Một Phép Hai Mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
- Lem -

Tinh thần không ổn định khiến Alma mơ mơ hồ hồ đã hoàn toàn lạc ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts và chắc chắn đã đi rất xa có lẽ hàng trăm dặm bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng không thấy đâu cả. Thay vào đó, cô đang đứng trên một bãi tha ma tối thui, ở bên phải là một cây thủy tùng cao to và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái nhô lên một ngọn đồi. Cô chỉ có thể nhận ra được dáng của một ngôi nhà cổ nho nhỏ trên sườn đồi.

Và rồi, bất ngờ, lòng ngực phát đau dữ dội khi càng tiến sâu vào trong một nơi xa lạ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh kiếm lối ra, không biết kẻ nào đã giở trò dẫn dắt cô vào bên trong nơi này.

Alma mệt mỏi mà ngã quỵ xuống đất trong giây phút này cô đã nghe thấy giọng nói của Harry vang vọng đâu đây. Cô bối rối mò mẫm tìm kiếm người, khi đến gần hơn với giọng nói đó, cô trông thấy phía sau bụi cây lớn là Harry và anh Cerdic đang đứng trong tư thế chiến đấu với một gã mặc áo choàng mập mạp xấu xí và quái dị.

Cô nghe vang lên từ xa xa, phía bọn họ đứng, một giọng nói sắc lạnh: "Giết thằng thừa đó đi!"

Một tiếng sột soạt và một giọng khác, rít lên trong bóng đêm: "Avada Kedavra!"

Một luồng sáng màu xanh lóe lên chói mắt Harry, và cậu nghe thấy một vật gì đó nặng nề rớt xuống đất kế bên cậu. Cái thẹo của cậu bây giờ đau tới mức khiến cậu mắc ói, và rồi cậu thấy bớt đau. Cậu mở đôi mắt cay xè ra, hãi hùng vì điều mà cậu vừa nhìn thấy.

Cerdic nằm dài trên mặt đất, hai cánh tay sải rộng như chim đại bàng. Cerdic đã chết.

Bên cạnh Cerdic là một thân thể của người con gái quen thuộc mà cậu đã mong chờ được nói lời yêu thương với người nhưng giờ thì đã không thể hy vọng thêm điều gì nữa.

Trong khoảnh khắc tưởng chừng vô tận, Harry đăm đăm nhìn vào gương mặt của Cerdic, vào đôi mắt xám của anh, trống rỗng và vô hồn như cửa sổ một ngôi nhà hoang, miệng Cerdic há ra nửa chừng, có vẻ hơi sửng sốt. Cậu như chết tâm khi nhìn đến gương mặt không còn sự sống của cô, đôi mắt nhắm nghiền lại, tay cô ghì chặt vào tay áo của anh ấy, chắc lúc đó cô đã cố gắng cứu lấy anh ấy nhưng cuối cùng cả hai không thắng nổi đòn phép cấm kỵ đó.

Harry tuyệt vọng mà không nói nên một lời nào. Và rồi, khi Harry còn chưa kịp tin vào những điều mắt thấy, khi cậu còn lặng người đi hoang mang chưa hiểu gì cả, thì cậu chợt thấy bị kéo mạnh ở dưới chân.

Gã đàn ông thấp lùn đã để cái gói xuống dưới chân, thắp sáng cây đũa phép của hắn, và đang nắm giò Harry kéo về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Dưới ánh sáng của cây đũa phép, Harry kịp nhìn thấy mập mờ trên đó một cái tên, ngay trước cả khi nó bị kéo tới gần và dộng đầu vào tấm bia.
TOM RIDDLE

Gã đàn ông mặc áo choàng bây giờ đang hóa phép ra những sợi dây thừng, cột chặt Harry vào tấm bia mộ, từ cổ xuống tới cùi chỏ. Harry nghe được tiếng thở hổn hển, gấp gáp từ trong cái mũ trùm. Nó vùng vẫy, và gã đàn ông đánh nó bằng bàn tay thiếu một ngón. Harry đã nhận ra ai ở bên dưới cái mũ trùm. Chính là Đuôi Trùn.

Cậu gào lên: "Thì ra là mi! Tên phản bội"

Nhưng Đuôi Trùn, lúc đó đã cột cậu xong, không trả lời. Hắn đang bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không, những ngón tay của hắn lóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút. Tới chừng chắc chắn là Harry đã bị trói chặt vào tấm bia mộ, không còn nhúc nhích được một phân, Đuôi Trùn rút trong áo choàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Harry. Rồi, không nói một tiếng nào, hắn quay lưng và vội vàng bỏ đi đến cái vạc bằng đá đang cháy ở chân ngôi mộ.

Trong vạc đầy một thứ gì đó có vẻ giống như nước Harry nghe tiếng nước sóng sánh trong đó cái vạc đó lớn hơn bất cứ cái vạc nào mà Harry từng xài, đó là một cái chậu bự bằng đá đủ chỗ một người lớn xác hết cỡ ngồi vô trong.

Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của Đuôi Trùn đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.

Đuôi Trùn nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù...nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Cái vật mà Đuôi Trùn đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.

Cùng lúc đó, Harry thấy được cái gương mặt bèn bẹt, xấu xí được rọi sáng trong những tia lửa đang nhảy múa trên mặt nước thuốc trong vạc. Và rồi Đuôi Trùn thả cái sinh vật đó vô trong vạc, một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước.

Hắn giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm: "Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"

Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Kinh hoàng, Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Đuôi Trùn và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.

Và bây giờ Đuôi Trùn rút từ trong áo choàng ra một con dao găn mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào: "Thịt...của kẻ bầy tôi...tự nguyện dâng cho...chủ nhân...người sẽ hồi sinh"

Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt bàn tay thiết một ngón. Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.

Trong một giây trước đó, Harry chợt hiểu ra việc Đuôi Trùn sắp làm cậu cố nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cậu không thể ngăn được tiếng thét lớn xuyên qua đêm đen. Cậu nghe tiếng gì rớt phịch xuống đất, nghe tiếng Đuôi Trùn thở hổn hển đau đớn, rồi là một tiếng tõm thiệt lớn, như là có cái gì đó được thả vô vạc. Harry không nhìn tiếp được nữa nhưng thuốc độc đã đổi sang màu đỏ rực, ánh sáng của nó xuyên qua mí mắt nhắm nghiền của Harry.

"M...máu kẻ thù...lấy bằng sức mạnh...mi sẽ...hồi sinh kẻ thù"

Harry không chống lại được, vì cậu bị trói chặt quá. Vùng vẫy tuyệt vọng trong những sợi dây thừng siết chặt, cậu ngó xuống và thấy con dao bằng bạc sáng run lên trong bàn tay còn lại của Đuôi Trùn. Cậu cảm thấy mũi nhọn của con dao đâm vào khuỷu tay phải và máu chảy ra thấm qua tay áo của cậu. Đuôi Trùn, vẫn còn thở hổn hển vì đau, mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Harry để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng.

Hắn lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu của Harry đổ vào. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, Đuôi Trùn quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức.
Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Không có gì xảy ra...

Cầu cho nó chết chìm cho rồi, Harry nghĩ, cầu cho nó bị trục trặc gì đó. Và rồi, bất thình lình, những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt. Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuồn cuộn bốc lên từ cái vạc, che mờ mọi thứ trước mặt Harry, khiến cậu không còn thấy Đuôi Trùn hay Cerdic và Alma hay bất cứ thứ gì nữa ngoài làn hơi lơ lửng trong không trung.

Nhưng lúc đó, qua làn sương mù trước mặt, cùng với một nỗi khiếp sợ lạnh buốt trào lên trong người, Harry thấy bóng một người đàn ông, cao lớn, xương xẩu, từ trong cái vạc đang hiện dần lên.

"Khoác áo cho ta!"

Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, và Đuôi Trùn, vừa thổn thức vừa rên rỉ, vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của hắn.

Gã đàn ông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry và Harry cũng nhìn trừng trừng vào gương mặt đã ám ảnh cậu trong những cơn ác mộng suốt ba năm trời. Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi...
Chúa tể Hắc Ám Voldemort lại một phen nữa trỗi dậy.

Voldemort không thèm nhìn Harry nữa và bắt đầu kiểm tra thân xác của hắn. Hai bàn tay của hắn giống như những con nhện to bè nhợt nhạt, mấy ngón tay trắng bệch dài ngoằng đang xoa vuốt ngực, cánh tay và bộ mặt của hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, đồng tử giống như một khe hở, từa tựa mắt mèo, lóe sáng hơn trong bóng tối. Hắn giơ tay lên, thử co duỗi mấy ngón tay, vẻ mặt hắn hả hê sung sướng vô cùng.

Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort, hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩ địa tối đen.

Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao: "Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó? Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?"

Hắn bắt đầu đi qua đi lại trước mặt Harry và Đuôi Trùn, con mắt luôn đảo quanh nghĩa địa. Khoảng chừng một phút sau, hắn lại ngó xuống Harry, một nụ cười tàn bạo làm méo xệch gương mặt như mặt rắn của hắn.

Hắn rít lên: "Harry Potter, mày đang đứng ngay trên mộ phần của người cha quá cố của tao. Một tên Muggle và một thằng ngu...rất giống bà má của mày. Nhưng mà cả hai cũng được việc đúng không? Má mày chết để bảo vệ đứa con trai là mày...còn tao thì giết cha tao, và xem lão chứng tỏ lão vẫn được việc như thế nào, khi chết rồi..."

Voldemort lại cười. Hắn đi qua đi lại, dáo dác nhìn quanh trong lúc bước, và con rắn tiếp tục cuộn tròn trên cỏ.

"Mày thấy ngôi nhà đằng kia trên sườn đồi không, Potter? Cha tao từng sống ở đó. Má tao, một phù thủy sống trong ngôi làng này, đem lòng yêu lão. Nhưng lão đã bỏ rơi bà khi bà nói với hắn bà là ai...Lão tía tao không ưa pháp thuật...Lão bỏ rơi má tao, quay trở về với ba má lão trước cả khi tao ra đời, Potter à, và má tao đã chết khi sanh tao ra đời, bỏ tao lớn một mình trong cô nhi viện của bọn Muggle...Nhưng tao đã thề là tao sẽ tìm được lão...Tao đã trả thù lão cho chính tao, lão đần đó đã đặt cho tao cái tên của lão...Tom Riddle"

Voldemort giơ lên một trong những ngón tay dài sọc của hắn và chĩa nó đến gần sát mặt Harry.

"Giờ ta có thể chạm vào cơ thể ngươi được rồi, Potter!"

Harry cảm thấy đầu ngón tay lạnh ngắt của Voldemort chạm vào cậu, và cậu tưởng đầu cậu nổ ra được vì đau đớn. Voldemort cười khà khà bên tai cậu, rồi rút ngón tay lại.

Voldemort thì thầm, con rắn trườn đi khỏi chỗ Harry, xuyên qua đám cỏ, đến chỗ gần đó đứng xem.

"Đuôi Trùn, cởi trói cho nó, và trả lại nó cây đũa phép"

Đuôi Trùn tiến đến gần Harry. Khi dây thừng được cởi ra, Harry lật đật cố đứng dậy để chống đỡ thân thể cậu. Đuôi Trùn đưa bàn tay bạc mới toanh của hắn ra, kéo cái gút của sợi dây đang trói Harry, và rồi bằng một cú chặt mạnh, cắt đứt sợi dây thừng cột Harry vô tấm bia mộ.

Có lẽ trong một tích tắc, Harry đã tính đến chuyện bỏ chạy, nhưng cái chân bị thương của cậu run lẩy bẩy khi cậu cố gượng đứng lên trên trên nấm mộ cây cỏ um tùm. Và nhìn lại hai người kia cậu lại càng không muốn bỏ họ lại đây.

Voldemort điềm nhiên nói: "Mày đã được dạy cách đấu tay đôi rồi phải không Harry Potter?"

Con mắt của Voldemort léo lên trong bóng tối.

Voldemort nói: "Chúng ta chào nhau nào, Harry Potter!"

Hắn hơi nghiêng mình một chút, nhưng vẫn giơ gương mặt rắn hất lên về phía Harry: "Chào đi chứ, nên tôn trọng những điều tế nhị tinh vi...Lão Dumbledore ắt muốn mày tỏ ra thanh lịch như một trang quân tử...Chào cái chết đi, Harry!"

Cái miệng không môi của Voldemort cũng cong lên một cái gọi là nụ cười. Harry không cúi chào. Cậu sẽ không để cho Voldemort chơi trò mèo vờn chuột với cậu trước khi giết cậu đâu.

Voldemort giơ cây đũa phép lên, nói: "Ta bảo cúi chào!"

Harry cảm thấy xương sống cong xuống như thể có một bàn tay vô hình khổng lồ đang ấn đầu cậu xuống một cách tàn nhẫn.

"Ngoan lắm"

Voldemort nói một cách êm ái khi giơ cao cây đũa phép, và cái áp lực đè trên đầu Harry cũng được nhấc lên.

"Và bây giờ mày đối diện với tao như một người đàn ông...thẳng lưng và tự hào, như cách cha mày đã chết...Và bây giờ...chúng ta đấu tay đôi"

Voldemort giờ cao cây đũa phép, và trước khi Harry có thể làm bất cứ điều gì để tự vệ, thậm chí trước cả khi Harry có thể nhúc nhích, cậu bị trấn ngay lời nguyền tra tấn. Cơn đau quá khủng khiếp, quá thấm đến nỗi nó không còn biết là cậu đang ở đâu nữa... Những lưỡi dao nung đang lụi vào từng phân da thịt cậu, đầu cậu chắc chắn là sắp bể nát vì đau, cậu gào thét lớn hơn bất cứ tiếng gào thét nào mà cậu từng thốt ra trong đời...

Và rồi Harry ngừng lại. Cậu cuộn tròn và lụp chụp đứng lên, cậu run rẩy không cách nào kiềm chế y như cách Đuôi Trùn đã run khi chặt đứt tay. Harry loạng choạng bước qua một bên.

Cái mũi tét của Voldemort nở ra vì khoái trá. Hắn nói: "Đau hả, Harry? Mày có muốn tao làm vậy lần nữa không? Muốn không?"

Harry không trả lời. Cậu sắp sửa chết như Cerdic, đôi mắt đỏ ké bạo tàn kia đang nói với cậu điều đó, cậu sắp sửa chết, và không có gì mà cậu có thể làm được cả...nhưng cậu sẽ không làm trò tiêu khiển cho Voldemort. Cậu sẽ không tuân lệnh hắn, cậu sẽ không van xin hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip