Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Đoàn Nghi Ân cùng Vương Gia Nhĩ cùng nhau đến công ti Vương thị, toà cao ốc này được cho là toà kiến trúc cao nhất của thành phố, Đoàn Nghi Ân trước kia đã từng đi qua nơi này, nhưng là vẫn chưa có cơ hội tiến vào, trước khi bước xuống xe Vương Gia Nhĩ không biết lấy ở đâu ra kính râm đưa cho cậu: "Em hiện tại là nhân vật của công chúng."

Đoàn Nghi Ân tiếp nhận lấy kính râm có chút buồn cười: "Tôi còn chưa có nổi tiếng như vậy a."

"Cứ mang đi."

Đoàn Nghi Ân thuận tiện mang kính râm vào chỉnh lại trước mũi, còn nói giỡn: "Tôi thoạt nhìn có giống quảng cáo cho nhãn hiệu nào không?"

Vương Gia Nhĩ ý tứ không rõ ràng mà hừ một tiếng, ngữ khí cứng rắn trả lời: "Không giống." Đoàn Nghi Ân trộm lè lưỡi, đi theo y xuống xe.

Chín giờ kém mười lăm, bên trong toà lầu đều là tiếng giày cao gót nện xuống sàn, người người cầm theo túi công văn, bước đi vội vã, Đoàn Nghi Ân cùng Vương Gia Nhĩ đi vào, trước đại sảnh có một cô gái đang lén lút tránh ở một bên bận rộn trang điểm, đột nhiên bả vai bị người bên cạnh huých một cái: "Mau buông xuống, có người tới."

Cô gái trước đại sảnh không kịp ngẩng đầu lên, nhanh chóng cầm son môi dúi vào trong túi mấp máy mở miệng: "Ai? Ai tới?"

"Vương tổng."

"..."

"Thang máy chuyên dụng bị hư rồi?"

"Không biết, để tôi gọi điện hỏi một chút bên chỗ quản lí."

Không đợi cho hai người nói xong, Vương Gia Nhĩ liền mang theo Đoàn Nghi Ân đi tới, mấy cô gái liền vội vàng xoay qua vấn an: "Vương tổng, sớm."

Tiếng động bên đây không nhỏ, mọi người đang đứng chờ trước thang máy cũng liền quay đầu lại, tập thể vấn an, Vương Gia Nhĩ không có biểu tình gì mà hơi gật đầu một chút, sau đó mang Đoàn Nghi Ân đứng trong đám người chờ thang máy.

Tiểu thư kí nhận được thông báo, vô cùng lo lắng mà đi xuống lầu xem thang máy chuyên dụng, nhìn thấy Vương Gia Nhĩ đứng ở dưới lầu liền lập tức chạy tới hỏi: "Vương tổng, thang máy chuyên dụng..."

Nói còn chưa xong, Vương Gia Nhĩ đã quay đầu thản nhiên nói: "Đã sửa xong rồi?"

"A?"

Không đợi cho tiểu thư kí trả lời, y lại hỏi Đoàn Nghi Ân đang đứng bên cạnh nãy giờ: "Muốn đi thang máy chuyên dụng không?"

Đoàn Nghi Ân từ sau mặt kính râm cảm thụ ánh mắt chăm chú bốn phía bắn tới, cậu còn chưa kịp mở miệng, thang máy liền kêu một tiếng mở ra, Vương Gia Nhĩ không nói hai lời liền trực tiếp cất bước đi vào, Đoàn Nghi Ân chỉ có thể nhanh chóng theo sau, một đám người ngoài cửa nhìn thấy Vương Gia Nhĩ đứng ở bên trong, quyết định đợi thang máy kế tiếp, kết quả Vương Gia Nhĩ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Các người là dự định tới muộn sao?"

Tiểu thư kí đứng ở bên ngoài quan sát biểu tình của y liền đoán được ý [1]: "Còn nhìn cái gì nữa mau vào đi, muốn đi làm trễ sao."

[1] nguyên văn là [察言观色]: dịch là 'sắc ngôn qua sắc' có nghĩa là "đoán ý qua lời nói và sắc mặt", hay có thể hiểu là "tuỳ mặt gửi lời."

Lời vừa nói ra, nếu còn không biết điều liền bị trực tiếp phán là không có tinh thần còn dám lười biếng, bát vàng của Vương thị không phải là thứ có thể tuỳ tiện ném đi, đã có tiểu thư kí làm đầu têu, người phía sau có kinh hồn táng đảm đi nữa cũng không dám ở trước mặt Vương Gia Nhĩ giở trò đến trễ, vốn dĩ không gian trong thang máy rất lớn nháy mắt liền chen chúc như trên tàu điện ngầm, mà ngay trong không gian eo hẹp này Đoàn Nghi Ân cùng Vương Gia Nhĩ cư nhiên còn có thể đứng sóng vai với nhau thật đúng là không dễ dàng gì, cửa thang máy vừa muốn đóng trong nháy mắt, chợt nghe thấy một thanh âm từ xa vọng lại: "Chờ một chút chờ một chút!!" Ngay sau đó lại có thêm hai người nữa, anh trai mặc tây trang phía trước rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, lập tức liền hướng về phía sau lùi lại, Đoàn Nghi Ân đứng đằng sau vừa định dùng lòng ngực bạc nhược ốm yếu của mình nghênh đón phía sau lưng của anh trai kia, bỗng nhiên liền cảm thấy người bên cạnh đột ngột xoay người một cái, một tay vì cậu chống đỡ ra một không gian nhỏ, Đoàn Nghi Ân ngẩng đầu lên nhìn y, kết quả chỉ nhìn tới cái cằm của Vương Gia Nhĩ, Đoàn Nghi Ân chỉ có thể đối với cái hàm dưới hoàn mỹ của đối phương mà nhí nhí trong miệng nói: "Cảm ơn."

Vương Gia Nhĩ không hề gì mà đáp một tiếng, theo thang máy đi lên, không gian càng lúc càng thoáng, khi đi tới lầu cao nhất cũng chỉ còn lại mỗi tiểu thư kí cùng bọn họ hai người, tiểu thư kí vẫn như trước chỉ dám núp ở một góc không dám ho he gì, "Đinh" một tiếng cửa thang máy mở ra, Vương Gia Nhĩ mặt không đổi sắc chuyển động thân thể đi ra ngoài.

Cả buổi sáng Vương Gia Nhĩ đều bận rộn, Đoàn Nghi Ân lại không dám ra ngoài đi dạo, thẳng cho đến giờ nghỉ trưa, Vương Gia Nhĩ mới buông văn kiện trong tay xuống ngẩng đầu lên: "Đi ăn cơm."

Nhà ăn của nhân viên Vương thị là ở toà lầu thứ năm, muốn cơm kiểu gì thì có cơm kiểu đó, y mang theo Đoàn Nghi Ân từ đầu đến cuối giới thiệu một lượt, khiến rất nhiều người chú ý tới, kết quả cái gì cũng không ăn, lại trở về văn phòng, Đoàn Nghi Ân không hiểu ý của y liền chủ động hỏi: "Không phải đi ăn sao? Sao lại lên lại?"

"Không ngon."

"A?"

"Thư kí sẽ chuẩn bị cái khác."

Vậy tại sao lại đi xuống??? (Lép: (っ'ω'c) người ta khoe vợ đó em =))

Đoàn Nghi Ân khoé miệng run rẩy không thể lý giải nổi mục đích việc làm này của Vương Gia Nhĩ. Ăn xong phần ăn do tiểu thư kí chuẩn bị, Vương Gia Nhĩ lại bắt đầu công tác, Đoàn Nghi Ân ngồi ở trên sô pha trừng mắt nhìn y, rốt cuộc có một cái gì đó thôi thúc, cậu từ trên sô pha đứng lên, đi tới trước mặt y: "Anh mỗi ngày đều bận rộn như vậy sao?"

"Gần như là vậy."

"Tôi có thể xem hình thức làm việc của những nhân viên khác không?"

"Cũng giống tôi thôi."

"Nhưng vai diễn của tôi chỉ là nhân viên bình thường."

Vương Gia Nhĩ hoàn toàn quên mất những lời mình nói ngày hôm qua: "Đều là làm việc, có cái gì khác nhau đâu chứ."

"..."

Công ti an bài cho Đoàn Nghi Ân một người đại diện lâm thời đã lăn lộn trong giới giải trí rất nhiều năm, hắn đối với ngoại hình của Đoàn Nghi Ân thập phần vừa lòng, nếu công ti khẳng định nâng cậu lên như đã nói, nổi tiếng sẽ không còn là chuyện xa vời nữa, hơn nữa hắn ít nhiều gì cũng biết một số nội tình, cũng thăm dò ra được Đoàn Nghi Ân là cùng ông chủ công ti có quan hệ, cho nên bộ phim đầu tiên liền trực tiếp cho cậu làm nam chính nhảy dù, thế nhưng diễn xuất lại chẳng ra làm sao, tư chất quả thật rất kém, hắn cầm kịch bản lật hai trang: "Buổi tối cùng nhà sản xuất và đạo diễn ăn một bữa cơm, vai diễn này không nặng, nhưng chúng ta phải tranh thủ một chút, diễn không được thì luyện tập nhiều thêm, sớm muộn gì cũng có một ngày ngóc đầu dậy."

Đoàn Nghi Ân vuốt cằm: "Tôi sẽ cố gắng."

Cùng người đại diện nói chuyện xong Đoàn Nghi Ân liền gọi điện thoại cho Vương Gia Nhĩ, không quá vài giây đối phương đã tiếp nhận: "Có việc?"

"Tôi buổi tối cùng nhà sản xuất đi ăn cơm, có thể sẽ về muộn một chút."

"Tuỳ em."

Nghe thanh âm không nóng không lạnh của đối phương, Đoàn Nghi Ân hơi hơi thở dài: "Vậy anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Có kinh nghiệm lần trước, Đoàn Nghi Ân liền rất cẩn thận, một bữa cơm tuy rằng uống không ít, nhưng vẫn còn có thể đi đứng được, cậu lảo đảo theo sau người đại diện đi ra cửa, phát hiện quản gia đã đứng bên ngoài đợi cậu.

Đoàn Nghi Ân nhìn thấy quản gia có chút ngượng ngùng: "Lại phiền bác đến đón cháu rồi."

Quản gia lái xe rất vững vàng, nhưng rượu trong dạ dày vẫn như trước quay cuồng khiến cậu rất khó chịu, cậu nhịn một đường, vừa về tới nhà liền trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh phun hết ra, gần như là đem tất cả ở trong dạ dày đều phun ra cho tới khi chỉ còn nôn khan, bỗng nhiên cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, lần nữa được bế lên, cậu khó chịu cố gắng mở to mắt, thanh âm có chút khàn khàn: "Vương Gia Nhĩ?"

Vương Gia Nhĩ thanh âm lãnh đạm đáp một tiếng, từng bước từng bước đem cậu ôm lên lầu, Đoàn Nghi Ân cảm thấy hương vị trên người mình thật khó ngửi, bưng miệng mình nói: "Anh để tôi xuống đi, tôi đi rửa mặt."

Vương Gia Nhĩ tựa như không nghe thấy trực tiếp mang người tới phòng tắm, đặt cậu đứng vững sang một bên, sau đó bắt đầu mở nước, đầu óc Đoàn Nghi Ân nặng nềcó chút choáng váng, cậu cố gắng khống chế tốt thăng bằng cơ thể mình, nhưng cuối cùng vẫn là ngã xuống, cậu nghĩ thầm rằng lần này xong đời rồi, kết quả lại đụng vào trong một lồng ngực chắc chắn, mí mắt nhấc lên không nổi, hàm hồ hỏi: "Vương Gia Nhĩ?"

"Ân."

"Tôi có phải rất thối không a..."

"Không thối."

"Anh có phải muốn giúp tôi tắm không?"

"Ân."

Tiếp theo cậu liền cảm giác được có một đôi bàn tay to lớn lại ôn nhu thong thảgiúp cậu cởi quần áo, cậu tựa vào lồng ngực đối phương thiu thiu ngủ, tuỳ ý đểđôi bàn tay kia thao túng, đợi cho cả người đều ngâm vào trong dòng nước ấm áp, mới hoàn toàn không còn ý thức nữa.

Say rượu tỉnh lại, quả nhiên đầu óc liền phát trướng, trí nhớ vụn vặt xuất hiện trong đầu cậu, biết rõ tối hôm qua Vương Gia Nhĩ chăm sóc cho mình rất lâu, cậu cầm điện thoại lên nhìn thời gian, Vương Gia Nhĩ hẳn là vẫn chưa đi làm, vì thếvội vàng xuống giường muốn đi cảm ơn y, thời điểm cậu vừa xuống lầu quả nhiên Vương Gia Nhĩ vẫn còn đang ngồi ở bàn ăn, vừa ăn sáng vừa đọc báo, y cũng nhìn thấy Đoàn Nghi Ân tới đây, liền lật tiếp một trang báo không nói gì.

Đoàn Nghi Ân chủ động tiến tới: "Tối hôm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."

Vương Gia Nhĩ diện vô biểu tình mà đặt báo xuống, không nhìn tới cậu liền trực tiếp xuất môn. Đoàn Nghi Ân đứng tại chỗ, cảm thấy Vương Gia Nhĩ hình như mất hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip