15. Yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cửa sổ phòng bệnh vẫn nửa mở như cũ, đầu mùa đông khí lạnh bức người, Trì Dư lại như không cảm giác được lạnh lẽo, tùy ý để gió bay xuyên qua màn.

Trên ngăn tủ cạnh giường bệnh đặt một quyển sách, vài trang giấy có dấu vết bị nắm chặt.

Trì Dư nằm nghiêng trên giường, ngây ngốc nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, qua lâu thật lâu, cô rùng mình một cái, xuống giường bước đi tập tễnh đến đóng cửa sổ lại.

Trở lại giường bệnh, Trì Dư vô biểu tình nhìn chằm chằm quyển sách kia hồi lâu, cuối cùng lại cầm vào trong tay mở ra.

Lời văn trong truyện đã biến mất không thấy.

Chỉ có một hàng chữ:

【 Còn lại ba ngày cuối cùng 】

Sáng sớm hôm sau, Trì Dư mượn di động hộ sĩ gọi điện thoại cho dì Thẩm, phiền dì tới đón mình xuất viện.

Trì Dư được nâng lên, trọng lượng nửa người đều đè lên dì Thẩm.

Dì Thẩm vô cùng đau lòng, không rõ vì sao đứa bé ngoan này đột nhiên bệnh thành như vậy, bà muốn ngăn Trì Dư xuất viện, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường gì để khuyên bảo, đành phải nói bóng nói gió hỏi: "Trình tiên sinh có biết chuyện Tô tiểu thư xuất viện không?"

"Chắc là biết."

Dì Thẩm thở dài một hơi.

Ngồi vào trong xe, Trì Dư dựa lên vai dì Thẩm mơ màng muốn ngủ.

Dì Thẩm cố ý mang theo một cái chăn đắp cho Trì Dư, ngay lúc bà cho rằng Trì Dư đã hoàn toàn ngủ, người dựa trên vai đột nhiên mở miệng.

Giọng nói hơi hơi khàn khàn, "Có phải Trình Ngôn đã đi công ty rồi không?"

"Sáng nay dì đến biệt thự không thấy Trình tiên sinh, chắc là tối hôm qua cũng không về."

Bên trong xe an tĩnh lại, Trì Dư nhắm mắt, suy yếu đến cực điểm.

Dì Thẩm khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vô tình liếc đến kính chiếu hậu thấy có chiếc xe vẫn luôn đi theo bọn họ.

Là... Là Trình tiên sinh!

Dì Thẩm nhớ rõ chiếc xe kia, hôm Tô tiểu thư đi hóng gió với Trình tiên sinh, Trình tiên sinh đã từng lái chiếc xe này.

Nhìn Trì Dư đã ngủ rất sâu, cuối cùng dì Thẩm vẫn không đành lòng kêu cô.

Sau khi Trình Ngôn rời khỏi phòng bệnh Trì Dư, vẫn luôn đợi ở trong xe.

Hắn ngừng xe ở dưới lầu bệnh viện, đợi ở cổng chính. Hắn biết Trì Dư sẽ không chịu nằm viện, nhưng không yên tâm cô một mình xuất viện, nên cứ như vậy mà đợi ở trong xe cả một đêm.

Trình Ngôn đi theo xe chở Trì Dư về biệt thự.

Tới biệt thự, xe Trình Ngôn dừng ở chỗ rất xa.

Đôi mắt lẳng lặng không một gợn sóng nhìn chiếc Maybach phía trước dừng lại trước cửa sắt lớn của biệt thự, một cái chân bước xuống trước, tóc dài đen nhánh theo gió tung bay, hình bóng gầy yếu kia chậm rãi xuống xe.

Mắt Trình Ngôn chưa từng chớp một cái, như muốn đem người nọ khắc vào tận đáy lòng. Bàn tay nắm chặt tay lái, gân xanh hiện lên vô cùng rõ ràng. Trong lòng như có thứ gì cuồn cuộn sôi trào, hắn kiệt lực áp chế cảm xúc tùy ý kêu gào kia, nhưng thật khó mà ức chế.

Thân ảnh thon gầy của Trì Dư trong gió lạnh có vẻ vô cùng đơn bạc. Đột nhiên cô che miệng ho khan, phổi như cháy đến bỏng rát, tay vừa đặt lên trước mắt đã thấy, một mảnh máu đỏ thẫm.

Dì Thẩm cuống quít lấy khăn giấy ra lau tay cho Trì Dư, "Bên ngoài gió lớn, chúng ta mau vào phòng thôi!"

Trì Dư đột nhiên ý thức được cái gì, thoát khỏi tay dì Thẩm, dùng hết toàn lực chạy ra ngoài cửa, đã thấy chiếc xe quen thuộc kia biến mất ở chỗ ngoặt.

"Trình Ngôn..."

Trì Dư hôn mê một ngày một đêm, Trình Ngôn cũng không hề quay lại biệt thự.

Ngày cuối cùng tỉnh lại, sắc mặt cô tốt hơn một chút, trông cũng có tinh thần, thật giống như hồi quang phản chiếu*.

* Hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.

Trì Dư ngồi vào trước bàn trang điểm, bàn trang điểm này là lúc trước Trình Ngôn tự mình chuyển từ phòng cô đến.

Trì Dư tỉ mỉ trang điểm cho chính mình, còn điểm chút má hồng để che giấu sắc mặt tái nhợt.

Dì Thẩm đem cơm lên phòng cho Trì Dư. Thấy cô có thể tự mình ngồi dậy trang điểm, nghĩ thân thể cô đã chuyển biến tốt đẹp.

"Xem ra thân thể Tô tiểu thư đã tốt lên rồi, tốt quá tốt quá. Tô tiểu thư muốn đi ra ngoài sao?"

"Tôi muốn đi tìm Trình Ngôn."

"Để tôi dẫn cô đi."

"Không cần, dì yên tâm đi." Trì Dư cầm lấy một bộ váy, so vào trước người, "Dì Thẩm, dì thấy tôi mặc bộ này có đẹp hay không?"

"Cho dù Tô tiểu thư cái gì, Trình tiên sinh đều cảm thấy đẹp."

Trì Dư đi vào tổng bộ Trình thị, đứng quầy tiếp tân vẫn là Tiểu Mỹ như cũ.

"Tiểu Mỹ."

Tiểu Mỹ kích động, "Bà chủ còn nhớ tôi sao!"

Trì Dư cười cười, "Phiền cô nói với Trình Ngôn hiện tại tôi đang đứng dưới công ty, muốn lên gặp anh ấy."

Tiểu Mỹ lộ ra biểu tình được ăn cẩu lương, tươi cười nói "Vâng vâng, hiện tại tôi lập tức nói với Lâm trợ lý. Quầy tiếp tân chúng tôi không có cách nào trực tiếp trò chuyện với Trình tổng, đều phải nói trước với Lâm trợ lý, sau đó nhờ Lâm trợ lý truyền đạt."

Trì Dư hiểu rõ gật gật đầu, hơi hơi há mồm, hô hấp có chút dồn dập.

"À, bà chủ có thể trực tiếp đi lên, cô cũng không phải người khác."

Trì Dư nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi đứng đây chờ anh ấy." Đi từ cổng lớn đến quầy tiếp tân, cô đã mỏi mệt không chịu nổi.

"Vâng... Uy, Lâm trợ lý..."

Trong phòng hội nghị cao tầng, mọi người nơm nớp lo sợ.

Người đàn ông ngồi ở chính giữa từ khi hội nghị bắt đầu đến bây giờ, ngón tay không ngừng đốt thuốc lá. Sương khói tái nhợt lượn lờ trên gương mặt kia làm tất cả mọi người không dám chọc giận.

Lâm Trí biết Trình Ngôn đã cai thuốc một thời gian, nhưng không biết tại sao lại hút thuốc trở lại, nhưng cho dù thế nào thì trước khi cai thuốc cũng không hút nhiều đến vậy.

Di động trong tay chấn động một chút, tất cả nhân viên của Trình thị đều biết mỗi thứ năm hàng tuần các nhân viên quản lý ở tầng cao sẽ mở họp, trừ phi có tình huống đặc thù, còn lại không ai dám quấy rầy.

Lâm Trí cẩn thận nhìn sắc mặt Trình Ngôn, mới đi ra phòng họp tiếp điện thoại.

"Uy, Lâm trợ lý, bà chủ ấy, tiểu thư Tô Trì Dư tới."

Lâm Trí lên tiếng, tỏ vẻ đã biết. Do dự một lát, hắn đi vào phòng họp nói cho Trình Ngôn, Trì Dư hiện tại đang ở dưới lầu muốn gặp hắn.

Thuốc lá kẹp trên đầu ngón tay khẽ run, đợi hồi lâu, Trình Ngôn phun ra khói trắng, đem đầu thuốc lá vê vào gạt tàn đầy thuốc.

"Không gặp, đuổi cô ấy về đi."

Lâm Trí kinh ngạc, nhưng vẫn nói cho Tiểu Mỹ kêu Trì Dư sớm một chút trở về.

So với Tiểu Mỹ kỳ quái đầy mặt, Trì Dư lại thản nhiên mỉm cười, cô đã sớm biết Trình Ngôn sẽ không dễ dàng chịu gặp cô.

Trì Dư hít sâu một hơi, cười nói: "Tôi đành tự mình lên văn phòng tìm anh ấy vậy." Sau đó chậm rãi đi đến thang máy chuyên biệt của tổng tài.

"Bà chủ..."

Trì Dư xoay người, đem ngón trỏ đặt ở trước môi, cười nói với Tiểu Mỹ: "Hư, đừng nói cho anh ấy, tôi phải cho anh ấy một bất ngờ."

Ấn vào số tầng cao nhất, thang máy bắt đầu đi lên.

Trong nháy mắt, Trì Dư cảm thấy đầu choáng váng không thôi, lập tức ngã ngồi ở thang máy, nhịn xuống khó chịu đỡ tay nắm thong thả đứng lên.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Trì Dư đứng một hồi lâu mới chậm rãi ra ngoài.

Trùng hợp như vậy, cô gặp hắn mới vừa kết thúc hội nghị.

"Trình Ngôn..." Trì Dư cười.

Trình Ngôn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cô, cho dù đã trang điểm, hắn cũng nhìn ra được cô đang đau khổ chống đỡ.

Cô trở nên tiều tụy như vậy, tất cả đều bởi vì hắn thích cô.

Tay nắm chặt thành nắm đặt bên người, quyết tuyệt xoay người.

"Trình Ngôn, em mệt quá..."

Một câu nhẹ nhàng như vậy đã phá huỷ tường thành hắn dựng nên.

Trình Ngôn quay lại, nhanh chóng đi đến trước mặt Trì Dư, hơi hơi cúi người xuống, một tay đặt sau đầu gối cô, một tay ôm Trì Dư đi vào phòng nghỉ trong văn phòng.

Trình Ngôn nhẹ nhàng đặt Trì Dư ở trên giường, không nói một lời xoay người bước đi.

Trì Dư lập tức giữ chặt tay hắn.

"Em nhớ anh."

Trình Ngôn muốn tránh tay Trì Dư, lại bị cô nắm lấy gắt gao.

"Bạn trai, em rất nhớ anh."

Lòng đau như bị rút hết máu, Trình Ngôn dùng thần sắc phức tạp mà nhìn Trì Dư, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Tôi đã không còn thích cô."

Trì Dư cười ra tiếng, "Trình Ngôn, anh thật đáng yêu."

Cô tới gần hắn, mùi khói thuốc nồng nặc đâm thẳng vào mũi. Trì Dư cũng không ghét bỏ, không do dự mà chậm rãi tới gần Trình Ngôn.

"Chính thân thể của em nói cho em biết là anh yêu em."

Cô đứng lên, nhón chân, hôn môi Trình Ngôn. Đầu lưỡi mềm mại dễ như trở bàn tay mà cạy ra khớp hàm, Trình Ngôn từ bỏ chống cự tùy ý cô làm xằng làm bậy ở trong văn phòng của hắn.

Kỹ thuật hôn không hề có kết cấu cuối cùng không thỏa mãn được Trình Ngôn, hắn đoạt lại quyền chủ động gia tăng nụ hôn này.

Thật lâu thật lâu sau, Trì Dư nằm xoài lên ngực Trình Ngôn, dồn dập thở dốc.

Trình Ngôn dùng hai tay ôm chặt lấy trong người lòng ngực, thanh âm nặng nề, như rốt cuộc từ bỏ chống cự vô vị, tuyệt vọng mà thừa nhận một sự thật.

"Thực xin lỗi, anh không có cách nào ngừng yêu em."


---

😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip