Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
6 giờ rưỡi, Trí Tú đúng giờ hẹn tới đón Trân Ni.

Trân Ni nhìn Trí Tú trong cửa xe, liền nhanh bước chân hơn chạy về phía nàng, sau đó ngồi lên ghế điều khiển phụ.

"Lần sau không cần chạy gấp như vậy, chị sẽ chờ em." Trí Tú thấy Trân Ni chạy quá nhanh, có chút thở hổn hển, vì vậy mở miệng ôn nhu nói.

"Chính là không muốn để tỷ tỷ chờ lâu." Trân Ni nói, nàng thấy Trí Tú cười, cảm giác trong lòng đặc biệt thoải mái, thật là tỷ tỷ ôn nhu nhất nàng từng gặp.

"Không sao, không kém một hai phút này." Trí Tú cảm thấy Trân Ni là một cô gái săn sóc hiểu chuyện.

"Em cũng muốn nhìn thấy tỷ tỷ sớm một chút, cho dù là sớm một giây cũng tốt." Trân Ni nhịn không được liền buột miệng thốt ra, sau khi nói ra lại cảm thấy tâm tư của mình có thể quá rõ ràng hay không? Vạn nhất tỷ tỷ không có ý tứ kia thì sao? Ngẫm lại, Trân Ni lại cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.

Trí Tú nghe vậy hơi hơi sửng sốt một chút, thì ra tiểu cô nương là gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy mình. Nhớ tới hồi niên thiếu, bản thân mình cũng đã từng giống như vậy gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy người trong lòng mình, quả nhiên tình yêu chân thành tha thiết nhất, nồng nhiệt nhất, chỉ có niên thiếu mới có.

"Đồ ngốc." Trí Tú nghĩ đến còn có người dùng nội tâm chân thành yêu thích mình, trái tim sớm đã không còn gợn sóng kia tựa hồ bị chạm đến một chút, nàng nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Trân Ni một chút, ngữ khí ôn nhu lại có chút sủng nịch nói.

Động tác của Trí Tú, tựa hồ trấn an Trân Ni đang bất an, Trân Ni cảm thấy bản thân thật sự rất thích ánh mắt Trí Tú nhìn mình, trong mắt tựa hồ có bao dung vô hạn, còn có ngữ khí khi nói chuyện, cực kỳ thân mật giống như người đã thân cận, đều làm tâm nàng mềm xuống. Trân Ni cảm thấy Trí Tú hẳn là cũng có chút thích mình, ít nhất cũng không chán ghét, bằng không cũng sẽ không mời mình qua nhà nàng ăn cơm.

Trí Tú nhìn Trân Ni giờ phút này dịu ngoan giống như cừu con, nhịn không được khoé miệng giơ lên, nàng cảm thấy Trân Ni cũng càng ngày càng đáng yêu.

Trêи đường lái xe, bởi vì là giờ tan tầm cao điểm, kẹt xe. Trân Ni liền kể cho Trí Tú những truyện cười khôi hài, Trân Ni đại khái thực sự có thiên phú hài kịch, những truyện cười trong miệng Trân Ni đó, liền đặc biệt buồn cười.

Truyện cười có chút đặc biệt có thể ghi được điểm cười của Trí Tú, làm Trí Tú cười đến nỗi sắp ghé vào trêи tay lái, khoé mắt đều sắp cười ra nước mắt.

Trân Ni thấy Trí Tú bị mình chọc cười, chỉ cần Trí Tú cười, nàng liền cảm giác đặc biệt vui vẻ.

"Trân Ni, em không thể nói tiếp, em lại nói, tỷ tỷ sẽ cười ra nếp nhăn đó." Trí Tú nhanh chóng đánh gãy Trân Ni, nàng cảm giác mặt nạ mắt sang quý sắp phải dùng hết, lại tiếp tục cười, thật sự sẽ có nếp nhăn. Bất quá nàng cảm giác mình hình như đã nhặt được bảo bối, nàng đã lâu không có vui vẻ như vậy.

"Một nụ cười trẻ mười năm, em cảm thấy tỷ tỷ hiện tại ít nhất trẻ hơn mười tuổi, bây giờ không thể gọi tỷ tỷ, phải kêu muội muội mới đúng." Trân Ni trước kia là có thể ăn nói, chỉ là lúc trước không biết có thể sử dụng để dỗ ngọt nữ nhân, bây giờ vừa lúc có tác dụng.

"Em ba hoa!" Trí Tú hờn dỗi nói với Trân Ni. Giờ phút này Trí Tú một ánh mắt một nụ cười đều mang theo một loại mị ý, đây là hương vị nữ nhân cùng mị lực mà chỉ đại tỷ tỷ thành thục mới có, làm Trân Ni mê đến không chịu được, tỷ tỷ như vậy, nàng nằm mơ cũng muốn.

Có người yêu thích làm bạn, kẹt xe đều biến thành chuyện thú vị, thậm chí Trân Ni hận không thể kẹt nhiều thêm chốc lát, như vậy nàng có thể cùng Trí Tú ở cạnh thêm chốc lát.

"Tỷ tỷ ở một mình sao?" Trân Ni lúc trước vẫn luôn muốn hỏi.

"Ân, ở một mình, nếu cơm nước xong mà trễ quá thì em cứ ở lại nhà chị, sáng mai chị lại đưa em về trường học." Trí Tú tựa hồ thực tuỳ ý nói khả năng nào đó.

"Ân." Trân Ni vừa nghe, biết mình có cơ hội ngủ lại, trong lòng càng thêm kích động cùng hưng phấn không chịu nổi, bất quá bên ngoài cần thiết trấn định. Nghĩ thầm chờ lúc ăn cơm Trí Tú nấu nhất định phải ăn từ từ, nhất định phải ăn đến muộn, tuy rằng nàng không biết bao giờ là quá muốn, đại khái là vài giờ.

Thực mau, Trân Ni liền đến nhà Trí Tú.

Thời điểm Trân Ni kết giao với Chính Quốc, liền biết gia cảnh Kim gia không kém, rốt cuộc thì Chính Quốc vẫn luôn thuộc về người chơi nhân dân tệ, vẫn luôn bị mình nói thành kẻ phá của. Nhưng đi vào nhà Trí Tú, nàng phát hiện, Kim gia đại khái xác thật là có tiền, Trí Tú tỷ tỷ một mình ở trong một căn hơn 200 mét vuông, trang hoàng thoạt nhìn cũng rất xa hoa, còn là tiểu khu xa hoa. Nàng phát hiện căn phòng như vậy, mình đời này đều mua không nổi, ai, tỷ tỷ hoàn mỹ như vậy, nàng thật không hy vọng tỷ tỷ có tiền như vậy.

Đại sảnh nhà Trí Tú phi thường lớn, phòng bếp là dạng mở ra, nối với đại sảnh, Trân Ni chỉ cần ngồi ở đại sảnh, là có thể nhìn thấy bộ dáng Trí Tú bận rộn nấu cơm.

Lúc trước khi Trí Tú thiết kế căn hộ này, liền cố ý xây phòng bếp dạng mở ra, không thường xuống bếp, nàng muốn ngẫu nhiên nấu cơm cho người mình thích ăn. Đối phương chờ ở phòng khách, mình đi nấu cơm, cùng chung một không gian, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương, Trí Tú cảm thấy như vậy tương đối ấm áp.

Tựa như giờ phút này, nàng có thể cảm giác được Trân Ni ở sau lưng nhìn chằm chằm vào mình.

"Tỷ tỷ, em tới giúp chị một tay đi?" Tuy rằng nhìn bóng dáng Trí Tú đeo tạp dề bận rộn, Trân Ni cảm thấy mình có thể nhìn xem cả ngày, nhưng mình nhàn rỗi không có việc gì, có thể giúp Trí Tú một tay.

"Không có việc gì, chị có thể, chị thích một mình xuống bếp." Trí Tú trả lời.

Trân Ni nghe vậy, cũng từ bỏ, nghĩ thầm, nếu Trí Tú tỷ tỷ làm một mình, khả năng sẽ làm càng lâu thêm một chút, nói vậy, mình cũng liền có thể ở đây muộn một ít. Lòng Trân Ni tràn đầy đều là suy nghĩ đêm nay ngủ lại.

"Em không xem TV, nhìn chằm chằm vào chị làm gì?" Trí Tú thấy Trân Ni mở TV lên, nhưng thân thể lại đưa lưng về phía TV, mặt hướng về mình.

"Bởi vì xem tỷ tỷ là tốt nhất." Trân Ni đương nhiên nói.

Trí Tú nghe vậy cười cười, nghĩ thầm miệng này của Trân Ni về sau đi lừa tiểu nữ hài khẳng định sẽ không ai chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip