Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trà Cúc Dưa Leo 

Mạnh Hợp ở lầu một kêu gọi vài tiếng, đương nhiên, Nhan Mộng Sinh đang đi tới cũng nghe thấy rồi, mày nhíu nhẹ.

Hắn ngẩng đầu nhìn lầu hai, là Sở Huyền cùng ba người hầu gái, làm cái gì mà lại muốn né tránh hắn?

Những người giúp việc ở tầng hai có chút hoảng hốt, không ai trong số họ có thể tưởng tượng được tình huống đột ngột này, bây giờ họ vẫn chưa nghĩ ra tại sao Mạnh Hợp ở lầu một, còn sẽ báo cáo các cô, các cô hiện tại hẳn nên suy nghĩ là làm sao giải thích về bức ảnh này đã.

Ba người các cô liếc nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ, âm thầm trao đổi với nhau, các cô đều hiểu rõ......

Chuyện này trách nhiệm cần phải đẩy cho Sở Huyền! Không thể nào để họ nhận được!

Sở Huyền không có biểu tình gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn, rõ ràng cùng Mạnh Hợp định là nếu cậu không thể bức các ả xé ảnh chụp, thì cô sẽ tới trợ giúp một chút, A Cầm sẽ cảm thấy tận dụng thời cơ dưới tình thế cấp bách sẽ đem ảnh chụp xé xuống. Đương nhiên điều này là khi cậu biết được tính cách của người làm làm ra kế hoạch kia, có điều cậu thật là không nghĩ tới bản thân có thể nhẹ nhàng đem người làm khống chế trong tay mà không cần trợ giúp.

Càng không nghĩ tới, lúc này Nhan Mộng Sinh thật sự sẽ trở về.

Bất quá cũng vừa lúc, hôm nay đem việc này đều giải quyết.

Nhan Mộng Sinh đi đến bên cạnh Mạnh Hợp, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô, Mạnh Hợp cúi đầu càng thấp, cổ họng không dám hé một tiếng.

Hắn chậm rãi đi lên cầu thang  đi đến lầu hai, giày dẫm lên thảm phát ra thanh âm rất nhỏ, nhưng chính là âm thanh nhẹ như vậy cũng làm cho hai người làm phía sau kia lưng đổ mồ hôi lạnh, đôi tay đặt ở phía sau che giấu sự chột dạ của chính mình.

A Cầm ra vẻ bình tĩnh, là người bình tĩnh nhất trong ba người, trên thực tế trong lòng cũng bắt đầu sợ, khả năng chứng rối loạn bất thường cuả Nhan Mộng Sinh bất ngờ nổi điên đem các cô giết chết cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng loại tình huống trước mắt này, chỉ có thể lựa chọn căng da đầu mà chờ đợi.

Mắt thấy Nhan Mộng Sinh còn có bốn năm bước liền đến lầu hai, A Cầm lập tức làm bộ vô tội nói: "Tiểu thiếu gia, cậu sao có thể xé nát bức ảnh này?! Đây chính là ảnh chụp mà Nhan thiếu gia thích nhất thậm chí đem nó coi như sinh mệnh của mình a"

Nghe được hai chữ ảnh chụp này, Nhan Mộng Sinh bước chân hơi hơi nhanh hơn, tâm trạng đột nhiên trầm xuống, con ngươi đen nhánh như có thể nổi lên một tầng gió lốc, tay phải nắm chặt thành quyền.

Cảm xúc kích động, lưu lại vết móng tay phiếm hồng.

Tốc độ hai chân đi lên lầu không khỏi nhanh hơn.

Nhan Mộng Sinh nhìn những mảnh vụn màu trắng nằm trên thảm, chẳng qua cũng không phải vụn giấy, mà là một bức hình, trên ảnh chụp có thể loáng thoáng nhìn ra được là một người phụ nữ.

Trái tim nháy mắt như là bị tẳng đá lớn đập vào, trước mắt bắt đầu trở nên đỏ sậm, tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ làm ngón tay trắng bệch.

—— hắn muốn đập phá mọi thứ một lần nữa.

—— hắn không thể kiểm soát được suy nghĩ này rồi.

Nhan Mộng Sinh sắp mất khống chế trước áp lực quá lớn, một giọng nói trong trẻo mềm mại dễ thương giống như gió xuân thổi qua trái tim, vuốt phẳng nơi tối tăm kia, "Em không có, em thật sự không có."

Cũng chính là âm thanh nãi mềm này, làm trái tim đập nhanh của Nhan Mộng Sinh trở nên vững vàng chút, con ngươi chậm rãi đỏ lên bình tĩnh lại một chút, hắn nhìn khuôn mặt trắng nõn phình phình tràn ngập ủy khuất kia, lông mi dính ướt át, vẫn luôn chịu đựng không cho chính mình khóc, giống như là bị oan ức rất lớn.

Lần này cảm giác thật sự là oan ức mà khóc.

 Nhan Mộng Sinh dùng móng tay cắt bấm vào da thịt mình một cách đau đớn làm hắn cảm giác thoải mái phóng thích một ít áp lực, hít thật sau một cái, lúc này mới có thể nhìn về phía bọn họ.

Cũng nhìn thẳng đống lộn xộn này trên mặt đất.

Mảnh vụn ảnh chụp trên mặt đất rất là vụn vặt, căn bản nhìn không ra cái gì được, Nhan Mộng Sinh nheo lại con ngươi, cả người tản ra áp suất thấp làm cho người ta sợ hãi.

A Cầm làm bộ không biết tình huống xảy ra như thế nào, liếc nhìn thoáng qua Nhan Mộng Sinh phía sau, quay đầu tới nói chuyện: "Nhan thiếu gia, tiểu thiếu gia không hiểu chuyện đem ảnh chụp duy nhất của mẹ cậu xé mất rồi, hy vọng cậu đại nhân đại lượng bỏ qua cho cậu ấy đi, cậu ấy vẫn là một đứa nhỏ."

Hai người làm khác kia cũng một trước một sau nói theo, đây còn không phải là ba người phụ nữ cùng diễn sao.

"Anh......"

Nhan Mộng Sinh lúc này tuy nói không có lý trí như vậy, nhưng cũng không thất trí nhiều, hắn cúi đầu nhìn Sở Huyền, Sở Huyền mở to đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn mình, trong mắt tràn ngập vô tội cùng khổ sở. Hai má của cậu vì khẩn trương mà run run.

Cái khung ảnh kia là làm bằng kim loại, cũng không phải cái màu bạc trong phòng của mình kia. Kia nói cách khác, trên mặt đất ảnh chụp căn bản không phải là của mẹ hắn.

Nhan Mộng Sinh thoáng đem tâm tình thu hồi lại, nhưng trên mặt biểu tình lạnh lùng như cũ , rất khó nhu hòa trở lại.

Sở Huyền nương cơ hội này nghĩ tới biện pháp bán thảm thật tốt, không chỉ có thể giải quyết cái cục diện này, làm tốt còn có thể thu hoạch được độ hảo cảm của Nhan Mộng Sinh, nghĩ đến đây, tròng mắt đen thùi lùi ở hốc mắt quay tròn dạo qua một vòng, thoạt nhìn cơ linh cực kỳ, chẳng qua tất cả mọi người không chú ý tới.

Mắt nhỏ của Sở Huyền nhỏ dài mà nồng đậm lông mi dính nước, bẹp miệng, vành mắt đều mang theo hơi nước mông lung, thanh âm giống như tiếng kêu của mèo con mấy tháng tuổi mềm nhẹ đáng thương, cậu ngồi xổm xuống thân nhặt lên từng mảnh từng mảnh ảnh chụp, rất nhỏ mà nức nở.

"Anh, bọn họ uy hiếp em muốn đem ảnh chụp trong phòng anh đem ra, không lấy liền sẽ khi dễ em," nói nói, một giọt nước mắt trong suốt xẹt qua khuôn mặt, nhỏ giọt trên mặt đất, bộ dáng vô cùng khiến người trìu mến đau lòng, "Em không có cách nào, em chỉ có thể làm theo......"

"Cậu nói bậy! Chúng tôi như thế nào uy hiếp cậu! Rõ ràng là chính cậu tự xé xuống ảnh chụp, dựa vào cái quái gì lại đổ thừa trên người chúng tôi!" A Cầm nghiến răng nghiến lợi mà la lớn.

"Đúng vậy tiểu thiếu gia, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy là ngài xé xuống, không cần lại giả vờ  đáng thương, không có người tin đâu."

Mạnh Hợp vừa định đi lên trước, đã bị Sở Huyền cho một ánh mắt ngăn lại.

Cậu còn chưa có bán thảm* xong đâu, bọn họ còn rất hữu dụng đó !

*Giả vờ đáng thương.

Mạnh Hợp nhận được ánh mắt của Sở Huyền, vừa mới bước được nửa bước chân liền dừng lại, lại thu trở về, tuy rằng cô không hiểu tiểu thiếu gia suy nghĩ cái gì, nhưng cảm giác cậu hiện tại không quá muốn cô ra mặt.

Nhan Mộng Sinh lẳng lặng mà nhìn Sở Huyền, hắn luôn cảm giác vật nhỏ này có một chuyện to lớn phải làm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia tràn ngập không phục.

Trong tâm hơi hơi lên một ngọn sóng, lẳng lặng chờ đợi động tác kế tiếp của Sở Huyền.

Đương nhiên, Sở Huyền cũng không làm hắn thất vọng, bắt đầu điên cuồng diễn, tiếp tục khóc khóc.

Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, tay nhỏ trắng nõn non mịn nhặt lên một miếng mảnh nhỏ của ảnh chụp, đem nó cẩn thận che chở ở lòng bàn tay, nhẹ giọng khóc nức nở. Sở Huyền sau khi trải qua sự việc lần trước, còn tưởng rằng là Nhan Mộng Sinh không thích người khác khóc thành tiếng, cho nên cậu lần này không có khóc thành tiếng, chỉ không tiếng động mà rơi lệ.

Cậu hiện tại chính là một đứa bé chịu uất ức, mềm mại đáng yêu thích khóc khóc, diện mạo đáng yêu chính là ưu thế của cậu.

"Bọn họ lúc trước đã bắt đầu xúi giục em làm các loại chuyện xấu, các cô biết em cùng anh quan hệ không tốt, xúi em làm những việc bất lợi với anh, không làm thì sẽ cùng tố cáo cho anh," Sở Huyền dùng mu bàn tay lau nước mắt, nước mắt nhiễm ướt mu bàn tay một chỗ lớn, "Em sợ anh sẽ càng chán ghét em, chỉ có thể đi làm......"

Nhan Mộng Sinh: "?" Thì ra là như vậy!

A Cầm: "......"

Nhóm người giúp việc: "..."

Đù, Sở Huyền bán thảm như này, thật là tuyệt!

A Cầm căm tức nhìn cái đứa nhỏ đang khóc kia, bộ dáng khóc thút thít kia giống như bị khi dễ đặc biệt thảm, nếu không phải cô ta chán ghét đứa nhỏ này, sợ không phải cũng sẽ bị bộ dáng này lừa đi.

"Nhan thiếu gia đừng nghe cậu ấy, cậu xem," A Cầm ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh nhỏ, sau đó đứng lên đưa Nhan Mộng Sinh xem, "Cái này hẳn là chính là ảnh chụp của Nhan thái thái , nhóc con hỗn hào chính là nhóc con hỗn hào, không dạy dỗ cậu ấy một trận thật tốt thì cậu ấy sẽ không hiểu tôn trọng trưởng bối tôn trọng cậu nha!"

Cô chọn một cái mảnh lớn, có thể miễn cưỡng nhìn ra nửa khuôn mặt của người phụ nữ, duỗi tay đưa cho Nhan Mộng Sinh xem.

Nhan Mộng Sinh rủ mắt nhìn, mày đẹp hơi hơi nhíu, đáy mắt hàm chứa vài phần ý cười.

Ảnh chụp này thật sự không phải là của mẹ hắn.

Trên mặt của Nhan Mộng Sinh vẫn không có biểu tình gì, mày hơi có xu thế buông lỏng, có chút bình tĩnh lại. Sở Huyền chú ý tới biểu tình rất nhỏ này của Nhan Mộng Sinh, đoán được chỉ cần không phải ảnh chụp thật sự thì nó sẽ không khơi dậy chứng rối loạn lưỡng cực của Nhan Mộng Sinh, cũng sẽ không làm hắn phát cuồng.

Chỉ cần hắn còn lý trí , Sở Huyền đều định liệu trước việc bán thảm ra sao.

Sở Huyền đứng lên, biểu tình khóc chít chít oan ức phá lệ khiến người trìu mến, Mạnh Hợp ở một bên xem tâm can đều bị mềm hóa, tiểu thiếu gia vừa khóc như vậy, cô cảm giác chính là cả thế giới đều làm sai. Cô thật muốn ôm tiểu thiếu gia lại đây an ủi cậu đừng khóc, nhìn đứa nhỏ toàn là nước mắt, thật phải gọi là khóc đến đau lòng người khác.

Sắc mặt hai người làm cũng bắt đầu do dự, hai mặt nhìn nhau các cô có phải là đã làm ra việc khó lường rồi không?

Tại sao tiểu thiếu gia lại khóc thảm thiết như vậy?

Sở Huyền vừa khóc, A Cầm nháy mắt cảm thấy mình đã rơi xuống thế bị động, răng hàm cắn kẽo kẹt kẽo kẹt vang, nắm chặt nắm tay dùng sức đến không còn tri giác.

Ả tức giận, không biết có phải ảo giác hay không, ả cảm giác bản thân đấu không lại thằng con hoang chỉ biết giả ngu này rồi.

Sở Huyền ổn định cảm xúc, âm thanh mềm mại còn mang theo tiếng khóc nhẹ,  ánh mắt cậu đầu tiên là đảo qua A Cầm cùng hai người làm sau lưng , "Nếu không phải lần này em tình nguyện bị cáo trạng cũng không muốn làm thương tổn anh, em biết là em được nhặt đem về, em chính là một người ngoài, nhưng em......" Tầm mắt rơi xuống trên mặt Nhan Mộng Sinh, mặt mày tuấn tú của thiếu niên run rẩy một chút, Sở Huyền tiếp tục nói: "Nhưng em đã thực nỗ lực để hòa nhập vào đại gia đình này rồi."

"Tiểu Huyền tình nguyện bị mắng cũng sẽ không lại làm chuyện xấu!" Sở Huyền hồng hồng vành mắt nước mắt rất là hợp với tình hình mà rơi xuống dưới, lướt qua khuôn mặt, nhỏ giọt ở trên sàn.

Tuy rằng nước mắt rơi xuống không có tiếng vang, nhưng lại làm cho cả lầu hai lặng ngắt như tờ.

Nhan Mộng Sinh nhấp nhấp môi mỏng như cánh đào, ngón tay thon dài đặt ở bên cạnh người hơi hơi giật giật, làm như bị lời này đả động, Nhan Mộng Sinh nhìn về phía Sở Huyền ánh mắt rất là phức tạp.

Hóa ra là bản thân đã hiểu lầm Sở Huyền, bởi vì sau khi cậu tới Nhan gia quan hệ của hai người bọn họ cũng không xem như hòa hợp, nhưng Sở Huyền rất muốn hòa nhập với cái gia đình này, lại rất sợ hãi mình...... Nên bị xúi giục uy hiếp làm nhiều việc sai như vậy, cũng không thể toàn trách cậu.

Nhan Mộng Sinh trong đầu lộn xộn, đáy lòng mênh mông thành một mảnh.

Sở Huyền chậm rãi chuyển đầu qua, gương mặt nhỏ như trăng tròn có chút vô lực, lại giấu giếm vài phần tủi thân, trong con ngươi đựng đầy nước mắt long lanh.

"Anh, em trước kia đã làm ra việc sai trái, nhưng mà lần này thật sự không phải em làm."

Âm thanh nãi thanh nãi khí lập tức vuốt phẳng nỗi lòng lộn xộn của Nhan Mộng Sinh, ngay cả chứng rối loạn bất thường khó khống chế cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, khí chất quanh thân xa cách, nhưng không hề tản ra áp suất thấp bức người nữa.

Trước kia đối với đứa nhỏ này phát giận bản thân thật sự không phải người.

"Tiểu thiếu gia! Ý tứ của ngài này đều là chúng tôi sai sao?" A Cầm thực tức giận, thanh âm tự nhiên cũng có chút lớn.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Mộng Sinh nghe thấy thanh âm sau lưng mặt hơi trầm xuống,  mày kiếm nhăn lại, ánh mắt sắc bén như là lưỡi dao, thẳng tắp mà hướng A Cầm đứng ở một bên vừa lớn tiếng nói chuyện.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Nhan Mộng Sinh hiện tại thực khó chịu, cực kỳ khó chịu!

Nhưng mà làm sao được, A Cầm bị mù.

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip