[Hình ảnh trích từ QTGCMNĐT]
Trác Văn Viễn lười biếng nhìn xuống liền thấy một nữ tử mang trang phục Tây Vực từ từ bước lên sân khấu. Nàng ta còn khá trẻ, trang phục sắc đỏ khiến làn da trắng trẻo kia nổi bật thêm bội phần, mái tóc xõa dài gắn hờ hoa trâm. Khăn che mặt che đi một nửa chỉ nhìn thấy đôi mắt to tròn, lại còn điểm thêm bông hoa trên trán khiến nàng ta một chốc đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ở Khánh Phong Lâu. Thế nhưng mỹ nữ kia vừa bước lên sân khấu bị vấp chân liền ngã úp xuống sàn kêu lên một tiếng đau, làm cho cả Khánh Phong Lâu rộ lên màn cười náo nhiệt. Trác Văn Viễn khóe môi khẽ cong thầm nghĩ vũ công gì mà vụng về thế chứ. Nhắc tới vụng về, hắn tự hỏi không biết tiểu thư ngốc kia hôm nay làm gì mà lại không thấy mặt ở Trác phủ, chắc lại cùng Tống gia dự lễ tết Nguyên Tiêu rồi. Ngón tay nhạc công bắt đầu lượn trên dây đàn. Hắn liếc mắt xuống xem thử tài nghệ của vị cô nương kia như thế nào. Thế nhưng cô gái kia khiến hắn có đôi phần bất ngờ, nhìn bề ngoài vụng về nhưng khi biểu diễn mỗi động tác của nàng ta vô cùng mỹ miều nhẹ nhàng hòa quyện cùng khúc nhạc kia tựa như tia nắng sớm mai làm người xem không thể rời mắt, mãi vương vấn trong lòng. Đối với Trác Văn Viễn, điệu múa của Tang Kỳ lúc ở biên cương không ai có thể sánh bằng, tuy nhiên tài nghệ của cô nương kia hắn thừa nhận cũng không tới nỗi tệ. Tiết mục kết thúc, Khánh Phong Lâu ai ai cũng hò hét vỗ tay tán thưởng tiết mục tuyệt vời của cô nương kia. Bỗng nhiên có một tên ăn mặc có vẻ quyền quý nắm lấy tay vũ công kia, ánh mắt thèm thuồng lên tiếng: 'Tiểu cô nương, hôm nay hầu hạ lão gia ta đây, ta sẽ không bạc đãi cô'Trác Văn Viễn lười để ý vẫn tiếp tục tận hưởng ly rượu trên tay, dù sao cũng không phải là chuyện hắn nên xen vào. Đột nhiên hắn nghe một giọng nói như từng nghe ở đâu đó, ngay khi hắn nhìn thấy gương mặt của cô nương kia bị tên đàn ông thô lỗ giật rớt khăn che mặt. Khuôn mặt Trác Văn Viễn liền tối sầm, tay đặt mạnh ly rượu kia xuống bàn, nhanh chóng đạp cửa bước ra ngoài. Phía dưới sân khấu, Tống Giai Âm cố gắng dùng lực kéo tay người đàn ông phía trước ra, nàng mang ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh, thế nhưng ai ai cũng nhìn nàng với ánh mắt giống người đàn ông kia khiến nàng sợ hãi tột cùng. Nàng nghĩ chẳng phải người phụ nữ kia bảo chỉ cần nàng lên sân khấu múa một bài phu quân nàng sẽ xuất hiện sao, tại sao lại ra nông nỗi này ?Đúng lúc người đàn ông đáng sợ kia định dùng lực kéo nàng đi, bỗng nhiên có một lực đạo đánh mạnh vào tay hắn, sau đó đẩy hắn ngã vào chiếc bàn phía đối diện. Tống Giai Âm nhìn bóng lưng quen thuộc trước mặt mình, lập tức nép sát hai tay nắm chặt áo người kia. Người đàn ông kia bị đánh ngã vô cùng đau đớn dùng ánh mắt hận thù nhìn về phía đối diện quát lớn: 'Tên tiểu tử kia, ngươi có biết ta là ai mà dám cướp người ?'Vị nam tử kia tay phe phẩy quạt, ánh mắt sắc lạnh bình thản cất giọng: 'Ta cần phải biết ngươi ?'Gã đàn ông kia tức đến đỏ mắt, liền quát lên hung tợn: 'Người đâu xông lên đánh chết hắn cho ta'Thuộc hạ của hắn khoảng năm tên tuân lệnh hung hăng định xông lên phía trước. Một vị nam tử trẻ tuổi khác liền xông tới chắn trước mặt hai người kia, sau lạnh lùng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía trước. Trương ma ma từ đâu xuất hiện đứng giữa 2 bên, điệu bộ vô cùng hối hả lên tiếng: 'Ây da, đây chẳng phải Mạc đại công tử bên phường tơ lụa sao !'Tiếp lại quay sang bên còn lại tiếp lời: 'Đây là Trác công tử, chẳng phải trong tứ đại nam tử nổi tiếng biện kinh sao?'Nói xong bà ta liền nhẹ nhàng đẩy thuộc hạ nhà họ Mạc sang một bên, vui vẻ lên tiếng: 'Đều là bằng hữu, bằng hữu cả !'Tên họ Mạc kia vừa nghe họ Trác trong lòng hiện lên chút e dè. Người trước mặt không những là mối làm ăn lớn nhà hắn mà còn là ngoại thích của hoàng tộc, đứa cháu duy nhất của Trác Qúy Phi mà hoàng thượng sủng ái kia sao.*******************************
Watt : PMoon9KyKy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip