Renjun nằm nghiêng trong tư thế dùng tay đỡ lấy đầu, tủm tỉm cười nhìn ngắm cậu bé con đang xòe mở hai lòng bàn tay nhỏ nhắn và tròn xoe đôi mắt sáng tinh anh của nó ra xoa nắn gò má cậu, Troye năm nay chỉ mới 3 tuổi thôi nhưng những đường nét trên khuôn mặt thằng bé đã hiện rõ những đặc điểm kế thừa từ dung mạo xinh đẹp của cả cha lẫn mẹ, nhóc con này trong tương lai nhất định sẽ mang ngoại hình rất nổi trội.
"Renjun. Renjun.""Troye. Mẹ đã dặn thế nào? Con phải gọi là anh Renjun chứ.""Anh Renjun. Troye ngủ.""Ừm. Vậy Troye nằm xuống đây với anh."Trên con đường từ khu nghỉ dưỡng trở về nhà, Renjun có thể cảm nhận được chuyện Troye đã phát giác thấy ở cậu điểm khác lạ, thế nên thằng bé mới càng nghịch ngợm hiếu động, càng quấn quýt lấy Renjun không rời phút giây nào. Kể cả vào lúc Renjun tranh thủ khi Troye đã chịu ngủ ngoan trên đùi mẹ, thẫn thờ hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, âm thầm mong có thể thả trôi đoạn ký ức tối hôm qua xuống dọc đường và vĩnh viễn quên ngoái đầu nhìn lại, thì đứa trẻ thông minh nhanh nhạy là Troye đã từ bao giờ chồm sang í ới gọi tên cậu, đã theo thói quen xòe lòng bàn tay nhỏ như búp măng của nó ra ấp ôm khuôn mặt cậu. Renjun cảm động cười xòa đỡ Troye nằm gối đầu lên đùi mình, dịu dàng vén phần tóc mái lưa thưa mỏng nhẹ như mây của thằng bé ra phía sau vành tai nhỏ, trong khoảnh khắc chợt nhận thấy góc nghiêng khuôn mặt nó thật quá giống với cha, Lee Jeno cũng có sống mũi như thế này, có khóe miệng như thế này mà...Rồi, khi tâm tình không giấu nỗi cơn hiếu kỳ cùng nhung nhớ, Renjun len lén hít vào một hơi sâu, thu gom dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía người đàn ông đang ngồi trước volant, đây sẽ là lần đầu tiên cậu nhìn hắn kể từ lúc tỉnh dậy sáng hôm nay, tỉnh dậy một mình trong căn phòng đó, chăn đắp kỹ lưỡng, cửa nẻo đóng kín, nhưng mồ hôi và tinh dịch của hắn vẫn còn bám dính trên người cậu, tỏa mùi hương đặc trưng. Renjun đã thử ngửi qua hết thảy chúng, những thứ Lee Jeno bởi vì ngại đánh thức cậu nên không thể chùi rửa, Renjun từ giờ sẽ biết người đàn ông mình thầm yêu có mùi gì, có nhịp thở như thế nào."Thằng bé ngủ rồi. Yên tâm đi. Anh định nói gì hả?""Không.""Lát nữa em muốn ăn món gì?""Đoán đi.""Lại bắt anh phải đoán."Renjun thận trọng đưa mắt nhìn sang người phụ nữ đang tựa lưng vào ghế, ngồi thích thú khoanh tay chờ đợi chồng chị ấy đưa ra câu trả lời. Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ tuy nhẹ nhàng và ngắn ngủi nhưng chẳng hiểu sao luôn phảng phất sự căng thẳng, như thể đang miệt mài thách đố và độc vị lẫn nhau, đây là tình trạng thường thấy mỗi khi hai vợ chồng có mâu thuẫn chưa thể làm sáng tỏ, Jeno rồi sẽ nhanh chóng chủ động kết thúc nó bằng điệu cười bất lực và thái độ nhường nhịn, sau đấy vợ của hắn cũng sẽ rộng lượng lờ nó đi cùng vài câu nhắc nhở rất bâng quơ. Renjun nhẹ nhõm thở phào, diễn biến trận xung đột vẫn đang tiến triển giống hệt như trước nay, vậy là nguồn cơn của nó không liên quan tới cậu...Nhưng Renjun tin đôi mắt ban nãy phản chiếu trên kính chiếu hậu mà cậu đã tình cờ chạm trúng đúng vào lúc liều lĩnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Jeno là đôi mắt Jeno dành cho riêng mình, vì bên trong chúng ánh lên vẻ thăm dò. Jeno chắc hẳn đã rất muốn biết người cùng hắn phát sinh thứ quan hệ không minh bạch tối hôm qua đang mang tâm trạng ra làm sao và có hành động gì khả nghi ở trước mặt vợ con của hắn không, Renjun cắn môi đoán thầm, dù không muốn nghĩ xấu về Jeno nhưng cũng không thể nhìn ra điều gì khác bên trong ánh mắt lãnh đạm đó của hắn, Jeno đã thiếu tập trung nhiều tới mức tự khiến vợ hắn phải nghi ngờ, thật may là chị ấy nhầm tưởng chồng mình đang quan sát con trai chứ không phải Renjun, nếu không thì cơn giận dỗi kia sẽ chẳng dễ dàng gì nguôi ngoai chỉ trong khoảng thời gian từ suối nước nóng trở về nhà.Chưa đầy một tuần sau hôm đó, Jeno lại chọc giận vợ hắn. Renjun nhớ cậu có nghe thấy cha của Troye báo trước với mẹ thằng bé từ cách đây vài ngày về bữa tiệc khai trương của một người bạn tại chuỗi nhà hàng cao cấp mà vị bếp trưởng là hắn đã hỗ trợ cố vấn, Jeno còn cẩn thận hướng dẫn Renjun cách sơ chế lại từng món ăn hắn đã nấu sẵn cho vợ và con trai, nhưng rồi có lẽ do thấy chồng sau 9 giờ tối vẫn chưa chịu trở về, vợ của Jeno mới cáu bẳn căn dặn Renjun cứ bỏ đấy đừng rửa chén đừng lau dọn gì cả, nghỉ ngơi sớm đi bởi vì đêm nay chị ấy sẽ ngủ ở trong phòng của Troye."Xin lỗi, hình như tôi bỏ quên chìa khóa ở đâu rồi.""Để em thử tìm ở trong xe.""Không cần đâu. Muộn rồi. Em đừng sang đó nữa."Renjun lẳng lặng đóng cổng lại theo lời của Jeno, cậu rất hiếm khi nhìn thấy hắn say xỉn tới mức phải ngồi hẳn xuống thềm nhà để thay giày như thế này, lúc nghe chuông cửa inh ỏi reo vang cậu còn tưởng là ai khác chứ không phải là hắn. Trông bếp trưởng Lee hiện tại nhếch nhác quá, với cái bộ dạng ấy thì thể nào cũng thành công chọc cho vợ hắn thêm nổi giận."Vợ và con tôi ngủ rồi hả?""Vâng."Renjun bắt chước theo Jeno nhỏ giọng trả lời, lòng thầm băn khoăn không biết lý do bếp trưởng Lee phải thì thầm như vậy là vì không muốn đánh thức vợ con hắn dậy vào giờ này hay là vì hắn đã say đến mệt lã, trước đây có bao giờ Lee Jeno kiệt quệ tới mức phải nhờ Renjun pha nước giải rượu cho hắn đâu. "Em pha gì cũng được. Đơn giản thôi mà. Tôi uống cho tỉnh người tý rồi mới lên tắm rửa."Phát giác thấy thái độ ngạc nhiên vô cùng chân thật của Renjun dành cho tình trạng hắn hiện giờ, Jeno hổ thẹn phì cười bỏ tay xuống khỏi trán, từ vị trí nằm trên chiếc ghế bành dài đưa mắt nhìn lên chàng trai đang lo lắng đứng chôn chân ngay bên ngoài phòng khách."Cậu chủ đói không? Để em hâm nóng lại thức ăn... Dù sao thì uống nước giải rượu khi bụng đói cũng không tốt cho dạ dày.""Được vậy thì quá tốt. Cảm ơn em."Renjun khẩn trương quay trở vào bếp trước cả khi Jeno kịp nói dứt câu, thà làm mích lòng hắn còn hơn tiếp tục sơ suất để trái tim cậu bị hắn cuốn đi vượt giới hạn. Bản thân Jeno cũng biết kể từ sau cái đêm hắn vì không khống chế nỗi cảm xúc mà tùy tiện đi sang phòng nghỉ của Renjun, Renjun vẫn đang từng ngày ra sức giữ khoảng cách với hắn trong mọi lúc, mọi nơi, bằng chứng là hắn chẳng bao giờ còn được thấy cậu vô tư đứng yên trong tầm mắt của mình quá một phút nữa. "Renjun.""Em pha nước xong rồi. Cậu chủ uống nhanh để còn đi tắm rửa thay đồ kẻo bị cô chủ thấy trong bộ dạng này thì sẽ rắc rối to.""Em di chuyển chậm lại một chút có được không? Làm tôi nhìn theo chóng cả mặt.""Em chợt nhớ mình còn việc phải làm trên sân thượng. Cậu chủ lên tắm trước được không? Cậu chủ tắm xong là em sẽ dọn thức ăn ra bàn ngay."Jeno nhận lấy cốc trà xanh từ Renjun rồi thuận thế nắm lấy tay giữ cậu đứng lại bên cạnh hắn, không cho cậu tiếp tục hấp tấp lượn quanh như thể dưới sàn nhà là nham thạch nữa, sau đấy ở ngay trước mặt Renjun nghiêm nghị uống một hơi cạn hết cốc nước trà. Renjun có thể thấy đầu Jeno ngửa cao nhưng đôi mắt hắn thì vẫn khảng khái dán chặt vào cậu, bên trong chúng thấp thoáng vẻ sầu não."Đừng chạy loanh quanh tự hành xác chính mình nữa, tôi sẽ lên lầu tắm ngay đây, em ở yên trong bếp hâm nóng thức ăn đi."Mắt Renjun khổ tâm nhìn xuống cái cốc rỗng vừa được Jeno đặt trở lại vào tay cậu, tai nghe rõ tiếng Jeno đang chậm rãi nhấc chân nặng nề bước lên lầu mà nhất thời cảm thấy quá khó hiểu. Tại sao? Hắn lấy tư cách gì dỗi hờn cậu? Đều là vì sự khởi xướng từ hắn nên hiện tại mối quan hệ giữa cả hai mới ngập tràn bí ẩn như thế này, có phải cậu rắp tâm mê hoặc hay cố chấp đeo bám gì hắn đâu, tại sao hắn không tạo điều kiện cho cậu được tránh né, được giúp hắn chôn vùi đi lầm lỗi?"Em đói không? Ra đó ăn cùng với tôi đi. Đang nghĩ gì mà đứng trơ ra như tượng vậy?""Không có gì. Cậu chủ ăn xong cứ để đấy. Em xin phép về phòng nghỉ một lát.""Thế thì đừng khóa cửa."Giá mà Renjun bước nhanh hơn, cậu đã thầm nuối tiếc cho điều đó, bởi chỉ có quyết tâm gắng gượng bước nhanh hơn, cậu mới không thể nghe thấy rõ câu đề nghị vừa rồi, mới có thể vờ như là không hay, không biết.Vì biết rồi thì sẽ không còn đủ khôn ngoan để tự giải thoát cho chính mình được nữa."Xin lỗi, nếu như những biểu hiện ở tôi làm em tưởng tôi chỉ đang đùa giỡn.""Hai hôm trước tôi có ghé gõ cửa phòng em, nhưng em không hay biết, vì vậy... tôi đã cảm thấy hơi lúng túng."Không phải là em không hay biết, Renjun nhọc nhằn nuốt xuống lời trần tình mà cậu sẽ mãi mãi giữ lại cho riêng mình, khuya hôm đó mở mắt bừng tỉnh phát hiện ra Jeno đang lén lút gõ cửa phòng của cậu, nhìn thấy bóng của hắn đổ dọc theo ánh sáng len lỏi từ hành lang, Renjun đã thầm tự nguyền rủa bản thân. Suốt nhiều tháng bị giam cầm bởi một tên nghiện ngập hễ phê pha thì liền kéo cậu ra đánh đập và cưỡng bức, lâu dần, các giác quan của Renjun đều trở nên nhanh nhạy, cậu có thể nhận thức được nguy hiểm cận kề, phân biệt được người tốt - kẻ xấu, cậu tinh ý nắm bắt được chuyện mình sẽ không bị ức hiếp ngay khi nhận ra người đang nằm bên trên là Jeno lúc ở khu nghỉ dưỡng, nhưng đồng thời, cậu cũng bị những sang chấn tâm lý từ quá khứ ám ảnh nhiều tới mức không dám ra mở cửa, không dám lên tiếng trả lời hắn, mặc dù kể từ sau chuyện ở suối nước nóng, Renjun đã luôn mong ngóng động tĩnh tiếp theo của Jeno, luôn đau đáu chờ đợi được nghe thấy hắn giải bày tình cảm dành cho cậu, kể cả khi điều đó đi ngược lại với luân thường đạo lý."Nếu cậu chủ muốn nói chuyện, chúng ta có thể gặp nhau ở bên ngoài phòng em mà.""Nhưng em hiểu chuyện tôi đang muốn nói là gì mà.""Renjun, tôi tạm thời chưa thể tìm ra cách để bộc bạch hết lòng mình với em chỉ trong một đêm ngắn. Em đừng khóa cửa, em cho tôi thêm thời gian để tâm sự nhiều hơn có được không?""Cậu chủ sẽ cho phép em nói không ư?""Sao?""Lúc em nói em có thể xem như đêm ấy chỉ là một giấc mơ, cậu chủ lại cứ khăng khăng làm rõ rằng đấy là sự thật.""Em hà cứ gì lại cứ phải tự huyễn hoặc chính mình?? Nếu tôi cũng đành lòng thuyết phục em rằng đấy chỉ là một giấc mơ thì em sẽ bớt cảm thấy dằn vặt hơn ư??""Phải! Bởi vì chỉ khi đấy là mơ, đây là mơ, thì lời đề nghị vừa rồi của cậu chủ và sự ưng thuận từ em mới không quá đáng, không phũ phàng với cô chủ và Troye! Ai trong 3 người cũng đều đối đãi với em như người thân trong gia đình, ai cũng tôn trọng, yêu thương em. Em làm sao nỡ ở sau lưng mẹ con cô chủ tiếp tay cho cậu chủ phản bội lại gia đình!"Đứng ở trước những chất vấn của Renjun, một Jeno đang còn ngà ngà say nhanh chóng rơi vào trong bế tắc, cảm thấy bị dồn ép, hắn đưa cặp mắt vẫn chưa tiêu tan hết vẻ lờ đờ của mình rời khỏi Renjun, miễn cưỡng ra sức đè nén cơn gắt gỏng, hắn giận chàng trai ở trước mặt ngang bướng xua đuổi hắn, xua đuổi người mà biết bao kẻ ngoài kia mong tiếp cận, càng giận chính hắn tự đưa mình vào tình cảnh không thể sống trung thực với lòng..."Huống hồ chi... huống hồ chi cậu chủ có bao giờ đoái hoài gì tới em vào những lúc không say đâu."... Phải đến khi bất chợt nghe thấy tiếng Renjun nấc lên nghẹn ngào, bàng hoàng chứng kiến khóe mắt cậu rơm rớm nước mắt, Jeno mới giật mình sửng sốt, nhận ra trong muộn màng rằng hóa ra chính sự hèn nhát ở hắn là lý do khiến người hắn yêu cảm thấy thiếu tin tưởng, Renjun làm sao biết được chuyện Jeno đã đem lòng tương tư cậu từ những ngày đầu cậu làm việc ở đây."Xin lỗi. Tôi... tôi sai rồi. Tôi không nghĩ cho em. Đều tại tôi, xin em đừng khóc nữa.""Cậu chủ đừng qua đây. Em sẽ ngừng khóc, miễn là cậu chủ ở yên đấy.""Renjun--""Chuyện giữa hai chúng ta là sai nên cần phải dừng lại. Cậu chủ dùng bữa xong thì cứ để nguyên đấy. Lát nữa em sẽ quay lại dọn dẹp sau."Renjun mạnh tay lau nước mắt rồi dứt khoát đi thẳng một mạch trở về phòng, chỉ dám ngồi sụp xuống giấu mặt vào hai đầu gối để được thỏa sức khóc sau khi đã nép mình trong một góc, đem bao nhiêu dũng khí cùng lý trí gom góp được suốt nãy giờ hòa tan vào hư không, lòng thầm ước chi tình yêu mình dành cho Lee Jeno cũng có thể nhẹ nhàng tan biến đi như thế, tuy trái tim cậu thuộc về hắn nhưng đầu óc cậu vẫn còn rất tỉnh táo, cậu đâu thể vì hắn say mà cho phép bản thân được cùng hắn làm sai."Cậu chủ! Cậu chủ ra ngoài đi!""Em đừng giãy giụa, vô ích thôi. Renjun, tôi nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần không bị em xua đuổi, tôi bằng lòng tự huyễn hoặc chính mình. Đây là mơ, em thấy thanh thản hơn rồi chứ?""Sao cậu chủ phải hành xử thế này? Trước đây cậu chủ đâu có thiếu kiềm chế như vậy?""Tôi không kiểm soát được nữa rồi, Renjun à, tình cảm tôi dành cho em, sai, quá sai, tôi biết chứ. Nhưng khi tôi ôm em, thật kỳ lạ, tôi chỉ muốn được ôm em hết đời mình.""Em không tin đâu! Cậu chủ dừng những hành vi ngang tàng này lại đi!""Tại sao?? Bởi vì tôi ở trước em luôn trông quá bình thản có đúng không?? Renjun. Nhìn tôi này, Renjun! Là do tôi không giỏi diễn đạt cảm xúc ra ngoài mặt thôi. Thế nên em mới tưởng tôi chưa đủ chân thành. Là do tôi luôn quá điềm nhiên trước mọi thứ, đã bao giờ tôi phải nếm trải qua cái cảm giác hết lần này tới lượt khác vụt mất thứ mình muốn có được đâu.""Phải. Chính vì thế nên em đối với cậu chủ mới càng thêm quý giá. Là cậu chủ đang ngộ nhận cảm giác không muốn bị em chối từ thành tình yêu.""Không. Chỉ cần em cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh cho em hiểu!""Renjun, em từ nay không khóa cửa phòng nữa, không trốn tránh tôi nữa có được không?""Renjun, em muốn xem tôi là thế nào cũng được. Nếu tôi thành giấc mơ, nếu chuyện xem tôi là mơ giúp em bớt lo ngại về hiện thực! Thì hãy cứ để tôi cùng mớ cảm xúc nghiệt ngã này là mơ đi, một giấc mơ hoàn toàn xa rời thực tại, một giấc mơ sẽ không ảnh hưởng gì tới bất cứ ai!""Miễn là trong những giấc mơ ấy, em không cự tuyệt tôi, em chứa chấp tôi, cho tôi sống thật với chính mình.""Tôi cần em. Tôi sợ lắm. Tôi đang mỗi lúc một trở nên giả tạo hơn. Nếu ngay đến cả đoạn tình cảm này cũng bị tôi chối bỏ, tôi rất sợ mình sẽ thực sự đánh mất đi bản thân.""Nhưng như thế đâu có nghĩa là cậu chủ được tùy tiện đòi hỏi em phải đáp ứng, phải giúp cậu chủ che giấu... Cậu chủ đang lợi dụng tình cảm của em...""Tôi có thật lòng yêu em mà. Sao em không nhận ra? Lần đó, cái hôm em đồng ý đi chơi với nữ giáo viên kia, tôi đã lấy Troye ra làm cớ để gọi em trở về."Renjun trong vô thức buông xuôi đôi bàn tay đang ra sức ngăn không cho Jeno ôm lấy cậu. Lần đó, cái lần mà Jeno vừa ấm ức gợi nhắc cậu nhớ tới, là một trong những lần Renjun thử tập tành hẹn hò người khác giới. Vợ của Jeno không biết về xu hướng tình dục của Renjun, vậy nên chị ấy đã hồ hởi giới thiệu cậu với em gái của một người bạn, rồi nhân dịp bạn bè Jeno ghé nhà chơi, có thể phụ chăm Troye, chị ấy đã động viên Renjun thử ra ngoài một hôm với nữ giáo viên kia. Buổi hẹn hò diễn ra khá suôn sẻ, cho tới lúc Jeno gọi điện thoại thông báo về chuyện bạn bè hắn ra về sớm hơn dự kiến và Troye ở nhà đang quấy khóc đòi Renjun.Giờ khi ngẫm lại ngày hôm đó, Renjun mới sực nhớ ra cậu đã cảm thấy vui mừng biết nhường nào lúc nhận được cuộc gọi từ Jeno, bởi vì cậu muốn được về chơi với Troye và ở gần nơi có hắn hơn là tự gượng ép chính mình đi bên cạnh một người mình chỉ có thể xem là bạn."Hóa ra... Em còn tưởng... Nhưng trông cậu chủ..."Tầm mắt Renjun lạc đi khi chủ nhân của chúng bần thần tìm cách chắp vá những câu từ rời rạc thuộc về một sự thật mà vào thời điểm hiện tại cậu không biết mình nên đón nhận nó bằng loại cảm xúc gì, Jeno đã từ bao giờ vòng tay ôm trọn cậu vào lòng và giữ lấy Renjun bằng thứ sức mạnh nhuốm đậm khát khao hòa nhập, hệt như lực ôm của hắn vào khoảnh khắc cùng đưa cậu tiến đến đoạn kết cao trào của đêm ái ân nồng cháy đó. Không còn biết nói gì thêm nữa, khuôn mặt Jeno vùi sâu vào vai Renjun trong câm lặng, trong nỗ lực dùng hành động để diễn đạt cho Renjun hiểu thấu tình cảnh trái ngang mà hắn đang phải một mình đương đầu."Tôi là một thằng khốn nạn, tôi biết chứ. Đã vô số lần tôi muốn thú nhận với vợ mình sự thật, về chuyện tôi là người đồng tính, về chuyện tôi chưa bao giờ thực sự muốn gần gũi với cô ấy như một cặp vợ chồng đúng nghĩa.""Em hiểu cảm giác ấy mà phải không Renjun? Cảm giác khiên cưỡng đóng giả một ai khác thay vì là chính mình."Renjun khẽ gật đầu trên vai của Jeno, hai mắt cậu khép chặt để ngăn dòng hồi tưởng. Cậu đương nhiên hiểu được cái cảm giác gồng mình lên bắt chước theo ông cha, theo bạn bè, hành xử như thể mình hoàn toàn không bị hấp dẫn bởi một người cùng giới. Cũng chính vì những đè nén khắc khoải từng giây trong mong muốn được giải thoát ấy nên ngay khi khăn gói đến thành phố sống tự lập, Renjun liền bị cám dỗ bởi những lời hứa hẹn của tên gian manh lừa đảo kia, về một bến bờ tự do nơi cậu không còn phải lo trở thành kẻ lập dị bị xã hội cách ly và kì thị nữa."Renjun?""Có. Em... em hiểu nỗi khổ tâm của cậu chủ..."Thế nên kể từ đêm hôm đó, Renjun ngừng việc khóa cửa phòng, để cứ thỉnh thoảng trong giấc ngủ chập chờn không sâu, không cô độc, Jeno sẽ xuất hiện cùng mộng mị hư ảo, triền miên cuốn lấy cậu qua nhiều giờ đồng hồ, mười ngón tay đan cài, đùi ép sát, hông linh hoạt đẩy đưa, mềm cứng cùng buộc chặt."Ưm... Cậu chủ Lee... Cậu chủ...""Sao vậy? Tôi ấn mạnh tay quá làm em ngộp thở hả?"Renjun mím môi trào nước mắt, tuy điểm mẫn cảm nhất nơi hậu huyệt sướng rên sau mỗi lần ma sát nhưng chân cậu đã bắt đầu thấy mỏi nhừ và mông cũng đang dần ê ẩm do bị nhấn quá lâu xuống giường.Có những đêm giấc mơ ngự trị đầy kịch tính và mãnh liệt, làm ướt thật nhiều mảng chăn gối, làm Renjun thấy toàn thân rã rời. Renjun không ngại phải kìm nén những tiếng rên, những chuyển động, nhưng Renjun rất ngại cái cảm giác tan chảy ra trước thứ khoái cảm khiến mi mắt trĩu nặng trong khi nhận thức vẫn đang gắng gượng níu giữ sự đề phòng, cảnh giác chôn vùi tầm nhìn nơi khe cửa, lo sợ việc làm lén lút và dữ dội ở trong này rồi sẽ bị phơi bày.Lại cũng có những đêm, giấc mơ khiến cậu phải vùng vẫy, phải xoay trở liên tục, khiến Renjun không còn cách đối phó nào khác ngoài giả bệnh để sự hiện diện của những chiếc áo cổ cao cùng với quần thun dài vào ngay ngày hôm sau không trở nên kỳ quặc, và rồi giữa những lần vừa thận trọng che đậy đi chỗ hở trên cơ thể nhằm giấu giếm mấy dấu hôn, mấy vết bầm - vừa lắp bắp vặn tìm câu hồi đáp cho những lời hỏi thăm chứa chan sự quan tâm không vụ lợi từ cô chủ, Renjun lại nhọc nhằn lặp đi lặp lại hàng chục lần câu xin lỗi không thành tiếng, mắt kín đáo kiếm tìm sự trợ giúp từ cậu chủ, từ vị cố vấn ẩm thực vẫn sáng chiều chăm chỉ quanh quẩn trong căn bếp lớn hoặc trong phòng làm việc, say sưa nghiền ngẫm mớ công thức chế biến, mớ nguyên vật liệu luôn được bổ sung đều đặn 3 buổi 1 ngày hòng bắt kịp tốc độ sáng tạo của người đầu bếp tài năng."Lại đây. Ăn hết bát súp này đi. Giải cảm đấy."Renjun khép nép ngồi vào vị trí được Jeno chỉ định, ngoan ngoãn thưởng thức món ăn được Jeno đề xuất. Người tạo giấc mơ, cái tên mà cậu dùng để nhắc về hắn với chính lương tâm mình, luôn ở trước mặt vợ con của hắn đối đãi với Renjun bằng thái độ y hệt như trước nay, vừa đủ thờ ơ để trông không thân thiết, vừa đủ ôn hòa để trông không khiếm nhã, như thể hắn không phải gã đàn ông sẽ nửa đêm khẽ khàng bước vào trong phòng cậu, đắp chung chăn với cậu, hít vào thật sâu hương tóc cậu, và dịu dàng ôm lấy cậu từ phía sau mà trầm giọng bày tỏ rằng hắn muốn ở bên cậu lâu hơn vài tiếng ngắn ngủi này, muốn hôn lên gò má cậu khi ánh nắng phủ lên nó lớp phấn hồng, thứ sắc màu căng tràn nhựa sống, và rằng hắn phát hiện ra rồi nhé, hành động mờ ám của Renjun vào trưa nay, lúc cậu len lén đứng nép mình bên cửa sổ hành lang, âm thầm nhìn ngắm hắn bằng ánh mắt rạo rực niềm hi vọng, thứ kỳ vọng mòn mỏi và xa vời vào một tương lai nơi Renjun có thể sở hữu cho riêng cậu một mái ấm nho nhỏ, một mái ấm vừa đủ kiên cố và an toàn để che chở cho cả cậu và người đàn ông mà cậu đang mỗi ngày một sâu đậm yêu thương, người đàn ông đang ngồi trên những bậc thềm trước vườn hoa, dưới mái hiên nhà, suy tư hút thuốc, tay áo xắn cao, dung mạo anh tuấn, phong thái trầm ngâm vô cùng cuốn hút và bí ẩn."Tôi đã nén cười đấy, khi bỗng phát giác thấy bóng dáng của em...""Cậu chủ biết em đâu có thực sự bị cảm, còn tốn công nấu súp làm gì?""Là tôi viện cớ để em có thể thử qua món súp mới của mình thôi. Tôi đã nghĩ ra nó trong lúc thấy nhớ em.""Tôi cũng nhớ về em mỗi khi nếm thấy vị ngọt.""Còn em, Renjun, có cái gì gợi em nhớ đến tôi không?""Em nghĩ là có...""Hương hoa mận.""Dòng nước ấm.""Đôi mắt biết cười của Troye.""Nhiều thế sao?""Không nhiều lắm đâu..."Tất thảy những thứ tồn tại trong ngôi nhà này đều gợi em nhớ tới cậu chủ.Tất thảy, bao gồm cả cô chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip