Me after You (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Cậu có thể tìm được người tốt hơn mà?"

Tôi đã nghe hàng trăm lần câu đó. Người trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Kể cả người tôi thương ngày trước, Aerin cũng nói với tôi câu đó, ngay lúc cô ấy vừa tỉnh lại sau khi bị rơi xuống hồ cùng Beomgyu.

"Cậu có thể tìm được người tốt hơn mà..."

Tôi không trả lời Aerin. Khi đó tim tôi chỉ trào lên một nỗi xấu hổ khiến cả người râm ran như rơi vào tổ kiến. Tôi bỏ Beomgyu ở lại, tôi hoàn toàn quên mất em. Em cũng biết rằng tôi không tin em, nên nửa đêm mới nhắn cho tôi một cái tin đính chính rằng em không hề đẩy Aerin xuống nước.

Từ đầu hẹn hò với Beomgyu là để giết thời gian và vì giữ một chút thể diện cho Beomgyu, dù gì cũng đã quen tôi từ lâu lắm. Thế nhưng khi đó tôi biết, mình hoàn toàn không xứng đáng với một chữ bạn trai. Tôi nhận rất nhiều từ Beomgyu nhưng không cho đi một chút nào, đến nỗi ai ai gặp tôi cũng không hề ngại ngần khi nói rằng tôi có thể tìm được người tốt hơn, đừng hẹn hò cùng Beomgyu nữa.

Ừ thì đó là chuyện rõ ràng, tôi có thể tìm được người tốt hơn.

Choi Beomgyu ba mươi tuổi vẫn còn suy nghĩ quá đơn giản. Yiyi coi tất cả chúng tôi là bố, nhưng riêng với Beomgyu, chúng tôi vẫn thấy được con bé đối xử với em như bạn bè. Em không có gì xuất sắc, rõ ràng là người bình thường, đôi lúc mở miệng lại có chút vô duyên. Xuất thân như vài tỉ người ngoài kia, nỗ lực cũng không nhiều, tính cách không có gì đặc biệt. Khi mới bắt đầu hẹn hò, đôi khi tôi vẫn có suy nghĩ đó. Rằng người xuất thân tốt lại bỏ nhiều nỗ lực như tôi sẽ gặt hái được nhiều hơn là một em người yêu chỉ biết chờ tôi ở phòng trực để ăn mì gói với chân giò.

Lúc chúng tôi chia tay, tôi lại nhớ mì gói với chân giò. Nhớ đến thắt dạ dày, một đêm vừa hết ca trực, tôi lái xe đi mua mì gói và kim chi đúng nhãn hiệu Beomgyu thường mua, cũng dừng xe lại bên đường mua chân giò như bao nhiêu người khác. Tôi về phòng nghỉ, bật bếp nấu mì, cũng bỏ kim chi và xúc xích như Beomgyu thường làm, rồi mở hộp chân giò chia đôi ra hai nửa cho cân bằng để nắp hộp không đóng lại như Beomgyu thường làm. Tôi ăn một gắp mì, gặm một miếng chân giò rồi thôi. Nó không có vị đúng. Choi Beomgyu không đến bệnh viện, không đến Hotaru, không đi xem phim, chỗ nào cũng không đến/ Tôi từng cho đó là giải thoát, nhưng sau đó lại thấy mỗi một nơi đều có gì đó sai sai.

Thời gian đó, tôi làm việc như một người điên. Aerin rất lo, cô báo cho gia đình, làm mọi thứ để kéo tôi lại. Cô còn rủ tôi đi xem phim, thỉnh thoảng rủ tôi ra ngoài đi dạo, đi ăn tối. Tôi không đi, tôi sợ sẽ gặp Beomgyu ở đó. Sẽ còn đáng sợ hơn nữa nếu như Beomgyu đi cùng người khác, khoác tay người khác, ngây ngốc ăn kem uống coca cùng người khác, sống một cuộc sống của những người mà tôi cho là tầm thường. Khoa Nhi hết việc làm, tôi lang thang sang đủ mọi khoa, sang cả viện huyết học. Tôi hiến máu, hiến máu xong sẽ có cảm giác thèm ăn, nên tôi lại đi mua mì gói và chân giò.

Tôi nôn ra chỉ năm phút sau khi ăn hết bát mì. Những thứ đồ ăn này vừa rẻ tiền vừa không dinh dưỡng nhưng rất dễ ăn, không hiểu vì sao dạ dày tôi không dung nạp được.

Thời gian đó, ban đêm chạy xe ngang sang nhà của Beomgyu, bên ngoài lén lút tắt đèn đi, trong lòng chỉ mong con chó nhà bên sủa lên vài tiếng. Để Choi Beomgyu chạy ra nhìn bạn trai một chút, để tôi cười vào mặt em là tự nói chia tay thì bây giờ còn chạy ra ngắm nghía làm gì. Tôi biết Beomgyu sẽ trả lời là em ra vì chó, không phải vì tôi. Biết em độc miệng như thế, nhưng ngày nào chạy sang, tôi cũng mong chó sủa. Tiếc là tôi tới quá nhiều lần, đến chó nhà hàng xóm Beomgyu cũng đã quen đến không buồn sủa. Khi đó tôi nghĩ rất buồn cười, mình còn không đủ đặc biệt để cho chó sủa, vậy mà luôn tự tin rằng mình là trung tâm của thế giới này.

--

Aerin bảo tôi hãy hẹn hò cùng cô ấy. Sự việc chẳng khác gì Valentine năm đó, khi tôi thất tình rồi Beomgyu nói rằng thích tôi, bảo tôi hãy hẹn hò với em. Nếu có khác thì là khác ở chỗ, Aerin là người tôi đã yêu từ rất lâu, và Aerin chính là người giỏi giang xinh đẹp ở cùng thế giới với tôi. Tôi thừa nhận rằng mình đã đắn đo, nhưng rồi tôi không đồng ý.

Tôi sợ Beomgyu sẽ biết. Beomgyu biết, em sẽ cười hề hề rồi chúc tôi hạnh phúc, và chấm hết. Nếu chúng tôi làm đám cưới, có thể em sẽ hăm hở mua giày đẹp để đi làm phù rể. Choi Beomgyu của chúng tôi, uống say có thể vừa trách tôi vừa khóc, nước mắt nước mũi kèm nhèm xóa hết tin nhắn, nhưng khi tỉnh táo lại là con người dứt khoát không ai bằng.

--

Ngày mà Beomgyu gửi cho tôi tin nhắn có ảnh em đứng trong vườn nho, sáng hôm sau tôi có hội nghị trực tuyến với mười bảy bệnh viện cấp cơ sở. Tôi có một bài thuyết trình về hội chứng Thalassemia và phương pháp tế bào gốc trong điều trị Thalassemia, mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi điện thoại tôi nhận được một thông báo từ ứng dụng thời tiết. Thông báo làm màn hình điện thoại sáng lên, tôi phì cười ngay giữa hội nghị vì Choi Beomgyu trên màn hình điện thoại. Xung quanh tôi là cả trăm nhân viên y tế, hình ảnh của tôi được chia sẻ đến mười bảy bệnh viện khác, vậy mà tôi vẫn không ngăn được mình cười.

Tôi thường đọc tin nhắn của Beomgyu trước khi đi ngủ. Đọc tin nhắn của em rất dễ ngủ, cũng dễ cười. Tôi thường nhắn tin cho Beomgyu nhiều hơn nếu như ca trực của tôi có bệnh nhân vừa mất. Ở trên đời sinh tử là lẽ thường, nhưng vì bệnh nhân của tôi vẫn chỉ là trẻ con, người lớn chúng tôi sẽ coi đó hoàn toàn là lỗi của mình. Mỗi ngày tôi đều là tội đồ. Có một ngày, đứa trẻ mất vì viêm não cấp, xác vẫn chưa kịp nguội, mẹ của con cũng đi cùng con. Người mẹ đó nhảy xuống từ tầng thứ bảy, chẳng còn hình hài của một con người.

Chúng tôi chẳng thể làm gì ngoài việc bàn giao biên bản tử vong cho gia đình. Gia đình đó không còn đủ sức chửi tôi một câu mà chỉ câm lặng nhìn tôi. Hết ca trực, tôi ra hành lang ngồi, trượt lên trượt xuống điện thoại, không tìm được đoạn hội thoại nào dù chỉ để đọc lại. Tôi muốn nhắn tin, tôi biết Beomgyu sẽ không trả lời. Tôi cũng muốn được ôm, để được nhắm mắt mà không tưởng tượng ra thân thể với chi dưới gấp khúc kì dị. Đêm đó Aerin ngồi với tôi rất lâu, tôi không biết phản ứng thế nào với cái ôm của cô ấy. Tôi muốn được ôm.

--

Bệnh viện ban bố tình trạng khẩn cấp, phòng cấp cứu bị cách ly, tôi và Aerin vào đó. Tôi không có thời gian kiểm tra tin nhắn, virus cúm lan nhanh, bệnh nhi qua đời đều bị bọc trong túi xác rồi chuyển đi như mầm bệnh.

Ngày ra khỏi khu cách ly, tôi chưa kịp mừng như điên vì tin nhắn của Beomgyu nổ đầy máy thì đã đọc được tin em đi xem mắt. Hôm đó tôi về nhà, tự tiêm cho mình một mũi an thần rồi ngủ hai ngày liên tiếp. Đến khi thức dậy, đọc kỹ tin nhắn, tôi nghĩ rằng có lẽ Beomgyu không phải đã hết yêu tôi như em nói. Cuộc đời tôi trước đây luôn quan niệm, bát nước hắt đi thì hắt luôn cả bát. Chỉ riêng lần đó, còn một giọt đọng lại tôi cũng phải mặt dày gom về.

Tôi uống say, nhục nhã tông vào cửa kính bệnh viện trước mặt toàn thể đồng nghiệp. Đồng nghiệp đẩy tôi đi chụp chiếu rỉ tai nhau rằng bác sĩ Choi mất hình tượng quá, còn tôi chỉ biết cười. May quá, Choi Beomgyu dù hơi ngơ ngẩn thần kinh, thế nhưng lại giữ cho tôi bát nước tôi tưởng rằng em đã hắt đi.

---

Bệnh viện của tôi có dịch vụ an tử và trợ tử. Bệnh nhân đăng ký dịch vụ này thường đã đến lúc không còn chống chọi nổi, gia đình cũng thuận theo quyết định buông xuôi.

Có lần tôi đến chứng kiến một ca an tử, người bệnh là một ông cụ bị ung thư phổi, khối u di căn đục rỗng ông từng ngày. Dưới sự đồng ý của cả người bệnh và gia đình, đồng nghiệp tôi có trách nhiệm tiêm một mũi tiêm nhân đạo. Hôm đó tôi là người giám sát, cả phòng bệnh chỉ có bệnh nhân, hai chúng tôi và vợ của ông cụ. Hai bàn tay già nua nắm lấy nhau, bà cụ đọc xong một đoạn kinh thì mỉm cười nhẹ nhõm.

Đồng nghiệp của tôi nhìn mãi mà không nỡ, tôi canh giờ lại sắp đến lúc morphine hết tác dụng, bệnh nhân sẽ lại tiếp tục bước vào cơn đau tiếp theo. Hình như ông cũng cảm nhận được, ông siết tay vợ rồi run rẩy nói, ước mơ trong đời tôi vậy là thực hiện được rồi.

Bà vợ lắc đầu, chúng ta còn hẹn nhau đi New Zealand mà chưa thực hiện được, kiếp sau hãy gặp lại để cùng nhau đi đến đó, hoặc tốt hơn là được sinh ra ở đó.

Ông cụ thì thào lời cuối, ước mơ của tôi không phải New Zealand, tôi chỉ muốn hình ảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt là hình ảnh người tôi yêu cả đời.

Bạn tôi tiêm mũi an tử vào bình dịch. Ông cụ thảnh thơi ngủ, tôi miên man nghĩ đến lúc mình nhắm mắt, mình muốn nhìn thấy ai. Ai là người có khả năng yêu tôi cả đời mà không thấy chán, ai an ủi tôi, tha thứ cho tôi, bao dung tôi, làm tôi vui, làm tôi vứt cả bộ mặt con nhà gia giáo để mà sân si giận dữ?

Tôi nghĩ tôi muốn nhìn thấy một người.

---

Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một con người tầm thường. Tất cả chúng ta đều là người tầm thường, chỉ trở thành đặc biệt khi có ai đó coi chúng ta là đặc biệt. Nhiều người coi ta là đặc biệt, ta sẽ thành vĩ nhân. Chỉ một người coi ta là đặc biệt, ta sẽ trở thành người hạnh phúc.

Chứng kiến hàng ngàn cái chết một năm, tôi biết con người không mang được sự vĩ đại sang bên kia thế giới. Vậy thì có lẽ, tôi hợp làm người hạnh phúc hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip