Huu Han Tuan Hoan Dnhp 37 Phien Ngoai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nắm trong tay chiếc gương nhỏ.

Trước học kỳ, cậu nhận được một mặt gương hai chiều của cha đỡ đầu. Kỳ nghỉ thời điểm, cậu liền đối với mặt gương kêu hai câu, cứ việc nhiều lần đều hy vọng thất bại, nhưng mỗi lần cậu đều sẽ dùng run rẩy thanh âm kêu một câu: Sirius · Black.

Tổng hy vọng kỳ tích có thể phát sinh.

“Sirius · Black.” Harry nhìn chằm chằm trong tay mặt gương, giống như thường ngày kêu tên cha nuôi.

Hơi thở phả ra đọng lại thành sương mỏng trên mặt gương bị Harry duỗi tay lau đi, nhưng là cũng giống như thường ngày Harry chỉ từ trong gương thấy được đôi mắt của mình.

Nhiều lần đều hy vọng rồi lại thất vọng cảm giác cũng không dễ chịu.

Harry thở dài, chịu đựng xúc động muốn đem gương này ném vỡ, chậm rãi đem nó đặt trên bàn.

“Con hình như nghe thấy âm thanh gì đó.” Trong gương loáng thoáng truyền đến một câu.

Harry sửng sốt một chút, cậu lập tức nắm chặt gọng kính, ngón tay run rẩy thiếu chút đem gương ném tới trên mặt đất, cậu lật qua gương, trừng lớn đôi mắt nhìn mặt kính.

Trong gương có một đôi mắt tím, đôi mắt kia chớp chớp, tựa hồ thực kinh ngạc khi từ trong gương thấy được một khuôn mặt khác —— Harry mặt.

Sau đó trong gương hình ảnh quơ quơ, bên kia chủ nhân ở điều chỉnh tư thế gương.

Harry rốt cuộc thấy rõ trong gương người kia cả khuôn mặt, là một cô bé, trông khoảnh chừng 11-12 tuổi, với một đôi mắt màu tím, có mái tóc đen dài ngang vai, đang lườm đôi mắt nhìn chính mình.

Harry nhìn gương mặt này, có nói không nên lời quen thuộc cảm, giống như đã nhìn thấy ở đâu.

“Anh là ai?” Cô bé kia kinh ngạc mà nói, âm thanh của cô bé có chút cao, bởi vì kinh ngạc, cao đến có chút chói tai, “Đây là đồ của ba em —— anh vì cái gì ở bên trong?”

Harry cảm thấy chính mình kinh ngạc thời gian rất lâu mới tìm về chính mình thanh âm, cậu nghe được chính mình thanh âm đang run rẩy: “Ngạch, đây là gương hai mặt, anh có một mặt.”

“Một khác mặt là cái này sao?” Bé gái thực cảm thấy hứng thú truy vấn.

“Không phải…… một mặt khác của anh, đã…… Tìm không thấy.” Harry thanh âm trầm thấp xuống dưới, “Anh cũng không biết vì sao gương của em với gương của anh lại kết nối với nhau. Này vốn là lấy gương hai bên tiến hành liên hệ đồ vật.”

“Tựa như điện thoại giống nhau.” Bé gái tò mò hỏi.

“Đúng vậy, tựa như điện thoại…… Em biết điện thoại?” Lần này đổi Harry kinh ngạc, “Anh cho rằng em là phù thủy chứ, không, anh cho rằng phù thủy là không biết Muggle đồ vật gì đó.”

“Em chính là phù thủy a.” Cô bé cười tủm tỉm mà nói, “Nhưng mà mẹ em  đối Muggle đồ vật thực hiểu biết, nhà của bọn em còn có căn hộ là ở khu Muggle.”

“Anh cũng ở tại khu Muggle.” Harry nhịn không được gãi gãi chính mình đầu tóc, “Nhưng anh cũng là một phù thủy.”

Bé gái cười khanh khách vài tiếng: “Anh tên là gì a, em kêu Harriet · Potter.”

Dòng họ này làm Harry trong lòng lộp bộp nhảy một chút, nhưng hắn nghĩ đến hắn đã không có bất luận cái gì họ hàng thân nhân, mới miễn cưỡng xả ra một cái cười tới: “Anh kêu Harry · Potter.”

Harriet lông mày cao cao giơ lên tới, cô vui sướng mà nói: “Em phát hiện anh cùng ba em lớn lên rất giống, ngô, lớn lên quá giống. Vừa mới nhìn thấy anh, em tưởng ba tuổi trẻ thời điểm bức họa đâu, nhưng mà đôi mắt không giống nhau. Chúng ta đều họ Potter, có thể chúng ta là hoi habgf thân thích đó.”

“Anh không có người thân.” Harry hạ một chút khóe miệng, cậu rũ rũ đầu, thoạt nhìn thực mất mát.

“Thực xin lỗi.” Harriet thanh âm cũng đè thấp, áy náy mà nói.

Harry thực mau điều chỉnh chính mình cảm xúc, cậu tận lực làm chính mình thoạt nhìn cao hứng: “Đừng nói này đó, em là năm nhất sao? Hogwart năm nhất?”

“À.” Harriet do dự một chút, “Trên thực tế, em vừa mới thu được Hogwart thư thông báo trúng tuyển…… Anh thoạt nhìn không phải năm nhất.”

“Anh ở khai giảng tới liền là học sinh năm thứ sáu .” Harry cười cười, “Anh là Gryffindor,  em nghĩ muốn tiến vào nhà nào.”

Harriet bĩu bĩu môi, không mấy vui vẻ mà nói: “Ba em là Gryffindor, mẹ là Ravenclaw, nhưng em muốn vào Hufflepuff —— nghe nói cái kia học viện quá đến tương đối nhẹ nhàng.”

Harry nghẹn lại cười, cậu chưa từng nghe qua như vậy lý do: “Em có thể ở thời điểm phân nhà nghe một chút mũ phân loại kiến nghị, nó sẽ đem em phân đến nhà thích hợp.”

“Chỉ mong vậy.” Harriet lười biếng mà nói, cô bé tựa hồ đối với phân đến nhà nào cũng chưa cái gì yêu cầu, cô đổi cái tư thế cầm gương, lại hỏi, “Anh đánh Quidditch sao?”

Harry khóe miệng nhịn không được giơ giơ lên, cậu có chút kiêu ngạo mà nói: “Anh là Gryffindor Quidditch đội trưởng, là tầm thủ.”

“Trời ạ.”  Đôi mắt cô bé tựa hồ đều ở sáng lên, “Quá đỉnh! Em yêu thích tầm thủ nhất, bọn họ đều quá tuyệt vời. Em ở nhập học lúc sau có thể đi xem anh đánh Quidditch sao? Anh có thể mang em cùng chơi sao?”

“Quidditch thi đấu mỗi người đều có thể xem.” Harry tạm dừng một chút, “Nếu mang em chơi, em tốt nhất là học sinh Gryffindor, như vậy anh mới có lý do.”

“Quá tàn nhẫn.” Harriet lẩm bẩm một câu, “Liền tính ta ở khác nhà, chúng ta tốt xấu cũng cùng học một trường, cũng là có đồng học tình nghĩa sao.”

“Cái này lý do không có biện pháp thuyết phục người khác.” Harry nhún nhún vai, cố ý nói.

“Hừ.” Harriet phiết quá đầu, cái này làm cho cô chu lên tới miệng càng rõ ràng.

Đột nhiên cô bé dừng một chút, quay sau nhìn nhìn, lại quay đầu lại, đối với Harry nói: "Mẹ em gõ cửa, bà ấy gọi em.”

“Kia, hẹn gặp lại.” Harry có chút mất mát.

“Hẹn gặp lại.” Nói, trong gương người liền biến mất. Harry lại một lần thấy được chính mình mặt.

Cậu đem gương để lại trên bàn, nhìn trần nhà, phát khởi ngốc tới.

*

“Harry, Harry?” Harry nghe được tựa hồ có người ở kêu cậu, “Harry · Potter?”

Kỳ nghỉ thời điểm, cậu rất ít nghe được có người kêu tên của cậu, cái này làm cho cậu  trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng cậu lập tức ý thức được là âm thành truyền đến từ gương hai mặt.

Cậu đem gương cầm lên, thấy được trong gương—— Harriet · Potter.

“Harriet · Potter.” Harry đáp lại một câu.

“Anh trực tiếp kêu em Harriet là tốt rồi, kêu tên đầy đủ rất phiền toái, chỉ kêu Potter sẽ phân không rõ em với anh.” Harriet le lưỡi, “Em thiếu chút nữa cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh, rốt cuộc này gương không thể hiểu được.”

“Được rồi, Harriet.” Harry kêu tên cô bé một tiếng. “Anh còn nghĩ, nếu em không xuất hiện làm sao bây giờ, em là người thú vị như vậy.”

Harriet cười tủm tỉm mà nói, “Cùng anh nói chuyện phiếm cũng thực vui vẻ.”

Không có nữ sinh như vậy đối Harry nói chuyện qua, cậu trong nháy mắt cảm thấy có chút ngượng ngùng, thẹn thùng cười một chút, méo mó đầu, moi moi chính mình trán đầu tóc.

“Anh—— anh nơi này có vết sẹo?” Harriet đột nhiên dừng lại, cô dùng sức nhìn chằm chằm Harry trán —có một vết thẹo hình tia chớp, “Anh là cái kia, hm…… À, ‘ đứa trẻ còn sống sót’?”

Harry phản xạ có điều kiện mà che một chút cái trán.

“Nga, thực xin lỗi.” Harriet áy náy mà nói, “Em chỉ là nghe nói qua, cho nên có chút tò mò.”

“Không quan hệ.” Harry nhún nhún vai, “Anh bị nhìn quen rồi.” Cậu có chút tự giễu mà nói.

“Mẹ em nói với em, nếu gặp người này, không cần nhìn chằm chằm vào trán người ta, như vậy không lễ phép. Bọn họ cũng không thường thường nhắc tới tới.” Harriet ngữ khí mềm nhẹ nói, “Nhưng mà, nói thật, tên của anh em đều không có nhớ kỹ, chỉ nhớ rõ danh hiệu —— à, không nên nói danh hiệu, anh nhất định không thích.”

Harry tiếp nhận rồi Harriet xin lỗi.

Nhìn cô được phân đến nhà nào đều không thế nào để bụng, đại khái cái gọi là “Chúa cứu thế” cũng sẽ không bị cô vẫn luôn nhớ thương.

Huống chi bọn họ kém năm tuổi, Harry · Potter khả năng đã không phải bọn họ cái kia tuổi thường thường nhắc tới tới người —— hy vọng năm nay sở hữu năm nhất đều đối anh thiếu một chút hứng thú.

Bọn họ đề tài thực mau từ nơi này dời đi rồi.

Giống sở hữu sắp bước vào Hogwart tân sinh giống nhau, Harriet có một bụng nghi vấn muốn thỉnh giáo Harry, bao gồm trường học hứng thú tiểu tổ có cái gì, trường học thang lầu là bộ dáng gì, trường học cơm ăn ngon sao, trường học bồn cầu đủ dùng sao……

Bọn họ toàn bộ nghỉ hè đều nói chuyện.

Harry đã biết Harriet lúc mấy tuổi ma lực bạo động, biết cô bé hôm nay lại bị mẹ thuyết giáo, ba giúp cô đánh yểm trợ mới tránh được một kiếp —— cô bé đó chính là một cô gái được yêu chiều mà lớn lên, sở hữu ý tưởng đều thật đơn thuần, cái này làm cho Harry thực hâm mộ.

Mà Harriet đã biết Dusley một nhà —— này không phải cái gì vui sướng hồi ức, nhưng khi nhìn cô bé lòng đầy căm phẫn bộ dáng làm Harry cảm thấy thực ấm áp.

Harry kỳ nghỉ vẫn luôn là khô cằn, thậm chí là chán ghét, nhưng là trong gương Harriet, cho cậu một cái cười lý do.

Cách ngày tựu trường ngày càng gần.

Harry gần đây cùng Dumbledore đi mời một vị giáo sư tên Horace · Slughorn quay lại Hogwart nhận chức, liền vẫn luôn ngốc tại hang sóc.

Hermione cũng ở tại nơi này.

Weasley gia luôn luôn náo nhiệt, này ở Harry kỳ nghỉ cuối cùng thêm một ít sắc thái, nhưng cậu vẫn cứ ở cùng Harriet liên hệ. Hơn nữa cậu thật cao hứng, chính mình có nhiều cậu chuyện thú vị cùng cô bé chia sẻ.

Hermione cùng Ron cũng không biết Harry thần bí “Bạn qua thư ” —— chuyện này vẫn là có điểm không thể tưởng tượng, cậu chuẩn bị khai giảng lúc sau lại nói cho bọn họ.

“Em muốn đi Hẻm Xéo mua nhập học phải dùng đồ vật, anh muốn đi sao?” Harriet thanh âm thực vui sướng, “Không thì chúng ta có thể ở Hẻm Xéo thấy  mặt, nếu không anh cùng em  đi chọn đũa phép đi?”

“Anh cũng phải đi mua sách mới.” Sắp tới bọn họ cũng phải đi Hẻm Xéo mua sách mới, Harry ngẫm lại, có thể mời Harriet ăn chỗ đó kem.

“Chúng ta đây liền ở cửa hàng đũa phép gặp mặt, nhớ rõ mang gương hai chiều.” Harriet hưng phấn mà nói, “Em mấy ngày gần đây khả năng sẽ không dùng gương.”

“Đến lúc đó thấy.”

Lúc sau Harry mới biết được, người chế tác đũa phép Olivander bị bắt đi rồi.

Cậu liên hệ không được Harriet, nhưng cũng chỉ có thể ở cửa hàng đũa phép chờ.

Hermione cùng Ron còn ngốc tại tiệm kem.

Harry đứng ở cửa tiệm đũa phép, nhìn bị cướp sạch quá mặt tiền cửa hàng, trong lòng rất là khó chịu. Cậu vẫn cứ nhớ rõ ở nơi này, nơi cậu lấy được thuộc về chiếc đũa phép của bản thân, kia có thể nói là nơi bắt đầu làm Phù thủy.

Nhưng mà hiện tại nơi này cái gì cũng đã không có.

Harry nhìn nhìn chung quanh, cũng không có nhìn đến cái kia tóc đen cô nương, cậu nhíu nhíu mày, thấy sợ hãi phát sinh cái gì không tốt lắm sự tình —— rốt cuộc Tử Thần Thực Tử vừa mới tập kích nơi này.

“Harry?” Trong túi gương đột nhiên phát ra thanh âm, “Anh tới rồi sao?”

Harry nắm lấy gương, nhìn chằm chằm trong gương Harriet, “Anh tới rồi, em ở đâu?”

“Em cũng tới rồi.” Harriet nhíu nhíu mi, “Em không nhìn thấy anh.”

“Anh liền ở cửa.” Harry quay đầu nhìn chung quanh.

“Em cũng ở cửa.” Harriet nhìn xem chung quanh, “Nơi này người có hơi nhiều, anh mặc quần áo màu gì —— đừng nói là màu đen áo choàng, nơi này một trảo một đống.”

Harry tim đập giống như ngừng một chút, cậu lại một lần xác nhận chung quanh —— nơi này người dùng đầu ngón tay đều có thể đếm hết.

“Anh không nhìn thấy em.” Harry trầm giọng nói, “Em xác định mình ở cửa tiệm đũa phép? Cửa hàng đũa phép Olivander?”

“Đúng vậy.” Harriet trả lời nói, nói, cô giơ lên gương, nhắm ngay cửa của cửa hàng, “Anh xem.”

Harry nhìn trong gương Olivander, nó cùng trong trí nhớ cậu giống nhau như đúc —— cổ xưa nhưng là sạch sẽ, tủ kính bày bán hộp đũa phép. Bên trong triển lãm đũa phép.

Ánh mắt cậu lại lần nữa đầu hướng trước mắt đập nát tủ kính pha lê.

Sai ở chỗ nào vậy.

“Bảo bối, con đối với gương hai mặt đang làm gì? Là Chân Nhồi Bông sao?” Một đạo giọng nam truyền vào Harry lỗ tai.

Chân Nhồi Bông?

Harry ngơ ngác nhìn chằm chằm gương, kính mặt tủ kính đột nhiên bị một cái đầu chặn, bên đó quơ quơ, lộ ra cả khuôn mặt —— gương mặt kia cậu đã từng gặp qua vô số lần, trong Eris ma kính, ảnh chụp, trong trí nhớ người khác, nhưng cậu chưa bao giờ có tốt như vậy như là sống sờ sờ xuất hiện ở chính mình trước mặt.

James · Potter?

Harry há miệng thở dốc…… Ba ?

“Ba, cẩn thận!” Harriet kêu một tiếng, cô bé như là bị đụng phải một chút, trong tay hai mặt kính từ trong tay văng ra ngoài.

Harry nhìn trong gương hình ảnh từ cửa hàng đũa phép Olivander tủ kính biến thành không trung, lại cấp tốc hiện lên bóng người, cuối cùng biến thành chính mình mặt.

“Không ——” Harry hướng về phía mặt kính lớn tiếng kêu, “James · Potter! Harriet!”

Gương hai mặt không có bất luận cái gì đáp lại, Harry chỉ nhìn đến chính mình mặt.

Vẫn luôn là gương mặt kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip