Tinh Yeu Cua Da Tinh Yeu Cua Da

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
- Cái j mới thật sự là quan trọng với em

- A muốn câu trả lời như thế nào ? - Tôi nằm dài ra đệm rồi nhả khói thuốc sau câu hỏi của a ...

- Đừng trả lời a bằng 1 câu hỏi - Giọng anh lắng lại

- Sự bình yên của em .. - Tôi di điếu thuốc vào gạt tàn

- Vậy còn sự bình yên của anh ?

- .... - Tôi im lặng

- Đúng là 1 trái tim đá thì biết bao giờ nở hoa ..

Rồi anh cúp máy .. Sau những ngày cãi cọ thì hôm nay có vẻ như là kết thúc nhanh gọn ..

" Tốt nhất là chia tay để em đc sống cho riêng mình " - sms của anh

Tôi bật cười . Lấy 1 điếu thuốc trong bao ra rồi bóp chặt trong tay đến khi nó tưởng chừng nát vụn tôi mới buông nó từ từ xuống gạt tàn ...

" Đơn giản " - Tôi sms lại và thấy nhẹ nhõm vô cùng .. có lẽ .. đến lúc tôi phải để anh đi bởi tôi cứ cố giữ anh lại vì 1 cái j đó thì liệu tôi có đem lại điều j cho anh ko ..

Đêm vẫn vắng lặng ... chỉ êm đềm bài hát cũ ! Tôi k khóc ... nhưng dốt mình trong phòng và thả mình trong hồn khói .. khói thuốc lẫn cả vào trăn gối ...

....

Sáng thức dậy trong mệt mỏi vì cả đêm ngồi lạch cạch bên bàn phím viết những cái đến bh tôi cũng k nhớ là đã viết gì . Cổ họng ran rát ... Kệ đi .. tại hút thuốc nhiều thôi , quơ tay lấy cái đt xem hôm nay ngủ nướng đúng giờ k ? Tôi nhận đc tin nhắn của a Phương

" 1 là em gọi điện cho a ngay sau khi nhận đc tin nhắn , 2 là anh sẽ đạp tung cửa vào nhà và đánh cho em 1 trận .. 3 là em làm ơn gọi ngay cho anh k anh sắp chết rồi L "

Tôi bật cười . a Phương là bạn tôi . Chỗ dựa tinh thần vững chắc của tôi . Người mà suốt ngày kêu là tôi nên quan tâm đến Phong 1 chút ... giá như anh dậy tôi cách để iêu thương 1 người đặc biệt là như thế nào .. Sau vấp ngã lớn của cuộc đời anh đứng dậy như chẳng hề gì và ngày càng sống tình cảm hơn còn tôi hình như là chai lì hơn trước J ..

Tôi bấm máy gọi cho anh ...

- Con vẹt này .. Em lại làm thế với Phong à ? - Phương lập tức hét lên khi nhấc máy

- Đã tâu rồi hả anh ? - Tôi cười

- Tâu cái j .. Mày bỏ cái kiểu tỏ ra lạnh mới chả lùng đi

- Em đâu tỏ ra .. e vốn như thế k chịu đc thì chia tay có j đâu

- Mày làm thế mày k cảm thấy gì à ?

- Vô tình với chính mình con ng ta sẽ mạnh mẽ hơn mà anh ... - Tôi vươn vai thở dài

- Vô cái fuck .. Mày k cảm thấy gì sau mỗi lần làm tội ng khác à

- Thấy thất vọng ..

- Thất vọng về bản thân chứ j ? Đúng rồi .. Mày

- Ko .. thất vọng về người đó - tôi ngắt lời anh

- Thôi tao chết với mày rồi Hà ơiiiiiiiiiiiiiiii

- Yêu thì phải thông cảm và cho nhau thời gian chứ ... tại sao cứ lúc nào cũng chỉ biết trách móc trong khi biết bản tính 1 con ng k dễ j thay đổi - Tôi cáu

- À à .. anh hiểu .. Vậy như thế nào thì đủ cho 1 sự thay đổi ? - Phương cười

- Có lẽ là 1 tình iêu lớn ...

- Sự công phá lớn à ... - Phương thở dài

- Thôi tối gặp anh nhé .. em bận tí đây

- Ờ .. làm j làm đi con vẹt

Tôi cúp máy .. Bật dậy cầm điều khiển play và bài hát ngày nào tôi cũng nghe luôn ở chế độ replay ... " Call me the liar " .... Tôi bắt gặp bài hát này và cuốn vào ngay từ cái tên tựa đề và lyric hay k thể chê vào đâu đc ... Và nhiều lúc tôi cứ nghĩ về Phong .. Nếu thật sự k tin tưởng t.y của tôi thì liệu mỗi lần gọi cho tôi có phải chỉ để nghe những lời nói dối ... Tôi lại bật cười ....

Ngồi sấy tóc ... Điện thoại lại rung lên .. sms của ai đó ...

Kệ đi .. sấy tóc đã .. Lẩm nhẩm hát theo Jaytee ... " Vì từ lâu anh đã k thật lòng với những con người đáng nhận 1 lời giả dối .... "

Điện thoại lên rung lên .. 1 sms nữa ...

Thôi đọc vậy ..

Sms 1 : Em tồi lắm

Ớ .. cái số lạ .. nhưng nội dung thì biết ai nhắn rồi

Sms 2 : Xin lỗi nhắn nhầm

Haha ... Bó tay ..

Quăng điện thoại tiếp tục sấy tóc .. Tôi thầm nghĩ mà lại bật cười ngớ ngẩn .. Đến cả cái đứa sms nhầm cũng bảo mình tồi .. haizzzz ... Nghĩ thầm : Chấp nhận T_T

Trời lạnh .. vừa tắm xong lên người cứ run lên bần bật , lấy bao thuốc trong túi sách .. Vừa động vào nó tôi lại nhớ đến Phong ... " Hút thuốc có hại cho sắc đẹp mà a k muốn ng iêu anh xấu .. " Tôi cười .. ngậm đầu lọc vào miệng .. " Mỏ nhọn hút thuốc nhiều mỏ sẽ nhọn hơn .. càng ngày càng giống mỏ chym " ... Tôi lắc đầu bỏ điếu thuốc xuống ... " 1 ngày em hút hết 1 bao thuốc .. vì anh em bỏ nửa bao đc k ? " ... Tôi lại tiếp tục cười rồi cất điếu thuốc vào bao ... Ko biết đã nhiêu lần Phong hỏi tôi lí do vì sao tôi lại động vào điếu thuốc ? Nhưng tôi đều trả lại a = 1 nụ cười cộng sự im lặng .... Rồi sau đấy anh chỉ nói .. " Ko sao .. a yêu e " hay " Hút lúc k có ai thôi em nhé ! " Rồi ôm tôi vào lòng .. Chắc hẳn a hiểu , đó là 1 lí do nhắc lại sẽ quá đau đớn với tôi ...

....

1 tháng ... Nó trôi qua nhanh quá với tôi ... Và cũng là quãng thời gian Phong như biến mất trong cuộc sống của tôi mặc dù với tôi anh vẫn như ở quá gần chẳng qua anh muốn trốn tránh 1 kẻ như tôi ....

- Tối rượu mực Đình Đông em nhé ! - Phương gọi cho tôi

- Có những ai hả anh

- Anh em mình .. với hội cũ và .. Phong

- Vâng ok

- Phong cũng đi đấy

- Em có điếc đâu

- Mày nói giọng gì đấy tao lại đá cho lật hết bộ nhá bh ? - Phương càu nhàu

- Xin lỗi đại ca ..

- Trước tao bỏ nghề sát thủ r .. Nhưng giờ chắc phải tái xuất giang hồ

- Để làm j anh - Tôi cười vì biết a đang đùa

- Để bắn chết mày chứ làm sao ..

- Bắn bằng súng nước hả anh =)) - Tôi nhăn nhở

- Ờ .. tao sẽ mở hội thi ngậm súng nước = mồm cho trẻ em đang mang thai và phụ nữ đang cai thuốc :-" - A nhờn lại

- Em chết đến nơi với anh rồi đấy - Tôi bò lăn ra giường cười

- Đấy , thấy sự lợi hại của anh mày chưa - Phương cũng cười chả kém

- Rồi rồi .. tối nhé ...

Tối cúp máy và nụ cười cũng tắt luôn ...

" Ra cổng đi .. anh đang ở trước cửa rồi " - sms của anh Phương .

Tôi khoác vội áo khoác rồi sách guốc đi ra cửa rồi mở cổng .. Anh đang đứa kia và cười toe toét với tôi ...

- Hôm nay em k uống đâu

- Sao thế , đang cai thuốc à ?

- K uống liên quan j đến cai thuốc anh

- Say thì lại hút cho mà xem

- Em cai làm gì ? Động lực j mà cai ...

- Con gái con đứa thuốc thiếc hay ho lắm mà suốt ngày ..

- Kệ em ...

- Ơ thế tôi k kệ cô thì tôi làm j :-ss

- Mà mọi ng đến hết r hả anh

- Ừ .. mỗi Phong chưa đến

- Vâng ...

Tôi bước xuống xe .. anh Phương đi trước .. như mọi lần anh làm cả hội nhộn lên .. Cả đám ai cũng dễ gần và lanh chanh như nhau .. mồm mép tép nhảy và đến nói cũng tranh nhau ...

15 phút sau .. đột nhiên mọi người im lặng .. Tôi k rõ .. Nhưng rồi khi quay lại tôi biết cái lí do có thể bịt miệng cả đám là ai .. Phong đến ... Nhưng a k phải miếng giẻ nhét vào mồm mọi người mà là đứa con gái đi cùng anh ... Phong ngồi xuống và bảo nó cùng ngồi .. Tất cả mọi ng đưa mắt nhìn con bé mong chờ câu chào hỏi .. Nhưng nhận lại sự im lặng .. 1 nụ cười cũng k ... Nó chỉ nch với Phong ... Tôi cười khẩy ...

- Hôm nay Hà miễn rượu nó chỉ đến diệt mồi ... - A phương cầm cốc rượu lên nói

- Đi rượu mực mà lại chỉ ăn mực ạ - Con bé kia lên tiếng ...

- Con gái thì được miễn em ạ - A Phương có vẻ khó chịu

Tôi k nhận thấy sự khó chịu ở Phong với con bé đó , nhưng tôi nhận thấy sự khó chịu k thoải mái ở tất cả mọi người ...

- em giả vờ làm gái ngoan 1 hôm vậy - Tôi đùa

- Lại làm trò đấy con vẹt này - 1 anh trong hội nói

- Gái ngoan hay hư nhìn là biết sao chị phải giả vờ - Con bé tiếp tục nói

Tất cả mọi người im lặng nhìn nó rồi nhìn tôi . Tôi cười phá lên . Mọi người nhìn tôi như thể tôi gặp phải 1 đứa nhét đc rẻ vào mồm mình rồi vậy ... Còn nó thì cười mỉa rồi ngơ ngác như 1 con nai vô tội .. Phong thì khác .. A tỏ ra mặc kệ .. Lí do a đưa nó đến đây để mong tôi tức điên lên chắc ..

- Tự cái mồm em tố cáo em rồi - Tôi nói

- Em tố cáo gì ? Em đang nói chị kìa ... - Nó rất bình thản

- Vậy theo em như thế nào là gái hư ?

- Như chị chẳng hạn

- Ừ chị là gái hư mà ... - Tôi vẫn cười vì cái kiểu lố bịch của con bé

- Tất nhiên .. có thì mới nói mà - Nó cười như đắc thắng

- Nhưng chỉ có những cái mồm bẩn mới đi nói ng khác là gái hư thôi em - Tôi nhìn thẳng vào mặt nó rồi mỉm cười

Con bé im lặng . Mọi người im lặng ....

- Em bao nhiêu tuổi - Anh Phương hỏi con bé

- Em sinh năm 92

- Thế mà anh tưởng em sinh năm 88 - 1 anh cười to rồi im luôn ngơ ngác nhìn mọi người 1 cách lén lút ;))

- Ko trêu em ấy - Phong lúc này mới lên tiếng

Tôi bật cười quay đi . Anh Phương thì như k thể chịu nổi cái kiểu ra vẻ của 1 đứa trẻ con như nó .. a bực bội nói

- Em mới có 17 18 tuổi chẳng có tuổi đéo gì nhận xét người khác đâu

- Ơ .. - Con bé tròn mắt ..

- Anh làm sao thế - Phong bênh con bé

- Mày chơi với mấy loại ranh con khệnh khạng này lúc nào đấy - Phương cáu

- Anh xem lại em gái a tốt đẹp lắm chắc

- Câm mồm đi - Tôi đứng dậy

Tất cả mọi ng đưa mắt nhìn tôi . Tôi lay vai anh Phương . A hiểu là tôi muốn đi khỏi đây .

- Vớ vẩn quá đấy - Tôi quay lại nói với Phong ....

......

Phương lai tôi đến cầu .. Tôi nói anh dừng lại .

Đỉnh cầu gió thổi làm mắt tôi đỏ hoe .. hay vì lí do khác tôi k biết nữa ...

- Nó hèn quá , kệ nó đi em ... - Phương đặt tay lên vai tôi

- Cái đó là quả báo anh ạ - Tôi đặt tay lên thành cầu rồi cúi mặt cười

- Ko phải là do em , anh hiểu . Vì anh cũng là con trai .. nó iêu em lên hận

- Từ giây phút này thì e k trách bản thân nữa ...

- Vì sao ..

- Phong k đáng ... quá tầm thường ...

- Trong khi em cần 1 cái phi thường .. - Phương cười rồi nhìn ra phía xa

- Có lẽ vậy .. Đời thiếu j ng iêu mình - Tôi cười nhìn anh

- Chỉ thiếu người mình iêu thôi ... - Anh đặt tay lên đầu tôi rồi vỗ nhẹ cười dịu dàng

Lòng tôi thanh thản nhanh chóng ... bởi với tôi .. Cái gì k đáng thì dẵm lên mà bước đi .. Ừ thì vô tình có lẽ là bản sắc của tôi ...

.....

Khi Hà lên xe về .. Phong cúi mặt uất ức .. Nó cứ thế tự chuốc rượu cho mình mặc sự can ngăn của mọi người .. Nó biết nó đã đi quá xa và đã đẩy Hà xa khỏi nó .. Nó đánh mất Hà ...

- Anh đừng uống nữa tí còn lai em về - Con bé lên tiếng ...

- Cút mẹ mày về đi - Phong quát lên

Cả quán quay ra nhìn Phong .. con bé giật mình rồi quát tướng lên

- Giận cá chém thớt à ?

- Có chân tự mà đi về ... - Phong vẫn cáu

- Nói thế nghe đc à - Con bé cũng k vừa ...

- Ừ .. Mày là gái ngoan mà .. Cần lồn .. Cút - Phong quá đà

- Anh ....

Con bé ức chế k nói đc gì vùng vằng bỏ đi ... Còn Phong mặc kệ ánh mắt của mọi người vẫn cứ cố nốc những cốc rượu trong vội vã ...

....

Tôi tỉnh dậy sau 1 đêm lại đầy suy nghĩ bên khói thuốc 1 mình trong căn phòng lạnh lẽo đến tưởng chừng bật khóc ... Nhưng tôi đã k khóc từ lúc tôi và Phong chia tay đến giờ .. Tôi vẫn nhớ .. Tôi mở cửa sổ .. Gió lạnh ùa vào mặt .. Bình yên thật .. Thật sự tôi là 1 người con gái mang trái tim = đá như Phong nói sao ? Và 1 trái tim đá biết bao giờ nở hoa ? ... Tôi cười mỉa mai mình .. Nực cười thật .. Mình cũng chỉ là con người .. Và mình có tình cảm có cảm xúc .. chỉ là mình ích kỉ .. Ko muốn cho đi quá nhiều bởi sợ rằng ngta nhận đc quá nhiều sẽ xem thường nó .. và k trân trọng nhưng rồi chẳng ai hiểu .. Đá bao giờ cũng vậy .. Sau bao nhiêu đớn đau dù bông hoa kia nở trên nền đá thì .. k còn uất ức nào hơn bàn chân ai dẵm đạp lên nó ... Và nó sợ ! Thay vì mong chờ đá nở hoa .. tại sao người ta k tự trồng hoa bên cạnh nó ?

Haizzz ... Con người .. lòng họ thật phức tạp !

....

Tôi đến một buổi party .. hôm nay là sinh nhật em trai anh Phương ... Thằng Tuấn ... Nó hơn tôi 1 tuổi nhưng cái tính nhí nhố của nó làm tôi chưa bao giờ gọi nó là anh cả ...

Tôi và Tuấn ít khi nói chuyện với nhau vì mỗi lần gặp nó tôi chỉ lầm lì trước sự nhăn nhở của nó nên nó cảm thấy chán thì phải ... Đôi lúc anh Phương trêu 2 đứa chỉ nhận lại những cái lườm huýt của cả 2 và anh thường trả lời mọi ng khi có ai hỏi về tôi và Tuấn là " Chúng nó ghét nhau như chó "

- Ngạc nhiên nhở - Tuấn đưa cốc rượu hoa quả cho tôi

- Có gì ngạc nhiên - Tôi cầm lấy rồi quay đi nhìn chỗ khác

- Sao lúc nào cũng thái độ với anh thế

- Thái độ j - Tôi quay lại nhìn Tuấn

- Hôm nay là sinh nhật anh đấy , nể nhau tí nhé - Tuấn cười để lộ núm đồng tiền với đôi mắt híp chặt ... nhìn .. chắc là nh đứa con gái thíc ... :-"

- Biết rồi - Tôi cười đểu

- Có thíc nói trống không ko ?

- Làm sao - Tôi lại nhìn nó cười thách thức ..

- Có thíc nhìn như thế k ?

- Hỏi chấm - Tôi vẫn nhìn nó

- Anh sẽ hôn em đấy ...

Tôi vẫn nhìn Tuấn sau câu nói bỡn cợt ấy .. Ánh mắt tôi sắc .. tôi biết và tôi biết nó chạm đến sự tự tin của Tuấn .. Nó nhụt chí quay đi cười .. rồi bất chợt .. có lẽ đột ngột đến mức tôi k kịp phản kháng .. Nó hôn tôi thật ... Cái thời điểm ấy .. Tôi chỉ thấy nó như chết đứng lại ... Tôi nhận thấy những cái nhìn ngạc nhiên của mọi người .. cảm nhận cái dịu dàng trên môi Tuấn và sự đổ vỡ ... Tiếng cốc trên trên tay tôi rơi xuống đất vỡ tan tành ... Và 1 bàn tay kéo phăng tôi ra khỏi vòng tay Tuấn đang nằm ở eo tôi ...

- Ơ thôi chết 2 đứa này - a Phương ngơ ngác

- Chúng mày biểu diễn xiếc mồm à - A tiếp tục nói

Tôi k nói j .. chỉ cảm thấy nóng từ bên trong và hơi khó chịu ... Tôi cứ cúi mặt nhìn xuống đất .. mất hết lí trí và k hiểu phải làm j lúc này ....

- 2 người làm gì vậy

Tôi giật mình ngửng dậy trước câu hỏi của Phong ... Phong cũng có mặt ở đây à ?

- Hôn nhau .. - Tuấn kéo tôi sát vào nó

- Bị điên à - Tôi đẩy vội nó ra ...

- Ừ .. Hạnh phúc nhỉ - Phong cười rồi nâng cốc rượu xong quay đi ...

- Chúng mình hạnh phúc kìa - Tuấn ôm lấy đầu tôi bằng 1 tay r cười nói

- Thằng điên

Tôi lại đẩy Tuấn ra rồi bỏ ra ngoài ...

Tôi tìm chỗ yên tĩnh nhất để ngồi ... Khó chịu ... Người cứ nóng ran lên còn tim thì đập liên tọi ... k biết mặt có đỏ k mà nóng thế ...

- Nó dám trêu em như thế à ? - Anh Phương ngồi xuống bên cạnh tôi

- Sao em anh liều thế ? - tôi quay sang nhìn a mặt vẫn chưa hết bàng hoàng

- Giá như a liều như nó 1 lần ... - Phương cười ...

- Để làm gì ... - Tôi ngơ ngác

- Để hôn em 1 phát =)) - Phương ôm bụng cười nhìn tôi

Hóa ra anh k phải ra đây để an ủi ... mà ra để trêu trọc tôi .. Mặt tôi dài thượt ra ... ngớ ngẩn nhìn a mà cóng họng k nói đc j nữa K ... A thật dã man chẳng khác j thằng em của anh cả ...

.....

Tôi về nhà ... Như mọi khi , tôi châm điếu thuốc rồi ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài .. khi đèn thành phố chưa tắt thì nhìn ra xa .. Thật đẹp , nó làm mắt mình long lanh ..sáng lên có khác gì nhìn thấy viên kim cương khổng lồ đâu ... Hải Phòng thành phố của tôi đấy :P ..

Điện thoại tự nhiên réo lên xé tan khoảng không im lặng xung quanh ...

Tuấn gọi ... Sao nó lại gọi cho tôi làm j ? Hay định xin lỗi .. Ai cần chứ .. Nếu cứ giết ng xong xin lỗi thì luật pháp để làm j ?

- Nói nhanh , nói gọn đi - Tôi nhấc máy

- Ghê gớm .. nói chậm có nghe ko ?

- Thế thì đi tìm con rùa mà tâm sự ...đồ con rùa

- Ơ con vẹt này ...

- Đồ động vật có mai ..

- Đồ gia cầm mỏ chim

- Gọi điện để chửi nhau à ?

- Không .. chửi ngta trước đấy chứ

- Nói

- Lúc bị hôn cảm giác gì ... - Tuấn cười tủm tỉm

- Ghê tởm , buồn nôn .. sởn gai ốc .. rùng mình .. - tôi trả lời tỉnh bơ

- Nói dối ...

- Nói thật

- Anh Phương bảo thíc lắm mà - Tuấn lại tủm tỉm cười

- .... - Tôi như tức điên và tưởng tượng đến bộ mặt thíc thú của anh Phương

- Nhưng lúc ấy .. a muốn hôn e thật ... - Tuấn dịu giọng đi

- À rồi ... Thì sao ..

- Anh đang nói thật đấy >"<

- Ai nói j mà thật với đùa

- Kể cả bây giờ anh cũng muốn hôn em ...

- Đừng kể chuyện đêm khuya nữa ... hãm tài lắm con rùa ạk

- Bực mình thế k biết x-(

- Hơ .. Bực thì làm gì ...

- Ko nói nữa .. nói chuyện với ng điên chỉ tổn điên theo - Tuấn nói rồi cúp máy luôn

Ơ .. Thằng này hay nhỉ .. nhẽ ra mình mới là ng phải tức giận chứ .. Nó là con trai thì thiệt thòi j .. Mình bị lợi dụng .. thiệt hại cả 1 cái hôn chứ có phải là vớ vẩn đâu mà nó bày trò cáu với giận ... Nhưng đúng là tôi với Tuấn chả bh nch với nhau đc lâu ...nên tôi k lấy làm lạ nữa ...

.....

Tôi mở mắt và hốt hoảng khi trước mặt tôi là Phương và Tuấn ... Tôi hét ầm lên ...

Mẹ vội vàng vào phòng ...

- Chuyện gì thế ? - Mẹ hoảng hốt

- 2 ông này ở đâu ra đây - Tôi hét ầm lên

- Khiếp tưởng 2 đứa nó làm gì mày - Mẹ cười xòa

- Sao mẹ lại cho 2 đứa con trai vào phòng con ... - Tôi hét lên

- 2 đứa nó tao còn lạ gì .. từ bé đến giờ nó có them làm gì mày đâu

- Sao mẹ nói thế đc nhở .. mẹ buồn cười thật đấy - Tôi tung chăn rồi chạy vào nhà tắm

- 2 cháu ăn cơm k bác nấu luôn - Tôi vẫn nghe tiếng mẹ tôi nói ...

Tôi cáu đứng đập bùm bụp trong nhà tắm và nghe rõ tiếng cười khanh khách của cả 2 ông thần kia ....

- Ủa ơi .. Hà hồi bé đây rồi .. béo như con lợn - Tiếng Tuấn rồi tiếng 2 ng cười phá lên

- Cái ảnh này tao xem rồi , ác mộng mấy đêm liền - tiếng a Phương

- Đưa đây

Tôi chạy vội ra rồi vồ lấy quyển album cất vào tủ quần áo khóa lại cất chìa khóa vào ngăn kéo .

- Sợ chưa trong máy toàn ảnh hôn hít tít mù với anh Phong ... - Tuấn lại nghịch máy tính của tôi

- Này - Tôi quát

- Dạ ... - Tuấn trả lời

- K xem nữa

- Xem làm j .. ngứa cả mắt - Tuấn đứng dậy khỏi ghế rồi ngồi lên đệm .. rồi nó cúi mặt nhòm xuống gầm ngăn bàn ... lôi ra cái gạt tàn đầy đầu lọc của tôi ...

- Cái j đây ? - Tuấn nói rồi nhìn tôi

- Mày đừng nghịch nữa .. - a Phương lên tiếng

- Nghe thấy chưa .. - tôi bơ đi câu hỏi của Tuấn

- Cho tao nghịch với - Phương tiếp tục nói .. =))

Tôi đến chịu 2 anh em nhà này ... Từ bé sao tôi lại chơi và chịu đựng đc cả 2 đến tận bây giờ nhỉ ? Hồi ấy k hiểu mình đã nghĩ cái j ? May là bẵng đi gần 6 đến 7 năm Tuấn đi vào Nam ở với bố xong mới về đây k thì k biết bị cả 2 đì thì tôi k lớn nổi mất ...

.....

Nghịch chán chê .. Đến giờ ăn cơm .. Tuấn và Phương phụ mẹ dọn đồ ăn lên bàn .. Tôi đứng ngơ ngác ... Nhìn 2 ông thần như thiên thần trong mắt mẹ tôi vậy .. còn mẹ thì quay ra nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn .. còn 2 con lợn í thì tủm tỉm cười chẳng biết sắp dở trò j nữa ... ?

- bác nấu cơm ngon thế k biết Hà có nấu ngon như bác k - Tuấn cười nụ cười thiên thần

- Con này thì làm gì .. chỉ ngủ với ăn xong quát mẹ như con quỉ - Mẹ càu nhàu

- Mẹ k đc nói xấu con chứ - Tôi chen vào

- Thế cháu làm con rể bác chấp nhận rước quỉ về nhà đc k ạ

- Ờ .. thế tốt quá .. cho ở rể .. - Mẹ cười toe toét

Anh Phương im lặng tủm tỉm cười .. mặc kệ thôi ... Tôi chả quan tâm ..

- Thế Phong đâu lâu lắm bác k gặp nó - Mẹ đột nhiên nhắc đến Phong

- Thôi con k ăn nữa - Tôi bỏ bát r đi lên phòng

- Ơ con này k ăn đi ... - Mẹ nói với theo ...

Tôi .. và phong chia tay cũng đc hơn 2 tháng r .. trc Phong hay qua với mẹ mỗi khi tôi đi học hoặc đi làm thêm k có nhà .. nhiều lần mẹ bảo coi Phong như ng trong nhà nhưng với tôi ... Mẹ đã 1 lần mất bố nhưng sao mẹ k hiểu ? Trong khi mẹ nên biết ... Những ng gần mình nhất và mình yêu thương nhất lại chính là ng dễ làm tổn thương mình nhất ... Tôi nằm thở dài và nghe " call me the liar " ....

Tuấn mở cửa phòng rồi ngồi xuống đệm ... Tôi ngồi dậy ... nhìn Tuấn

- Em sao thế

- Anh Phương đâu ?

- Đang rửa bát :D

- Ừm ...

- Bài này hay vậy ! Bài gì thế

- Call me the liar

- Thế mỗi lần a muốn nghe em nói dối .. a sẽ gọi cho em nhớ - Tuấn cười nhạt ,,

- Ừ ...

- Thế bây giờ thử nói dối anh nghe

- Nghe gì ?

- Em vẫn yêu Phong à ?

- Phong luôn là 1 kỉ niệm đẹp J - Tôi trả lời

- Liệu anh có trở thành kỉ niệm đẹp của e đc ko ?

- Sao lại thế - Tôi ko hiểu í Tuấn

- À ko ? A k muốn là kỉ niệm .. A muốn là hiện tại , tương lai và mãi mãi ...

- Cái đó tùy vào bản lĩnh của a , em k quyết định đc

2 đứa im lặng nhìn nhau 1 hồi lâu ... Rồi Tuấn như định hôn tôi 1 lần nữa ... Tôi k phản kháng ...

- Đừng linh tinh

- Sao - Tuấn vẫn để mặt gần tôi

- Đừng gây thương nhớ = cách này

Tuấn cúi mặt cười ... Rồi anh đi ra bàn máy ngồi .. k biết a có phát hiện tim tôi đang đập nhanh đến mức nghe thấy tiếng rõ mồn một k ? Nhưng anh chuyển bài ... " Không thể - Hải Hoàng " rồi quay ghế ra nhìn tôi ...

- Có lẽ là ko thể nhưng a thíc biến những cái k thể thành có thể ;) - Tuấn nói

- Cái j k thể có thể thế , ăn đc k - Anh Phương đột ngột chạy vào

Tôi và Tuấn nhìn a nín cười .. Tại sao đã lâu r k thấy a Phương yêu ai nhỉ ?

Tôi và Tuấn lại nhìn nhau . Tôi k yêu Tuấn . Nhưng Tuấn đang mang đến 1 cảm giác lạ lẫm với tôi ... Tôi k đoán trc đc Tuấn đang định làm j và thực ra là muốn j ? Lúc nào cũng song song 2 câu trả lời cho 1 câu hỏi và k chọn lựa đc .. Tuấn bắt đầu làm tôi thấy muốn đẩy ra xa .. để bảo vệ bản thân mình ! Tôi sợ bị tổn thương và tiếp tục làm ai đó bị tổn thương ..

.....

Phương và Tuấn ở nhà tôi đến chiều tối ... Mẹ tôi qua nhà bác .. anh Phương đảm nhận việc nấu cơm tối ..

- Hay tối nay làm tiệc gì đi .. tiện thể gọi Phong tới

- Không - Cả tôi và Tuấn quay sang nhìn Phương

- Khiếp , giật cả mình :-ss

- Thôi anh thíc làm j thì làm - Tôi nói

- Chả thíc quá - Tuấn lẩm bẩm

- Thíc thì làm sao .. - Tôi quát

- Thíc thì nói là thíc đi

- Cứ thíc nói là k thíc đấy

- Đồ mỏ chym

- Đồ con rùa

- Ơ thôi , tao mời nó - A Phương chen vào

2 đứa lườm nguýt nhau còn a Phương thì cầm đt gọi cho Phong .. Chắc là Phong sẽ k đến .. Tôi xuống phụ a Phương nấu nướng còn Tuấn ngồi xem ti vi mặc kệ bọn tôi .. có lẽ Tuấn ghét Phong .. vì tôi chăng ? hay vì 1 lí do nào đó ... Tôi lại kệ .. Hôm nay nấu nhiều món quá .. A Phương thì chẳng khác j 1 bà nội trợ cả ... Ai làm vợ anh chắc sướng lắm .. Tôi cứ đứng nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ ...

- Mày yêu tao à - A Phương nhòm vào mặt tôi

- Vâng .. - Tôi ôm lấy cổ tay anh cười

- Khiếp kinh quá .. biến ngay , anh mày k có hứng với đàn bà

Sau câu nói của anh tôi với Tuấn quay ra nhìn anh ngạc nhiên .. còn anh thì bơ bơ r quay đi ... và tiếng chuông ngoài cổng vang lên ...

- Để e mở cửa - Tôi tháo tạp rề

- Để ra mở cho cứ ở đây phụ anh Phương đi - Tuấn kéo tôi lại

Tôi cũng lớ ngớ đứng lại để Tuấn ra mở cửa ....

Phong đến .. nhưng lần này k có ai đi cùng nữa ... Phong nhìn tôi cười rồi đưa cho tôi 1 bó hoa .. Như mọi lần tôi cười rồi lấy nó để vào lọ .. Tuấn thì khác .. Anh đi ra ghế sofa ngồi rồi bật bài " call me the liar " tôi hay nghe ...

- Bài này hay nhỉ - Phong ngồi xuống ghế nói với Tuấn

- Ừm , Hà thíc bài này lắm - Tuấn trả lời

- Thế à :D

- Anh uống nc đi .. - Tôi đưa cốc coca cho Phong .. Phong thíc uống coca và tôi vẫn nhớ ..

- Ừm - Phong cười rồi cầm lấy cốc coca đồng thời kéo tay tôi ngồi xuống ghế .. vẫn như lần còn iêu nhau ...

- Vào bếp phụ a Phương đi lên đây làm j ? - Tuấn càu nhàu

- Em khỏe ko ? - Phong nói với tôi chen vào câu nói của Tuấn

- Em khỏe , anh sao rồi .. - Tôi cười

- Anh khỏe , xin lỗi e chuyện lần trước nhé ... anh - Phong nói chậm

- Ko sao .. e k phải ng hay để bụng .. - ^^

- Anh Phương gọi kìa .. - Tuấn đưa tay đập vào đầu tôi ...

- Biết rồi - Tôi cáu rồi đứng lên hậm hực đi xuống bếp

....

- Em thíc Hà à ? - Phong quay sang hỏi Tuấn

- Mấy tuổi rồi còn thíc nhau - Tuấn cười

- Vậy là yêu ...

- Anh cũng k cần biết đâu , bởi điều anh quan tâm đâu phải là Hà có yêu anh ko mà là Hà phải làm j cho a vui mà - Tuấn nhìn Phong ...

- Sao em lại nói thế ...

- Anh hiểu hoàn cảnh của Hà chứ ?

- Anh hiểu ...

- Vậy sao khi iêu thay vì quan tâm nó thật nhiều anh lại bắt 1 ng thiếu thốn t,c như nó dành thật nh t.c cho anh ?

- Anh cũng đã nghĩ .. cú sốc hồi ấy của Hà thật sự quá lớn .. anh có thể đã nghĩ cho mình nh quá ...

- Hà k hề đánh mất anh , mà chính là người đánh mất Hà - Nói rồi Tuấn đứng dậy đi xuống bếp .. nó nhìn thấy sự im lặng của Phong ...

- Xuống bếp thôi anh - Tuấn quay lại nói

- Em rất hiểu Hà nhỉ ...

- Dễ thôi .. vì em nhìn Hà bằng địa vị của Hà ...

Phong cúi mặt vỗ vai Tuấn rồi 2 ng đi xuống bếp .. Hà và anh Phương k biết 2 ng vừa nói j , nhưng 2 người hồ hởi chờ có ng thưởng thức cái mình vừa bày ra rất công phu .. công to lớn là của a Phương .. ai nói bày trò tiệc tùng ra làm j ?

.....

Mọi người ăn uống vui vẻ ...

- Mưa hay sao ấy nhở ... - A Phương nói

- Hình như mưa to lắm thì phải - Phong cũng nói theo

Tôi vội vàng chạy ra cửa nhìn xem có mưa k ? Và chính vì thế tôi nhìn thấy mẹ .. Tôi bàng hoàng khi thấy mẹ dắt tay 1 người đàn ông nữa vào nhà ... Mẹ cũng ngạc nhiên khi thấy tối nay tôi k đi đâu mà ở nhà ...

- Con ở nhà à - Mẹ giọng run lên

- Chào cháu - Ông ta nhìn tôi cười xã giao

- Ông ấy là ai - Tôi nhìn mẹ

- Bác ấy là bạn mẹ - Mẹ k nhìn tôi

- Bạn ư ? Thật sự chỉ là bạn ạ - Tôi cố ghìm giọng xuống

- Bác là bạn trai của mẹ cháu - Ông ta nói rồi cười như ko

- Tôi k hỏi ông - Tôi hét lên

- Con k đc láo - Mẹ cũng hét lên

- Sao vậy ? - 3 người ở trong bếp đi ra ...

- Con ko muốn thấy mẹ khổ 1 lần nữa đâu .. bố chưa đủ để mẹ hiểu à ? - Tôi vẫn hét lên

- Con .. - Mẹ khóc lã trã nước mắt ....

- Em im đi .. - Tuấn hét lên trong sự im lặng của mọi người

- Anh đừng xen vào chuyện của tôi .. - Tôi cáu gắt quay ra nhìn Tuấn

- Có chuyện gì vậy 2 đứa bình tĩnh xem nào - Phương tách tôi và Tuấn ra ...

Phong đưa mẹ và ông ta vào ghế ngồi .. Mưa cứ mỗi lúc 1 lớn hơn ...

- Ra ngoài này - Tuấn túm lấy tay tôi lôi ra ngoài mưa

- Anh bị điên à .. mưa - Tôi giằng tay lại nhưng k đc

Tuấn kéo tôi nhanh và mạnh đến mức k ai cản đc anh cả .. kể cả anh Phương ... còn Phong thì hoảng hốt nhìn theo .. cũng như mẹ và ông ta ...

- Anh bị điên à .. hết trò để làm sao ? - Tôi cáu hét lên trong tiếng mưa rồn rập

- Bốp - Tuấn tát tôi ....

- Cái tát này là để cho cái tính ngang bướng của em ...

- ....- Tôi quá ngạc nhiên trc hành động của Tuấn

- Cái tát này là cho cái tính ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân của em - Tuấn ghì lấy 2 vai tôi .. mưa ướt nhèm tóc và khuôn mặt anh .. nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt đen của a như ánh lên cái j đó ?

- Anh bị điên à - Tôi lẩm bẩm , cảm thấy lòng nặng trĩu như sắp vỡ òa ...

- Muốn có hạnh phúc em biết là phải chấp nhận j ko ? - Tuấn vẫn nói

- Ko - Tôi lắc đầu cúi mặt thì thào

- Chấp nhận mọi tổn thg vì cs này chẳng ai cho ko ai cái j cả

Tôi ngước mắt lên nhìn Tuấn , có lẽ a nhìn thấy giọt nc mắt lẫn trong mưa của tôi ...

- Em có yêu mẹ ko ?- Tuấn vẫn nói

- Em có ...

- Vậy hãy để họ sống vì cảm xúc của họ chứ họ k thể sống vì cảm xúc của em mãi đc - Tuấn đặt tay lên má tôi

Tôi nhìn Tuấn ... Sao lúc này a chẳng giống anh mọi khi j cả .. A hiểu tôi và biết tôi phải làm gì để khá hơn ...

- Em sai rồi ... - Tôi khóc òa lên rồi ôm lấy Tuấn ...

- Hà ... - Tiếng Phong

- ... - Tôi k biết nói j r buông Tuấn ra

- Em có j muốn nói với Phong k ? - Tuấn nhìn tôi ...

- Em xin lỗi - Tôi nói xin lỗi .. lời xin lỗi đầu tiên của tôi với Phong sau bao nhiêu chuyện ....

Phong mỉm cười ... Rồi anh quay lưng đi ra khỏi cổng ... Lâu r tôi k nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ấy của anh ... Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn nh ...

Tuấn đưa tôi vào nhà ...

Mẹ đưa mắt nhìn tôi ...

- Con xin lỗi , cháu xin lỗi - Tôi nói với cả 2 người

- Ko sao đâu cháu .. - Ông ta chỉ cười ...

- Con đi thay quần áo đi ...- Mẹ cũng vậy

- Chúng cháu xin phép về trc bác nhé - a Phương nói rồi vỗ vai Tuấn ... có lẽ a thấy Tuấn đã làm cái j đó tuyệt vời .. và tôi cũng quên chưa nói 2 từ cám ơn ...

.....

" A hiểu lí do em hút thuốc nhưng vì bản thân hạn chế 1 chút e ạ " sms của Tuấn . Tôi đang cầm điếu thuốc trên tay thì lại như hụt hơi .. tôi đút nó vào bao rồi cất vào túi sách ... ngồi thở dài ... Tự nhận thấy sức ảnh hưởng của Tuấn ... Thật lạ ... Liệu đá thực sự sẽ nở hoa ...

.....

Tôi k rep sms cho Tuấn .. A cũng k gọi hay sms nữa ... nhưng anh Phương thì khác .. Anh nói tôi phải suy nghĩ rộng ra .. mở cửa trái tim mình để đón nhận thật nhiều yêu thương và nói đừng bao giờ nghĩ rằng .. Yêu là cho đi ít thôi và đón nhận vừa đủ .. Vì t.y k bao giờ nói trước đc điều j ... !

.....

Sau hôm ấy tôi bắt đầu trốn tránh ít gặp Tuấn .. a Phương động viên tôi nên bình thường mọi chuyện nhưng tôi lại k thể làm j khác bởi k dám đối diện với 1 người quá hiểu mình như vậy ? Tuấn là ai ? Tôi k thể hiểu ... đột ngột làm cho tôi k còn là tôi nữa ...!

- Cuối cùng cũng rình đc em - Tiếng Tuấn phía sau lưng

Tôi giật mình quay lại khi đang mở cổng vào nhà ...

- Anh làm j ở đây thế - Tôi ngạc nhiên

- Sau 1 tuần chơi trốn tìm thế là đủ rồi - Tuấn đút 2 tay vào túi áo và có vẻ như ngồi đợi lâu nên lạnh khiến giọng a run lên ....

- Đợi cả tối hả

- Ừ .. Ngồi đây đếm sỏi đá cả tối , vui lắm

- Anh có bị thần kinh ko ?

- Đấy .. đợi cũng bị mắng

- Lạnh lắm hả - Tôi lườm Tuấn

- Ko lạnh .. chỉ sắp chết rét

- Vào nhà đi .. - Tôi mở cổng r bảo Tuấn vào ...

Tôi lấy chăn đưa cho Tuấn .. Tuấn ngồi ở ghế nhìn mặt như sắp ngất đi đến nơi ..

- Chắc anh xem nhiều phim Hàn Quốc lắm nhở - Tôi pha sữa nóng đưa cho Tuấn

- Ừ .. Xem để còn mà học những cái hay

- Cái này hay lắm đấy .. sắp chết r còn j

- Chết cũng phải làm theo nghệ thuật chứ e - Tuấn đùa ...

- A giống a Phương , thực tế 1 tí đi ... - Tôi lại lườm

- Giống anh Phương để k có hứng với đàn bà à K - Tuấn đần mặt

Tôi chỉ cười rồi bật ti vi ngồi xem ... Tôi và Tuấn cứ ngồi nch với nhau mãi như thế.. Đến khi mẹ về thì Tuấn cũng xin phép về luôn ... Hôm nay lạ là ko cãi nhau nữa ...

.....

Sau cái ngày hôm ấy ... Tuấn có vẻ như tìm đến tôi và quan tâm tôi nhiều hơn .. Tôi cũng vậy .. Cảm giác sự có mặt của Tuấn là 1 cái j đó k thể thiếu ...

Buổi chiều vắng ... Trời như sặc sỡ ửng hồng ...

Tôi ngồi ở cửa sổ nhìn ra thành phố chuẩn bị lên đèn ... Thì bắt gặp Tuấn phía ban công đối diện ...

Tuấn dơ lên 1 tấm bảng ...

" Anh sẽ trang điểm và mặc váy "

Tôi bật cười chả hiểu làm sao ...

" Em biết vì sao k ? " - Tuấn xóa đi và viết chữ khác

Tôi lắc đầu cười ...

" Vì cố trồng hoa trên nền đá "

Tôi k cười nữa .. tôi chỉ ngạc nhiên trc suy nghĩ của anh .. Nó khiến tôi suýt bật khóc ...

" Em ..... " - Tuấn lại xóa đi

Tôi che miệng đi để k bật ra tiếng khóc ...

" Anh sẽ yêu em ... "

........

Câu chuyện tôi ko biết viết tiếp như thế nào .. Có lẽ tôi sẽ dừng ở đây ... Tình yêu thật đáng yêu và đôi lúc thật đáng sợ .. Tôi k hiểu mình đang chạy trốn điều gì ? Nhưng thật sự ... Trong t.y k phải ai cũng may mắn tìm đc 1 người hiểu mình và iêu mình bằng cách khiến mình thay đổi ... Nhưng tôi tin , anh ấy đang ở ngoài kia ... Và rồi sẽ xuất hiện !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip