----------
Khuê là đứa kén ăn nhất trong tất cả những người bạn đồng trang lứa mà Bân từng tiếp xúc suốt mười tám năm cuộc đời. Không chỉ kén ăn, nhu cầu ăn uống của nó dường như cũng không đáng kể. Bân vẫn nhớ như in những ngày đầu hai đứa làm quen, người nó gầy mỏng tựa cành cây khô, và thần thái trong lớp học thì uể oải lim dim như mấy con cún mới sinh đang tập mở mắt. Đương nhiên thi thoảng nó cũng ăn vặt (dưới sự dụ dỗ và nài nỉ của Bân), nhưng cậu tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy nó bày tỏ sự hào hứng hay niềm yêu thích với một bữa ăn chính, đặc biệt là bữa sáng.Tuy nhiên, những điều trên trở nên vô nghĩa khi Phạm Khuê đứng trước với khẩu phần ăn to vật vã của Tú Bân.Bân thường mang đến lớp những bữa sáng thịnh soạn như đồ trong nhà hàng. Hôm thì cháo sườn nóng hổi ăn kèm với quẩy giòn, hôm khác là chiếc bánh mì nhân thịt siêu đầy đặn, lại có hôm là gói xôi xéo vàng óng thơm nức mũi, tất cả đều do mẹ cậu chuẩn bị. Ngược lại, những bữa sáng của Khuê rất tạm bợ, thường chỉ có một hộp sữa nho nhỏ, hoặc thậm chí không có gì. Thế nên việc chúng nó chia nhau phần thức ăn ấy - để một đứa không đói đến tụt huyết áp, và đứa còn lại không phải bứt rứt với mẹ iu vì để lại đồ ăn thừa - là hết sức dễ hiểu. Thời gian đầu, Bân là người chủ động mời Khuê ăn cùng, và nó thường từ chối, hoặc chỉ nhón vài miếng bé tí teo, làm Bân tưởng rằng nó đang nghi ngờ cậu ta bỏ độc vào đồ ăn. Thế mà bây giờ, chưa cần đợi Bân lấy đồ ăn từ trong cặp, Khuê đã có thể "đánh hơi" và xác định được chính xác tên của món ăn sắp nằm yên vị trong cái bụng cồn cào của nó.Hai đứa luôn tự giác đến sớm nhất lớp chỉ để chia nhau phần ăn đầy ú ụ, và hoàn thành bữa sáng trước khi chuông reo. Thực ra đây là một "nghi thức" mà tụi nó mới thống nhất gần đây thôi. Ngày trước, việc ăn sáng của Bân không bị áp lực về mặt thời gian như vậy; cậu ta có thể lúng búng ngậm đồ ăn như một con hamster miệng ngậm đầy hạt từ tiết đầu đến khi hết giờ, và chia cho mỗi đứa trong lớp một miếng. Thói quen ăn chực khi ấy không chỉ là thú vui tao nhã của mình nhóc Khuê, mà là của cả lớp. Những ngày "đắt khách", một suất ăn Bân mang đến lớp có thể bị mười cái miệng cùng châu vào xâu xé, khiến cho cả Bân và Khuê không hẹn mà cùng nhau méo mặt (vì khứa chính chủ bữa ăn và siêu bạn thân của khứa chẳng kịp chấm mút được miếng nào). Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi thầy Thuân tình cờ đi ngang qua lớp vào một buổi sáng tháng năm oi ả, và thấy năm đứa con trai cao ngồng túm tụm lại chỗ Bân, chia nhau nốt mấy mẩu vụn bánh mì. Sẵn đang bực bội vì vừa cãi nhau với vợ (chúng nó đồn là vậy), thầy liền hùng hổ xông vào lớp mắng cho Bân một trận vì làm lớp trưởng mà không gương mẫu, không quên tặng cho mỗi chú bé (còn đang đần thối mặt với đống thịt và trứng trong miệng) một vị trí rộng rãi trong sổ đầu bài với tội danh gây mất trật tự. Từ đó trở đi, mặc dù đói hoa cả mắt, thèm rỏ cả dãi, chẳng đứa nào dám bén mảng ra chỗ Bân để "xin một miếng" nữa. Nói một cách hoa mỹ hơn thì, bữa sáng của Bân cứ như vậy trở thành một phần thanh xuân đầy nuối tiếc của những lũ trẻ háu ăn trong lớp học nhỏ xíu này.Vậy là Khuê nhiễm nhiên trở thành người duy nhất được hưởng diễm phúc ăn sáng chung với thiên thần ẩm thực Tú Bân. Điều này cũng không có gì bất ngờ lắm.----------
- Thế rốt cuộc là ai xúi mầy đi cắt tóc?Đi kèm với câu hỏi vô tri ấy là một tiếng hắt xì to bể nhà của Tú Bân. Ngồi ăn "hai mình" trong lớp học vắng tanh thế này thì cũng gọi là sung sướng đấy, mỗi tội phòng trống quá, gió điều hòa lạnh bỏ xừ.- Chả biết. Chắc ma xui quỷ khiến hay sao á. Mà lâu lâu cũng phải đổi gió tí cho các em nó trầm trồ chứ. - Khuê nhàn nhạt trả lời trong khi cởi áo khoác đồng phục, coi Bân là một chiếc móc treo di động mà trùm lên đầu cậu. Đến khi thấy Bân ngả đầu xuống mặt bàn, rúc vào chiếc áo một cách hoàn toàn thoải mái và cái đầu mũi tròn trịa chun lại như chú thỏ bông xù ngoan ngoãn, nó mới hạ mắt, tiếp tục bới qua bới lại mấy lát hành khô trong bọc xôi.Cũng đúng, Bân nghĩ thầm, nó cắt tóc đi chắc mọi người sẽ tiếc hùi hụi cho mà xem. - Ăn thử một miếng hành xem nào! - Bân lên tiếng khi thấy Khuê cứ khều khều mãi. Trông mất cả ngon.- Không! - Khuê dẩu mỏ cãi - Thích thì đi mà ăn. Có phải mẹ người ta đâu mà ép người ta ăn hoài!Bân ngán ngẩm không buồn nói, chỉ từ từ quay mặt sang hướng khác, để cái chóp đầu tròn xoe, đen nhánh đối diện với khuôn mặt cà chớn của đứa bạn thân bướng bỉnh. - Cho xin ngụm nước với! - Khuê dùng mấy đầu ngón tay vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu Bân.- Ờ. Tự lấy đi nhé. Buồn ngủ quá. - Giọng Bân càng ngày càng nhỏ.Chỉ một hai phút sau, Khuê đã nghe thấy tiếng cún bự bên cạnh thở đều đều. Nó nhanh chóng giải quyết nốt nửa phần xôi còn lại, khẽ khàng đứng lên dọn dẹp, rồi phe phẩy chiếc quạt xung quanh chỗ ngồi của hai đứa cho bay bớt mùi.Thành thật mà nói thì đối với Phạm Khuê, có nhiều thứ đáng để nó bận tâm hơn bữa sáng.Tỉ như gần đây nó đã lên kế hoạch tiết kiệm một khoản tiền kha khá để "độ" lại cây guitar, và mua một chiếc máy ảnh phim. Nó cũng đang ngắm nghía mãi cuốn album phiên bản đặc biệt của nghệ sĩ indie yêu thích, nhưng vẫn còn đắn đo chưa dám xuống tiền. Hoặc đôi khi, nó cũng cần một khoản dự phòng nho nhỏ cho vài sự việc phát sinh bất ngờ và ngu ngốc khác trong cuộc sống, có thể là chiếc hộp bút đột nhiên rơi xuống đất và vỡ tung tóe vào một ngày đẹp giời, hay những lần "đóng họ" cho hàng photo trước cổng trường vì quên đem theo sách giáo khoa.Là một học sinh bình thường, đi xe cub, mỗi ngày đều phải chạy khắp hành lang để vay tiền gửi xe, và luôn dốc hết số tiền kiếm được khi đi hát rong để mua thêm phụ tùng cho bé đàn yêu dấu một cách vô tội vạ, đối với Phạm Khuê, nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tích cóp tiền ăn sáng mà ngài Bố cung cấp để giấu làm quỹ đen. Gia đình có vẻ không hề có manh mối gì về nỗi khổ tâm này của Khuê. Bởi lẽ bản thân nó cũng hiểu được rằng, những sở thích tương đối tốn kém của bản thân nằm ngoài phạm vi mà bố mẹ nó có thể sẵn sàng đáp ứng một cách không cần suy nghĩ. Tóm lại, cơ bản là Khuê thích tự ngược, Tú Bân bảo thế, và nó cũng chỉ nhún vai thờ ơ chứ không phải đối. Nhưng buồn cười ở chỗ này. Tú Bân luôn cho rằng cái "khổ" nhất của Khuê là việc nó phải hy sinh bữa ăn sáng cho những thứ không nằm trong phạm trù đam mê và hiểu biết của cậu ta. Còn với Khuê, việc đánh đổi bữa sáng của mình lấy một nửa phần ăn của Tú Bân bằng một cách thần kỳ nào đó lại làm giảm bớt cái khổ của nó đi một tẹo. Như hôm nay chẳng hạn. Trong lúc Khuê mải miết đắm chìm trong sự dằn vặt và hối hận vì lỡ cắt tóc quá ngắn, Tú Bân cùng gói xôi của cậu ta đã khiến những cảm xúc xám xịt tiêu cực trong bộ não Khuê ngay lập tức biến thành màu vàng của đậu xanh, ruốc và hành phi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip