***
Trận đấu đã khép lại từ lâu, nhưng dư vị vẫn còn đọng trong không khí vui mừng náo nhiệt lẫn tiếc nuối của cả hai bên.Oikawa Tooru bần thần đứng nhìn các cầu thủ xếp hàng chuẩn bị ra về, trong lòng vẫn còn sót lại chút cảm giác lâng lâng khó tả. Khó tả đến mức hàm cậu vẫn còn tê cứng vì mở miệng quá lâu và ngón tay cậu vẫn còn run lên vì phấn khích tột độ.Chỉ qua một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, cựu chuyền hai của Argentina đã trở thành thần tượng trong mắt Oikawa Tooru."Ngài... ngài Jose Blanco! Cháu xin chữ ký được không ạ?"Nhà thi đấu dần thưa thớt người và fan cuồng đã đổ xô hết về phía ngôi sao ace nọ. Chỉ riêng cậu bé ấy muốn xin chữ ký của một cựu chuyền hai không ai buồn nhớ tới.Ngôi sao thầm lặng ấy từ tốn cầm bút, ký thật cẩn thận lên chiếc áo phông của cậu bé Nhật Bản nọ.Oikawa Tooru giữ chặt chiếc áo, đoạn cãi nhau chí chóe với người bạn thân đang đứng ngay cạnh. Đó là một chiếc áo chẳng mới gì, thậm chí là cậu đã mặc qua một lần trước đó.Nhưng ngày hôm nay, sẽ là ngày mà cậu không bao giờ quên.Sẽ là ngày mà cậu bắt đầu bước những bước chân đầu tiên trên con đường bóng chuyền.Sẽ là ngày mà cậu gắn liền với đam mê mà có lẽ suốt đời cũng sẽ không từ bỏ.Sẽ là ngày mà cậu nhất định sẽ mỉm cười khi nhớ lại sau này, khi được biết đến với cái tên chuyền hai Oikawa Tooru.Và rồi, bằng lòng nhiệt thành mới chớm nở cùng con tim trẻ tuổi khao khát cháy bỏng, cậu bé ấy tuyên bố một cách dõng dạc trước thần tượng đầu tiên của mình:"Cháu cũng muốn trở thành chuyền hai!"Lời đã thốt ra, cả đời vẫn không thay đổi.***
Tối hôm đó, Oikawa Tooru có một giấc mơ kỳ lạ.Cậu thấy mình đang đứng giữa khoảng không mênh mang vô tận; nhìn xuống không rõ mặt đất, nhìn lên không rõ đâu là chân trời. Cậu vươn tay chạm đến đâu, chiều không gian dường như mở rộng thêm đến đó. Tiếng bóng nện đều đều xuống sàn, tiếng khán đài hò reo cổ vũ. Hương vị quen thuộc của nhà thi đấu cùng cảm giác hồi hộp căng tràn trong lồng ngực. Xung quanh cậu là những gam màu rực rỡ đan chéo nhau, tuy chưa có màu sắc rõ ràng nhưng nó khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.Khiến cho Oikawa Tooru 7 tuổi cảm giác như cậu có thể có tất cả. "Bộp."Quả bóng không rõ từ đâu rơi xuống một cách nhẹ nhàng mà dứt khoát, mở ra một gam màu tươi sáng nơi nó chạm vào. Rồi, quả bóng ấy theo quán tính mà lăn, chầm chậm đụng vào đôi tay nhỏ bé của Oikawa Tooru. Cậu bé ngây ngô cầm quả bóng lên, thử một đường chuyền vụng về. Thật không may, quả bóng rơi ngay vào mặt cậu, kèm theo đó là tiếng cười ngặt nghẽo của cậu bạn thuở nhỏ văng vẳng đâu đây.Ngạc nhiên thay, cậu chẳng thấy đau chút nào. Chỉ có cảm giác chân thực từ tiếp xúc của quả bóng để lại nơi cánh tay và trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Oikawa Tooru non nớt."Bóng chuyền thật vui."Sáu ngày đếm ngược, 14/07/2021.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip