Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
01.

"Sau khi xuất đạo có tiếc nuối chuyện gì không."

"Có một chút."

"Tiếc nuối nhất chính là chuyện gì?"

La Nhất Châu ngồi trên ghế sofa, đối mặt với phóng viên đang cầm trong tay câu hỏi của fan hâm mộ, khóe miệng còn mang theo lễ phép mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng lay động mấy lần.

Thật ra, anh cũng không xác định mình liệu có thể đem chân chính tiếc nuối trong lòng nói ra hay không.

"Vẫn tương đối tiếc nuối, không có nhiều sân khấu hát nhảy dành cho fan hâm mộ."

Ngoại trừ cái này, còn có.

Tiếc nuối không có cùng Dư Cảnh Thiên cùng nhau xuất đạo.

La Nhất Châu ánh mắt dừng một chút, không còn trả lời vấn đề này.

Phóng viên dường như còn muốn hỏi, nhưng là bị ánh mắt hơi có chút lạnh lùng làm cho kinh ngạc.

"Được rồi...... Câu hỏi kế tiếp."

Áp suất thấp không dễ xuất hiện rất nhanh biến mất. La Nhất Châu dịu dàng lại kiên nhẫn tiếp tục trả lời câu hỏi, 5 tấm selfie bán manh cũng nghiêm túc chụp.

Sau một năm rèn luyện trong nhóm, kể cả nam nhân rắn rỏi không bán manh cũng học được không ít kinh nghiệm. La Nhất Châu từ đầu tới cuối duy trì lấy tư thái khiêm tốn, kiên trì làm một người mới ổn định, dịu dàng, tốt bụng.

Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh mộng, anh cũng sẽ nhớ lại ngày đó, không có tiếng reo hò cùng tiếng vỗ tay hay pháo hoa giấy mà lẳng lặng thành đoàn.

Người bên cạnh là bạn bè cùng nhóm. Nhưng duy chỉ không có người kia, là đứa nhỏ mà anh thầm thích trong lòng.

Phỏng vấn kết thúc, La Nhất Châu bắt đầu ký ảnh cho fan hâm mộ. Anh ký rất chậm, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến câu hỏi vừa rồi.

Anh nhớ tới tiết mục sau cùng, là biểu diễn cuối cùng bọn họ lưu lại trên sân khấu, không có tiếc nuối.

Dường như là điềm báo trước. La Nhất Châu hơi nhíu mày, anh là phái hành động, có vấn đề liền muốn đi lập tức giải quyết, nhưng khi đó anh căn bản không thể can thiệp được chuyện này, anh biết Dư Cảnh Thiên rất uất ức, nhưng anh lại hoàn toàn không có lập trường vì chính mình tranh luận.

Chỉ có thể ôm lấy đứa nhỏ đang đau lòng nói những câu an ủi sáo rỗng.

Từ trong hồi ức rút ra, La Nhất Châu đem ảnh chụp đã ký xong đưa cho nhân viên công tác, đối phương bỗng nhiên đưa ra bổ sung một đoạn vũ đạo cho buổi phỏng vấn.

"Bởi vì cậu vừa mới cũng nói tiếc nuối không có cho fan hâm mộ càng nhiều sân khấu, cậu có thể ở đây nhảy, sau đó chúng tôi sẽ làm thành phúc lợi gửi đi ra ngoài."

"Được." La Nhất Châu gật gật đầu, từ trên ghế đứng dậy, "Vậy em nhảy bài gì được."

Lúc này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên là ca khúc chủ đề của chương trình đó.

*

La Nhất Châu đứng trên sân khấu nhỏ, đối mặt với rải rác nhân viên công tác, trong điện thoại di động phát ra khúc nhạc dạo, thân thể của anh tồn tại ký ức cơ bắp, để anh không tự chủ được bắt đầu động tác.

Bài hát này, là nơi giấc mơ bắt đầu.

Mặc dù có rất nhiều tiếc nuối không có cách nào bù đắp La Nhất Châu nghĩ, nhưng là anh có thể lại nhảy một lần bài hát này, lại cố gắng tìm kiếm một chút cảm giác động tâm khi đó.

La Nhất Châu nhảy rất chân thành. Phía bên cạnh tấm rèm sân khấu đằng sau anh, có một người mặt đồ đen toàn thân đứng đó nhìn anh chăm chú.

Vũ đạo của La Nhất Châu khơi gợi lên hồi ức của rất nhiều người. Anh kết thúc một cái động tác sau cùng, cánh tay rủ xuống, sửa sang lại cổ áo mình, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn người bên cạnh. Anh nhìn thấy người kia một thân màu đen, đội mũ lưỡi trai, đứng ở trong góc nhỏ nhìn mình.

Anh cảm giác chàng trai kia có chút quen mắt. Anh đang cố gắng phân biệt lấy người kia là ai, bỗng nhiên, từ đám người đằng sau xông tới một cô gái, trong tay bưng một chậu nước lạnh, chuẩn xác tạt xuống thân hình người mặc áo đen kia.

Xung quanh nhân viên công tác đều chết lặng.

Chàng trai bị tạt ướt sũng, em rụt cổ lại, không có nhìn cô gái vừa tạt nước vào mình. Chuyện đột ngột xảy ra, tất cả mọi người không kịp phản ứng.

La Nhất Châu vội vàng đi lên phía trước xem xét.

"Cậu không sao chứ?"

La Nhất Châu thanh âm dịu dàng gần trong gang tấc. Chàng trai hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt La Nhất Châu.

"......Tony?"

Cặp mắt một mí quen thuộc, khuôn mặt nhỏ gầy gò trắng bệch, nhìn anh bằng ánh mắt rụt rè. La Nhất Châu con ngươi phóng đại. Anh cảm giác trái tim bị bóp nghẹt.

"Cậu còn có mặt mũi trở về? Cậu có biết hay không cũng là bởi vì cậu, La Nhất Châu lễ thành đoàn đều không có, mộng ước của tất cả mọi người đều bởi vì cậu mà bị hủy hoại!"

Cô gái đột nhiên la hét ầm ĩ làm cho tất cả mọi người bàng hoàng. Thậm chí đã có người giơ lên điện thoại chuẩn bị quay video lại.

La Nhất Châu lông mày càng nhíu chặt, hốc mắt có chút ướt át. Anh nhìn chằm chằm vào mắt Dư Cảnh Thiên, tay giơ lên muốn giữ chặt đối phương.

Hai năm, Dư Cảnh Thiên đã từ trong thế giới của anh biến mất đã hai năm.

Hiện tại em trở về, lại giống như chó con dầm mưa, đứng ở trước mặt mình.

Thế nhưng La Nhất Châu không biết mình có nên ôm lấy em hay không.

Có người không nhìn được bắt đầu kéo cô gái kia ra ngoài. Dư Cảnh Thiên cúi đầu một mực không nói gì, em tựa như một khối đá cứ như thế đứng tại chỗ, không có người đụng vào em, em cũng không dám đụng vào bất kỳ ai.

Một người phụ nữ lớn tuổi chạy vào nơi phỏng vấn. Lập tức vọt tới bên người Dư Cảnh Thiên, phát hiện đứa nhỏ toàn thân đều ướt đẫm, giật nảy mình.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Người phụ nữ lo lắng hỏi, nhưng là lại không có người giải thích, "Thật xin lỗi, chúng tôi lập tức liền đi."

Người phụ nữ níu lấy cánh tay Dư Cảnh Thiên lôi kéo em quay người, La Nhất Châu vội vàng gọi bọn họ lại.

"Chờ một chút."

Có nhân viên công tác hảo tâm đưa tới một chiếc khăn mặt. La Nhất Châu nhận lấy, nhẹ nhàng choàng lên lưng em đang chỉ mặt mỗi áo phông mỏng.

"Có thể trò chuyện một chút không?" Anh nhỏ giọng hỏi, mặc dù không biết người phụ nữ này cùng Dư Cảnh Thiên là quan hệ như thế nào, nhưng nhìn người này hiện tại phải cùng Dư Cảnh Thiên sinh hoạt chung một chỗ. Người này sẽ biết chuyện mà mình muốn biết trong hai năm này đi?

"Nhất Châu......" Trợ lý bỗng nhiên lẻn đến bên cạnh La Nhất Châu, hướng anh nhíu nhíu mày.

La Nhất Châu nhìn trợ lý một chút.

Anh biết chuyện mới vừa phát sinh, hôm nay sợ là muốn truyền đến trên mạng.

Hai năm trước anh cùng Dư Cảnh Thiên bởi vì tranh C Cùng một chút lời đồn bát quái tung hỏa mù, anh hiện tại tốt nhất là đừng lại cùng Dư Cảnh Thiên có quan hệ gì.

Thế nhưng là......

La Nhất Châu ánh mắt lại nhìn về phía Dư Cảnh Thiên. Trong trí nhớ của anh đứa nhỏ sáng sủa hoạt bát từ đầu tới cuối cũng không hề nói qua một câu, anh thật sự là quá lo lắng, anh rất muốn lập tức liền muốn cùng Dư Cảnh Thiên hỏi cho rõ.

"Nếu thuận tiện, cô chờ con một lát nhé."

Anh hướng về phía người phụ nữ nhỏ giọng dặn dò, hi vọng có thể vì chính mình tranh thủ đến thời gian.

*

Cùng truyền thông giải thích, cũng khẩn cầu đối phương đừng đem nội dung hôm nay truyền đến trên internet, trợ lý vẫn còn có chút bất an, đi ra phòng phỏng vấn liền nhanh chóng gọi điện thoại cho người đại diện.

La Nhất Châu rất sợ sau khi đi ra Dư Cảnh Thiên đã không thấy tăm hơi. Nhưng cũng may, anh xa xa liền thấy Dư Cảnh Thiên ngồi ở trên ghế nhựa màu lam, đứng bên cạnh là người phụ nữ kia.

"Cậu chính là La Nhất Châu." Người phụ nữ mang theo giọng điệu chắc chắn hỏi, La Nhất Châu nhẹ gật đầu."Con là La Nhất Châu. Cô là gì của Tony ?"

"Dì là bảo mẫu của tiểu Thiên." Người phụ nữ chầm chậm nói, "Dì tên Chu Nham, con gọi Dì Chu là được."

"Chào dì Chu." La Nhất Châu ngoan ngoãn chào hỏi, cái thân phận này anh là thật không nghĩ tới.

Chu Nham lại đem La Nhất Châu tỉ mỉ quan sát một chút.

"Con so với trong video đẹp trai hơn nhiều." Chu Nham lấy tư thái trưởng bối thưởng thức vãn bối.

"Không có không có." La Nhất Châu ngượng ngùng cười cười, ánh mắt liếc nhìn ngồi bên cạnh Dư Cảnh Thiên.

"Con gái của dì cũng làm bên truyền thông, nó giúp dì tìm hiểu được hôm nay con làm việc ở đây, dì liền mang theo tiểu Thiên đến đây." Chu Nham nói, thở dài, "Cô gái lúc nãy, nói mình là nhân viên công tác ở đây, có thể mang chúng ta đi vào tìm con...... Có phải là làm phiền đến mọi người?"

La Nhất Châu nghe xong Chu Nham giải thích, bỗng nhiên nhận ra, cô gái hắt nước kia, dường như trước đó anh đã từng thấy qua.

"Không có làm phiền, chúng con đã sắp kết thúc." La Nhất Châu an ủi Chu Nham, "Dì Chu, hai năm này con đều không có tin tức của Tony, em ấy hai năm này...... có ổn không?"

Mặc dù Dư Cảnh Thiên ngay tại bên cạnh, nhưng La Nhất Châu phát hiện, đứa nhỏ này thay đổi, không giống trước kia sẽ chủ động cười với mình, sự kiện kia khiến em thay đổi lớn như vậy sao? Đã đến trầm mặc đến như vậy.

Chu Nham biểu lộ trở nên có chút buồn bã.

"Tiểu Thiên...... hiện tại cái gì cũng đều không nhớ nổi."

La Nhất Châu khẽ giật mình.

"Không nhớ được sao?"

"Bác sĩ nói, nó bị mất hầu hết ký ức." Chu Nham nhìn về phía Dư Cảnh Thiên đang ngồi trên ghế, đứa nhỏ giờ phút này vừa vặn nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn về phía La Nhất Châu đang vô cùng kinh ngạc.

"Hai tháng trước, nó nói với dì, nó nhớ lại được một cái tên, " Chu Nham khơi gợi lên hồi ức, "Còn có một câu, chính là, 'Em có muốn ở cùng anh không'?"

Trái tim giống như bị người bóp nghẹt. La Nhất Châu đỏ cả vành mắt, anh nhìn về phía Dư Cảnh Thiên vẫn đang nhìn mình, đứa nhỏ vẫn đang trùm lên đầu chiếc khăn mà anh đưa cho, dưới vành nón cặp mắt đã từng sáng rỡ, giờ phút này chỉ có chút ánh sáng, biểu lộ ngơ ngác, không giống như là cửu biệt trùng phùng, càng giống là lần đầu gặp mặt, mang theo một tia ngây thơ cùng bất an.

"Nhất Châu?" Dư Cảnh Thiên rốt cục mở miệng, cuống họng khoàn khàn, nhưng là có thể nghe được, vẫn như hai năm trước cái kia, lúc gọi tên anh âm cuối sẽ mang theo một chút âm điệu mềm mại làm nũng.

La Nhất Châu cũng nhịn không được nữa. Mặc kệ nơi này có dễ bị chụp được hay không anh đi đến trước mặt Dư Cảnh Thiên, ôm lấy bả vai đứa nhỏ, ôm vào trong ngực của mình.

Chu Nham ánh mắt có chút nhẹ nhõm. Người thứ nhất khiến cho Dư Cảnh Thiên nhớ lại, tình cảm của bọn họ nhất định rất tốt. Biết chuyện liên quan tới cha mẹ tiểu Thiên nhưng là không có bài xích mà vẫn làm bạn cùng tiểu Thiên...... Thân nhân của tiểu Thiên hẳn là cũng yên tâm.

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip