Chương 11: Ký Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Buổi tối hôm ấy, sau bữa ăn tối no nê, đám Harry, Lyra, Ron và Hermione cùng nhau đi xuống căn chòi của lão Hagrid để ăn mừng chiến thắng của Harry.

Lão Hagrid cùng bốn đứa nhóc đi dạo quanh bìa rừng ngắm ánh trăng đêm, thời tiết ôn hòa nhất so với mọi lúc khác trong năm. Cả đám vừa tản bộ vừa cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời.

Lão Hagrid nói:

" Bác vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp lũ tụi bây. Một lũ nhất quỷ nhì ma mà ta từng để ý tới. Bác nghĩ tụi bây cũng gợi cho bác nhớ về chính bác. "

" Và Harry của chúng ta sẽ sớm trở thành quán quân trẻ tuổi nhất lịch sử cuộc thi Tam Pháp Thuật. Hoan hô."

Cả đám nói cười rôm rả với nhau, càng lúc càng đi xa tòa lâu đài.

Harry đang đi lững thững bên cạnh Lyra, cố nghĩ ra một chuyện gì đó để bắt chuyện với cô nàng.

Nhưng Harry chưa kịp nói gì với Lyra thì nó thấy một vật dưới đất thu hút toàn bộ sự chú ý của nó, và dường như Lyra cũng chú ý đến vật ấy.

Nằm chỏng trơ dưới nền đất rừng là một chiếc mũ quả dưa mà Harry chắc chắn là nó đã thấy ông Crouch đội vào sáng nay.

Nó quay lại nhìn Lyra:

" Đây là mũ của ông Crouch, sao nó lại nằm ở đây?"

Lyra không trả lời nó, cô chỉ nhìn về một cái cây cách đó không xa. Ngay lập tức, Harry và Lyra bước nhanh đến gốc cây, cả hai từ từ nhìn về phía sau gốc cây đấy.

Cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến Harry choáng váng, Lyra bên cạnh nó cũng bị dọa sợ đến ngồi bệt xuống đất, cô thất thanh la lên:

" AAAAAAAAAA"

Nghe thấy tiếng la của Lyra, lão Hagrid cùng với Hermione và Ron cũng nhanh chóng chạy đến.

Lão Hagrid hốt hoảng hỏi:

" Có chuyện gì th..."

Lão Hagrid nuốt ngược câu định nói vào trong, cảnh tượng trước mặt khiến lão đứng hình. Ron và Hermione cũng run rẩy khi nhìn thấy xác ông Barty Crouch nằm dưới đất, mắt ông ta mở lớn nhìn trừng trừng, gương mặt tím tái.

Lão Hagrid nhanh chóng đỡ lấy Lyra đang run rẩy dưới đất rồi kéo cả đám quay trở lại lâu đài:

" Phải quay về ngay, ta sẽ đi báo cho cụ Dumbledore."

Không nhiều lời, cả đám bắt đầu chạy thục mạng về phía lâu đài, không một ai nói với ai lời nào. Cảnh tượng ban nãy đã làm cả đám chấn kinh không nói nổi lời nào.

Lão Hagrid đưa bốn người đến trước cửa phòng Hiệu trưởng, lão Hagrid nhanh chóng gõ 3 tiếng lên bức tường đá, lão nói:

" Cụ Dumbledore, tôi có chuyện gấp muốn báo cho cụ hay."

Bức tường đá từ từ mở ra, cụ Dumbledore đứng ngay ở đó, cụ mặc một bộ áo chùng màu xanh biếc và vẻ mặt hơi tò mò.

" Sao thế Rubeus? Có chuyện gì vậy?"

Lão Hagrid nói nhanh:

" Thưa cụ, có chuyện không hay xảy ra. Là ông Crouch, chúng tôi phát hiện ra ông ta ở bìa rừng, trông ông ta không được ổn cho lắm."

Cụ nói ngay:

"Mau dẫn đường cho tôi."

Trước khi cụ rời đi với lão Hagrid, cụ quay lại nói với bốn đứa nhóc.

" Các trò mau trở về ký túc xá ngay đi."

Rồi cụ rời đi theo lão Hagrid tới chỗ ông Crouch.

Thật lòng thì Harry không muốn trở về ký túc xá chút nào, nó muốn đi cùng cụ Dumbledore và lão Hagrid để biết chuyện gì đã xảy ra với ông Crouch.

Nhưng Hermione thì không nghĩ giống nó một chút nào:

" Thôi đi nào Harry, thầy Hiệu trưởng đã bảo chúng ta nên trở về ký túc xá. Mình nghĩ thầy ấy sẽ giải quyết ổn thỏa thôi."

Harry đành phải nghe theo lời Hermione quay trở về ký túc xá nhà Gryffindor, ba đứa tạm biệt Lyra rồi ai về nhà nấy.

Trên đường trở về ký túc xá nhà Slytherin, Lyra suy nghĩ rất nhiều về những sự kiện đã xảy ra. Cái xác của ông Crouch (dù chưa có kết luận chính xác nhưng Lyra chắc chắn là ông ta đã bị giết bởi lời nguyền Chết Chóc) tại sao lại xuất hiện ở trường Hogwarts? Ai là kẻ đã ra tay tàn độc như vậy?

Bộ não của Lyra lướt qua hàng loạt những gương mặt mà cô nghi ngờ? Peter Pettigrew - kẻ đã trốn thoát vào năm trước, hay là một tên đệ tử nào đó của Hắn? Lyra không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho những câu hỏi này, điều duy nhất cô có thể làm là đợi một cuộc trò chuyện tử tế từ cụ Dumbledore.

Sáng hôm sau, bốn đứa Harry, Lyra, Ron và Hermione lại tụ tập lại một góc để bàn tán về việc của ông Crouch.

Hermione nói:

" Mấy bồ nghĩ ai là kẻ đã tấn công ông Crouch?"

" Mình nghĩ kẻ đó chắc chắn liên quan đến Kẻ-mà-ai cũng-biết-là-ai, có thể là một đệ tử của hắn chẳng hạn."

Rồi Harry chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng kỳ lạ của nó và ông Crouch ngay sau bài thi thứ hai của nó, nó kể ngay cho cả bọn.

" ... Ổng lạ lắm, ông cứ nhắc đến chuyện ngày xưa của mình."

" Và thầy Moody xuất hiện, nói với ông ta và thái độ của ông ta càng trở lên kỳ lạ hơn? " Lyra hỏi

" Ừ thái độ ổng lúc đó đúng kỳ luôn, kiểu giận dữ hay đại loại vậy."

Lúc này, cô Mcgonagall bước tới chỗ bốn đứa và nói với Lyra và Harry:

" Hai trò mau lên phòng Hiệu trưởng đi, thầy hiệu trưởng muốn gặp hai trò đấy."

Ron sốt sắng hỏi:

" Thế còn tụi em thì sao ạ? Bọn em cũng chứng kiến việc đấy mà! "

Cô Mcgonagall nói:

" Không Weasley à! Thầy hiệu trưởng chỉ yêu cầu gặp hai trò Potter và Malfoy thôi."

Nói rồi cô bỏ đi trước, Lyra và Harry bốn mắt nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng chạy theo.

Cô Mcgonagall dẫn cả hai đến phòng hiệu trưởng được canh giữ bởi bức tượng đại bàng đầu thú bằng đá. Cô Mcgonagall nói:

" Bầy gián."

Bức tượng đá bắt đầu dịch chuyển dần lên cao để lộ ra một dãy cầu thang dẫn lên phòng hiệu trưởng.

Cô Mcgonagall ra hiệu cho cả hai đi lên rồi cô nói:

" Ta sẽ để hai trò lại đây."

Rồi cô quay người bỏ đi, để lại Lyra và Harry. Không nhiều lời, cả hai vội vã đi lên bậc cầu thang xoắn bằng đá, những bậc thang này từ từ di chuyển lên cao theo vòng xoắn trôn ốc, điểm cuối của những bậc thang là một cánh cửa bằng gỗ sồi có nắm cửa bằng đồng sáng bóng.

Lyra và Harry nghe thấy có tiếng nói vọng ra từ bên trong, hai đứa đều lưỡng lự không biết làm sao, thì nghe một giọng nói:

" Có người đã chết đấy ông Fudge à. Và chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng, ông phải làm gì đi chứ?!? "

Đó là giọng của thầy Moody, nghe có vẻ thầy rất tức giận.

"Cụ Dumbledore à, tôi e rằng đó là một sai sót."

Đó là giọng nói của ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, Cornelius Fudge.

Giọng quạu quọ của thầy Moody vang lên:

"Và ông nghĩ chuyện gì đã xảy ra cho ông Crouch hả ông Bộ trưởng?"

Ông Fudge nói:

"Tôi thấy có hai khả năng, Thần Sáng à. Hoặc là ông Crouch đã làm việc quá sức dẫn tới kiệt sức và điều đó khiến cơ thể ông ta không gồng gánh nổi nữa, và chết. Hoặc là, ông ta đã bị thứ gì đó trong rừng Cấm tấn công, người sói hoặc một bầy Nhân Mã tức giận chẳng hạn."

Cụ Dumbledore điềm đạm nói:

" Tôi đảm bảo rằng các Nhân Mã trong rừng Cấm sẽ không tấn công một người vô tội."

Ông Fudge nổi giận:

" Không phải tất cả bọn họ đều trở nên vô hại cả đâu."

Thầy Moody càu nhàu:

"Chúng ta có thể kết thúc cuộc thảo luận này không?"

Ông Fudge mất kiên nhẫn:

"Phải, phải, vậy... chúng ta hãy đi xuống sân trường xem xét thôi."

Thầy Moody nói:

"Không, không phải chuyện đó. Cuộc thảo luận nên tạm ngừng bởi vì có hai học trò có điều muốn nói với cụ, cụ Dumbledore à. Hai trò đó đang đứng ở ngoài cửa."

Cánh cửa văn phòng mở ra. Thầy Moody nói:

"Chào hai trò, Potter, Malfoy. Hai trò vào đây!"

Cả hai từ từ bước vào. Ông Cornelius Fudge đứng lên cạnh bàn của cụ Dumbledore, mặc một tấm áo trùm vải sọc mà ông thường mặc và tay cầm cái nón hình trái dưa màu xanh biếc pha vàng chanh. Ông Fudge vui vẻ bước tới trước, nói:

"Harry! Cháu khỏe không?"

Harry nói:

"Dạ, cháu khỏe ạ."

Ông Fudge quay về phía Lyra:

" Chào cháu Malfoy, rất vui được gặp lại cháu."

Lyra cũng khiêm tốn đáp lời:

" Dạ chào ông Bộ trưởng."

Ông Fudge nói tiếp:

"Chúng tôi đang nói chuyện về cái đêm mà ông Crouch xuất hiện trong sân trường. Chính hai cháu là người đã tìm thấy ông ta, đúng không?"

Cả hai nhanh nhảu gật đầu.

Cụ Dumbledore nhìn Harry và Lyra rồi cụ nói:

"Hai con chờ thầy ở đây nhé. Thầy sẽ quay trở lại ngay."

Ba người lớn im lặng đi ngang qua hai đứa để ra ngoài và đóng cánh cửa lại.

Sau chừng một phút hay cỡ đó, Lyra nghe tiếng lộc cộc cái chân gỗ của thầy Moody nhỏ dần phía hành lang bên dưới.

Harry nhìn xung quanh phòng rồi nói với Lyra:

" Lyra này, lát nữa mình có nên kể lại cho cụ Dumbledore giấc mơ hồi đầu hè của mình không?"

" Tất nhiên rồi Harry, cậu đã kể nó cho chú Sirius và chắc chắn cậu nên kể cho cả cụ Dumbledore nữa."

Cả hai lại chìm vào im lặng. Harry cố khơi chuyện để nói, cậu chỉ vào con phượng hoàng đang đậu gần đó.

"Đây là Fawkes, con phượng hoàng của cụ Dumbledore đó Lyra, nó đã cứu mình năm thứ hai."

Lyra nhìn về phía con phượng hoàng. Fawkes là con phượng hoàng lửa của cụ Dumbledore. Nó đang đứng trên một cây sào bằng vàng bên cạnh cửa sổ. Nó có bộ lông lộng lẫy màu rực rỡ. Thực sự Lyra không muốn làm Harry xấu hổ rằng cô đã biết con phượng hoàng này từ trước khi Harry được sinh ra.

Bỗng nhiên Lyra bị thu hút bởi một tia sáng bạc đang nhảy múa lung linh trên tủ kính.Cô nhìn quanh xem nguồn xuất phát của ánh sáng đó, thì chỉ nhìn thấy tia sáng bạc rực rỡ đó phát ra từ một cái tủ ở đằng sau lưng. Cánh cửa của cái tủ này đóng không kín lắm. Lyra khẽ vô vào tay Harry chỉ cậu về phía cái tủ đó, cô thì thầm:

" Xem này Harry."

Harry nhìn về phía cái tủ phát ra tia sáng bạc, nó ngập ngừng một lát, rồi đứng dậy, đi ngang qua phòng, kéo cánh cửa tủ ra.

Bên trong cánh cửa là một cái chậu bằng đá, có những nét chạm khắc bằng ký tự cổ quanh mép, bên trong chậu đá chưa một chất lỏng trong suốt sền sệt. Ánh sáng bạc lung linh xuất phát từ bên trong cái chậu, đó là một sợi tơ bạc sáng trắng và chuyển động không ngừng.

Harry hỏi:

" Đây là cái gì vậy?"

Lyra không trả lời, cô biết đây thực sự là thứ gì nhưng cô sẽ không nói, Lyra tò mò muốn biết điều gì đang được cất dấu dưới cái chậu này.

Với một hành động không báo trước, Lyra chồm tới sát hơn, cúi đầu hẳn vào chậu.

Harry giật mình trước hành động của Lyra, nó đưa tay kéo Lyra nên:

" Cậu làm gì vậy?!? Chẳng may có gì đó nguy hiểm thì sao?!?"

Lyra nắm lấy tay nó, kéo nó vào sát thứ chất lỏng kỳ quái trong chậu, nói:

" Harry, có gì đó dưới này. Mau xem đi."

Dù khá nghi ngờ lời nói của Lyra nhưng nó vẫn làm theo cô bạn, Harry làm giống theo Lyra, cúi đầu sát vào thứ chất lỏng kia, chóp mũi của nó đụng vào cái chất kỳ lạ mà nó đang nhìn xuyên qua.

Văn phòng của cụ Dumbledore bỗng nhiên chòng chành lắc lư dữ dội - Harry và Lyra cắm đầu vào cái chất bên trong chậu...

Cả hai rơi xuyên qua cái gì đó đen đặc và lạnh như băng.

Rồi bỗng nhiên, Harry nhận thấy nó đang ngồi trên một cái băng ghế ở cuối một căn phòng, Lyra cũng đang ngồi bên cạnh nó. Căn phòng được chiếu sáng mờ mờ bằng những ngọn đuốc,có lẽ căn phòng này nằm dưới đất, bởi vì không thấy cửa sổ nào hết. Phía trước hai đứa nó là từng hàng từng hàng phù thủy và pháp sư đang ngồi quanh. Ở ngay chính giữa phòng là một cái ghế trống, quanh tay ghế là xiềng xích.

Harry và Lyra ngồi ở một cái băng ghế nhô cao hơn những băng ghế khác. Harry nhìn quanh, xung quanh hai đứa nó lúc này phải có đến hai trăm người. Không có người nào có vẻ để ý thấy hai đứa nhóc mười bốn tuổi vừa rơi từ trần nhà xuống ngồi giữa họ. Harry thì thầm với Lyra:

" Hình như họ không nhận ra sự xuất hiện của tụi mình."

Lyra gật đầu, cô chỉ về một hướng, Harry nhìn theo hướng cô chỉ. Ngay lập tức, Harry thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc, một tiếng kêu vang dội khắp căn phòng yên tĩnh.

Nó đang ngồi ngay kế bên cụ Albus Dumbledore.

Harry vội nói giọng lắp bắp:

"Thưa thầy! Con xin lỗi... con không có ý định... con chỉ nhìn vô cái chậu ở trong tủ ... con... đây là đâu hả thầy?"

Nhưng cụ Dumbledore không nhúc nhích cũng không trả lời. Cụ hoàn toàn phớt lờ Harry. Như tất cả mọi pháp sư và phù thủy đang ngồi trên băng ghế, cụ Dumbledore nhìn đăm đăm vào cái góc đằng xa của căn phòng, ở đó có một cánh cửa.

Lyra nói, giọng cô bé ngân vang khắp căn phòng

" Không ai nhìn thấy hay nghe thấy tụi mình đâu, Harry. Đây là quá khứ."

" Quá khứ? "

" Ừm chúng ta đang ở trong một phần ký ức của ai đó, mình đoán vậy."

Harry nhớ lại năm học thứ hai, khi Harry đã ở một nơi mà không ai có thể nhìn thấy hay nghe được tiếng nó. Lần đó, nó đã bước vào một trang nhật ký bị phù phép, vào ngay trong ký ức của một người khác... và lần này chuyện tương tự dường như đang xảy ra. Hẳn là nó đang ở trong ký ức của một người nào đó, và cụ Dumbledore đây không phải là cụ Dumbledore hiện tại.

Đột nhiên có tiếng chân. Cánh cửa ở góc bên kia căn phòng mở ra và ba người bước vào - hay nói chính xác là một người đàn ông và hai Giám ngục Azkaban.

Họ lướt chầm chậm về phía cái ghế trống ở giữa phòng, mỗi giám ngục xốc một cánh tay của người đàn ông. Người đàn ông bị họ xốc đi hầu như sắp chết đến nơi. Hai Giám ngục Azkaban đặt người đàn ông trên chiếc ghế xiềng xích rồi rút lui khỏi căn phòng. Cánh cửa đóng mạnh lại sau lưng họ.

Harry và Lyra nhìn xuống người đàn ông ngồi trong chiếc ghế và nhận ra đó là ông Karkaroff.

" Chú Sirius nói ông Karkaroff từng là Tử Thần Thực Tử, mình đã kể cho bồ, nhớ chứ." Harry nói.

Lyra gật đầu mà không đáp lại, cô chỉ chăm chú ông Karkaroff đang bị trói gô dưới ghế.

Ông Karkaroff lúc này trông trẻ hơn nhiều, mái tóc và bộ râu dê vẫn còn đen nhánh. Ông không khoác áo lông thú láng mượt, mà mặc một bộ áo tù mỏng rách te tua. Ông đang run rẩy.

Bên trái hai đứa tụi nó vang lên một giọng cộc lốc:

"Igor Karkaroff!"

Lyra quay đầu lại nhìn và thấy ông Crouch đứng lên ở giữa băng ghế bên cạnh nó. Tóc ông Crouch cũng đen, mặt ông không đến nỗi nhăn nheo lắm. Trông ông gọn gàng và lanh lợi. Ông Crouch nói:

"Ông được đưa từ nhà ngục Azkaban đến đây để trình chứng cứ cho Bộ Pháp Thuật. Ông đã khiến cho chúng tôi hiểu rằng ông có những thông tin quan trọng muốn cung cấp cho chúng tôi."

Ông Karkaroff cố gắng hết sức ngồi thẳng lên, dù bị trói chặt vào ghế.

"Thưa ngài, tôi có thông tin."

Mặc dù giọng ông Karkaroff rất hoảng sợ, Lyra vẫn có thể nghe được cái âm điệu giả dối ngọt xớt quen thuộc trong giọng nói đó.

"Tôi mong mỏi mình có ích cho Bộ Pháp Thuật. Tôi mong muốn được giúp sức. Tôi... tôi biết Bộ Pháp Thuật đang cố gắng để... để truy quét nốt những kẻ cuối cùng trong đám ủng hộ Chúa tể Hắc ám. Tôi rất sẵn lòng trợ giúp các vị trong bất cứ trường hợp nào tôi có thể..."

Tiếng rì rầm lan ra trong đám pháp sư và phù thủy ngồi trên băng ghế. Một số đang quan sát Karkaroff với sự thích thú, những người khác tuyên bố không tin nổi. Sau đó, Harry và Lyra nghe, rất rõ ràng, từ phía bên kia của cụ Dumbledore, một giọng gầm gừ quen thuộc thốt lên:

"Rác rưởi!"

Harry chồm tới trước để có thể nhìn qua cụ Dumbledore. Thầy Moody Mắt-Điên đang ngồi bên đó. Hình dáng của thầy Moody Mắt-Điên này khác biệt một cách đáng chú ý. Thầy không có một con mắt phép, mà có hai con mắt bình thường. Cả hai con mắt đó đều đang nhìn xuống ông Karkaroff, và cả hai con mắt đó đều nheo lại trong sự căm ghét dữ dội.

Thầy Moody nói nhỏ với cụ Dumbledore:

"Ông Crouch sắp thả hắn ra. Hắn đã thỏa thuận với ông ta. Tôi mất sáu tháng để tóm được hắn, để rồi ông Crouch thả hắn ra, miễn là hắn nói ra được những cái tên mới. Tôi thấy, chúng ta cứ lấy thông tin của hắn, rồi sau đó lại quẳng hắn trả cho bọn Giám ngục Azkaban."

Cụ Dumbledore khịt ra một âm thanh bất đồng nho nhỏ từ cái mũi khoằm và dài của cụ. Thầy Moody Mắt-Điên mỉm cười nhạo báng.

Ông Crouch đang nói:

"Ông Karkaroff, ông nói ông muốn chỉ điểm tên bọn chúng, vậy chúng tôi đang nghe đây."

Ông Karkaroff vội vàng nói:

"Ông phải hiểu rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy luôn luôn điều hành theo cách bí mật nhất... Hắn muốn là chúng tôi.... Ý tôi nói là đám đồ đệ của hắn, chúng tôi không bao giờ biết tên họ thực sự của đồng bọn... chỉ có một mình hắn biết chính xác tất cả chúng tôi là ai..."

Thầy Moody lầm bầm:

"Đó là một biện pháp khôn ngoan, chẳng phải sao? Để ngăn chặn những kẻ phản bội như mi, Karkaroff, khỏi bán đứng cả lũ chúng nó."

Ông Crouch nói:

"Nhưng ông nói là ông có một số tên họ muốn chỉ điểm cho chúng tôi kia mà?"

Ông Karkaroff nói không kịp thở:

"Dạ, tôi... tôi có mà. Và đó là tên của những tay chân quan trọng của hắn, tôi xin lưu ý quý vị điều này. Đó là những người mà tôi tận mắt chứng kiến họ nhận mệnh lệnh của hắn. Tôi cung cấp thông tin này như một biểu hiện rằng tôi hoàn toàn quay đầu, và lòng tôi tràn đầy niềm ăn năn hối cải sâu sắc đến nỗi tôi khó mà có thể..."

Ông Crouch đanh giọng:

"Những cái tên đó là gì?"

Karkaroff hít một hơi thật sâu. Ông nói:

"Đó là Antonin Dolohov. Tôi... tôi đã nhìn thấy hắn tra tấn vô số dân Muggle và... và những người không theo phe Hắc ám."

Bụng Lyra giật thót một cái, một cái tên quen thuộc.

Ông Crouch nói:

"Chúng tôi đã bắt ông Dolohov rồi. Ông ta đã bị bắt ngay sau khi ông bị bắt."

Ông Karkaroff mở banh mắt ra nói:

"Thiệt hả? Tôi... tôi... vui mừng nghe tin đó."

Nhưng trông ông ta chẳng có vẻ vui mừng gì hết. Một trong những cái tên của ổng vậy là đã vô giá trị.

Ông Crouch lạnh lùng hỏi:

"Còn ai khác?"

"Hả? à, dạ... còn Rosier, Evan Rosier."

Ông Crouch nói:

"Rosier đã chết. Ông ta cũng đã bị bắt ngay sau ông. Ông ta thà đánh trả hơn là lặng lẽ đầu hàng, và đã bị giết chết trong khi chống cự."

Ông Karkaroff kêu lên, bây giờ giọng của ông ta nghe rõ nỗi kinh hoàng thực sự.

"Không... không ai đáng đời hơn Rosier!"

Mắt của ông Karkaroff ngó láo liên về phía cánh cửa ở góc đằng kia của căn phòng. Đằng sau cánh cửa đó, chắc chắn là bọn Giám ngục Azkaban vẫn còn đang chờ đợi.

Ông Crouch hỏi:

"Còn ai nữa không?"

Ông Karkaroff vội nói:

"Dạ, còn. Còn tên Travers... hắn tiếp tay ám sát gia đình McKinnons! Và tên Mulciber... hắn là chuyên viên lời nguyền Độc Đoán, buộc vô số người phải làm những chuyện khủng khiếp! và tên Rookwood, một tên gián điệp, hắn đã tuồn thông tin hữu ích từ trong nội bộ Bộ Pháp Thuật cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."

Lần này, đám đông quan sát đều xúm nhau bàn tán rì rầm:

"Rockwood à? Có phải ông Augustus Rockwood của Sở bảo mật không?"

Ông Crouch nói, gật đầu với một mụ phù thủy ngồi trước mặt ông, người này bắt đầu hí hoáy ghi lên tấm giấy da của mụ ta.

Ông Karkaroff sốt sắng:

"Đúng là hắn ta. Tôi tin là hắn đã sử dụng một mạng lưới các pháp sư được bố trí chu đáo, cả bên trong lẫn bên ngoài Bộ để thu thập tin tức..."

Ông Crouch nói:

"Nhưng chúng tôi đã biết ông Travers và ông Mulciber. Tốt lắm, ông Karkaroff, nếu đó là tất cả, ông sẽ được đưa trở lại nhà ngục Azkaban trong khi chờ đợi chúng tôi quyết định..."

Ông Karkaroff kêu lên:

"Chưa hết! Xin chờ một lát... tôi còn biết nhiều cái tên khác nữa."

Ông hét lớn:

"Snape! Severus Snape!"

Lyra có thể thấy Harry đang há hốc mồm kinh ngạc bên cạnh nhưng cô không ngạc nhiên cho lắm. Cô đã từng thấy Snape trước đây, khi cô còn trẻ...

Ông Crouch nói một cách khinh miệt:

"Ông Snape đã được hội đồng này xét xử trắng án. Ông ta đã được cụ Dumbledore xác minh."

"Không!"

Ông Karkaroff thét, kéo căng đám xiềng xích đang trói chặt ông ta vô cái ghế.

"Tôi cam đoan mà! Severus Snape là một Tử thần Thực tử!"

Cụ Dumbledore đứng lên. Cụ điềm đạm nói:

"Tôi đã đưa ra chứng cứ về việc này rồi. Severus Snape đúng thật là một Tử thần Thực tử. Tuy nhiên, ông ta đã quay trở về chính nghĩa trước khi Chúa tể Voldemort sụp đổ, và ông ta đã trở thành gián điệp cho chúng ta, đó là một sự nguy hiểm rất lớn cho cá nhân ông ta. Bây giờ ông ta chẳng còn chút Tử thần Thực tử gì hơn chính tôi đây cả."

Harry quay lại Lyra thì thầm:

" Tin nổi không Lyra."

Trên mặt nó mang một vẻ nghi ngờ sâu sắc.

Lyra nhún vai:

" Không ngạc nhiên lắm."

Ông Crouch lạnh lùng nói:

"Tốt lắm, ông Karkaroff, ông đã có giúp thông tin. Tôi sẽ xem lại trường hợp của ông. Trong thời gian chờ đợi, ông sẽ trở về nhà ngục Azkaban ..."

Nhưng ông Karkaroff lại hét lên, đầy vô vọng:

" Tôi có nghe về một cái tên, tôi biết một sự thật. Người này đã tham gia vào việc bắt giữ và dùng lời nguyền Tra Tấn hành hạ Thần Sáng Frank Longbottom và vợ ông ấy."

Giọng ông Crouch cất cao:

" Cái tên! Cho tôi một cái tên!"

" Barty Crouch...Junior."

Cả căn phòng như bị thông tin này làm chấn động, mọi người bắt đầu nháo nhào lên. Gương mặt ông Crouch cũng trở nên xám ngoét.

Ngay lúc đó, phía bên kia căn phòng, một người đàn ông đứng lên và cố gắng chạy trốn. Trông hắn vẫn còn khá trẻ, tầm 19, 20 tuổi, có mái tóc màu rơm và gương mặt dễ gây thiện cảm với mọi người.

Người đàn ông rút cây đũa phép ra và tấn công những pháp sư xung quanh để tìm đường trốn chạy. Nhưng ngay lập tức một tia sáng từ đầu đũa phép của thầy Moody bắn trúng người đàn ông, hắn ngã ra đất, các pháp sư khác kéo đến áp chế hắn.

Họ kéo người đàn ông kia tới trước mặt ông Crouch, ngươi vẫn còn đang bàng hoàng trước mọi việc, gương mặt ông lúc này xám như tro. Ông nhìn người trước mặt với đôi mắt lạnh thấu xương và người đàn ông kia cũng nhìn ông Crouch bằng một ánh nhìn đầy vẻ căm hận.

" Xin chào cha." Người đàn ông kia rít lên với ông Crouch.

Ông Crouch đáp lại, vẻ vô cảm:

" Mày không còn là con tao nữa."

Giọng ông Crouch nhỏ dần, căn hầm dần biến mất như một làn khói, mọi thứ nhòa đi, Harry chỉ còn nhìn thấy chính bản thân nó và Lyra đang ngồi bên cạnh... tất cả những thứ khác đều là bóng tối xoáy tít

Nó cảm thấy như thần mình nó đang dâng lên trong không khí, trong chốc lát, tất cả đều tối thui, và rồi nó cảm thấy như thể cơ thể đang lộn nhào trong không khí, rồi thình lình đáp xuống mặt đất, và cuối cùng nhận ra cả hai đã quay trở lại văn phòng được chiếu sáng rạng rỡ của cụ Dumbledore. Cái chậu đá đang lung linh mờ ảo trong cái tủ phía trước, và cụ Dumbledore đang đứng gần đó.

Harry hoảng sợ:

"Thưa thầy, bọn con biết là bọn con không nên... con và Lyra không có ý định... tại cánh cửa nó... nó như mở ra và..."

Cụ Dumbledore nói:

"Thầy hoàn toàn hiểu."

Cụ ngồi xuống chiếc ghế đằng sau cái bàn. Thầy ra dấu cho Harry và Lyra ngồi xuống đối diện với thầy.

Harry ngồi xuống, đăm đăm nhìn cái chậu đá. Cái chất màu trắng trắng bạc bên trong chậu vẫn nhẹ nhàng xoáy tròn và gợn sóng lăn tăn dưới cái nhìn chăm chú của Harry.

Cụ Dumbledore từ tốn nói:

"Cái này là chậu Tưởng Ký. Thầy được một người bạn cũ tặng từ khá lâu rồi. Đôi khi thầy cảm thấy trong đầu mình rối rắm quá. Có quá nhiều suy tư và ký ức trong đầu. Vào những lúc đó, thầy dùng cái Tưởng Ký này. Bằng cách xả bớt những ý tưởng hỗn loạn trong đầu mình ra, cho nó vào cái chậu, và khi nào rảnh rỗi thì đem nó ra chiêm nghiệm, xem xét. Khi những ý tưởng ở dạng vật lý, thì việc tìm ra những kết nối trở nên dễ hơn nhiều?"

Harry trông có vẻ ngạc nhiên lắm còn Lyra hoàn toàn bình tĩnh trước lời giải thích của thầy hiệu trưởng. Nó trợn mắt nhìn cái chất màu trắng đang cuốn xoáy trong chậu, hỏi:

"Thầy nói là... cái chất đó là tư tưởng, suy nghĩ của thầy?"

Cụ Dumbledore nói:

"Đúng hơn là một phần ký ức của thầy."

Cụ Dumbledore rút cây đũa phép từ bên trong áo chùng của cụ ra và đặt đầu đũa phép lên mái tóc bạc phơ của cụ, gần thái dương. Khi cụ lấy cây đũa phép ra, một sợi tơ lóng lánh màu trắng bạc theo đầu đũa của cụ xuất hiện. Cụ Dumbledore cho sợi tơ bạc này vào trong chậu, và Harry kình ngạc nhìn thấy chính gương mặt của nó và Lyra xuất hiện trên bề mặt của cái chậu.

"Thầy đang dùng chậu Tưởng ký này thì ông Fudge đến để cùng thầy họp bàn công việc, thầy bèn cất nó đi hơi vội vã. Chắc chắn là thầy đã không đóng chặt cửa tủ. Dĩ nhiên nó đã thu hút sự chú ý của hai con."

Harry nói lí nhí:

"Con xin lỗi."

Cụ Dumbledore lắc đầu:

"Tò mò không phải là một tội lỗi. Nhưng chúng ta nên hết sức cẩn thận với sự tò mò của mình. Ừ, đúng vậy..."

Từ đầu tới giờ Lyra hoàn toàn im lặng và lúc này cô đột ngột lên tiếng:

" Người đàn ông đó là con trai của ông Crouch sao, thưa thầy?"

Cụ nhìn qua bên trên cặp mặt kính nửa vầng trăng của cụ để nhìn Lyra, rồi cụ nói:

" Đúng vậy, đó là con trai của ông Crouch, cậu ta tên là Barty Crouch Junior, sau cái hôm hai trò chứng kiến trong chậu Tưởng Ký thì cậu ta đã bị chính cha ruột của mình kết án chung thân trong nhà tù Azkaban. Và sau đó một năm thì cậu ta cũng qua đời trong tù."

Lyra không nói gì nữa.

Một khoảng im lặng ngắn rồi cụ Dumbledore lên tiếng:

" Ta gọi hai trò đến là để hỏi hai trò một số chuyện. Đầu tiên là về việc phát hiện ra xác ông Crouch, ai trong hai trò là người phát hiện ra đầu tiên?"

Lyra và Harry nhìn nhau trao đổi rồi Harry quyết định nói trước:

" Cả hai tụi con đều thấy ông Crouch cùng lúc. Lúc ấy tụi con đang đi dạo cùng nhau thì con thấy cái mũ của ông Crouch nằm dưới đất gần chỗ gốc cây, con chỉ cho Lyra cái mũ đó. Sau đó Lyra nhìn về phía gốc cây và tụi con lại gần đó. Sau đó thì tụi con thấy ông Crouch..."

Cụ Dumbledore gật đầu trước câu trả lời của Harry, cụ nói:

" Vậy các con có thấy ai đó khác ở đấy không, ngoài những người bạn của hai đứa?"

Cả Lyra và Harry đều lắc đầu phủ nhận ngay lập tức, không có ai ở đó ngoài bọn họ cả.

Rồi Harry từ từ nói:

" Thưa thầy, lúc phát hiện ra xác công Crouch, cái sẹo của con bỗng nhói đau. Ý con là nó chưa hề đau lại như vậy sau một thời gian dài rồi và điều đó có gì đáng ngại không thầy."

Lyra ngạc nhiên nhìn Harry, cậu ấy chưa kể cho cô nghe chuyện này, chuyện vết sẹo của cậu đau khi thấy xác của ông Crouch.

Cụ Dumbledore lặng lẽ nói:

"Thầy hiểu rồi. Thầy hiểu. Vào những lúc khác trong năm học, cái sẹo của con có nhức nhối không, ngoại trừ lần nó đánh thức con vào mùa hè?"

"Dạ không, con... nhưng mà làm sao thầy biết là cơn đau cái sẹo đã đánh thức con dậy hồi mùa hè?"

Cụ Dumbledore nói:

" Thầy có liên lạc với chú Sirius của con từ khi chú ấy rời trường Hogwarts vào năm ngoái."

Cụ Dumbledore đứng dậy và bắt đầu đi qua đi lại đằng sau cái bàn giấy của cụ. Thỉnh thoảng cụ lại đặt cây đũa phép lên thái dương, rút ra một tư tưởng khác lấp lánh bạc, và thả nó vào cái chậu tưởng ký. Tư tưởng bên trong cái chậu bắt đầu xoáy tít, nhanh đến nỗi không thể nào phân biệt rõ ràng cái gì ra cái gì cả.

Vài phút sau, Harry nói nhỏ:

"Thưa thầy?"

Cụ Dumbledore dừng bước nhìn Harry. Cụ nhẹ nhàng nói:

"Thầy xin lỗi."

Cụ ngồi trở xuống bên bàn giấy của cụ. Harry hỏi:

"Thầy có... có biết tại sao cái sẹo của con đau nhức dữ vậy không?"

Cụ Dumbledore khẽ liếc nhanh về phía Lyra rồi nhìn Harry chăm chú một lát, rồi nói:

"Thầy có một giả thuyết, chỉ là giả thuyết mà thôi... Thầy tin là cái sẹo của con phát đau khi Voldemort đến gần con, và cả khi hắn nổi lên một cảm xúc căm hận hoặc tức giận đặc biệt mạnh mẽ."

"Nhưng... tại sao?"

"Bởi vì con và hắn đã bị một lời nguyền bất thành kết nối với nhau. Cái sẹo đó không phải là một cái sẹo bình thường."

" Thưa thầy, giấc mơ hồi đầu hè, con đã mơ thấy anh ta, con trai của ông Crouch."

Cả Lyra và cụ Dumbledore đều sững người trước câu nói của Harry.

" Trong mơ con ở trong một ngôi nhà. Và Voldemort cũng ở đó, nhưng con không thấy hắn lộ diên. Và cả Đuôi Trùn cũng ở đó luôn. Và cả con ông Crouch, tuy trong giấc mơ lúc ấy khá tối nhưng con vẫn thấy gương mặt anh ta. Vậy thầy nghĩ là... chuyện trong giấc mơ đó... là có thật không?"

Cụ Dumbledore nói:

"Có thể. Thầy muốn nói... có lẽ, Harry à, con có nhìn thấy Voldemort không?"

Harry nói:

"Dạ, không."

" Nhưng chẳng phải anh ta đã chết rồi sao?" Lyra lên tiếng.

Cụ Dumbledore không trả lời, cụ chỉ chấm đầu cây đũa phép lên thái dương rồi thả thêm một dòng suy tư sáng ánh bạc vô cái khối đang xáo động trong cái chậu Tưởng Ký.

Cuối cùng Lyra nói:

"Thầy có nghĩ... hắn sẽ trở lại hay không?"

"Voldemort hả?"

Cụ Dumbledore ngước lên khỏi cái chậu Tưởng Ký, nhìn Lyra. Đó là một cái nhìn cực kỳ sắc sảo, cụ Dumbledore nói:

"Một lần nữa, thầy chỉ có thể trả lời cho hai con bằng sự nghi ngờ, những giả thuyết của thầy mà thôi."

Cụ Dumbledore lại thở dài, và cụ lại trông có vẻ già nua hơn, mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cụ nói:

"Những năm mà Voldemort ở trên đỉnh cao quyền lực được đánh dấu bằng những vụ mất tích, những cái chết. Ông Crouch đã chết... ngay trong khuôn viên sân trường này. Lại có một ám sát khác, một vụ mà thầy rất tiếc là Bộ Pháp Thuật không lấy làm quan trọng chút nào, bởi vì nó liên quan đến một Muggle. Tên của ông ta là Frank Bryce, ông ta sống trong một ngôi làng vốn là nơi sinh sống của người cha của Voldemort. Từ tháng tám năm ngoái, người ta phát hiện ra ông ta đã chết bất đắc kỳ tử trong chính ngôi nhà của mình, không dấu hiệu của bệnh tật, tấn công hay bất cứ thứ gì dẫn đến một cái chết bình thường của một Muggle. Hai con hiểu không?"

Cụ Dumbledore nhìn Harry rồi đánh đôi mắt sắc sảo sang Lyra:

"Thầy thấy những cái chết này dường như có liên hệ với nhau. Ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không đồng ý... như hai con có lẽ đã nghe rồi, khi đứng chờ bên ngoài văn phòng của thầy."

Cụ Dumbledore thỉnh thoảng lại trích ra một dòng tư tưởng. Harry lại nói:

"Thưa thầy?"

Cụ Dumbledore nói:

"Gì vậy, Harry?"

"Ơ... Con có được phép hỏi thầy về... về cái phiên tòa đó... ở trong cái chậu tưởng ký không? Về thầy Snape?"

Cụ Dumbledore nhìn Harry chăm chú:

"Không Harry à giáo sư Snape không hề bị cáo buộc về bất cứ hoạt động Hắc ám nào từ đó đến nay."

"Thưa thầy, cái gì khiến cho thầy tin là thầy Snape thực sự không về phe Voldemort?"

Cụ Dumbledore đáp lại cái nhìn đăm đăm của Harry trong vài giây, và rồi cụ nói:

"Harry à, đó là một vấn đề giữa thầy và thầy Snape."

Harry và Lyra biết là cuộc nói chuyện đến đây là xong. Lyra và Harry đứng dậy, cụ Dumbledore cũng đứng dậy.

Khi cả hai đi tới cửa, cụ Dumbledore nói:

" Harry hãy tự bảo vệ mình với bài thi thứ ba này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip