Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
07.

Đêm hôm đó bọn họ tâm sự rất nhiều chuyện đã qua. Cho đến khi hai người đều mơ mơ màng màng ngủ, sáng hôm sau bầu trời bởi vì vừa mới mưa trở nên trong xanh hơn, trong không khí trộn lẫn hương cỏ cây tươi mát, La Nhất Châu chậm rãi từ trong mộng cảnh thức tỉnh, anh cảm giác trên chân của mình có thứ gì đó lông xù ấm áp, ánh mắt hướng phía dưới, Dư Cảnh Thiên đang gối vào trên đùi anh ngủ rất say sưa, làn da màu trắng sữa lộ ra một chút nhàn nhạt màu hồng, anh dường như ngửi được mùi vị ngọt ngào của sữa.

Dần dần đem đầu óc quay về quỹ đạo, La Nhất Châu cầm lên điện thoại muốn nhìn một chút hiện tại là mấy giờ, đột nhiên Lý Nguyệt Nịnh gọi điện thoại tới.

La Nhất Châu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, cúp máy.

Anh cúi đầu lại liếc mắt nhìn Dư Cảnh Thiên. Hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh lại...... La Nhất Châu sợ nghe sẽ đánh thức em.

Lý Nguyệt Nịnh lại tiếp tục gọi tới. Thậm chí cũng không cho La Nhất Châu có thời gian gửi Wechat giải thích.

La Nhất Châu đang do dự có nên cúp máy không...... Mặc dù loại hành vi này vô cùng không phù hợp logic làm việc của anh. Lý Nguyệt Nịnh khẳng định là nói với anh về lịch trình công việc, anh cảm thấy Dư Cảnh Thiên vẫn quan trọng hơn một chút.

Một giây sau, đứa nhỏ trên đùi dường như cùng hắn tâm linh tương thông, cọ cọ mấy lần, liền mở hai mắt ra.

La Nhất Châu ánh mắt rủ xuống, dịu dàng nhìn qua em.

"Em tỉnh rồi, YaoYao, anh trả lời điện thoại một chút."

Dư Cảnh Thiên cố gắng từ trên đùi La Nhất Châu ngồi dậy, con mắt hơi sưng, cả người dựa sát ghế sofa, bả vai dán lên La Nhất Châu.

"Alo, điện thoại của tôi sắp hết pin." La Nhất Châu liếc nhìn lượng pin trước khi nhấc máy, chỉ còn lại không tới 10%.

"......" Lý Nguyệt Nịnh trầm mặc một hồi, "Anh là đi quẩy bar sao?" La Nhất Châu là người mỗi ngày đều đúng giờ sạc pin cho điện thoại làm sao có thể để điện thoại hết pin? Trừ phi anh đêm không về ngủ...... điều này càng không có khả năng.

"Không có." La Nhất Châu ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Cho nên có chuyện gì sao?"

"Buổi thử vai mà lần trước nói với anh, chúng ta bên này vừa nhận được thông báo đạo diễn đang đến chỗ đoàn phim họp, cho nên người đại diện báo để anh đến thử vai, đạo diễn đã đồng ý rồi, t́ôi ở trước cửa nhà anh gõ hồi lâu cũng không thấy ai mở cửa, cho nên anh đến cùng là đang ở nơi nào?"

La Nhất Châu lặng lẽ mở mắt, có chút quay đầu nhìn về phía Dư Cảnh Thiên.

"Tôi đang...ở nhà Tony." Ăn ngay nói thật.

"......" Microphone bên kia lại trầm mặc."Chuyện gì vậy! Mới mấy ngày không gặp các người đã ở cùng nhau rồi!??"

La Nhất Châu bị giọng Lý Nguyệt Nịnh làm giật mình, cầm điện thoại cách xa lỗ tai.

"Đại tỷ à, không phải, tôi chỉ là......" Bắt đầu muốn giải thích, nhưng là đối phương nhanh chóng cắt lời, "Đi, tôi không có thời gian nghe anh giải thích, tôi hiện tại liền đến nhà Dư Cảnh Thiên đón anh, trước khi tôi đến anh tự mình trang điểm, làm tóc."

"...... A?" La Nhất Châu sửng sốt một chút mới ý thức được mình cần trả lời "Được" .

"Tôi biết anh không trang điểm cũng rất đẹp, nhưng cần để đạo diễn lưu lại ấn tượng tốt! Anh làm nhanh lên, tôi đang tới rồi!"

Lý Nguyệt Nịnh lấy tốc độ ánh sáng cúp điện thoại. La Nhất Châu quay đầu nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, trang điểm sao...... liền không phải có sẵn thầy Tony ở đây sao?

Lúc trước trong chương trình La Nhất Châu thường xuyên đi tìm Dư Cảnh Thiên làm tóc, cũng bởi vì số lần quá nhiều nên bị bạn bè than thở.

Không đợi anh mở miệng làm phiền đứa nhỏ, Dư Cảnh Thiên liền ôm cánh tay của anh cọ cọ.

"Em đã lâu không có ngủ an ổn như vậy."

Dù biết đối phương lập tức sẽ đi làm việc, nhưng là Dư Cảnh Thiên vẫn muốn bày tỏ một chút.

Hai năm này em thường xuyên nằm mơ, trong mơ cũng không có câu chuyện cụ thể, phần lớn là một mình em chẳng có mục đích đi về phía trước đi, em cảm giác rất mệt mỏi, nhưng lại không dừng được.

Đêm qua em dựa vào La Nhất Châu ngủ thiếp đi. Em không mơ thấy gì cả, đầu óc thoải mái, thân thể cũng rất thoải mái.

Loại cảm giác này, thật rất tốt.

La Nhất Châu nhìn qua đỉnh đầu Dư Cảnh Thiên. Anh hơi nheo mắt lại, giơ tay lên, đưa tay xoa xoa phần đỉnh tóc xù.

"Có thể giúp anh làm tóc không, thầy Tony?"

Không biết kỹ năng em còn giữ lại hay không.

*

Lúc ở Canada, Dư Cảnh Thiên thỉnh thoảng giúp Chu Nham làm tóc xoăn, dần dần lấy lại được kỹ năng này.

Mặc dù ký ức thiếu thốn, nhưng là có một số việc vẫn là xuất từ bản năng.

Máy uốn tóc trong hành lý là Chu Nham để lại. La Nhất Châu ngồi trước gương, chăm chú nhìn đứa nhỏ kia uốn tóc cho mình, phảng phất như về tới hai năm trước, lúc bọn họ còn quay chương trình.

"Tạo hình này phù hợp với anh không?" Dư Cảnh Thiên vừa nói vừa vuốt vuốt tóc mái La Nhất Châu, "Em cũng không phải thường xuyên giúp mọi người làm tóc."

La Nhất Châu đối với thủ pháp của Dư Cảnh Thiên vẫn là vô cùng tín nhiệm. Mặc kệ là trước hay sau khi mất trí nhớ.

"Nhà em có chân sạc pin phù hợp với điện thoại của anh không?" La Nhất Châu đêm qua liền muốn nói chuyện này, điện thoại của anh và Dư Cảnh Thiên chân sạc không giống nhau, cũng không có tìm được bộ chuyển đổi chân sạc, điện thoại sắp hết pin tắt máy.

Mặc dù La Nhất Châu chỉ là đơn thuần đang hỏi vấn đề sạc pin nhưng ánh mắt nhìn qua, phát hiện đứa nhỏ bộ dạng có chút ngơ ngác, trong miệng muốn nói lại dừng.

"Em không biết...... Em tìm thử xem, anh...anh còn cần thứ gì nữa không?"

La Nhất Châu thấy hơi lạ, anh vừa định hỏi, nhưng bỗng nhiên kịp phản ứng, Dư Cảnh Thiên đến tột cùng đang hỏi anh cái gì.

Đại khái là đứa nhỏ đang hỏi mình, chuyển vào ở cùng nhau, còn cần mình chuẩn bị cái gì đi.

Ánh mắt của anh theo sát Dư Cảnh Thiên đang bốn phía tìm đồ, sau đó nhếch miệng.

"Anh chỉ cần em là đủ rồi."

Dư Cảnh Thiên dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, lộ ra một nụ cười thoải mái.

*

Nội dung thử vai La Nhất Châu đã chuẩn bị từ trước đó, mà anh rất quen thuộc ứng đối loại tình huống đột ngột phát sinh này, toàn bộ quá trình hoàn thành vẫn tương đối trôi chảy. Đạo diễn cùng biên kịch đều toát ra biểu lộ hài lòng, để anh trở về chờ tin tức.

La Nhất Châu ngược lại là không có suy nghĩ nhiều đến vấn đề thử vai có thành công hay không. Anh đang băn khoăn, không biết hiện tại có nên về nhà thu dọn đồ đạc chuyển đến biệt thự của Dư Cảnh Thiên hay không.

Lý Nguyệt Nịnh đang cầm điện thoại liên hệ với các bên hợp tác, đợi đến lúc xong việc, muốn hỏi La Nhất Châu xác xuất thành công của buổi thử vai hôm nay, lại nhìn thấy đối phương đang ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mới nhớ ra mình còn phải hỏi một vấn đề khác.

"Nhất Châu." Lý Nguyệt Nịnh đụng vào tay anh, "Anh cùng Dư Cảnh Thiên là chuyện thế nào vậy."

"Hôm qua tôi tới nhà em ấy ăn cơm. Về sau trời mưa, liền ở lại một đêm." La Nhất Châu mặt không đổi sắc trả lời, anh nói đều là lời nói thật.

"Vậy anh bây giờ muốn trở về nhà em ấy sao?"

Lý Nguyệt Nịnh nhíu lông mày, rốt cục thành công ở trên mặt đối phương nhìn thấy một chút kẽ hở.

"...... Tôi về nhà mình." Tôi còn phải chuẩn bị một chút, La Nhất Châu trong lòng nghĩ.

Lý Nguyệt Nịnh một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi.

"Haiz, tôi biết hai người trước đó quan hệ không tệ" Dù sao kém chút liền cùng nhau xuất đạo, "Chu Nham cũng đã nói với tôi chuyện của Dư Cảnh Thiên, với tính cách của anh, muốn dọn đi cùng Dư Cảnh Thiên ở cùng nhau cũng không ngoài dự liệu của tôi."

La Nhất Châu nháy nháy mắt, lẳng lặng nghe tiểu trợ lý dông dài.

"Chỉ là, dựa theo lịch trình sắp tới của anh, nếu như có thể thành công nhận bộ phim này, còn phải nhập đoàn ít nhất bốn tháng." Lý Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán, "Cho nên, Dư Cảnh Thiên vẫn là phải phòng không gối chiếc."

Nghe được bốn chữ cuối, La Nhất Châu không khỏi nhíu mày.

Lời này là thật. Nếu như tiến tổ quay phim, đại khái phải hơn mấy tháng không thể bồi tiếp Dư Cảnh Thiên.

Đứa nhỏ này dường như rất ỷ lại mình. La Nhất Châu rủ mắt xuống, đây quả thực là vấn đề nan giải. Anh không thể quay phim còn mang theo Dư Cảnh Thiên đi......

Cắm điện thoại vào sạc dự phòng mở máy. Một cái cái tên rất lâu không liên lạc có chút đột ngột xuất hiện ở trên màn ảnh.

—— Thập Thất: 【 Hình ảnh 】

—— Thập Thất: La Nhất Châu! Anh có phải là nhìn thấy Dư Cảnh Thiên!

—— Thập Thất: Con gấu bông này là em tặng cho cậu ấy! Cậu ấy ở đâu anh mau nói cho em biết!

La Nhất Châu nhìn Lý Chính liên tiếp gửi một loạt tin nhắn, vấn đề vẫn đang kẹt trong đầu như được giải trừ.

TBC.

Cho tiểu trợ lý một cái tên. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip