Chương 47 - Trao đổi ma quỷ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit & beta: Trăng

Chương 47

"Xin chúc mừng người chơi tâm nguyện kích hoạt 《Trò chơi ma quỷ 》, bây giờ bạn có thể nói tâm nguyện của bạn với ma quỷ, và đương nhiên, với cái giá phải trả, bạn cần phải trao đổi những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời bạn ra.

Vì thế, bạn, đã sẵn sàng để tiến hành giao dịch với ác ma chưa?"

"Reng reng reng," chuông báo thức ồn ào không ngừng reo lên.

Người trong chăn giật giật, đầu còn nhét vào trong chăn, loáng thoáng phác họa một đường nét mơ hồ trên chăn, người bên trong giống như một con sâu bướm không ngừng nhúc nhích trái phải, chỉ lộ ra một nửa đầu tóc ở bên ngoài.

Có lẽ bị tiếng chuông ồn ào đến phiền, người nọ lắc lư qua lại trong chăn, biên độ càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, cậu từ từ mở đôi mắt ra nhìn, vẫn buồn ngủ, sau đó mới từ từ dùng mũi của mình nhú đầu ra, để lộ cả khuôn mặt trắng đến bệnh tật.

Dưới đôi mắt của nam sinh có màu xanh đen, có thể thấy nghỉ ngơi không tốt lắm, nhưng mặc dù vậy, vẫn khó thể che giấu khuôn mặt xuất trần của cậu, đặc biệt là đôi mắt, hơi nâng lên, sẽ có vẻ như cậu có vài phần đa tình.

Cậu có hơi vô lực lấy gối đầu từ dưới đầu ra, hơi chống người lên, nhìn lướt qua phòng ngủ, tìm kiếm vị trí nơi phát ra âm thanh.

Cũng không biết là tiếng chuông của ai, đã vang lên lâu như vậy, còn ngủ say như heo chết không thèm đứng dậy tắt.

Tiếu Trần híp mắt, tìm đúng phương hướng, làm một cái nhanh chuẩn độc, dùng sức lấy gối đầu đập lên đầu người trên giường nọ.

"Con mẹ." Người nọ bị hoảng sợ, trực tiếp bật dậy trên giường, đợi đến khi hắn thấy rõ tình huống gì thì không nhịn được thốt ra những lời lẽ thô tục, hét lớn "Tiếu Trần, cậu có bệnh à!"

Tiếu Trần chống đầu lên lan can giường, mặt không chút thay đổi, giọng nói không lên xuống gì, nói ngắn gọn, "Tắt đồng hồ báo thức đi."

Cũng không biết có phải bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh ngủ hay không, sau khi đồng hồ báo thức tắt, Tiếu Trần làm sao cũng không ngủ được, lại cọ cọ trên giường nửa ngày, rồi lại ngồi dậy.

Cậu lấy tay chống đầu, cảm giác trong lòng có chút khó chịu không sao hiểu được, ngực cũng hơi khó chịu.

Hình như vừa rồi cậu mơ thấy ác mộng.

Tiếu Trần cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, nhưng cậu không biết làm sao, cậu chỉ nhớ rõ giấc mộng này rất dọa người, lại không nhớ được nội dung cụ thể bên trong.

"Em đã trở lại?". Có giọng nam trầm thấp gì đó giống như là bám vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói ra, còn có một loại xúc cảm tê dại, giống như là vượt qua không thời gian để đối thoại với cậu.

Âm thanh này làm cho cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc!

Mày Tiếu Trần giật giật, che ngực lại, tần suất tim đập lập tức trở nên cực kì nhanh, cậu hoảng sợ nhìn trái phải, cái gì cũng không có, giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ cắt đứt liên lạc.

Chết tiệt.

Tiếu Trần thầm mắng một tiếng, đè huyệt thái dương của mình lại.

Sao lại xuất hiện ảo giác.

Đây không phải lần đầu tiên.

Tiếu Trần thở hổn hển, có chút buồn bực. Trạng thái hiện tại của cậu càng ngày càng kỳ quái, luôn cảm thấy đại não của mình trống rỗng, giống như là quên đi thứ gì đó quan trọng, dường như có một tầng sương mù chắn trước mặt cậu, cậu rất cố gắng muốn đẩy tầng sương mù này ra, nhưng trước sau cũng là tốn công vô ích, thậm chí càng thêm hoảng hốt.

Không nghĩ nữa.

Tiếu Trần buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cậu nhìn lướt qua cả căn phòng ngủ, chống đầu, một mình yên lặng trầm tư nửa khắc, cũng không biết có phải chú ý tới cái gì hay không, sau đó uể oải hỏi, "Lý Đạt đâu? Sao cả đêm không về."

Nam sinh bị đánh kia có thể là vừa mới bị cái gối đầu đó của Tiếu Trần đánh tan cơn buồn ngủ, cũng không ngủ, sau khi nghe được câu hỏi của Tiếu Trần thì gãi đầu, từ trên giường bò dậy, để trần nửa người trên, híp mắt, nhìn lướt qua giường Lý Đạt, thở một hơi, "Ai biết thằng đó hẹn hò với em gái nào, cậu còn không biết nó hả, ỷ mình đẹp trai, một tuần đổi bạn gái lần, ngay cả kì cửa sổ trống¹ cũng không có."
¹空窗期 - kì cửa sổ trống: khoảng thời gian từ khi chia tay cho đến khi quen người khác.

Tiếu Trần "Ồ" một tiếng, tiếp tục nằm liệt trên giường.

Cũng không biết qua bao lâu, nam sinh kia chợt lên tiếng, "Tiếu Trần, cậu đọc cái gì trong miệng vậy? Tôi nghe không hiểu một chữ."

Tiếu Trần nhíu nhíu mày, có chút không hiểu ý của nam sinh, "Cái gì?"

Cậu vừa nói chuyện à?

Nam sinh ở trên giường bắt chéo chân, ha ha cái, "Vừa rồi, một mình cậu lải nha lải nhải nói một đống ngôn ngữ ngoài hành tinh, âm thanh vừa nhỏ vừa lộn xộn, một chữ tôi cũng nghe không hiểu."

Tiếu Trần nghẹn lại, ánh mắt phức tạp nhìn qua, giống như là bị kích thích gì đó, nhưng cậu không nói gì, song khó có thể bỏ qua chính là, bởi vì những lời này của nam sinh, gân xanh ở huyệt thái dương đều trực tiếp nổi lên.

Nam sinh ngồi trên giường, cười nhạo một tiếng.

Tiếu Trần người này quả thật có chút không giống người thường, có hơi quái gở, tính cách không tính là quá tốt, thường xuyên không được bình thường, nhưng thành tích từ sáu trở lên, chỉ số IQ cao vô cùng, làm cho người ta không thể theo kịp, không chỉ như thế, còn lớn lên rất đẹp, lúc mới khai giảng đại học không biết bao nhiêu đàn chị nhớ thương cục thịt mỡ này.

Nam sinh tên là Chu Minh, hắn thờ ơ tiếp tục nói, "Giống như gặp ngăn trở, tôi còn gọi cậu vài tiếng nhưng cậu cũng không trả lời tôi."

Tiếu Trần há miệng, giống như là muốn nói cái gì, lại đột nhiên ý thức được gì đó, nhíu nhíu mày, miệng gắt gao mím lại, sau đó nằm thẳng trên giường, dùng sức kéo chăn lên người mình, gắt gao che đầu mình, xoay người, đối diện tường, thoạt nhìn giống như là định tiếp tục ngủ một giấc, cậu phát ra tiếng rầu rĩ trong chăn, "Ừ, tôi biết rồi."

"Tên của anh là gì?" Cậu bé tiến đến trước mặt nam sinh, chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi.

"..." Không ai trả lời.

"Tại sao anh không nói chuyện?" Cậu bé có chút tủi thân.

"..." Vẫn im lặng như trước.

"Anh không thích em sao?" Cậu bé hơi giận dỗi, bĩu môi.

"..." Im lặng.

Đương lúc cậu bé mất mát cúi đầu, nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, bàn tay của nam sinh đột nhiên chạm vào đầu cậu, âm thanh lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cậu, cậu nghe được nam sinh kia nghiêm túc nói, "Thích."

Tiếu Trần lại một lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả người còn chưa từ cảnh tượng trong giấc mơ nãy lấy lại tinh thần.

Không giống như trước đây, lần này, giấc mơ của cậu rất rõ ràng! Cậu thậm chí còn nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ, rõ ràng đến mức thậm chí cậu có thể nhìn rõ lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt người nọ, thậm chí có thể nghe được âm thanh gió thổi...

Nhưng kỳ lạ là, cho dù cậu nhớ rõ ràng từng chi tiết nhỏ trong giấc mơ, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không nhớ được hình dáng của nam sinh trong mơ kia, chỉ có thể mông lung cảm giác chàng trai kia đẹp mắt, yếu yếu mềm mềm, không thích nói chuyện.

Nhưng người này lại trở nên trống rỗng trong trí nhớ của cậu, tựa như có người cương quyết xóa đi dấu vết tồn tại về người kia trong trí nhớ của cậu.

Cậu nghi ngờ, đây là một phần ký ức bị mất của cậu.

Tiếu Trần che ngực, bàn tay trực tiếp ấn lấy thứ gì đó, tay cậu dừng lại, há miệng, chậm rãi đưa tay lấy sợi dây chuyền bên trong quần áo ra.

Mặt dây chuyền có hình dạng lưỡi liềm.

Yết hầu Tiếu Trần giật giật, tự hỏi đây là cái gì.

Thật ra cậu đã không nhớ được thứ này được đeo trên cổ cậu từ khi nào, cậu chỉ có thể loáng thoáng cảm giác, thứ này, là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cậu đưa cho cậu.

Thế nên mỗi một lần cậu nhìn chăm chú sợi dây chuyền này, cậu đều sẽ trào ra một loại cảm xúc chua xót, gần như muốn rơi lệ.

"Tiếu Trần!" Chu Minh đột nhiên mở cửa, vẻ mặt hoảng sợ từ ngoài cửa đi vào, tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn, thậm chí ngay cả âm thanh nói chuyện của hắn cũng có chút thở dốc, hai chân cũng có chút run rẩy, giống như bị cái gì kích thích thật lớn.

Tiếu Trần ngồi trên giường nhìn hắn, phát giác được hắn không đúng lắm, cau mày, "Làm sao vậy?"

Ngực Chu Minh có chút phập phồng, cả người vẫn là bộ dáng lôi thôi lếch thếch, chưa xử lý, nhìn ra vừa rồi hẳn là hắn đi mua đồ ăn sáng.

"Đạt, Đạt Tử nó chết rồi!" Chu Minh dừng một chút, đôi mắt mở to, tràn đầy tơ máu, cả câu nói gần như là hoảng sợ rống lên.

Tiếu Trần cọ một cái ngồi dậy, nhanh như chớp trèo xuống giường, có chút cứng ngắc đi tới trước mặt Chu Minh, nuốt nước miếng, há miệng, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Đây chắc chắn sẽ không phải là một ngày yên bình.

Cả trường học đều rơi vào nỗi hoảng loạn cực độ khi một thi thể nam được tìm thấy trong công viên trường.

Thi thể bị bà lão dậy sớm chuẩn bị đi bán đồ ăn sáng phát hiện, trạng thái chết cũng vô cùng khó coi, cả khuôn mặt đều giống như bị ngâm trong nước, sưng to ra, trên mặt còn có cái gì giống như trứng cá gồ ghề lồi lõm, căn bản không nhìn rõ mặt người, ghê tởm cực kì.

Nghe nói bà lão phát hiện thi thể kia đã nôn mửa đến sắp ngất đi tại chỗ, còn giữ được chút ý thức mới báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến, thông qua chứng minh thư và thẻ sinh viên trong quần áo của nạn nhân, xác định nạn nhân là học sinh của trường,—— Lý Đạt.

Nhưng còn có một điểm về khám nghiệm tử thi, cảnh sát lo lắng tạo ra khủng hoảng nên không tiết lộ ra, vị trí quan trọng của nạn nhân giống như bị axit sulfuric hắt qua, trực tiếp thối rữa, hoàn toàn không có hình dạng, cách chết vô cùng tàn khốc, người chết trước khi chết ít nhất dưới tình huống có ý thức chịu đựng tra tấn đến một tiếng đồng hồ, sau đó mới từ từ chết đi, cách chết tàn khốc khiến người ta lạnh lẽo.

Tiếu Trần và Chu Minh đứng trước bảng thông báo nghỉ học chấn chỉnh, vẻ mặt đều cảm thấy có chút thấm người, nhìn ra được, Tiếu Trần coi như tốt, Chu Minh gần như là sợ tới mức có chút sởn tóc gáy, buổi tối cũng không ngủ được.

Tiếu Trần cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người đều ngơ ngác, vừa xoay người, lại đụng thẳng vào người khác ,—— là một nữ sinh thấp hơn cậu nửa khúc.

Thoạt nhìn trạng thái nữ sinh cũng có chút sa sút, khom lưng, tóc mái che mắt, mặt rất nhỏ, thoạt nhìn là loại em gái đáng yêu rất được nam sinh hoan nghênh, cô cúi đầu đi bộ, cũng không nhìn người, mặc đồng phục học sinh, mang cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời.

Nữ sinh ngẩng đầu, nhìn rõ mặt Tiếu Trần, trong chớp mắt tròng mắt trợn to, vội vội vàng vàng chạy đi.

Tiếu Trần có chút mù mặt, nhưng thằng Chu Minh này, ngoại trừ học tập, những chuyện khác đều rõ ràng, nhất là nhớ mặt.

Sau khi nữ sinh đi xa, Chu Minh dùng khuỷu tay chọt Tiếu Trần, nghiêm túc nói, "Ài, thấy chưa, nữ sinh kia là bạn gái cũ của Lý Đạt."

Tiếu Trần nghe vậy, gật gật đầu, cậu không phải một người thích nghe ngóng drama, đối với loại chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, giọng điệu vô cùng bình thản, giống như đang ngẩn người nhìn phương xa, "Bạn gái cũ của cậu ta nhiều như vậy, không có gì đáng ngạc nhiên."

Chu Minh cũng không có ý như bỏ qua đề tài này, hắn đứng đắn nói, "Không, Lý Đạt đểu, còn đểu đến mức không có điểm dừng, nữ sinh kia là người duy nhất trong số các bạn gái trước đây của hắn hoàn bích chi thân² cùng hắn, cũng là người hắn nói chuyện lâu nhất, nhưng cũng chỉ bên nhau hai tuần, nghe nói nữ sinh này vì muốn quay lại, còn trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt Lý Đạt."
² Hoàn Bích Chi Thân - 完璧之身: ngôn ngữ mạng, chỉ sự trong sạch của trinh nữ. (Theo mình tra là vậy)

—— Nếu trên thế giới này thực sự có ác ma có thể thực hiện tâm nguyện của tôi, vậy tâm nguyện của tôi là, để em sống lại.

Tác giả có lời muốn nói: Trước nói với mọi người một chút về thời gian bị đổi mới.

Bởi vì tôi là học sinh, không thể đảm bảo viết nhiều hơn, nhưng muộn nhất là ba ngày một chương.

Trong trường hợp bình thường là ngày nhiều hơn hoặc hai ngày một chương, thời gian cập nhật vẫn là sáu giờ sáng.

Nếu có tình huống đặc biệt, tôi sẽ xin nghỉ với mọi người, moa moa moa

Yêu các cậu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip