"Ơ, tại sao ạ?"
"Ai biết được!"Myrtle nói bằng giọng kín bưng,"Chị chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân chị như bị túm chặt, và rồi chị trôi đi lơ lửng..."Cứ thế vài giây sau đó, đúng với biệt danh con ma khóc nhè, người có tâm trạng thất thường bậc nhất cái Hogwarts này, chưa kịp để tôi định hình xem rốt cuộc cuộc sống của chị ấy đã chấm hết như thế nào, Myrtle đột nhiên rống lên đầy đau khổ rồi chỉ vào một cuốn sách đen, ướt nhẹp, nằm chỏng chơ ở trong một chiếc xô bằng gỗ, trông có vẻ như là một cuốn sổ nho nhỏ."Cuốn sách đáng ghét! Đáng ghét! Nhìn nó đi! Vào bụng là mười điểm, vào đầu là năm mươi điểm. Đúng vậy, cứ ném cuốn sách đấy vào đầu Myrtle làm trò vui đi, vì giờ nó đây cảm thấy gì được nữa!"Trông bộ dạng đầy giận dữ của Myrtle, tôi chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài việc chạy nhanh đến rồi chộp lấy cuốn sổ đen đẫm nước, nói với giọng lấy lòng,"Chị ghét nó đúng chứ? Vậy để em đem nó vất đi cho chị nha?"Myrtle gật đầu, con ma khóc nhè khẽ đưa tay gạt phăng một giọt nước mắt chực trào ra khỏi khoé mi, nói với cái giọng khàn khàn,"Đúng là nhóc Celine tốt bụng."Tôi gượng cười rồi cầm cuốn sổ nhỏ, lao ra khỏi phòng trước khi mình bị chết ngộp trong biển nước mắt chực chờ tuôn ra của Myrtle. Cả hành lang vắng tanh, không một bóng người cứ thế vang lên từng tiếng bước chân gấp gáp của tôi. Những tưởng chỉ cần ra khỏi phòng vệ sinh của Myrtle là mình có thể trở về chiếc giường ấm áp, đánh một giấc đến sáng mai rồi leo lên trên tàu và trở về nhà, đón một giáng sinh ấm cúng. Nhưng tôi đã quên mất sự hiện diện của một người, người chuyên đi bắt bẻ học sinh và ban phát thẻ cấm túc như thể phát kẹo.Thầy Filch chẳng hiểu xuất hiện từ ngóc ngách nào mà nhảy bổ ra trước mặt tôi, khiến tôi giật nảy cả mình, cả cơ thể cứng ngay đơ tại chỗ, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn vào gương mặt gầy gò đầy hốc hác của thầy. Gương mặt thầy coi bộ còn cau có hơn cái thời bà Norris vẫn còn chưa hoá đá, cơ mà cái vẻ thích thú trong giọng nói khi bắt được tận tay một đứa học sinh lang thang trong trường vào ban đêm thì chẳng thể nào giấu được. Thầy gằn giọng,"Ban đêm mà trò dám bén mảng ra khỏi ký túc xá sao? Trò tính đi ếm bùa đứa nào khác ngoài con mèo của ta hả!?"Có vẻ như thầy ấy vẫn nghĩ tôi là người đứng sau sự việc bà Norris bị hoá đá hôm nọ. Tôi cứng nhắc cử động cánh tay rồi nhét vội cuốn sổ đen đang cầm vào túi đầm ngủ, sau đó cố gắng mò mẫm tìm kiếm tờ giấy xin phép do cụ Dumbledore cấp mà ngày nào tôi cũng phải mang theo bên người. "Thưa thầy, đây là bệnh kinh niên của con..."Nói rồi, tôi dùng hai tay run rẩy đưa cho thầy Filch mảnh giấy xác nhận đã trở nên nhăn nheo, trong lòng thầm biết ơn cái trí nhớ khá tốt này vì tôi vẫn không quên nhét nó vào túi váy ngủ.Thầy Filch vừa đọc, vừa tặc lưỡi một tiếng chẳng kiêng nể gì, sau cùng, khi đã xác nhận rằng mảnh giấy của tôi là hàng thật giá thật được cụ Dumbledore cấp cho, vẻ hí hửng cuối cùng của thầy cũng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bực bội, nhăn nhó như bao ngày. Thầy trả lại cho tôi giấy xác nhận bệnh Mộng du kinh niên rồi nhìn thẳng vào tôi với vẻ cảnh cáo,"May cho trò đấy! Lần sau ta chắc chắn sẽ không bỏ qua! Giờ thì đi về ký túc xá!"Tôi khẽ rụt cổ trước cái giọng nói khàn khàn của thầy, cứ như vậy, một trước một sau, theo đúng những gì được ghi trong tờ giấy nhỏ, thầy Filch đưa tôi thẳng về phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff. Thầy cố gắng sải bước chân dài mà lướt đi thật nhanh trên hành lang vắng lặng, khiến tôi phải chạy chậm ngay phía sau lưng thầy để bản thân không bị bỏ lại quá xa. Những chiếc thùng gỗ được xếp chồng lên nhau dần dần hiện ra trước mắt, thầy Filch sau khi chắc chắn rằng tôi đã yên vị bước vào bên trong thì mới lại một lần nữa cất bước, lẩn vào màn đêm sâu hun hút mà chẳng nói thêm một lời nào.Tôi nhanh chóng chạy thẳng vào phòng rồi nhảy bổ lên chiếc giường ấm áp của mình. Chỉ mặc mỗi một bộ đầm ngủ mà lang thang bên ngoài từ nãy đến giờ mà không lạnh mới là lạ, đặc biệt là vào thời điểm gần Giáng Sinh như bây giờ. Khẽ hắt xì một cái, tôi mới nhớ đến cái cuốn sổ đen ban nãy mình dùng làm cớ để tạm biệt Myrtle,"A, cuốn sổ..."Để cuốn sổ ướt nhẹp trong đầm ngủ khiến một mảnh lớn bộ đầm của tôi cũng trở nên đầy nước, bảo sao nãy giờ tôi nằm yên trên giường nhưng vẫn lạnh lẽo như ban đầu.Tiện tay quẳng cuốn sổ vào trong thùng rác ngay cạnh bàn học của mình, tôi thay ra bộ đồ ngủ khác ấm áp hơn rồi lại chui tọt vào chiếc chăn bông dày cộm, chầm chậm một lần nữa chìm vào giấc ngủ.•
Sáng hôm sau, tôi nhanh chóng túm lấy hành lý đã được sắp xếp sẵn của mình rồi chạy thẳng ra sân ga để kịp lên chuyến tàu cuối cùng trong đợt Giáng Sinh này. May sao ngay khi tôi vừa lên được tàu thì cũng là lúc nó chuẩn bị lăn bánh, tìm cho mình một toa tàu trống rồi ngồi xuống, tôi mệt mỏi rã rời mà tựa mình vào ô cửa sổ nhỏ, mi mắt lại một lần nữa trĩu lại. Hậu quả của chứng mộng du tối qua chính là thiếu ngủ, chính vì vậy mà cho dù chưa kịp uống một liều dược say tàu xe nào, tôi vẫn có thể ngủ một cách ngon lành mặc cho đoàn tàu rung lắc mỗi khi đi qua những đoạn khớp nối.Tàu cập bến, tôi ngúng ngoắng vác chiếc valy vừa tầm của mình trở về nhà, chào mọi người trong làng rồi mệt mỏi trở về phòng, chẳng buồn thay quần áo mà nằm phịch lên chiếc giường êm ái quen thuộc. Ba má tôi có lẽ vẫn còn đang ở tiệm, còn Noelle chắc đang ở tiệm Công tước Mật, Lola và Nateline thì ngày mai mới về đến nhà, thế nên cả một căn nhà hai tầng chỉ có một mình tôi."Hay là ngủ thêm một tí nữa nhỉ..."Tôi lẩm bẩm rồi xoay người, chớp chớp đôi mắt đang một lần nữa dần trở nên nặng trĩu của mình, nhưng rồi..."Ơ kìa?"Chẳng hiểu sao chiếc valy của tôi lại bị mở ra một khoảng lớn, khiến cho vài mảnh quần áo bị lòi ra ngoài, đen thui mất một mảng. Nhưng điều kỳ lạ ở đây lại là vật màu đen đang lặng lẽ lộ ra một nửa thân mình, gần như sắp rớt khỏi chiếc valy của tôi đến nơi.Là cuốn sổ tối qua trong phòng vệ sinh của Myrtle."Rõ ràng là mình đã quẳng nó vào thùng rác rồi mà?"Tôi từ từ đỡ người dậy rồi ngồi tiến đến chiếc valy nhỏ, tiện thể ngồi bệt luôn trên nền đất rồi đưa mắt nhìn chằm chằm cuốn sổ đen ngòm trước mặt. Tôi vươn tay, túm lấy nó rồi cố gắng đọc những dòng chữ được viết cực kì hoa mỹ bên trên.T.M.Riddle.Có vẻ như nó là một cuốn nhật ký. Dựa vào ngày tháng được ghi bên trên thì nó đã có từ hơn năm mươi năm trước. Tôi khẽ động ngón tay, lật trang đầu tiên của cuốn nhật ký ra. Bên trong chẳng có gì ngoài những tờ giấy trắng đã hơi phai màu, thậm chí còn chẳng có một vết tích gì về việc nó đã được một người nào đó sử dụng.Nhưng rồi cứ như có một loại bùa phép nào đó, trên trang giấy trắng dần dần hiện lên vài vệt đen, cứ thế, dòng chữ 'xin chào' lặng lẽ hiện lên một cách chẳng thể đoán trước được.Một cơn ớn lạnh len lói ôm lấy sống lưng của tôi, khiến tôi rùng mình thả hẳn cuốn sổ xuống đất. Cho đến khi tôi định thần lại, dòng chữ kia đã biến mất từ lúc nào không hay.Tôi nhíu mày, dụi mắt để chắc chắn rằng vừa rồi mình không nhìn nhầm, ngay lúc ấy, một dòng chữ viết tay hoa mỹ khác lại dần dần hiện ra, 'Tôi là Tom Riddle'.Trong đầu tôi chợt trào ra hàng loạt suy nghĩ, nhưng cái ý nghĩ vẫn quanh quẩn trong não tôi từ khi nhìn thấy nó đến giờ vẫn chỉ có một. Cảnh tượng này cứ như cảnh mở đầu cho những bộ tiểu thuyết máu me kinh dị vậy. Thử nghĩ nhé. Một cô nàng đột nhiên nhặt được một cuốn sổ, sau khi mở ra, cô ấy nhận được hàng loạt những câu chào hỏi bất thình lình xuất hiện rồi biến mất. Vì tò mò, nữ chính quyết định trả lời rồi bị ám bởi một con quỷ quyền năng. Đấy, cách để mở đầu cho một cuốn tiểu thuyết ma quái và đầy máu me.Nhưng tôi chẳng phải nữ chính, cũng chẳng có cái máu tò mò trong người như đám bạn tôi ở Gryffindor, tôi lại càng không muốn dây vào một chuyện gì đó rắc rối, mà cuốn sổ đen kia chính là cái rắc rối hàng đầu bây giờ. Thế nên cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian để tôi quyết định một lần nữa quẳng nó vào thùng rác, để nó yên vị ở đó với những đống giấy lộn không liên quan khác.Xong xuôi, nhìn thấy đống len mềm mại vắt nửa mình ra khỏi valy, tôi quyết định tiếp tục móc cho xong những đôi bao tay bằng len cho đám Helena mà tôi đã bắt đầu móc từ tuần trước. Năm ngoái tôi đã tặng bọn nó khăn quàng cổ, nên năm nay tôi quyết định tặng bao tay cho đủ đôi đủ cặp. Nghĩ là làm, tôi mở valy ra, lấy ra vài cuộn len nhỏ và ba chiếc găng tay đã móc xong, chầm chậm đi đến góc phòng lấy thêm hai, ba cuộn len mới rồi bắt đầu công cuộc chuẩn bị quà Giáng Sinh của mình.[14/05/22]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip