" Oắt con!! Mày muốn chết đúng không?"
"Quy định ở đây là người nào việc đấy. Cậu ta là phục vụ, không phải trai bao! !"
"Tao thích đấy thì sao? Cũng chỉ là một thằng con trai, được mắt tao thì tao chọn. Có liên quan đến mày à? Mày là thằng nào?"
Tay cười khẩy nhìn tên đang run cầm cập đứng bên cạnh gã, vẫn rất thoải mái lên tiếng
"Mày nói cho nó nghe xem, tao là ai?"
Tên đứng bên cạnh sợ hãi đến mức nói năng chẳng còn rõ ràng
" Là...là Tay Tawan , cánh....cánh tay trái của Hắc Long đấy!"
Khi nghe người đối diện mình là Tay Tawan , lão lập tức sợ đến toát mồ hôi, ríu rít tự giác quy rạp xuống khẩn cầu
"Bọn em xin lỗi, xin lỗi vì đã đụng đến người của anh. Mong anh tha mạng! Mong anh tha mạng"
Tay Tawan quay mặt sang ra hiệu cho đàn em giải quyết vụ việc ở đây sau đó nhanh chóng đưa cậu ra xe. Cậu bé đưa tay giữ lấy chiếc áo sơ bị đứt mất hàng cúc kia. Đôi mắt long lanh ướt đẫm bởi dòng nước mắt. Cậu ra vẻ cự tuyệt, muốn bước lại vào trong quán bar thì anh liền nắm chặt lấy cánh tay kia, lên tiếng hỏi
" Đi đâu vậy?"
" Tôi chưa hết giờ làm việc, không thể tự ý rời khỏi. Cám ơn anh đã giúp đỡ, tôi...sẽ trả ơn anh sau"
Nói rồi cậu nhanh chóng bước vào trong. Tay thấy cậu thất thần bước vào quán liền sải bước đến bắt lấy cổ tay thon gầy, kéo vào xe riêng của mình. Bất ngờ bị kéo đi, cậu liền vùng vẫy, nháo loạn
" Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống! Anh đưa tôi đi đâu?"
" Tôi cho em nghỉ hôm nay. Yên tâm mà về nhà đi."
Anh cởi bỏ chiếc áo vest của mình để khoác cho cậu. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong không che được thân hình cường tráng kia. Khuôn ngực rắn chắc thấp thoáng ẩn hiện tron lớp áo. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình anh liền bật cười. Cậu bị nụ cười kia làm giật mình liền quay mặt đi, bắt đầu im lặng không nói thêm tiếng nào. Vừa lái xe, anh vừa quay sang hỏi
" Em tên gì?"
" New Thitipoom !"
Tay Tawan sau khi nghe tên xong cũng bắt đầu tập trung lái xe, không hỏi thêm gì nữa. Đỗ xe trước một con đường nhỏ, cậu chậm rãi bước xuống . Tựa lưng vào xe, anh mải mê nhìn cậu khiến đôi má kia khẽ ửng hồng. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên
" Cám ơn anh vì chuyện lúc nãy!"
Tay khi nghe xong chỉ cười cười
" Không có gì. Vào nhà nghỉ đi!"
Nói rồi, anh tiêu soái bước vào xe và rời đi. New ngây ngốc nhìn theo. Một chút ấm áp len lỏi trong tim. Chợt cậu nhận ra rằng chiếc áo vest của anh vẫn còn khoác trên người mình liền quay mắt nhìn theo chiếc xe kia. Nó đã mất dần trong màn đêm đen mịt. Thôi thì có gì ngày mai trả sau! Thân ảnh nhỏ nhắn kia chậm rãi bước vào nhà với nụ cười ẩn hiện trên môi.
------------
Krist mệt mỏi tỉnh lại. Cả người đau buốt không cử động được. Đôi mắt trong veo dần dần mở ra tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Cánh cửa bật mở, vẫn là quản gia Tha chậm rãi bước vào với khay cháo trên tay. Nhìn hành động kia tim cậu bỗng nhói lên một nhịp. Sau bao nhiêu năm, cậu cũng cảm nhận được yêu thương thật sự. Người đàn ông này quan tâm lo lắng cho cậu giống như người thân vậy. Điều đó làm cậu nhớ đến mẹ. Năm xưa, mỗi khi cậu bệnh, mẹ đều thức trắng, bên cạnh cậu cả đêm. Bây giờ, mỗi khi bệnh hoặc bị thương, cậu đều phải tự lo cho bản thân mình. Không còn hình ảnh mẹ ngồi bên cạnh lấy cháo và thuốc cho cậu nữa. Trong phút chốc, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng. Cậu vội quay mặt đi để ông không thấy được bộ dạng yếu đuối kia. Krist khó khăn nhận lấy tô cháo từ ông, thấy vậy, ông liền cất tiếng nói
" Thôi, người còn đau, để ta đút cho!"
Cậu vẫn im lặng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không nói gì. Đôi môi kia khó khăn mở ra do vết thương hắn gây ra hôm qua mà nhận lấy từng thìa cháo từ ông. Ăn xong, ông ân cần lấy tuýp thuốc bôi nhẹ lên vết thương trên đôi môi hồng nhuận kia. Ông lúc đầu cũng hơi bất ngờ về sự lạnh lùng của cậu. Từ khi gặp cậu đến nay, ngoài lúc ông hỏi tên cậu thì dường như ông chưa hề nghe thêm một tiếng nói nào cả. Mà thằng nhóc này vẫn chưa vỡ giọng sao? Giọng cứ nhẹ tênh ấy. Bỗng chốc, ông lại muốn nghe giọng nói kia, muốn nghe một lời cám ơn từ chàng trai lạnh lùng này nhưng chắc hẳn sẽ không được như ý muốn đâu. Ông đang thu dọn mọi thứ và chuẩn bị bước ra ngoài thì cậu lại nhẹ nhàng nói
" Cám...... ơn!"
Câu nói kia phát ra khiến ông vui mừng mà mỉm cười. Cười hiền, ông đáp
" Không có gì! Mà này..." Ông lo lắng nói " Cháu đừng có ý định bỏ trốn nữa. Không trốn thoát được đâu!" Nói rồi, ông chậm rãi bước ra khỏi phòng
Krist ở lại thầm cười nhạt. Không trốn được cũng phải trốn. Cậu không thể để tên ác ma kia vũ nhục mình thêm một lần nào nữa. Đưa tay lên môi, hình ảnh hắn hôn cậu tối qua lại ùa về giày vò tâm trí cậu. Krist trong lòng thầm gầm lên một tiếng : Tôi hận anh!
Trùm chiếc mũ, cậu quan sát phía dưới căn biệt thự không hề có ai liền nhanh chóng mở cửa sổ. Nhưng cánh cửa sổ chưa kịp mở thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên làm cho cậu cơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Quay lại thì đó không ai khác, chính là hắn - Singto Prachaya !
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại xong thêm một chap rùi
Byeee~~
Fic gốc: Em là của riêng tôi ( NhânDuy) - NauCon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip