.
"Nào, dậy đi."
Văn Toàn lờ mờ thức dậy khi ý thức được có ai đó đang vỗ lên mông nó mấy cái. Nó lười biếng ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn Đức Huy, còn ngáp một cái khiến gã không khỏi bật cười.
Đức Huy đã khá ngạc nhiên khi gã bước vào căn phòng này, bởi hộp condom rồi cả gel gã chuẩn bị trước vẫn còn nguyên tem chưa được bóc. Ban đầu gã tưởng Ngọc Hải bực dọc đến nỗi xả tiết lên người thằng nhóc đáng thương này, nhưng kiểm tra lại vẫn chẳng thấy người nó có chút gì là xây xước, vẫn nằm ngủ ngon lành. Lúc sáng gã còn nhận được tin nhắn hắn dặn giữ thằng nhóc này lại cho riêng mình. Thằng nhóc này đêm qua bỏ ngải gì thằng anh của gã rồi?
"Tối qua bọn mày làm gì vậy?"
"Ngủ ạ."
Nó ngây thở đáp trả lời gã.
"Ngủ?"
"Vâng, chỉ ngủ thôi."
Đức Huy giật giật đuôi mắt nhìn thằng nhóc trông có vẻ không giống như đang nói dối trước mặt, cũng ầm ừ cho qua. Gã đưa cho nó một bộ đồ mới, kèm theo một chiếc điện thoại và phong bì đặt trước trên bàn.
"Mặc đồ vào đi. Tiền công của mày đấy, đem về mà nuôi em. Còn nữa, tao cho mày cái điện thoại, trong đó có số của tao, cần tao sẽ gọi mày đến tiếp."
Văn Toàn nhìn phong bì trong tay, rồi lại nhìn cái điện thoại, nó nhớ giao kèo của nó với Đức Huy là nó chỉ làm trong một đêm thôi mà.
"Mày ngơ ra đấy làm gì? Mày tưởng mày đáng giá đến mức một đêm trả được cho mày ngần đó sao?"
"Nhưng mà anh ơi, em không..."
Nó bối rối nhìn gã, nó chỉ là làm liều một lần để kiếm tiền trả nợ cho cha mẹ, rồi còn một ít sẽ lo cho em trai nó, chứ nó không muốn trở thành trai bao đâu.
"Ờ đùa đấy, đừng có khóc. Tao đánh thêm đấy chứ không dỗ đâu."
Đức Huy vùi đầu nó xuống vò nát mái tóc.
"Nhưng mà người hôm qua có chút hứng thú với mày, đằng nào cũng chưa mất, không bằng thử qua lại với hắn một chút đi. Đảm bảo mày sẽ được lợi."
Gã quẳng cho nó cái danh thiếp, đưa nó ra xe trở về khu nhà ổ chuột. Nó bảo gã đậu xe trước đầu hẻm, cảm ơn rối rít rồi chạy về nhà.
"Anh hai."
Nó dang rộng vòng tay ôm lấy cậu em trai nhỏ đang ngồi trước cửa đợi nó. Trông cái mắt vẫn còn ngái ngủ của em khiến nó cười tít mắt.
"Tuấn Anh ra đây chờ anh từ sớm đấy à? Lỡ hứng sương cảm lạnh thì sao?"
"Không mà, em không sao. Anh hai mau vào nhà ăn sáng đi, em mới nấu xong ý."
"Ừ."
Nó hôn một cái chóc lên trán em xem như một phần thưởng, hai đứa cứ tíu tít như vậy rồi dắt nhau vào nhà.
Đức Huy đậu trong góc khuất đứng nhìn một lúc rồi sau đó mới đánh xe đi về.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip