Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tối nay giờ học vẫn là của Cố Thư Sênh, Thẩm Diệc Chu ngẫm lại liền có chút đau đầu, đều bằng tuổi nhau, đều cùng học lớp chín mà so với cô bé trầm mặc ít nói kia thì vị thiếu niên này quá hoạt bát rồi.

"Thầy ơi, thầy thích màu gì ạ?" Cố Thư Sênh nghiêm túc không đến hai mươi phút đã bắt đầu ngồi không yên, xoay trái xoay phải lắc lư.

Thẩm Diệc Chu đưa qua mấy đề kiểm tra đã viết xong cho cậu, thuận miệng nói: "Màu đen"

"Màu đen? Em tìm xem, bình thường em không hay mua đồ màu đen, màu đó tối tăm quá." Cố Thư Sênh cúi đầu lật tìm trong cái ngăn kéo đầy đồ kia, nói lầm bầm: "Màu đen... Màu đen... Không có màu đen, màu xanh thầy có thích không? Em thấy sơn màu xanh rất đẹp."

Thẩm Diệc Chu nhìn thoáng qua, trong tay cậu ta đang nghịch mấy lọ sơn móng tay, đủ mọi màu sắc.

"..." Thẩm Diệc Chu cũng không hỏi nhiều, chỉ gõ bàn một cái rồi đẩy đề đến trước mặt cậu, nói: "Làm đề trước đi, hai bước này em làm sai rồi."

Cố Thư Sênh tâm thần không ổn định ngược lại cũng ngoan ngoãn, chủ yếu lúc Thẩm Diệc Chu giảng bài thì cậu có thể không quấy rối mà lắng nghe, nhưng nghe vào thì ít mà ngẩn người thất thần thì nhiều.

"Thầy, em muốn thêm Wechat của thầy được không vậy? Hôm nay mẹ em đi ra ngoài mà quên nhận điện thoại di động của em rồi" Nam sinh trốn sau cửa rồi lén lút móc điện thoại di động ra, ngón tay út sơn móng tay vểnh lên chờ gió khô.

"Bởi vì em có mấy đề không biết làm, muốn thỉnh thoảng có thể hỏi thầy một chút..."

"Được" Thẩm Diệc Chu mở mã QR cho cậu ta quét rồi dặn dò: "Có cái gì không hiểu đều có thể hỏi tôi, nhưng không thể lúc nào cũng chơi điện thoại được. "

"Yên tâm đi anh!" Cố Thư Sênh thốt ra một tiếng "anh", thấy Thẩm Diệc Chu dừng một chút mới vội vàng che miệng, thận trọng nói: "Lúc không có ai em gọi thầy là anh được không?"

Thẩm Diệc Chu chợt nghe đến xưng hô này thì giật mình, lấy lại tinh thần nói: "Được, tôi đi trước đây."

"Tạm biệt anh!" Cố Thư Sênh bám vào khung cửa cao hứng vẫy tay với hắn.

Thẩm Diệc Chu xuống lầu, leo lên xe đạp rồi gọi điện cho Ngu Cẩm Văn, chuông mới vừa vang lên một tiếng đã bị cúp. Hắn nhíu mày, lại ném điện thoại di động vào trong túi. Kết quả vừa chạy xe ra tiểu khu mấy trăm mét thì điện thoại trong túi vang lên inh ỏi.

"Vừa nãy tôi đang chơi game dở nên không cẩn thận cúp máy chứ không phải cố ý đâu!" Điện thoại vừa kết nối Ngu Cẩm Văn liền tuôn một tràng, mấy câu khoảng chừng không tới 2 giây.

Thẩm Diệc Chu nghe giọng cậu tuy vẫn còn khàn khàn nhưng bộ dạng vô cùng oai phong thì cũng yên lòng, hắn dừng ở ven đường hỏi: "Chơi game ở đâu?"

"Tôi có thể ở đâu ngoài trong ký túc xá?" Ngu Cẩm Văn ho khan, hỏi: "Cậu dạy xong rồi sao? Tiếp theo có phải là về nhà chăm sóc ông nội?"

"Ừm." Bên kia lại ho khan, Thẩm Diệc Chu nhíu mày, hỏi: "Buổi chiều cậu đã uống thuốc chưa?"

"Uống rồi." Ngu Cẩm Văn trả lời rất nhanh, lại oán giận: "Buổi chiều trợ lý anh trai tôi lại đến đưa rất nhiều thuốc, ngồi đó nhìn tôi uống xong mới đi, phiền chết đi được, cùng một giuộc với anh tôi cả."

Cậu lấy lại tinh thần, hỏi: "Thẩm Diệc Chu tối mai cậu có việc gì không? Khoảng 9 giờ, cậu có thể ra ngoài không?"

"Cậu muốn làm gì thì tôi mới quyết định có thời gian không." Thẩm Diệc Chu bị một đống đồ đạc ở cửa cống phía trước thu hút sự chú ý, híp mắt cẩn thận nhìn, thuận miệng trả lời điện thoại.

Ngu Cẩm Văn hưng phấn nói: "Tối mai tôi phải về nhà ăn sinh nhật, sau chín giờ đi tôi mời cậu ăn thịt nướng đi? Hoặc là ăn lẩu?"

Thẩm Diệc Chu ngẩn người, chú ý cũng thu về, lặp đi lặp lại: "Sinh nhật của cậu?"

"Đúng vậy." Ngu Cẩm Văn đáp lại, chờ mong hỏi: "Vậy cậu có thể đi không?

"Được."

Đúng lúc lớp bổ túc ngày mai vào đêm Giáng sinh nên phụ huynh học sinh xin phép nghỉ, Thẩm Vệ một tuần nay cũng sẽ ở nhà, Thẩm Diệc Chu suy nghĩ một chút liền đồng ý.

"Vậy buổi trưa ngày mai tôi mời các cậu ăn ngon trước, buổi tối lại một mình dẫn cậu ra ngoài ăn, cậu nói có phải tôi yêu thương cậu nhất không?"

Ngu Cẩm Văn có chút hưng phấn, lên kế hoạch hành trình ngày mai, Thẩm Diệc Chu đang nghe thì ngước mắt lên nhìn, đồ vật dưới cửa thoát nước khẽ động.

Thẩm Diệc Chu ngắt lời hắn, "Cúp máy trước nhé, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai nhớ uống thuốc."

Nói xong còn chưa đợi bên kia trả lời liền cúp điện thoại trước, dừng xe đi thẳng về phía thứ nhỏ bé kia.

Là một con mèo con lông xù, bốn chân nằm sấp giống như một con rùa.

Thẩm Diệc Chu lui về góc tường đứng, đợi mười phút cũng không thấy có mèo mẹ nào đi qua. Mắt thấy mèo con lạnh đến mức ngay cả hô hấp phập phồng của cơ thể ngày càng yếu dần, hắn mới đi tới, ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận nâng nó lên.

Còn là một con mèo mướp vàng?

Con mèo mướp vàng nằm trong lòng hắn, giống như biết sẽ được cứu, cố gắng mở mắt kêu lên một tiếng yếu ớt.

Thẩm Diệc Chu đang tìm kiếm bệnh viện thú cưng gần đó, nghe thấy tiếng nhẹ nhàng gật đầu nó, nói: "Cố gắng lên, để tao xem... Tìm thấy rồi, đi thôi."

Bệnh viện thú cưng gần nhất cách đây chưa tới hai cây số, Thẩm Diệc Chu một tay nâng nó một tay đỡ tay lái, không dám đạp quá nhanh, điện thoại di động trong túi thỉnh thoảng rung lên cho tới bệnh viện.

"Không có vấn đề gì, do nó đói quá thôi, các chỉ số khác đều khá ổn. Ước chừng khoảng hai tháng nữa là có thể tự ăn cơm được rồi, bây giờ đói đến không còn sức mà liếm nên đành phải dùng ống tiêm." Bác sĩ bế con mèo con đứng dậy, ngạc nhiên nói: "Chân hơi ngắn nhỉ!"

Con mèo nhỏ không nhịn được kéo ra chân sau, ôm ống tiêm liều mạng hút sữa, bụng nhỏ mắt trần có thể thấy cổ.

"Anh đẹp trai muốn nuôi nó sao?"

Thẩm Diệc Chu dùng ngón tay quét một vòng cái đuôi của nó, hỏi: "Để nó ở đây thì sao?"

"Để nó ở chỗ chúng tôi một thời gian sau này sẽ có người đến nhận nuôi." Bác sĩ chỉ về phía sau gian phòng, nói: "Bên kia tất cả đều là động vật được các nhà hảo tâm nhặt về, một số con đã già rồi còn ở đây."

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn giơ móng vuốt bị hắn cầm lấy, như thể nó biết đây là ân nhân cứu mạng nên nằm im không nhúc nhích. Thẩm Diệc Chu cúi đầu nhìn một chút nó, hỏi: "Nuôi nó phải chú ý những cái gì?"

"Nếu anh muốn nuôi nó, tôi có thể cho anh một quyển sổ tay mèo, nhưng vấn đề quan trọng nhất của mèo mướp chính là anh phải bắt nó ăn ít đi một chút, bằng không lúc nào nó cũng đòi ăn ha ha ha!"

Thẩm Diệc Chu cười cười, nhìn về phía mèo con vẫn chưa thỏa mãn đã bị rút ống tiêm đi, híp mắt nói: "Tôi sẽ nuôi nó."

Phải nói rằng mèo hoang có sức mạnh thật ngoan cường, mèo con được mang về nhà chỉ chốc lát sau đã có thể đứng lên lắc lư đi, quấn chặt lấy Thẩm Diệc Chu, cuộn tròn lại ngồi trong lòng bàn tay hắn, bị đẩy ra còn muốn nhỏ tiếng kêu chạy về.

"Con trai, từ khi nào mà mày thích nuôi động vật nhỏ thế?" Thẩm Vệ xách cổ mèo con lên, giằng co với nó, trên mặt viết đầy vẻ kinh ngạc, còn con mèo mặt không chút thay đổi.

"Xem ra nó không thích ba lắm." Thẩm Vệ bĩu môi muốn hôn nó, lại bị đệm thịt ở tay của con mèo chặn lại. Ông không hứng thú đặt con mèo lên sô pha, con mèo lập tức nghiêng nghiêng chạy đến tay Thẩm Diệc Chu dụi dụi.Thẩm Diệc Chu nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve nó, cười nói: "Có hơi giống người."

"Động vật nhỏ đều rất thông minh, giống như con người...Hắt xì! Hắt xì!"

Tiếng Trung bác đại tinh thâm, Thẩm Vệ không hiểu lời nói của con trai mình, chỉ nhịn không được mà hắt hơi.

Thẩm Diệc Chu ôm mèo trở về phòng ngủ của mình, nói: "Ngày mai con sẽ đem nó ra ngoài."

"Không có gì đâu con trai! Hắt xì! Ba chỉ bị dị ứng nhẹ thôi!"

Thẩm Vệ không ngừng xoa mũi, vội vàng nói: "Mày muốn nuôi thì cứ nuôi đi!"

Bệnh dị ứng lông mèo của Thẩm Vệ không phải bình thường, hơn nữa nhà bọn họ ngay cả ông nội cũng không chăm sóc được, bọn họ lại không thể nhờ dì hàng xóm mỗi ngày lại qua mèo con ăn đúng giờ.

"Vốn dĩ con cũng không muốn nuôi, con có rất nhiều bạn học muốn nhận nuôi, ba yên tâm đi."

Thẩm Diệc Chu nói xong liền đóng cửa lại, mèo ngoan ngoãn ngủ trong túi, hắn cúi đầu nhìn tin tức trong lớp.

Sau khi nhặt được con mèo, hắn liền chụp ảnh nó gửi vào trong nhóm, mọi người nhiệt tình thảo luận ai có thể nuôi con mèo con này, nhưng thảo luận nửa ngày cũng không ai dám một mình nhận nuôi sinh mệnh nhỏ, sắp tới là giai đoạn chạy nước rút của kì thi đại học, cha mẹ của những học sinh chủ chốt này càng căng thẳng thần kinh.

"Không ai muốn mày sao?" Thẩm Diệc Chu bịt tai nó lại, sợ nó nghe được lòng tự trọng bị tổn thương.

Con mèo con ngủ mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng mở miệng kêu một tiếng.

Thẩm Diệc Chu cười cười, đặt nó lên, vẫn là tư thế của rùa con.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip