Seyoon Benh Tuong Tu Chuong 11 Dung Thich Giang Tri Y Nua Duoc Khong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Minh Cẩm biệt uyển, hộ số 1501.

Cố Thiến vừa tắm rửa xong mặc một thân váy ngủ hai dây màu đen, mái tóc xoăn ướt sũng dùng khăn khô bọc lại, vặn mở cửa phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính rất rộng, trang hoàng theo màu sắc ấm áp, làm cho người ta có cảm giác đây chính là gia đình.

Nhưng cô lại không thích tất cả của căn nhà này.

Bởi vì hết thảy đều do vị hôn thê bây giờ của Giang Trì Ý – Lâm Duẫn Nhi tự tay trang trí.

Sau khi Cố Thiến vào trong, liếc mắt đã thấy tấm ảnh cười treo ở đầu giường, trong bức ảnh, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.

Người đàn ông trong bức ảnh chính là Giang Trì Ý đang nằm trên giường và vị hôn thê an tĩnh xinh đẹp tuyệt trần của anh.

“Tiểu Nhi…” Người đàn ông lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn có chút quyến rũ.

Trong phòng quá mức yên lặng, cho nên Cố Thiến có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói trầm thấp kia.

Bước chân của cô lúc này dừng lại, hai tay rũ xuống, không tự chủ xiết chặt góc váy, dùng lực nắm chặt, hận không thể bấm ngón tay vào trong lòng bàn tay.

Không lâu vừa rồi, Giang Trì Ý say khướt đè cô trên cửa phòng cưới của anh và Lâm Duẫn Nhi hôn nồng nhiệt…

Trong lúc động tình, anh cũng thâm tình gọi một tiếng như vậy, sau đó chút mãnh liệt vừa rồi cũng chuyển hóa thành dịu dàng, hôn cũng cẩn thận không ít.

Cũng một khắc đó, trái tim Cố Thiến bị tiếng gọi vô thức của Giang Trì Ý làm cho lạnh buốt.

Cô nhớ, hồi còn đi học, Giang Trì Ý thật sự thích cô.

Mỗi sáng sớm đều mang tới cho cô một chai sữa chua, mỗi tuần sẽ viết cho cô một lá thư tình, cứ liên tục như vậy cho đến khi thi đại học.

Hầu như mọi người trong trường đều biết Giang Trì Ý lớp 1 ban tự nhiên thích hoa khôi Cố Thiến.

Trong lớp có rất nhiều nữ sinh hâm mộ cô, cũng bởi vì cô có một người xuất sắc như Giang Trì Ý theo đuổi.

Nhưng khi đó Cố Thiến lại nhìn Giang Trì Ý không vào mắt.

Cô là hoa khôi của trường, cho nên, người xứng đáng với cô chỉ có mình Ngô Thế Huân.

Cố Thiến quả thật cũng có chút tư bản, dù sao khi đó, nhà cô cũng là nhà giàu mới nổi, cũng coi như có chút của cải.

Suy nghĩ một lúc, Cố Thiến nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Cô chậm rãi buông lỏng bàn tay, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục lại chút ghen tị nảy sinh nơi đáy lòng.

Cố Thiến kéo khăn trên đầu xuống, chân trần chậm rãi đi tới giường lớn bên kia.

Thật ra sau khi về nước, gặp lại Giang Trì Ý, cô đã quyết định xong tương lai của mình.

Thậm chí cô còn rất tự tin, cho rằng Giang Trì Ý vẫn trước sau như một yêu cô.

Cho nên cô vẫn tự cho là mình không cần tốn nhiều sức đã cướp được Giang Trì Ý trong tay Lâm Duẫn Nhi. Không có cách nào khác, gia đình cô chỉ là nhà giàu mới nổi, bây giờ còn phá sản, hiện tại cô nhất định phải tìm cho mình một chỗ dựa.

Nếu không nửa đời sau của cô, chỉ sợ lại phải trải qua cuộc sống nghèo khổ túng thiếu như trước đây.

Cố Thiến không cam lòng.

Cũng may sau khi về nước gặp lại Giang Trì Ý.

Mặc dù nhà anh không giàu có như nhà cô trước đây, nhưng nếu có thể gả cho anh, Cố Thiến cảm giác nửa đời sau của mình nhất định không phải lo tới chuyện ăn mặc.

Có mục tiêu, cô tất nhiên cũng phải bắt đầu hành động.

Giống như nụ hôn đêm nay, chính là khởi đầu.

Cho dù Giang Trì Ý mở miệng gọi tên Lâm Duẫn Nhi, cho dù Giang Trì Ý không yêu cô nữa…

Cố Thiến cũng không tức giận.

“Trì Ý.” Cô đứng vững ở đầu giường, chậm rãi cúi người, một tay chạm tới vành tai của anh. Tay còn lại nhẹ nhàng mò mẫm lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh.

Mới đầu, ngón tay Cố Thiến dừng ở khóe môi Giang Trì Ý.

Cô tinh tế vỗ về chơi đùa cánh môi anh, sau đó nghiêng người, dùng đôi môi đỏ mọng của mình phủ lên trên.

Tuy rằng người đàn ông đã say, ý thức rối loạn nhưng vẫn còn sót lại bản năng của thân thể.

Ví dụ như giờ phút này, tay anh đang bắt đầu chế trụ gáy Cố Thiến, dần dần biến bị động thành chủ động.

Giang Trì Ý say không hề nhẹ.

Lúc liên hoan, mọi người trong công ty đều mời rượu Cố Thiến, cô lại dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn anh, sau đó từng ly rượu của Cố Thiến đều do Giang Trì Ý uống thay.

Anh không biết mình đang ở đâu, nhưng anh có thể cảm nhận được cánh môi của người phụ nữ trên người mình mềm mại đến thế nào.

Là loại mềm mại chỉ thuộc về Lâm Duẫn Nhi trong tưởng tượng của anh.

“Tiểu Nhi…” Giang Trì Ý thì thầm một tiếng, lộ ra tình cảm dịu dàng cất giấu thật sâu trong đáy lòng, sâu đến mức chính anh cũng không phát hiện.

Giang Trì Ý giữ lại eo ‘ Lâm Duẫn Nhi ’, đảo khách thành chủ, càng hôn càng sâu… Mãi cho đến khi đối phương không hô hấp nổi, bắt đầu đưa tay đẩy ngực anh ra.

Lực đạo rất nhẹ, nhưng lại kéo về lý trí của Giang Trì Ý.

Anh buông lỏng ‘ Lâm Duẫn Nhi ’ ra, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi nóng bỏng của cô, cười ngây ngốc.

“Lúc cầu hôn, anh đã từng nói… trước khi kết hôn sẽ không vượt quá giới hạn…”

Cho nên, dừng lại ở đây.

Từ đầu đến cuối Giang Trì Ý mệt mỏi không mở nổi mắt, chỉ mơ hồ không rõ hôn nhẹ một cái lên mặt ‘ Lâm Duẫn Nhi ’, sau đó xoay người nằm xuống.

Cố Thiến đã động tình sắc mặt đỏ bừng nằm bên người anh thở dốc.

Không biết qua bao lâu mới hồi phục lại, Cố Thiến nghiêng người nhìn anh, mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ.

Kế hoạch của cô, cuối cùng lại thất bại.

Nhưng không sao cả, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, cô nhất định sẽ ghi nhớ.

Tiểu khu Sơn Thủy Nhất Sắc xa hoa.

Cuối cùng Ngô Thế Huân vẫn đưa Lâm Duẫn Nhi say bất tỉnh nhân sự về nhà.

Không còn cách nào khác, anh thật sự không nhịn nổi Lâm Duẫn Nhi say rượu lại còn dùng giọng điệu nũng nịu mềm mại đáng thương đó năn nỉ bên tai.

Giống như chú mèo nhỏ ghé vào lỗ tai anh kêu meo meo vậy, còn không ngừng dùng móng vuốt cào nhẹ lên đầu quả tim của anh.

Như thế ai mà chịu nổi?

Cho nên anh đành phải đưa Lâm Duẫn Nhi về, cũng không thể để mặc cô ở khách sạn tự sinh tự diệt.

Sau khi vào cửa, Ngô Thế Huân đặt cô lên sofa phòng khách, chính mình quỳ gối xuống trước mặt cô, cẩn thận giúp cô cởi giày dưới chân.

Lâm Duẫn Nhi đã say đến bất tỉnh.

Ngô Thế Huân dùng nước nóng giúp cô lau mặt, lại tới bếp nấu canh gừng, đợi chốc nữa gọi cô dậy uống một chút.

Như vậy thì ngày mai Lâm Duẫn Nhi tỉnh cũng không tới mức quá khó chịu.

Chỉ là Ngô Thế Huân không nghĩ đến, chờ anh nấu canh gừng xong quay về phòng khách, Lâm Duẫn Nhi vốn đang ngoan ngoãn nằm trên ghế sofa không hiểu sao đã lăn xuống thảm, cả người cuộn tròn lại, ngủ không chút yên ổn.

Dáng vẻ cau mày của cô còn có chút đáng yêu.

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ thở dài, đi tới ôm người dậy, còn chưa đặt cô xuống, Lâm Duẫn Nhi đã ôm chặt lấy cổ anh.

Thân mật bất thình lình, người đàn ông ngây ngốc tại chỗ.

Ngô Thế Huân có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Lâm Duẫn Nhi ở sau gáy mình.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi không nhúc nhích, anh cũng không dám động, cứ đứng trước sofa cứng ngắc mà ôm cô.

Không biết qua bao lâu, làn da trên cổ có chút ướt át.

Ngô Thế Huân sửng sốt một chút, rất nhanh đã nhận ra cái gì, anh vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng, “ Duẫn Nhi …”

Lâm Duẫn Nhi khóc, ướt át trên cổ kia đều là nước mắt của cô.

Nhưng Ngô Thế Huân không dám hỏi, anh biết bây giờ ý thức của cô không thanh tỉnh, anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đi thám thính chuyện riêng của cô.

Lâm Duẫn Nhi lại đột nhiên khóc thành tiếng, thút tha thút thít, ngay cả hô hấp cũng không nổi.

Tiếng khóc kia ở bên tai, Ngô Thế Huân cảm thấy vô cùng đau lòng, lại chỉ có thể dùng tay vỗ vai cô an ủi.

Khóc một lúc lâu, Lâm Duẫn Nhi lại cọ cọ trong lòng anh, nghẹn ngào nói đứt quãng mấy câu –

“Anh nói xem… trong lòng anh, trong lòng anh… có phải còn thích Cố Thiến hay không?”

“Đúng không… anh vẫn… vẫn là thích cô ấy…”

“Em biết mà… biết mà… ha ha…”

Tiếng cười này so với khóc còn khó coi hơn.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt anh, muốn chạm tay lên đó, lại nghĩ tới điều gì vội vàng rút tay về.

Cô bỗng nhiên trở nên hung dữ, “Đồ đàn ông chó chết! Giang Trì Ý! Anh là tên trời đánh!”

Ngô Thế Huân bị cô phun đầy mặt mùi rượu, lỗ tai còn suýt nữa chấn động, “…”

Không đợi anh nói gì, cô đã giãy dụa nhảy từ trong lòng anh xuống, lúc hai chân chạm đất còn dùng lực đẩy anh một phen.

Ngô Thế Huân hoàn toàn không có phòng bị, bị cô đẩy như thế, cả người lảo đảo ngã xuống trên sofa.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi còn không bỏ qua, cô nhào tới, dùng chân chặn anh lại, sau đó còn dùng tay vỗ vỗ lên mặt anh, âm dương quái khí hừ hừ, “Chị đây không như anh tưởng đâu!”

“Không phải anh ỷ vào việc em thích anh sao?”

“Lúc đi học anh ỷ vào em thích anh, muốn em đi mua đồ ăn sáng cho Cố Thiến, giúp anh viết thư tình cho cô ta, muốn em chọn qua sinh nhật cho Cố Thiến giúp anh…”

“Còn nói cái gì mà… quãng đời còn lại sẽ không phụ em… ha ha.”

“Nói cũng thật dễ nghe.”

Giọng nói dần thấp xuống, bi thương dần tràn ra, không còn chút kiêu ngạo ương ngạnh như vừa rồi nữa, giống như một con mèo hung dữ xong xuôi, nước mắt lại bắt đầu rơi.

Ngô Thế Huân nhìn cô, nước mắt Lâm Duẫn Nhi không ngừng rơi xuống trên mặt anh, mỗi giọt nước mắt giống như thiếu đốt, trái tim anh lại bắt đầu đau.

Tuy rằng Ngô Thế Huân không hiểu rõ tình cảm giữa Lâm Duẫn Nhi và Giang Trì Ý, nhưng anh cũng mơ hồ biết được chút ít.

Kết hợp với chuyện hồi còn đi học, Ngô Thế Huân cũng hiểu được nguyên nhân đêm nay Lâm Duẫn Nhi say rượu.

Vẫn là Giang Trì Ý, bởi vì Giang Trì Ý đã phụ tấm chân tình của cô, bởi vì Giang Trì Ý còn nhớ tới Cố Thiến.

Cho nên, Giang Trì Ý như vậy, dựa vào cái gì mà được Lâm Duẫn Nhi thích chứ?

Ngô Thế Huân cắn chặt môi, anh đưa tay, cẩn thận lau đi nước mắt của cô, động tác dịu dàng giống như Lâm Duẫn Nhi là một thứ đồ dễ vỡ.

Trong tiếng khóc của cô, người đàn ông khàn khàn mở miệng, giọng nói vô cùng dịu dàng, “ Duẫn Nhi, tôi có thể cầu xin em một chuyện không?”

Lâm Duẫn Nhi nghẹn ngào, khóc đến đầu óc đều đau, nhưng men say cũng giảm bớt đôi chút.

Ít nhất, cô bắt đầu cảm thấy được, người đàn ông bị cô đè dưới thân hình như không phải Giang Trì Ý.

Xuất phát từ bản năng, cô lên tiếng.

Lực đạo đè anh cũng giảm bớt, đang muốn lùi ra sau lại bị cánh tay anh ôm chặt lấy eo.

Cô cứ như vậy ghé vào trên ngực anh, nghe giọng nói khẩn cầu chân thành của anh, “Đừng thích Giang Trì Ý nữa được không?”

Đừng thích Giang Trì Ý nữa…

Được không?

Lâm Duẫn Nhi không thể cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, cô chỉ cười khổ một tiếng, chua xót trả lời, “Tôi thích anh ấy… thích 10 năm…”

“Nếu không thích anh ấy, vậy thì thích ai chứ?”

Cô cũng không muốn người kia đưa ra một đáp án nào, chỉ là tự giễu bản thân như vậy.

Cười nhạo mình dùng 10 năm cũng không thể có được người mình thích.

Người đàn ông im lặng hồi lâu, một lát sau mời chân thành trả lời, “Thích Ngô Thế Huân thử xem.”

Nhất định, nhất định sẽ không để cho em phải đau khổ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip