

Đầu Ngôn Yến đang mê mê hồ hồ đột nhiên lướt qua một chút ánh sáng.

Đằng Tử Văn đây là...... đang làm nũng?

Ngôn Yến bị ý nghĩ của mình làm chấn động.

Tay Đằng Tử Văn đã lại lộn xộn bắt đầu không thành thật.

Ngôn Yến lại lần nữa phục hồi tinh thần nhìn biểu tình Đằng Tử Văn rất là vi diệu.

Đằng Tử Văn hô hấp phun đến trên cổ Ngôn Yến, ngứa: "Ngôn Yến, em còn thiếu anh một tuần trăng mật."

Ngôn Yến tựa hồ cảm giác được trong thanh âm của Đằng Tử Văn tràn ngập oán niệm.

"Anh không cần phải nhìn công ty sao?" Ngôn Yến nhớ rõ lần trước còn nghe Thích Vũ nói năm nay Âu Thịnh sẽ có mấy hạng mục lớn.

Đằng Tử Văn nhẹ giọng cười nói: "Vấn đề này anh nhớ rõ anh trước kia trả lời em? Ngôn Yến, nếu Âu Thịnh rời khỏi anh một thời gian liền không vận hành nổi nữa, mới là thất bại của anh."

Ngôn Yến nghe vậy, trầm mặc một hồi.

Hắn nên đả kích tự tin của Đằng Tử Văn một chút, hay là nên vì nam nhân cường đại như thế này mà cảm thấy tự hào?

"Hiện tại, em có thể đáp ứng anh không, Ngôn Yến thân ái?" Đằng Tử Văn đè thấp thanh âm nói.

Ngôn Yến tâm nhảy một phách.

"Em ngày mai đi nói với La Hâm ......" Ngôn Yến rên rỉ một tiếng, nhấc tay đầu hàng, sau đó không khắc chế được mà duỗi tay ôm lấy cổ Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn khóe miệng hiện lên ý cười.

Tuy rằng hắn có thể trực tiếp thông qua La Hâm đạt tới mục đích của mình, nhưng hắn càng thích nhìn bộ dáng Ngôn Yến vì thỏa hiệp mình.

"Em không mệt sao?" Đằng Tử Văn sau khi Ngôn Yến ôm lấy mình hỏi.

Ngôn Yến liếc mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, trong mắt tràn đầy lên án: "Anh hỏi vấn đề này là thiệt tình sao?"

Đằng Tử Văn trêu đùa không thành công, hắn cũng không thất vọng: "Anh nhớ rõ buổi sáng ngày mai em không có việc? Cho nên, đương nhiên không phải thiệt tình......"

Đằng Tử Văn gặm cắn môi Ngôn Yến.

——

——

Thứ hai Ngôn Yến đi Hoa Thịnh, gặp Hạ Văn Chương một tháng không nhìn thấy.

Hai người là ở bãi đỗ xe gặp gỡ.

Hạ Văn Chương đầu tiên thấy La Hâm, hai người chào hỏi xong, mới hỏi qua Ngôn Yến.

Màu da Hạ Văn Chương so với lần trước nhìn thấy đen đi không ít.

Ngôn Yến tò mò trước đó Hạ Văn Chương đi nơi nào nghỉ phép.

Hạ Văn Chương trực tiếp mời Ngôn Yến cùng La Hâm đến thang máy của mình.

Vừa vặn La Hâm cũng có vấn đề về Ngôn Yến muốn cùng Hạ Văn Chương thương lượng, một hàng ba người vào thang máy.

Hạ Văn Chương tuy rằng có một thời gian không tới công ty, nhưng văn phòng hắn mỗi ngày đều có người quét tước đúng giờ, cho nên sạch sẽ như cũ.

La Hâm để Ngôn Yến ngồi ở sô pha gian ngoài trong chốc lát, mình vào phòng đi cùng Hạ Văn Chương nói công sự.

Ngôn Yến tự mình cứng nhắc nhìn tin tức trong chốc lát, lại lấy ra hành trình biểu hai ngày này xem một chút.

Sau đó Hạ Văn Chương cùng La Hâm liền ra tới.

Hạ Văn Chương ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, cánh tay mở ra đặt trên chỗ tựa lưng sô pha, bộ dáng nhất phái nhàn nhã.

La Hâm không lập tức ngồi xuống, mà thấy ly nước trước mặt Ngôn Yến sắp thấy đáy, cho nên đi rót cho Ngôn Yến một ly nước ấm.

La Hâm bưng hai chén nước đi tới, một ly đặt ở trước mặt Ngôn Yến, một ly tự mình cầm trên tay, sau đó ngồi xuống sô pha.

Hạ Văn Chương bất mãn nhìn hắn, hỏi: "Của tôi đâu?"

La Hâm liền dư quang đều không bố thí cho hắn một chút: "Tự mình rót đi."

Ngôn Yến thấy thế, trong lòng buồn cười.

Bộ dáng ở chung giữa La Hâm cùng Hạ Văn Chương vẫn như cũ.

Ngôn Yến đem ly nước trước mặt mình đẩy đến trước mặt Hạ Văn Chương, nói mình không muốn uống nước, kêu Hạ Văn Chương uống ly này.

Hạ Văn Chương không chút khách khí bưng cái ly lên, nói: "Vẫn là Ngôn Yến tốt a."

Ngôn Yến cười.

La Hâm trừng mắt nhìn Ngôn Yến một cái, lại liếc trắng mắt Hạ Văn Chương một cái, chuẩn bị đứng lên.

Ngôn Yến ngăn lại hắn: "Tôi là thật sự hết khát rồi."

La Hâm lúc này mới ngồi xuống.

Hạ Văn Chương dò hỏi hạ tình hình gần đây của Ngôn Yến.

Ba người lại tùy ý hàn huyên vài câu.

Lúc Ngôn Yến cùng La Hâm đứng dậy rời đi, Hạ Văn Chương một bên phất tay với Ngôn Yến một bên nói: "Trở về nói cho Tử Văn, thiếp cưới tôi đã nhận, hai ngày nữa tôi tìm hai người ăn cơm."

"?"Ngôn Yến ngẩn ra, trước mắt nghi hoặc.

Mà La Hâm phía sau hắn, văn kiện trên tay thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất, đôi mắt trừng lên.

Chẳng lẽ vị kia còn muốn tổ chức hôn lễ cùng Ngôn Yến? Tuy rằng đã biết Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn đã ở nước ngoài đăng ký, La Hâm vẫn là cảm thấy thực kinh tủng.

Đồng thời rất lo lắng cho tương lai của mình khi đã biết quá nhiều thứ.

"Đừng làm ra biểu tình kinh ngạc như vậy, Ngôn Yến. Chẳng lẽ cậu còn không biết?." Hạ Văn Chương giơ ly nước lên, uống một ngụm. Thần thái tự nhiên làm người vô pháp phân rõ hắn rốt cuộc có phải thật sự biết Ngôn Yến còn chưa biết chuyện thiếp cưới hay không.

Hắn là thật sự không biết. Ngôn Yến hòa hoãn khiếp sợ trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười với Hạ Văn Chương: "...... Tôi sẽ giúp anh chuyển đạt."

——

Tác giả có lời muốn nói: Tu Tu muốn đi ăn cơm trước, còn có một chương, ra chương mới sẽ hơi lâu~

Chương 33: Có dấu hiệu

Edit: Ngộ

Trên đường rời khỏi văn phòng Hạ Văn Chương, La Hâm nhìn chằm chằm Ngôn Yến.

Ngôn Yến thời điểm La Hâm lại một lần nhìn qua, vô lực nói: "Anh như vậy sẽ làm tôi cho rằng trên mặt tôi có thứ bẩn."

La Hâm trên mặt lộ ra vài phần không được tự nhiên, nhún vai nói: "Được thôi, tôi không nhìn."

La Hâm như lơ đãng nhìn lại Ngôn Yến, hỏi: "Hôn lễ gì đó là thật sao? Cho nên cậu sau khi quay xong bộ điện ảnh trên tay này, là tính đi hưởng tuần trăng mật?"

Trách không được lúc trước, Thích Vũ tới tìm hắn nói không cần an bài quá nhiều công tác cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến cũng không biết trả lời La Hâm thế nào.

Chuyện hôn lễ này, Đằng Tử Văn thật sự không nói qua với hắn.

Ngôn Yến quyết định sau khi trở về hảo hảo nói chuyện cùng Đằng Tử Văn.

"Nếu thật sự có hôn lễ, nhất định không thiếu anh thiệp mời. Không cần lo lắng."

Ngôn Yến ông nói gà bà nói vịt mà trả lời La Hâm.

"......" Ai lo lắng cái này?

La Hâm thật sự hết sức hoài niệm Ngôn Yến ngây ngô trước kia, đồng thời trong lòng sinh ra một cỗ tâm thái con trai lớn muốn xuất giá.

"Con gái lớn không thể giữ." La Hâm nhắc mãi.

Âm lượng hắn vừa vặn để Ngôn Yến nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Lần này đến phiên Ngôn Yến hết chỗ nói.

Trêu chọc xong, La Hâm cùng Ngôn Yến nói sự tình phân kỳ cốt truyện kế tiếp cần đến nơi khác lấy cảnh.

Chuyện này An Lê lúc trước cũng cùng nói qua với hắn.

Ngôn Yến gật gật đầu, cùng La Hâm lại lần nữa xác nhận an bài thời gian một chút, chuẩn bị buổi tối trở về báo cho Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến nhiệm vụ buổi chiều là thu một talk show.

Thời điểm tiết mục thu xong, Ngôn Yến nhận được điện thoại của Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn hỏi tiết mục của Ngôn Yến thu xong chưa.

Ngôn Yến trả lời xong rồi.

Đằng Tử Văn bảo Ngôn Yến chờ một lát, hắn lập tức sẽ tới.

Ngôn Yến nghĩ thầm trách không được Đằng Tử Văn giữa trưa hỏi mình đi đâu thu tiết mục.

Ngôn Yến cùng La Hâm ở phòng nghỉ một hồi, thấy thời gian vừa vặn cùng nhau rời đi, chuẩn bị đi ra đón Đằng Tử Văn.

Sau khi đưa Ngôn Yến ra nơi hẹn với Đằng Tử Văn, La Hâm lên xe bảo mẫu của Ngôn Yến rời đi.

Ngôn Yến sau khi lên xe Đằng Tử Văn, quay đầu chăm chú nhìn Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn khép lại văn kiện, đặt một bên, hỏi Ngôn Yến: "Như thế nào nhìn chằm chằm anh?"

Ngôn Yến nhìn hắn, chậm rãi nói; "Văn Chương đã trở lại."

"Sau đó đâu?" Đằng Tử Văn hỏi.

"Hắn bảo em chuyển lời tới anh, hắn đã nhận được thiệp mời." Ngôn Yến thật sự ngượng ngùng ở trước mặt Đằng Tử Văn nói ra hai chữ thiếp cưới.

Đằng Tử Văn cười cười, nói: "Rất tốt."

Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn vẫn không có ý giải thích, bất mãn nói: "Anh cảm thấy anh có phải nên cùng em nói về chuyện "thiệp mời" này hay không."

Ngôn Yến nói xong lời cuối cùng, gằn từng chữ một.

Đằng Tử Văn không dám lại trêu đùa, giải thích nói: "Ngôn Yến, anh vốn dĩ muốn cho em một kinh hỉ."

"Em hy vọng không phải là kinh hách." Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn, vẻ mặt "Nếu không phải Hạ Văn Chương nói cho em , anh chuẩn bị khi nào nói chuyện này với em".

Đằng Tử Văn nói: "Anh ban đầu là định hai ngày nữa sẽ nói cho em."

Ngôn Yến hỏi hắn: "Anh chẳng lẽ không sợ em không đáp ứng sao?"

Đằng Tử Văn hỏi lại: "Em sẽ không đáp ứng sao?"

Ngôn Yến muốn nói như thế nào sẽ không, lại lo lắng lời này nói ra không tốt.

Nhưng liền như vậy Ngôn Yến lại không cam lòng.

"Anh tin tưởng như vậy?" Ngôn Yến trừng mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái.

"Anh là đối với em rất tin tưởng." Đằng Tử Văn cúi người ở bên tai Ngôn Yến nhẹ nhàng nói, theo sau nắm lấy tay Ngôn Yến, "Hơn nữa nhẫn cũng mang theo, em đổi ý cũng không kịp rồi."

Trên hai tay giao nhau là hai chiếc nhẫn rực rỡ lấp lánh.

Một lát sau, Đằng Tử Văn mở miệng nói: "Về kế hoạch hôn lễ kỹ càng tỉ mỉ, hai ngày nữa anh mang em đi một chỗ, chúng ta lại nói kỹ càng tỉ mỉ."

Đằng Tử Văn đã nói như vậy, Ngôn Yến gật gật đầu, đối với hôn lễ Đằng Tử Văn nói, dâng lên một ít chờ mong.

Đề tài hôn lễ tạm dừng như vậy, Ngôn Yến đem chuyện mình kế tiếp cần đi nơi khác lấy cảnh quay phim cho Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn gật đầu tỏ vẻ biết.

Đối với chuyện này hắn cũng không có cách nào, tính chất nghề nghiệp của Ngôn Yến cần phải như thế.

Hơn nữa so với một số diễn viên cả ngày bôn ba, Ngôn Yến như vậy đã rất tốt.

——

——

Lại qua hai ngày, Ngôn Yến vừa vặn có thể nghỉ ngơi một ngày.

Buổi sáng thời điểm Đằng Tử Văn dứt khoát cũng không đi công ty, mà cùng Ngôn Yến ở trên giường lười biếng cả buổi sáng, sau đó giữa trưa mới cùng nhau rời giường.

Sau khi ăn qua cơm trưa Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến ra cửa.

Ngôn Yến tới nơi, mới phát hiện Đằng Tử Văn dẫn hắn tới xem hẳn là hội trường hôn lễ.

Hội trường là một khách sạn suối nước nóng thuộc Âu Thịnh.

Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến đi khắp nơi.

Giá để bánh kem cực lớn, cột nhà phong cách Hy Lạp, trắng tinh mặt tường có thể thấy các loại sắc thái rực rỡ, ngay cả trần nhà cũng có thể biến thành bộ dáng đầy sao mạn trống không.

Đằng Tử Văn còn đang cùng Ngôn Yến nói đến lúc đó trên không sẽ thả một ít hoa tươi.

Ngôn Yến không biết Đằng Tử Văn tính làm như vậy khi nào, là khi nào bắt đầu cho người bố trí hội trường này, nhưng đập vào mắt chứng kiến hết thảy làm Ngôn Yến trong lòng cảm động.

"Danh sách khách khứa anh cũng đã định xong, không mời quá nhiều người, thiệp mời lúc trước lục tục phát ra một phần, danh sách dư lại buổi tối trở về đưa cho em, em nhìn xem có cầm giảm hoặc gia tăng nhân viên hay không. Còn có hội trường bố trí nếu có chỗ nào không hài lòng, cũng có thể nói cho anh. Nếu là em có cái ý tưởng gì mới, cũng có thể nói cho anh. Hội trường trước ngày hôn lễ đều có thể sửa."

Đằng Tử Văn mang Ngôn Yến dạo hội trường xong, xoay người, ôm lấy eo Ngôn Yến, nghiêm túc nói.

Ngôn Yến hốc mắt đã không nhịn được đỏ một vòng.

Toàn bộ hội trường, hắn phát hiện rất nhiều chi tiết bố trí đều là bộ dáng hắn đã từng thuận miệng nói qua thích.

Ngôn Yến ôm lấy vai Đằng Tử Văn, đầu dán ở trước ngực hắn không được lắc đầu: "Không cần sửa lại, như vậy đã rất tốt. Em thực thích."

Một bên nói còn một bên hít hít cái mũi.

Dạo hội trường xong, Đằng Tử Văn lại mang Ngôn Yến đi thử lễ phục.

Ngôn Yến thậm chí nhịn không được đoán Đằng Tử Văn thử xong lễ phục có phải muốn dẫn hắn đi chụp ảnh kết hôn hay không.

Đáng tiếc chờ thử lễ phục xong, trời bên ngoài đã chậm rãi tối.

Đằng Tử Văn trực tiếp mang Ngôn Yến trở về Thịnh Nguyên.

Ngôn Yến trong lòng có chút tiếc hận nhỏ.

Buổi tối dùng xong bữa tối, Đằng Tử Văn đi thư phòng xử lý công vụ.

Ngôn Yến cùng Khương quản gia ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Khương quản gia vẫn luôn tươi cười, hiển nhiên cũng vì hỉ sự gần đây mà vui vẻ.

Đằng Tử Văn xử lý xong công vụ trở về, cũng gia nhập nói chuyện.

Một màn trong phòng khách này, phảng phất như thật sự là người một nhà.

Ngày hôm sau buổi tối có một yến hội, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến đều trong danh sách được mời.

Hai người một trước một sau vào hội trường.

Sau đó lại trộm cùng nhau xuống sân khấu trước tiên.

Ngôn Yến sau khi chia tay cùng La Hâm, trực tiếp chui vào trong xe Đằng Tử Văn.

La Hâm ngồi xe Ngôn Yến rời đi trước.

Cách chốc lát, xe Đằng Tử Văn mới lái ra ngoài.

Bởi vì Ngôn Yến trong yến hội uống một ít rượu, lên xe không lâu, Ngôn Yến liền bắt đầu ngã trái ngã phải.

Đằng Tử Văn bất đắc dĩ mà đem người ôm vào trong ngực.

Ngôn Yến ngượng ngùng hướng về phía Đằng Tử Văn cười trong chốc lát, sau đó đem đầu dựa trên vai Đằng Tử Văn, chuẩn bị ngủ.

Đằng Tử Văn đối này thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể phân phó lái xe chậm một chút, lái ổn một chút.

Ngôn Yến dựa vào vai Đằng Tử Văn trong chốc lát, liền mê mê hồ hồ mà ngủ rồi.

Lúc tỉnh lại, cũng không biết xe đã lái bao lâu.

Bởi vì rượu vang đỏ buổi tối tác dụng chậm, Ngôn Yến đầu mê mê hồ hồ như cũ, chỉ nghe thấy ngoài xe tựa hồ truyền đến từng đợt ồn ào.

"Xảy ra chuyện gì?" Ngôn Yến mông lung nhìn phía Đằng Tử Văn, "Chúng ta đến nơi nào?"

Đằng Tử Văn biểu tình mô hồ nhìn không rõ.

Đằng Tử Văn đem đầu Ngôn Yến ấn trở về, nói: "Không có chuyện gì. Phía trước có chiếc xe chặn lại mà thôi. Em ngủ trước một lát."

Ngôn Yến nghe thanh âm Đằng Tử Văn vững vàng trả lời không có chuyện gì, cũng không để ý Đằng Tử Văn không trả lời vấn đề thứ hai của mình, choáng váng mà dựa vào lai lên vai Đằng Tử Văn ngủ. Cuối cùng dứt khoát là Đằng Tử Văn ôm trở về phòng.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu các người cho rằng hôn lễ có thể thuận lợi cử hành như vậy, vậy quá ngây thơ rồi oa ca ca ~

Đại gia có thể đoán xem xem, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì!

Chương 34: Sợ hãi trước hôn nhân

Edit: Ngộ

Ngôn Yến lúc ăn sáng ngày hôm sau, đột nhiên nhớ tới tối tiếng ồn ào truyền đến lúc hôm qua mình mê mê hồ hồ, hỏi Đằng Tử Văn chuyện này.

Tay Đằng Tử Văn dừng một chút.

Khương quản gia đứng một bên, theo bản năng nhìn về phía Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn cười cười, nói với Ngôn Yến: "Tối hôm qua không phải trả lời em rồi sao? Phía trước kẹt xe. Có người cãi nhau."

Ngôn Yến mơ hồ nhớ lại hình như Đằng Tử Văn thật sự trả lời mình như vậy.

Ngôn Yến "Nga" một tiếng, gật gật đầu, mắt nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện thời gian La Hâm hẹn hắn đã tới rồi, nhanh chóng bữa sáng dư lại toàn bộ nhét vào trong miệng, sau đó đứng dậy chào Đằng Tử Văn cùng Khương quản gia, chuẩn bị đi tìm La Hâm.

Nếu là thường ngày, Đằng Tử Văn nhìn thấy hành động này của Ngôn Yến, nhất định sẽ ngăn lại hắn bảo hắn từ từ ăn, nhưng hôm nay Đằng Tử Văn ngay cả chào lại Ngôn Yến cũng chậm hơn bình thường.

Ngôn Yến sắp muộn giờ, không phát hiện dị thường này.

Sau khi Ngôn Yến rời khỏi, Đằng Tử Văn đem dĩa trên tay ném lên mâm, dĩa kim loại ca chạm cùng sứ phát ra một trận tiếng vang.

Đằng Tử Văn cầm lấy khăn ăn, dùng sức lau miệng vài cái, nói với Khương quản gia: "Đợi lát nữa cùng tôi đi gặp nữ nhân kia một lần."

Khương quản gia gật đầu đáp vâng, sau đó ngẩng đầu, hơi lo lắng nhìn Đằng Tử Văn: "Thiếu gia, nếu...... lời cô ta nói là thật...... cậu tính làm sao bây giờ?"

Đằng Tử Văn xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút phiền loạn: "Khương thúc, tôi còn chưa nghĩa kĩ. Tóm lại trước không nói cho Ngôn Yến."

Khương quản gia do dự, đáp: "Lão nô đã biết."

Ngôn Yến cả ngày đều ở đoàn phim, giữa trưa, nhắn tin cho Đằng Tử Văn, bất quá mãi đến chiều cũng không thấy Đằng Tử Văn trả lời.

Loại tình huống này đã rất lâu không xuất hiện.

Ngôn Yến trong lòng có chút không thoải mái.

Buổi chiều quay xong khá sớm, đoàn phim muốn đi liên hoan, Ngôn Yến bảo La Hâm giúp mình tìm lấy cái cớ từ chối.

Ngôn Yến ngồi trên xe về Thịnh Nguyên, lập tức móc di động ra gọi điện thoại cho Đằng Tử Văn.

Lần này thì kết nối được.

Đầu kia vang lên thanh âm Đằng Tử Văn: "Ngôn Yến."

Ngôn Yến trong lòng tức khắc thả lỏng lại, hỏi Đằng Tử Văn: "Anh về nhà chưa?"

Đằng Tử Văn trả lời: "Còn chưa, hôm nay đại khái sẽ hơi muộn một chút. Em nếu đói bụng tự ăn tối trước. Có chuyện gì sao?"

"Không có." Ngôn Yến đáp, "...... Em muốn hỏi một câu, anh buổi tối muốn ăn gì?"

Đằng Tử Văn cười: "Em muốn xuống bếp? Anh đây cần phải hảo hảo ngẫm lại chút đồ gì ngon."

Ngôn Yến cũng cười: "Quá phức tạp, quá phiền toái, em sẽ không làm."

"Được đi." Đằng Tử Văn dùng bất đắc dĩ ngữ khí thở dài.

Hai người hàn huyên một hồi, Ngôn Yến cúp điện thoại trước.

Ngôn Yến đoán Đằng Tử Văn nói muộn chút trở về, đương nhiên là còn có chuyện cần xử lý, cho nên hắn liền không phiền Đằng Tử Văn.

Chính là Ngôn Yến mới vừa cúp điện thoại, không quá một phút, Đằng Tử Văn lại gọi đến.

Ngôn Yến nhận điện thoại, hỏi Đằng Tử Văn: "Làm sao vậy? Là đã nhớ ra muốn ăn gì sao?"

Đằng Tử Văn trả lời: "Không phải. Ngôn Yến, anh vừa mới phát hiện em giữa trưa gửi tin nhắn cho anh. Anh lúc trưa mở cuộc họp, quên mang di động......" Đằng Tử Văn giải thích.

Ngôn Yến trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, đã quên chuyện này, hiện tại thấy Đằng Tử Văn chủ động nhắc tới, vẫn là ngữ khí áy náy như vậy, vội vàng nói không có việc gì.

Hai người lại lần nữa hẹn buổi tối gặp.

Ngôn Yến về Thịnh Nguyên, chào Khương quản gia, sau đó trực tiếp chui vào bếp.

Lúc Đằng Tử Văn trở về, đèn hai bên đường đã sáng một thời gian.

Ngôn Yến tới cửa đón hắn.

Đằng Tử Văn xuống xe, nhìn thấy Ngôn Yến ở cửa, mỉm cười với Ngôn Yến, đi đến bên người Ngôn Yến cùng Ngôn Yến vào phòng.

Hai người dùng bữa tối xong, cùng nhau ngồi trong phòng khách xem TV, sau đó Đằng Tử Văn nghe điện thoại, đi thư phòng, Ngôn Yến liền về phòng ngủ.

Đằng Tử Văn ở thư phòng hồi lâu mới trở về phòng, lúc ấy Ngôn Yến đã có chút mệt nhọc.

Nhìn thấy Đằng Tử Văn vào phòng, Ngôn Yến ban đầu nửa dựa lên gối đầu lập tức ngồi dậy.

Đằng Tử Văn nói Ngôn Yến: "Ngại quá, vừa rồi đột nhiên hạng mục có chút vấn đề, cho nên nói lâu chút."

Ngôn Yến lắc đầu ý bảo không có việc gì, đẩy Đằng Tử Văn đi tắm rửa.

Đằng Tử Văn làm theo.

Đằng Tử Văn tắm rửa xong nằm lên giường, Ngôn Yến trở mình, dựa vào bên người hắn. Đằng Tử Văn duỗi tay ôm lấy Ngôn Yến.

Ngôn Yến rướn người lên, hôn một cái trên mặt Đằng Tử Văn.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, Đằng Tử Văn lại sau khi hôn Ngôn Yến xong, chỉ vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn nhanh lên ngủ.

Đằng Tử Văn cơ hồ chưa cự tuyệt Ngôn Yến chủ động.

Ngôn Yến rất kỳ quái.

Đằng Tử Văn tựa hồ cũng nhận thấy mình đáp lại không ổn, vội vàng mở miệng: "Hôm nay việc trong công ty có chút nhiều......"

Ngôn Yến lập tức minh bạch ý tứ trong lời Đằng Tử Văn nói.

Đằng Tử Văn là nói mình có chút mệt mỏi.

Đằng Tử Văn rất ít nói loại lời nói yếu thế này.

Tuy rằng Đằng Tử Văn ngày thường đều một bộ vạn sự đều có thể khống chế, nhưng Ngôn Yến lại biết, quản lý một công ty lớn như vậy, nào có không cần bỏ tâm huyết.

Sự tình có thể làm Đằng Tử Văn đau đầu nhất định không nhỏ.

Ngôn Yến biết mình không thể giúp cái gì, vì thế săn sóc trở về bên người Đằng Tử Văn: "Hôn ngủ ngon. Chúng ta đi ngủ."

Đằng Tử Văn nghe vậy, tay nâng lên, cuối cùng thuận theo tâm ý, xoa nhẹ đỉnh đầu Ngôn Yến.

Hai ngày sau Ngôn Yến phát hiện Đằng Tử Văn vội lên, đi sớm về trễ, điện thoại cho hắn điện thoại cũng ít hơn.

Âu Thịnh lúc có chuyện lớn, Đằng Tử Văn ngẫu nhiên cũng sẽ như vậy, cho nên Ngôn Yến cũng không quá mức để ý.

Hơn nữa Ngôn Yến còn chuẩn bị theo đoàn phim đi nơi khác lấy cảnh.

Ngôn Yến trước đêm xuất phát, Đằng Tử Văn rốt cuộc trở về sớm chút.

Hai người ăn cơm chiều xong, trở lại phòng ngủ.

Khương quản gia đã giúp Ngôn Yến thu thập hành lý xong, chỉ cần Ngôn Yến tự mình đi kiểm tra một chút có đồ hắn muốn mang bị sót hay không.

Đằng Tử Văn lúc Ngôn Yến đi xem rương hành lý, hỏi Ngôn Yến Khương quản gia có giúp hắn chuẩn bị hai cái áo khoác hay không, rốt cuộc nơi Ngôn Yến đi là vùng núi, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn.

Ngôn Yến gật đầu.

Đằng Tử Văn lại hỏi Ngôn Yến có mang quần dài quần dài hay không, trong núi nhiều muỗi, cũng cần phòng bị một chút.

Ngôn Yến nghe xong, nhìn Đằng Tử Văn trong chốc lát, cười nói: "Em chỉ là đi một tuần mà thôi."

Trước kia lúc hắn đi nơi khác, Đằng Tử Văn chưa từng dong dài như vậy, Ngôn Yến cảm thấy quái quái.

Đằng Tử Văn nghe Ngôn Yến nói xong, trầm mặc.

Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn: "Âu Thịnh...... Xảy ra chuyện gì sao?"

"Âu Thịnh? Không có." Đằng Tử Văn theo bản năng trả lời, sau khi nói ra miệng, lại vội vàng bổ sung, "Sự tình đã giải quyết."

"Vậy là tốt rồi." Ngôn Yến nói, khóa rương hành lý lại, xoay người đối mặt Đằng Tử Văn, "Em lúc không ở nhà, không được tức giận lung tung với Khương thúc."

Đằng Tử Văn hạ mi: "Anh khi nào tức giận lung tung với Khương thúc?"

"Trong tình huống bình thường anh đương nhiên sẽ không. Bất quá Tử Văn, tính tình của anh đôi khi thật là rất không tốt." Ngôn Yến nhăn cái mũi nói.

Lời Ngôn Yến nói là thật, Đằng Tử Văn nghẹn lời.

Hắn lúc trước có thời gian đối mặt Khương quản gia cùng Ngôn Yến, tính tình đích xác không được tốt.

Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến, đang muốn lại lần nữa xin lỗi, miệng Ngôn Yến lại chạm chạm khóe môi hắn trước: "Không cần xin lỗi. Đó là trước kia không phải sao? Chúng ta hiện tại sống rất tốt, về sau cũng sẽ tiếp tục tốt lên."

Ngôn Yến nói làm Đằng Tử Văn xúc động đồng thời, trong lòng một trận mạc danh.

Đằng Tử Văn bỏ qua cảm xúc không rõ trong lòng, gắt gao ôm chặt Ngôn Yến.

Ngôn Yến ôm lại Đằng Tử Văn, đem đầu dựa vào ngực Đằng Tử Văn, nghe tim đập, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Bộ dáng Đằng Tử Văn vừa rồi làm hắn nhớ tới chứng sợ hãi trước hôn nhân La Hâm nói.

Tuy rằng bộ dáng Đằng Tử Văn, cảm xúc trừ bỏ tựa hồ có chút khẩn trương, đều không giống bệnh trạng La Hâm miêu tả trong miệng.

Đây là từ ngày hôm qua La Hâm thời điểm cầm thiệp mời trêu chọc hắn, bị Ngôn Yến nhớ kỹ.

La Hâm lo lắng Ngôn Yến sợ hãi trước hôn nhân, nhưng nhất định không nghĩ đến, Ngôn Yến ngược lại sẽ suy đoán Đằng Tử Văn như vậy.

Hôm sau Ngôn Yến lúc ra cửa, Đằng Tử Văn trực tiếp đi theo lên xe bảo mẫu Ngôn Yến, đem La Hâm dọa nhảy dựng.

La Hâm nhìn thấy Đằng Tử Văn, nghĩ đến tấm thiệp mời trong nhà mình kia, tâm tình thực vi diệu.

Bởi vì Ngôn Yến muốn đi sân bay hội hợp cùng đoàn phim trước, cho nên Đằng Tử Văn trực tiếp bồi Ngôn Yến tới sân bay, lại cùng Ngôn Yến trao nhau một nụ hôn, mới để Ngôn Yến đi.

Ngôn Yến đi theo đoàn phim đúng giờ lên phi cơ, sau khi phi cơ cất cánh, lại phát hiện mình đã bắt đầu nhớ Đằng Tử Văn.

An Lê ngồi bên cạnh Ngôn Yến, thấy bộ dáng hắn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xem, cười nói: "Ngôn Yến, đừng nói cho tôi cậu đây là lần đầu tiên ra xa nhà."

"Đương nhiên không phải." Ngôn Yến quay đầu nhìn hắn, mỉm cười một chút, "Chỉ là ra cửa cũng nhớ nhà."

Yên Vui tấm tắc hai tiếng, nói: "Không nghĩ tới Ngôn Yến cậu là người lưu luyến gia đình như vậy." Phi cơ còn chưa ra khỏi thành phố đâu, đã bắt đầu nhớ nhà.

Chương 35: Một chút khác thường

Edit: Ngộ

Sau khi phi cơ tới nơi, Ngôn Yến xuống máy bay, vừa mới mở di động ra, tin Đằng Tử Văn nhắn như là vừa gửi đến, nhắn lại đây.

Đằng Tử Văn hỏi Ngôn Yến đến sân bay chưa.

Ngôn Yến trả lời hắn đã đến sân bay.

La Hâm đi ở bên người Ngôn Yến, nhìn thấy hắn đột nhiên thả chậm bước chân lấy di động ra xem, theo sau còn nhắn tin, liền ngắm hai mắt.

La Hâm cơ bản có thể khẳng định Ngôn Yến hẳn là đang nhắn cùng đại lão bản, trong đầu tưởng tượng một chút bộ dáng Đằng Tử Văn cầm di động vẻ mặt ngọt ngào chuyển tin nhắn, cảm thấy cả người phát lạnh.

Vẫy vẫy đầu đem một màn trong đầu tung ra trong khỏi tâm trí, La Hâm dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm chạm Ngôn Yến, ý bảo Ngôn Yến đi nhanh chút.

Ngôn Yến hiểu ý, nhắn xong tin thu lại di động, bước nhanh đuổi kịp đoàn phim.

Khách sạn đoàn phim đã dàn xếp tốt, Ngôn Yến lấy di động ra, cùng Đằng Tử Văn gọi điện.

Đằng Tử Văn lại quan tâm dặn dò Ngôn Yến một phen, Ngôn Yến cũng bảo Đằng Tử Văn tự chiếu cố mình.

Có chút lời hai người nói hai ngày này, lúc này lại nói trong điện thoại, cũng không cảm thấy đối phương phiền.

Cuối cùng Ngôn Yến không tha mà cúp điện thoại.

Kế tiếp mấy ngày đoàn phim khẩn trương quay chụp.

Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn thông qua mấy cuộc điện thoại ngắn ngủi.

Cơ bản đều là Ngôn Yến chủ động gọi cho Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn bên kia tựa hồ xảy ra chuyện gì, bộ dáng rất bận rộn.

Ngôn Yến một bên đóng phim, một bên lo lắng.

Thật vất vả ngao tới lúc trở về, Ngôn Yến đi theo đoàn phim ngồi máy bay về.

Sau khi ra khỏi sân bay, La Hâm tới gần tai Ngôn Yến, nói cho Ngôn Yến Đằng Tử Văn tới đón người.

Vì thế Ngôn Yến hẹn gặp lại mọi người trong đoàn phim, đi theo La Hâm đi tìm Đằng Tử Văn.

La Hâm đem Ngôn Yến đưa đến ngoài xe Đằng Tử Văn, liền tự giác quay đầu chuẩn bị tự mình về nhà.

Ngôn Yến lên xe, liếc mắt một cái liền thấy được Đằng Tử Văn.

Còn chưa mỉm cười với Đằng Tử Văn, Ngôn Yến đã bị Đằng Tử Văn kéo vào trong lòng ngực, sau đso hung hăng hôn lấy.

Tài xế thấy thế, vội vàng đem tấm chắn trong xe nâng lên.

Hôn xong, Ngôn Yến thở phì phò, đánh giá Đằng Tử Văn, cảm thấy một tuần không gặp Đằng Tử Văn tựa hồ tiều tụy đi.

Ngôn Yến bất mãn nói: "Lúc em không ở, anh không chiếu cố tốt bản thân."

Đằng Tử Văn con ngươi hiện lên một cái chớp mắt ám trầm, mở miệng nói: "Gần đây sự tình có chút nhiều, không có em ở, anh đều ngủ không tốt."

Ngôn Yến làm bộ không nghe được nửa câu sau lời Đằng Tử Văn nói, bất quá cổ lại không biết cố gắng đỏ ửng lên.

Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn: "Em trước khi ra cửa, anh không phải nói sự tình trong công ty đều đã giải quyết sao?"

Đằng Tử Văn tay ý thức duỗi trong túi áo, muốn rút điếu thuốc, lúc duỗi vào, lại nghĩ đến hôm nay trước khi ra cửa cố ý đem thuốc để lại văn phòng.

Đằng Tử Văn duỗi tay nắm lấy tay Ngôn Yến, năm ngón tay đan vào nhau: "Sau đó lại xảy ra chuyện khác ......"

Đằng Tử Văn trong lòng thập phần giãy giụa muốn đem kia chuyện nói cho Ngôn Yến hay không.

Nếu...... Nếu Ngôn Yến hỏi, hắn liền nói cho Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn ở trong lòng nói như vậy với chính mình.

Ngôn Yến vốn dĩ chờ nghe Đằng Tử Văn nói tiếp, nhưng đợi hồi lâu, cũng chưa nghe thấy Đằng Tử Văn nói chuyện.

Khẽ nâng đầu, cũng chỉ nhìn đến Đằng Tử Văn hơi hơi nhíu mày.

Ngôn Yến phỏng đoán chuyện phát sinh khác hẳn là làm Đằng Tử Văn rất không cao hứng.

Hai người sau tiểu biệt vừa mới gặp mặt, Đằng Tử Văn lại không chủ động nhắc tới, Ngôn Yến liền không truy vấn.

Hắn không muốn làm Đằng Tử Văn nhớ tới sự tình phiền lòng, làm mất hứng thú.

Hai người trở lại Thịnh Nguyên, Khương quản gia ra nghênh đón.

Ngôn Yến cùng Khương quản gia chào hỏi, Khương quản gia nói cho Ngôn Yến đầu bếp nữ mẹ Ngô biết Ngôn Yến trở về, cố ý chuẩn bị một bàn đồ ăn Ngôn Yến thích ăn.

Ngôn Yến nghe xong thật cao hứng.

Lần này điều kiện ngoại cảnh không được tốt, thức ăn Ngôn Yến cũng không phải thực thích, lúc này trong bụng một trận thèm trùng.

Đằng Tử Văn nhìn bộ dáng Ngôn Yến háu ăn, tâm tình vừa mới bởi vì nhớ tới kia chuyện mà trầm thấp tức khắc tốt lên rất nhiều, lên tiếng hỏi Ngôn Yến muốn lên lầu tắm rửa trước, nghỉ ngơi một chút hay không.

Ngôn Yến gật đầu.

Chờ đến lúc ăn cơm, Ngôn Yến phát hiện trên bàn cơm phần lớn đồ ăn đích xác đều là hắn thích ăn.

Ngôn Yến cơ hồ muốn ăn hết.

Đằng Tử Văn còn không dừng gắp đồ ăn cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến đến cuối cùng cơ hồ ăn no căng.

Buổi tối Ngôn Yến vốn dĩ tính cùng Đằng Tử Văn tìm một bộ phim xem một cái, nhưng mới vào phòng chiếu không bao lâu, điện thoại Đằng Tử Văn liền vang lên.

Đằng Tử Văn mắt nhìn điện thoại, không nhận, ấn hủy.

Qua một lát, điện thoại lại vang lên.

Đằng Tử Văn vẫn không có ý nhận.

Ngôn Yến thấy thế, đẩy hắn một phen, bảo hắn nhận điện thoại trước.

Đằng Tử Văn chần chờ một hồi, mới nhận điện thoại.

Sau khi nhận điện thoại, Đằng Tử Văn đứng lên, tựa hồ muốn ra ngoài trò chuyện, nhưng nhìn sau khi Ngôn Yến một cái, lại ngồi xuống.

Ngôn Yến đang ngồi trước màn hình trên sàn nhà gỗ đỏ, không chú ý tới một màn này.

Hắn chưa bao giờ chú ý Đằng Tử Văn trong điện thoại nói cái gì, Đằng Tử Văn nguyện ý để hắn nghe, đại biểu đối hắn tín nhiệm, hắn cao hứng. Không cho hắn nghe, hắn cũng không mất mát. Rốt cuộc mỗi người đều cần có không gian cho mình, huống chi Đằng Tử Văn, Ngôn Yến còn lo lắng mình nghe xong bí mật thương nghiệp sẽ không cẩn thận nói ra.

Đằng Tử Văn nhận điện thoại, trừ bỏ âm thanh bên ngoài làm không mở miệng, đều là đang nghe đối phương nói.

Cứ như vậy, còn thường thường nhìn Ngôn Yến một cái.

Chờ Đằng Tử Văn nói điện thoại xong, Ngôn Yến trên tay cầm hai bộ phim, quay lại, hỏi Đằng Tử Văn muốn xem bộ nào.

Đằng Tử Văn trên mặt lộ ra áy náy: "Ngôn Yến, anh cần đi ra ngoài một chuyến."

Ngôn Yến nghe xong, trong lòng có chút thất vọng nhỏ.

Nhưng hắn cũng biết Đằng Tử Văn trừ phi có chuyện thập phần quan trọng, nếu không sẽ không như vậy, vì thế ra vẻ không thèm để ý, nói: "Anh mau đi đi. Em một người có thể càng chuyên tâm."

Đằng Tử Văn lại không trêu chọc Ngôn Yến, mà yên lặng mà ôm Ngôn Yến một chút, xin lỗi Ngôn Yến, sau đó mới rời đi.

Ngôn Yến nhìn bóng dáng Đằng Tử Văn rời đi, trong lòng một trận kỳ quái.

Rốt cuộc là sự tình gì, làm Đằng Tử Văn khác lạ như vậy?

Ngôn Yến đem cuộn phim lấy ra cất cả vào, một người ngồi suy nghĩ một hồi, đi ra đi tìm Khương quản gia.

Khương quản gia đang ở trong phòng, nghe được Ngôn Yến gõ cửa, vì thế tới mở cửa.

Một khắc nhìn thấy người gõ cửa là Ngôn Yến kia, Khương quản gia biểu tình trên mặt có chút vi diệu, bất quá vẫn để Ngôn Yến đi vào phòng.

Ngôn Yến cùng Khương quản gia nói chuyện phiếm vài câu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề dò hỏi Khương quản gia, Âu Thịnh có phải xảy ra chuyện gì hay không.

Khương quản gia kinh ngạc nhìn Ngôn Yến, nói cho Ngôn Yến Âu Thịnh không có xảy ra chuyện gì, hỏi Ngôn Yến sao lại đột nhiên hỏi như vậy.

Ngôn Yến trả lời Khương quản gia hắn cảm thấy Đằng Tử Văn gần đây không thích hợp lắm.

Khương quản gia nghe vậy, trầm mặc một hồi, nói: "Thiếu gia hẳn là đang phiền não chuyện hôn lễ đi."

Lời Khương quản gia nói không sai, nhưng cũng không nói thật.

Ngôn Yến hỏi: "Không phải đều an bài tốt rồi sao?"

"Cậu cũng biết, Ngôn thiếu, đây là lần đầu tiên thiếu gia kết hôn, cho nên......" Khương quản gia làm biểu tình buồn cười.

Ngôn Yến không nhịn được cười ra tiếng.

Sau khi nói chuyện cùng Khương quản giá, Ngôn Yến trở lại phòng ngủ, tươi cười trên mặt tiêu tán sạch sẽ.

Ngôn Yến cảm thấy Khương quản gia không nói thật cho hắn, nhưng lại thật sự nghĩ không ra, Đằng Tử Văn cùng Khương quản gia có chuyện gì gạt mình.

Chẳng lẽ Đằng Tử Văn thật là vì hôn lễ tháng sau mà khẩn trương?

Ngôn Yến nghĩ như vậy, trên mặt không khỏi lại lộ ra ý cười.

——

——

Trước khi quay ngoại cảnh tiếp theo, Ngôn Yến có một tuần nghỉ ngơi.

Nói là thời gian nghỉ ngơi, kỳ thật cũng chỉ là không cần đi đoàn phim, công tác khác vẫn là tiến hành theo lẽ thường.

Đằng Tử Văn chỉ kì quái trong ngày Ngôn Yến vừa trở về đó, sau đó lại là bộ dáng ngày thường.

Thật muốn nói có chỗ không giống, đại khái chính là Đằng Tử Văn tựa hồ đột nhiên mất đi hứng thú với chuyện vận động nọ, không thích thú như trước kia.

Ngôn Yến đối này tuy rằng có chút không quen, nhưng lại ngại nhiều lần da mặt dày chủ động, cuối cùng đành phải theo Đằng Tử Văn cùng nhau "Dưỡng sinh".

Bất quá trong nhà cũng xảy ra một chuyện kỳ quái, Khương quản gia ngày thường cơ bản không ra khỏi cửa, lại đột nhiên biến mất hai ngày.

Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn nói cho hắn Khương quản gia là cùng lão bằng hữu ra ngoài đi chơi.

Ngôn Yến bừng tỉnh gật đầu.

Hai ngày sau Khương quản gia trở về, Ngôn Yến hỏi hắn chơi vui vẻ không.

Khương quản gia sửng sốt một chút, nhận thấy ánh mắt Đằng Tử Văn truyền đến phía sau Ngôn Yến, mới vội không ngừng gật đầu nói chơi vui vẻ.

Ngôn Yến lúc ấy đang xem tạp chí, cũng chỉ là tùy ý hỏi, nghe vậy gật đầu, cổ vũ Khương quản gia đi ra ngoài nhiều một chút.

Khương quản gia theo Ngôn Yến đáp vâng.

Đằng Tử Văn một bên lên tiếng nhắc nhở Ngôn Yến để Khương quản gia đi nghỉ ngơi trước.

Ngôn Yến cảm thấy có đạo lý, lập tức mở bảo làm Khương quản gia đi nghỉ ngơi.

Khương quản gia khom người rời đi, lúc đi cảm thấy trong lòng bàn tay mình đều đã ra mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip