Trans Shorfic There S A Demon In My Home And It S Here To Stay Ryeji Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ryujin trở lại lớp vào ngày hôm sau.

"Con mèo của cậu thế nào?" Chaeryeong thì thầm.

"Ừm," Yeji thì thầm đáp lại, "nó đã chạy mất rồi."

"Ôi không." Chaeryeong có vẻ thông cảm. "Tớ biết cậu thực sự thích nó. Cậu nghĩ rằng nó sẽ trở lại như lần trước? "

Tớ hy vọng là không, Yeji nghĩ. "Có thể," cô nói một cách mơ hồ. "Tớ cũng mong là như vậy."

Giáo sư Kim đang nhìn cả hai một cách kỳ lạ, vì vậy Yeji cố gắng chuyển hướng tập trung của mình vào lý thuyết câu thần chú phòng thủ mà cô ấy đang viết trên bảng, nhưng tâm trí của cô mãi nghĩ đến việc mà Chaeryeong đã nói. Đôi mắt cô hướng về nơi Ryujin đang ngồi, nghĩ về cách cô ấy đã đột ngột biến đổi ngay trên người mình vào ngày hôm trước, đè lên người cô một cách nặng nề, đôi mắt mở to chỉ cách cô vài inch—

"Yeji, phía bên kia có gì thú vị sao?" Giọng của giáo sư Kim cắt ngang sự hồi tưởng của cô.

"Không, Giáo sư," Yeji nói nhanh, cảm thấy má mình nóng lên khi mọi người trong phòng quay lại nhìn cô.

"Hmm." Giáo sư Kim nhìn cô. "Cô hy vọng em đã lắng nghe, bởi vì chúng ta sẽ bắt đầu đấu tay đôi."

Yeji nuốt nước bọt một cách lo lắng, quay sang Chaeryeong, nhưng đôi mắt sắc bén của Giáo sư Kim bắt kịp chuyển động và mắt cô ấy lóe lên. "À — mọi người, hãy bắt cặp với một người khác chứ không phải người ngồi bên cạnh mình."

"Ồ không," Yeji nói nhỏ.

"Đó là câu thần chú đánh lạc hướng," Chaeryeong lẩm bẩm với cô, giữ giọng thấp. "Sau khi đối thủ của cậu sử dụng câu thần chú của họ, hãy búng cổ tay của cậu theo hình số tám, đẩy lòng bàn tay của cậu ra và nói các từ trên bảng."

"Sau khi họ sử dụng thần chú," Yeji lo lắng lặp lại. "Hình số 8. Giơ tay ra. Nói câu thần chú. Được rồi."

"Và cậu sẽ chết nếu cậu ngừng mơ mộng trong lớp học hả? Cậu biết rằng giáo sư Kim luôn thực sự giỏi trong việc nhận biết những điều này."

"Chia thành từng cặp, mọi người," Giáo sư Kim lớn tiếng nhắc nhở họ từ phía trước lớp học. Lớp học đầy tiếng huyên náo xung quanh họ; những người khác đã chọn đối tác đấu tay đôi của họ. Yeji nhìn xung quanh, hơi hoảng sợ, tìm kiếm một người mà cô ấy sẽ không hoàn toàn xấu hổ khi đứng trước mặt, một người có thể dễ dãi với cô hoặc người cũng không hiểu rõ về các phép thuật chiến đấu. Nhưng tất cả mọi người đều đã được ghép nối với ai đó hoặc đang đi theo hướng của đối tác dự định của họ.

"Này, Chaeryeong." Là Jisu. Yeji quay lại để nhìn cô ấy, nhưng Jisu không để ý đến cô; mắt cô ấy hướng về Chaeryeong, và cô ấy đang mỉm cười. "Muốn trở thành đối tác không?"

"Đối tác?" Chaeryeong nói, trông có vẻ ngạc nhiên. "Tớ — ừm — Yeji cũng không có đồng đội!"

Nụ cười của Jisu hơi chùn lại. "Ồ! Ừ ... Tớ đoán là cô ấy không."

Yeji nhìn vào giữa họ, rồi đạp lên chân Chaeryeong. "Cô ấy rất muốn được làm đối tác với cậu," cô nói một cách rạng rỡ, phớt lờ tiếng rít đau đớn của Chaeryeong.

Nụ cười của Jisu trở lại, đầy rạng rỡ. Yeji thực tế có thể cảm thấy Chaeryeong đang tan chảy xuống đất bên cạnh cô. "Được thôi."

Khi họ di chuyển đến một góc phòng, Jisu liếc nhìn Yeji qua vai cô ấy. "Ryujin cũng không có đồng đội."

Yeji không ngạc nhiên. Ryujin thường là một trong những người cuối cùng trong lớp tìm được đồng đội nếu họ không được phép bắt cặp với bạn cùng ghế (điều mà giáo sư Kim thường rất vui khi làm); Yeji đoán nó có liên quan gì đó đến việc Ryujin được cho là một trong những người xuất sắc nhất trong khối do khả năng suy nghĩ và phản ứng nhanh của cô ấy, cũng như khả năng phân biệt đúng câu thần chú cho bất kỳ tình huống nào ngay cả khi đang trong trận chiến. 

Đó là điều mà Yeji luôn âm thầm ngưỡng mộ cô ấy, vì đó là thứ mà cô luôn phải nỗ lực; họ đã học rất nhiều phép thuật, phòng thủ và tấn công, đến nỗi cô khó có thể tìm ra đúng phép khi có ai đó đối diện ném phép thuật vào. Chỉ là cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với bất kỳ ai.

Đúng như lời của Jisu, Ryujin đang đứng một mình giữa đám đông các bạn cùng lớp đứng theo cặp mà họ đã chọn. Yeji nhìn nhanh xung quanh; Đáng tiếc, cô chần chừ lâu quá, những người khác đều bị ghép đôi.

"Này," cô nói, hơi miễn cưỡng. "Ryujin."

Ryujin quay lại, nhướng mày. "Cậu muốn bắt cặp với tớ?" Cô ấy nói, giọng nói đầy hoài nghi.

Yeji không thể không trợn mắt. "Cậu thực sự nghĩ rằng cậu là lựa chọn tốt nhất, phải không?"

"Không." Ryujin đảo mắt lại ngay. "Chỉ là chúng ta - không sao cả."

"Chúng ta là những người duy nhất còn lại mà không có đối tác", Yeji chỉ ra. "Nếu không thì tớ đã không hỏi."

"Tớ đã nói là đừng bận tâm." Ryujin quay gót và đi đến một chỗ trống trong lớp.

Yeji thở dài. Điều này sẽ khó hơn cô ấy nghĩ.

Ryujin đã làm chệch hướng câu thầu chú của cô một cách hoàn hảo, tất nhiên rồi.

"Lượt của cậu." Ryujin tạo câu thần chú tương tự tới cô, tay cô ấy di chuyển nhanh hơn Yeji có thể chớp mắt. Theo bản năng, Yeji né sang một bên, và phép thuật bay sau lưng cô. Nó đập thẳng vào lưng một học sinh, và anh ta khuỵu xuống, cười khúc khích không kiểm soát được.

Oops. Yeji quay lại, giả vờ như không biết gì. Ryujin đang nhìn cô một cái nhìn không mấy ấn tượng. "Cậu phải làm chệch hướng câu thần chú, không né tránh nó."

"Đúng. Rõ ràng là như vậy." Yeji cố gắng nhớ lại những gì Chaeryeong đã nói với cô. Hình số 8, giơ lòng bàn tay? Cô đang có một khoảng thời gian khó khăn để cố gắng nhớ từng chữ của câu thần chú. Ngay sau đó, câu thần chú của Ryujin lao về phía cô trong một vệt mờ màu lục lam. Yeji vẫy tay thành một hình số 8 kỳ lạ, lẩm bẩm điều gì đó mà cô hy vọng đó là những từ của câu thần chú làm lệch hướng.

Câu thần chú đánh thẳng vào bụng cô, gần như khiến cô gục ngã bằng lực của nó. Yeji thở hổn hển, ngã xuống sàn, gần như nghẹn lại vì cười, một tay bất lực ấn vào lưng cô - cho đến khi, một cách nhân từ, Ryujin dập tắt tiếng cười khúc khích của cô bằng phép đảo ngược. Yeji khuỵu tay và đầu gối trong giây lát, cố gắng lấy lại hơi thở, sợ hãi vẻ tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt đối phương.

"Lại đây." Yeji nhìn lên một cách thận trọng khi nghe thấy giọng nói của Ryujin, chớp mắt trước bàn tay đang chìa về phía cô.

Cô đặt tay mình vào tay Ryujin, từ từ, và Ryujin bắt đầu kéo cô lên. "Ờm cảm ơn?" cô nói một cách bối rối, bắt gặp ánh mắt của Ryujin.

Có gì đó thoáng qua ở đó, như thể bản thân Ryujin vừa nhận ra mình đang làm gì. Cô ấy đột ngột buông ra, và Yeji ngã ngửa ra sau. "Này!"

"Đoán là chúng ta phải tập lại câu thần chú," Ryujin ném một câu rồi quay người và trở lại vị trí của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip