Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
17.

Quả nhiên, Dư Cảnh Thiên không bị ai quấy rầy, thoải mái ngủ tới lúc tự tỉnh.

Biệt thự to lớn chỉ còn lại một mình em. Đứa nhỏ dụi dụi mắt, đi đến nhà ăn, nhà bếp bừa bộn tối hôm qua đã thu dọn sạch sẽ, trên bàn đặt hai phần bữa sáng, cùng một tờ giấy.

Một phần là bày một cái sandwich hơi xiêu xiêu vẹo vẹo cùng một ly sữa bò. Dư Cảnh Thiên cúi đầu nhìn, bên trên tờ giấy viết: Chúng ta đi trước, nhớ ăn! Ký tên Thập Thất, Lương Sâm, Lưu Tuyển.

Dư Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn bên cạnh bữa sáng đã được che lại cẩn thận.

Một bát cháo bí đỏ, một phần bánh trứng thịt băm. Cùng một đĩa cà chua bi.

Mặc dù phần bữa sáng này không có để lại lời nhắn gì, nhưng Dư Cảnh Thiên biết, nhất định là La Nhất Châu làm.

Kéo ghế lại ngồi, Dư Cảnh Thiên nheo mắt nằm lên bàn, cảm giác trong lòng rất vui vẻ.

Mọi người có việc cần phải làm, nhưng cũng không có quên nghĩ đến em.

Em cảm thấy có chút may mắn khi La Nhất Châu sáng sớm đã đi. Bằng không mình tỉnh lại nhìn thấy đối phương, nhất định là vô cùng không nỡ, không chừng còn khóc nhè, như thế La Nhất Châu liền rất khó đi được.

Đem hai phần bữa sáng để vào cạnh nhau, Dư Cảnh Thiên cảm giác bụng rất đói, ăn như gió cuốn.

Ăn xong được một lát, biệt thự lại có người quen tới.

Chu Nham mang theo mấy cái túi đứng trước cửa nhà, có lẽ là Dư Cảnh Thiên nghe được động tĩnh của dì, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.

"Dì Chu?" Đứa nhỏ vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Chu Nham nhìn đứa nhỏ cười hiền từ, đối phương lập tức tới ngay giúp dì cầm đồ, "Dì sao lại tới đây rồi."

"Không phải hôm nay là sinh nhật con sao." Chu Nham vỗ vỗ vai đứa nhỏ, "Tiểu La nói con hôm qua ngủ trễ, bảo dì qua trễ một chút, nhìn con thế này có phải là vừa tỉnh?"

Dư Cảnh Thiên ngượng ngùng gãi đầu. La Nhất Châu thật rất quan tâm mình.

Chu Nham đổi giày liền bắt đầu bận rộn dọn dẹp theo thói quen, thuận tiện hỏi hỏi Dư Cảnh Thiên tình hình gần đây. Đứa nhỏ do dự không biết có nên đem chuyện của mình cùng La Nhất Châu báo cho Chu Nham không, dù sao Chu Nham hiện tại là người thân duy nhất của em.

"Dì Chu, " Dư Cảnh Thiên đứng bên cạnh Chu Nham, thử thăm dò nói, "Con định đến nhà Nhất Châu ở."

Chu Nham ngừng tay, xoay người nhìn qua ánh mắt thanh tịnh lại kiên định của đứa nhỏ.

Kỳ thật dì có thể cảm giác được, Dư Cảnh Thiên muốn nói với mình cái gì.

"Tiểu La, cũng đồng ý sao?"

Chu Nham cảm thấy, nếu như Dư Cảnh Thiên trả lời là có, có lẽ cũng đại biểu cho đáp án một vấn đề khác.

Dư Cảnh Thiên gật nhẹ, khóe miệng nhếch lên.

"Anh ấy đã ghi lại vân tay của con."

"Tốt." Chu Nham gật đầu cười, "Lúc nào chuyển? Dì giúp con."

Đạt được tán đồng của người thân duy nhất, Dư Cảnh Thiên có chút vui đến phát khóc, đi về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng ôm lấy người dì từ nhỏ đã chăm sóc mình.

Cảm ơn Thượng Đế, trên thế giới này còn có người có thể giống như mẹ mình yêu mình.

*

Hai ngày sau, tại đoàn làm phim.

Lý Nguyệt Nịnh bất khả tư nghị nhìn tin nhắn trong điện thoại, bước chân càng lúc càng nhanh, cô vội vàng kéo cửa phòng nghỉ, một phòng diễn viên hướng cô chào hỏi.

"Ừm......" Lý Nguyệt Nịnh mau đem ánh mắt nhìn về phía diễn viên nhà mình, "Nhất Châu, anh qua đây một chút."

La Nhất Châu buông kịch bản xuống đi theo Lý Nguyệt Nịnh đi vào một phòng trống.

"Sao vậy." La Nhất Châu phát hiện tâm trạng Lý Nguyệt Nịnh không tốt lắm.

Tiểu trợ lý nắm tay đặt ở trên vai anh, sau đó thở dài một hơi.

"Chuyện tôi sắp nói với anh, anh phải nhịn một chút."

La Nhất Châu ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

"Vừa mới Manh tỷ gửi tin nhắn cho tôi, có người trong tay có tài liệu về anh cùng Dư Cảnh Thiên" Lý Nguyệt Nịnh lại liếc qua điện thoại, "Nhưng chị anh trước mắt đem chuyện này ép xuống, sẽ không ầm ĩ đến hotsearch."

La Nhất Châu phản ứng rất tỉnh táo, anh không nhanh không chậm hỏi, "Ừm, sau đó thì sao?"

"Sau đó anh đọc tin này xem, tôi cảm thấy giống như đang viết tiểu thuyết vậy." Lý Nguyệt Nịnh bỗng nhiên thay đổi thành một mặt hóng chuyện bát quái, hai tay cầm lấy điện thoại, "9:30 sáng ngày 21/8, Thập Thất, Lưu Tuyển, Lương Sâm lần lượt rời đi biệt thự, lại qua hơn nửa tiếng, La Nhất Châu từ trong biệt thự đi ra. Khoảng 10:40, mẹ Dư Cảnh Thiên tiến vào biệt thự, 15:15 chiều, Dư Cảnh Thiên cùng mẹ rời biệt thự."

Lý Nguyệt Nịnh nhíu mày, "Có dân mạng chụp được La Nhất Châu trước đó ra vào biệt thự này, tưởng rằng là chỗ ở công ty thuê, nhưng biệt thự này quá xa hoa, Diệu Khách hẳn là sẽ không hào phóng như vậy......"

La Nhất Châu cẩn thận nhớ lại một chút chuyện ngày đó, sau khi mình đi, Chu Nham lại đến biệt thự, hẳn là bị hiểu lầm thành mẹ em.

"Nên biệt thự là nhà Dư Cảnh Thiên, Dư Cảnh Thiên luôn ở đây, đã biết La Nhất Châu đang quay phim, ngày đó chắc là cùng bạn bè cùng tổ chức sinh nhật cho Dư Cảnh Thiên, trước đó có ra vào biệt thự suy đoán có thể là cùng Dư Cảnh Thiên đang ở chung......"

Lý Nguyệt Nịnh âm dương quái khí đọc lên, "Thật quá lợi hại, viết một chữ cũng không sai!"

"Làm sao lại biết rõ ràng như vậy." La Nhất Châu cảm giác có chút không đúng, "Là có người theo dõi khu biệt thự?"

"Tôi đã báo lại toàn bộ cho Manh tỷ." Lý Nguyệt Nịnh mở ra tay, "Hai người khẳng định là bị để mắt tới, chuyện này chúng ta đi tra một chút, anh ngoan ngoãn ở đây quay phim, ít lên mạng, tạm thời đừng liên hệ Dư Cảnh Thiên."

La Nhất Châu trong lòng bỗng lo lắng. Chính mình không sao, anh sợ Dư Cảnh Thiên bị chuyện này ảnh hưởng. Nếu quả thật bị truyền ra, dân mạng khẳng định sẽ đem chuyện hai năm trước lật lại......

"Này, chờ một chút." Lý Nguyệt Nịnh giống như lại phát hiện điều gì, "Có trạm tỷ chụp được ảnh."

"Hả?" La Nhất Châu sửng sốt.

"Trên vali của anh, anh mau xem, nhanh xé xuống." Lý Nguyệt Nịnh có chút sốt ruột, dùng sức đập La Nhất Châu mấy lần, "Dư Cảnh Thiên dán note trên vali anh không biết sao?"

Đến lúc hai người mang vali ra kiểm tra một lần, La Nhất Châu mới phát hiện có một nhãn dán giấu trong góc viết chữ TONY.

"...... Tôi thật không biết." La Nhất Châu cảm giác có chút kinh ngạc.

"...... Nhanh xé xuống." Lý Nguyệt Nịnh cảm thấy không nói nên lời.

"Đây đều là chứng cứ, chứng minh hai người thật sự ở chung." Tiểu trợ lý có chút phiền muộn, "Tôi biết anh muốn nói cái gì, anh không sợ, nhưng tôi sợ, công ty cũng sợ, anh bây giờ còn chưa cứng cáp, tuyệt đối đừng nên tự ý hành động, hãy nghe theo sự sắp xếp của công ty."

La Nhất Châu nhìn qua Lý Nguyệt Nịnh trước mắt một mực vuốt tóc, ngữ khí yếu ớt.

"Tôi là người như vậy sao." Anh cảm thấy hình tượng của mình trong lòng tiểu trợ lý đã thay đổi rồi.

"Tôi nói câu này hơi khó nghe " Lý Nguyệt Nịnh rũ tay xuống, giọng điệu sâu xa, "Anh không phát hiện sao, anh chỉ cần vừa gặp Dư Cảnh Thiên, liền không có chuyện gì tốt. Nếu như anh là con thuyền đang thuận buồm xuôi gió, thì Dư Cảnh Thiên chính là tảng băng nửa đêm đứng ở đó đợi anh va vào"

La Nhất Châu nhìn qua tiểu trợ lý đang khoa tay múa chân, rất nhiều lời vọt tới bên miệng, lại nuốt trở vào.

Anh biết đến bây giờ còn có rất nhiều người cho rằng, hai năm trước anh không thành đoàn là do Dư Cảnh Thiên.

Nhưng những ngôn luận kia căn bản không ảnh hưởng đến anh.

Mọi chuyện đều là anh đã trải qua, mối quan hệ cũng là do anh tạo ra. Bất luận kẻ nào đều không thể thay đổi suy nghĩ hay tình cảm của anh, coi như mình còn chưa đủ mạnh vậy thì thế nào, anh vẫn có thể bảo vệ tốt Dư Cảnh Thiên.

*

Khoảng thời gian này La Nhất Châu vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc quay phim. Nhưng không ngờ, chuyện này vẫn

leo lên hotsearch.

Lý Nguyệt Nịnh nhìn tiêu đề hotsearch "La Nhất Châu Dư Cảnh Thiên ở chung" cảm thấy đau não.

"Để tôi tra được là ai làm thì tôi chơi chết hắn ta."

La Nhất Châu mắt thấy tiểu trợ lý đem giấy vệ sinh vò thành cục, ném tới trên sàn nhà.

"Manh tỷ nói rất đúng, ở chung thì thế nào, bọn hắn lại không có chụp được hai người làm gì." Lý Nguyệt Nịnh bắt đầu tự an ủi mình, "Dù sao hiện tại hotsearch cũng đang giảm, đừng nói gì cả, nhiều lắm thì chửi mắng hai người vài câu, xét cho cùng chuyện của Dư Cảnh Thiên năm đó cũng không hề có cơ quan truyền thông chính thống nào khẳng định là có xảy ra, bọn hắn đánh cũng không ra được tiếng vang lớn."

La Nhất Châu lẳng lặng mà nhìn Lý Nguyệt Nịnh đứng ngồi không yên.

"Thượng thiên phù hộ nhanh chóng xuống đi...... Tiền thưởng tháng này lại không có."

Còn một tuần lễ nữa là đóng máy. La Nhất Châu cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại tên người ở vị trí đầu tiên.

Dư Cảnh Thiên có lẽ đã biết chuyện này.

*

"Alo, YaoYao."

La Nhất Châu đứng trước cửa sổ, gọi điện thoại cho bạn trai nhỏ đã lâu chưa liên lạc.

"Alo?" Dư Cảnh Thiên ngữ khí nghe có vẻ ổn.

Từ lúc anh cùng Dư Cảnh Thiên bị chụp ảnh đã rất lâu rồi chưa gặp mặt, mặc dù gặp nhau vào lúc này nhất định sẽ có sóng gió, nhưng anh vẫn rất muốn nhìn thấy Dư Cảnh Thiên.

"Em gần đây ở xung quanh biệt thự có phát hiện người lạ nào không?"

"Biệt thự sao......" Dư Cảnh Thiên ngữ khí mềm mại, "Em đã dời ra ngoài lâu rồi."

La Nhất Châu trừng mắt nhìn, có chút sững sờ.

"Dời ra ngoài?"

"Đúng." Đứa nhỏ bên kia điện thoại cũng trừng mắt nhìn "Em đang ở nhà anh."

Lúc đầu La Nhất Châu còn đang xoắn xuýt, mình quay phim xong không thể trở về biệt thự ở. Không ngờ...... Dư Cảnh Thiên thế mà đã sớm dời ra.

Đứa nhỏ này...... Thật đúng là cho dù là chuyện gì đều làm xong trước mình một bước. Trọng điểm là, quá trình mặc dù có chút ngoài tưởng tượng, nhưng kết quả đều rất tốt đẹp.

"Ừm" La Nhất Châu trong giọng nói thêm chút vui sướng, "Anh còn có một tuần nữa liền kết thúc. Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."

Dư Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu, lập tức trả lời.

"Tốt nha."

Sắp được gặp mặt rồi.

*

Đoàn làm phim quay rất thuận lợi, La Nhất Châu kết thúc công việc sớm hơn so với dự kiến hai ngày, sau đó thì cái gì cũng không muốn nghĩ liền chạy về nhà.

Về đến cửa nhà mới nhớ tới mình gấp quá quên nói với Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu đứng trước cửa nhà quen thuộc, hít sâu một hơi, ngón tay còn chưa bấm tới khóa vân tay cửa liền mở ra.

Vừa ngước mắt lên, đối diện là một đầu tóc xù, màu vàng đã nhạt đi.

"A?" Dư Cảnh Thiên mở cửa lại gặp được La Nhất Châu, hơi kinh ngạc thu lại không được biểu lộ, "Anh trở về rồi?"

La Nhất Châu khóe miệng nhẹ cười, cánh tay không tự chủ được nâng lên, đem đứa nhỏ ôm vào lòng.

Dư Cảnh Thiên hơi ngửa cổ, hít hà mùi hương của La Nhất Châu.

"......Anh rất nhớ em."

Giọng nói của người trước mặt lướt qua tai em, là một câu không quá thường nghe được. Dư Cảnh Thiên nhếch lên đôi môi giống như chú mèo nhỏ, bàn tay vỗ lên lưng La Nhất Châu.

"Hoan nghênh về nhà, Nhất Châu."

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip