Sáng hôm sau, Thái Hanh tới đón Chính Quốc như thường lệ, sau khi đưa cậu vào chỗ ngồi trong nhà thi đấu Thái Hanh mới tập hợp đội bóng ra phía bên ngoài. Vì lần này Lão Lý rất phấn khích, đặt toàn bộ niềm hi vọng vào bọn họ nên ai cũng hừng hực quyết tâm, đặc biệt chính là phần thưởng của nhà trường, mà có ai lại chê tiền đâu cơ chứ. Mèo lười như Trí Mẫn cũng dậy sớm có mặt đầy đủ.
Chính Quốc thích xem thi đấu cầu lông bởi vì cái này cậu xem còn hiểu luật chứ như mấy môn khác cậu chỉ xem cho vui mắt mà thôi, chẳng hạn như xem thi đấu bóng rổ thì chủ yếu chính là nhìn Thái Hanh đẹp trai chuyển động trên sân và ném bóng vào rổ một cách thật ngầu.
Tám giờ bắt đầu vào sân rồi vậy mà vẫn chưa thấy Hoắc Minh ở đâu, lớp trưởng đang nháo nhào đi tìm thì đã thấy người yêu của Hoắc Minh chính là cô bạn xinh xắn học lớp Hai tên Mỹ Mỹ tới tìm.
"Tớ vừa gọi điện cho Hoắc Minh, cậu ấy nói là lúc đi xe tới trường do quá vội nên xảy ra tai nạn, hiện tại không thể thi đấu được."Một tin gây sét đánh dành cho lớp Năm bọn họ. Nếu lớp không có ai tham gia thì đương nhiên sẽ tính là thua, nhưng mà thua kiểu như vậy bọn họ không can tâm, lớp trưởng chưa gì làm ầm lên muốn tìm người khác vào thay. May mà Tiểu Thảo lễ nghĩa không quên hỏi han tình trạng sức khỏe của Hoắc Minh và an ủi bạn học Mỹ Mỹ. Dù sao nếu như hôm nay không phải do thi đấu cho lớp thì Hoắc Minh cũng không gặp tai nạn.Còn năm phút nữa thôi là sẽ bắt đầu trận đấu, vậy mà không tìm được người có đủ trình độ để thi. Hoa Hoa vừa tức giận vừa tuyệt vọng chuẩn bị ra thông báo với ban tổ chức là lớp sẽ nhường quyền đi tiếp cho lớp bên. "Đợi chút! Tôi sẽ thi đấu thay Hoắc Minh."Cả lớp ngước nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói kia. Chính Quốc bước xuống từ chỗ ngồi dành cho khán giả. "Cậu có được không đó?" Hoa Hoa vừa nói vừa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chính Quốc. "Lúc trước tôi từng thi đấu." Chính Quốc cởi áo khoác ra bắt đầu khởi động sơ qua một chút.Có người thi đấu vẫn hơn là để thua một cách dễ dàng như vậy, có vẻ Hoa Hoa vì ban đầu có hơi hiềm khích với Chính Quốc cho nên lúc này thái độ đối với Chính Quốc cũng không tốt đẹp lắm. Thấy vậy, Tiểu Thảo tiến đến nói vài câu."Cậu ấy đã nói chơi được thì là chơi được, sao cậu cứ phải nghi ngờ Chính Quốc như vậy, chẳng nhẽ cậu ấy không làm được mà dám ba hoa sao, tôi chưa bao giờ thấy Chính Quốc nói được mà không làm được cả." câu nói của Tiểu Thảo nghe qua chỉ giống như an ủi niềm tin đối với mọi người nhưng lại có một ý nghĩa sâu xa khác khiến Hoa Hoa thêm một lần câm nín."Được rồi, tôi sẽ thông báo với thầy là lớp ta đổi người, cậu cố lên nhé, cứ làm hết khả năng của mình là được không cần lo lắng." Tiểu Thảo động viên Chính Quốc vài lời để cậu tiến vào trận đấu một cách thoải mái nhất.Hai bên bước vào thử sân, ở phía bên kia chính là lớp 10/3. Đối thủ là một cậu bạn cao gầy điểm trai, Chính Quốc nhìn qua thì thấy tốc độ di chuyển khá nhanh, còn sức bền thì có lẽ vào trận mới biết được. Hiệp một bắt đầu, đối thủ ngay từ những đường vợt đầu tiên đã liên tục áp đảo Chính Quốc bằng các cú đánh cầu cao thuận tay qua đầu, tỉ số nhanh chóng đã chênh lệch đáng kể. Hết hiệp một tỉ số 21:18 nghiêng về lớp Ba.Lúc này Thái Hanh ở sân ngoài nhờ A Mập nói mới biết là Chính Quốc thi đấu thay Hoắc Minh đành vội chạy vào bên trong, cũng đến lúc nghỉ giữa các hiệp. Mặt Chính Quốc không cảm xúc cầm lấy chai nước rơi dưới đất lên tu một hơi, hồ hôi chảy đầm đìa trên trán. Tên đối thủ kia đang được mấy đứa con gái lớp Ba nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa còn cậu may là có chai nước mà ban nãy Tiểu Thảo mang tới nhưng bị ai đi quá đá đổ xuống sàn. Hoa Hoa, Cao Dĩnh không muốn xem nữa nên đã bỏ đi trước, Lão Lý từ phía sau bước tới động viên cậu"Không sao, em chịu thi đấu cho lớp là tôi đã vui rồi, kết quả thế nào không quan trọng."Chính Quốc nhoẻn một nụ cười tiêu chuẩn gật đầu với Lão Lý, cậu lại cầm vợt chuẩn bị ra sân. Đúng lúc đó Thái Hanh chạy tới với ánh mắt lo lắng, xác nhận trạng thái của Chính Quốc bình thường cậu mới thở phào. Bước lại gần Chính Quốc, Thái Hanh lấy chiếc khăn trắng của mình lau mồ hôi cho cậu. Cảm giác buồn bã khi nãy từ lúc nhìn thấy Thái Hanh đã biến sạch, cậu cười tươi đôi mắt cũng híp lại. thời gian nghỉ ngắn ngủi sắp hết, Thái Hanh đặt tay lên vai Chính Quốc, nhìn cậu bằng đôi mắt của sự tin tưởng."Tôi tin cậu sẽ làm được, cố lên, tôi sẽ ở phía sau chờ cậu."Lòng Chính Quốc bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Mọi người đều không tin tưởng cậu, chán nản cậu, không muốn xem cậu thi đấu, nhưng trong số đó vẫn còn một người luôn dõi theo cậu từ đằng sau, tin tưởng cậu vô điều kiện. Chính Quốc quyết tâm lần này cậu phải thắng, phải thắng vì Thái Hanh.__________________Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip