Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đoàn Nghi Ân ở nhà ngủ một ngày, mới đứng lên hoạt động gân cốt, chỗ đau ở khuỷu tay đã có chút giảm đi, xuống dưới lầu đi chung quanh một chút, lại phát hiện dì Vương đang hầm canh, cậu đi đến cạnh dì Vương khịt khịt mũi: "Là canh cá ạ?" Dì Vương cười cười: "Là canh cá tuyết, nghe nói Đoàn tiên sinh bị thương, liền làm một chút đồ ăn bổ máu."

"Phiền toái cho dì Vương rồi."

"Đoàn tiên sinh quá khách khí."

Đoàn Nghi Ân cười tủm tỉm nói: "Gọi là Tiểu Đoàn cháu sẽ không khách khí nữa."

"Cái này..." Quản gia cầm túi chườm đá tiến tới bên cạnh cậu: "Đoàn tiên sinh đã khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn rất nhiều rồi ạ." Nói xong ánh mắt đảo qua hai vòng, lôi kéo tay của dì Vương cùng quản gia song song để chung một chỗ: "Ba người chúng ta có thể có một bí mật nho nhỏ được không ạ?" Quản gia khuôn mặt hiền từ: "Có thể."

"Khi nào Vương Gia Nhĩ không có ở nhà, có thể không gọi cháu là Đoàn tiên sinh được không ạ? Gọi cháu Tiểu Đoàn là được rồi."

Dì Vương nhìn thoáng qua quản gia, quản gia biểu tình không thay đổi: "Cái này không hợp cấp bậc lễ nghĩa."

Đoàn Nghi Ân mè nheo một hồi, vẫn như cũ bị quản gia cự tuyệt, cậu rơi vào đường cùng, chỉ có tiếp nhận túi chườm đá do quản gia đưa qua, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn quản gia tiên sinh."

Quản gia không nghĩ tới cậu đột nhiên cúi đầu trước mình, vội vàng nâng cậu lên: "Đoàn tiên sinh."

"Quản gia tiên sinh."

"Đoàn tiên sinh cậu thật là..."

"Quản gia tiên sinh ngài nói đi ạ."

Dì Vương đứng ở một bên nhìn hai người khách khí qua khách khí lại, che miệng cười hai tiếng, bà xoay người lại bưng lên chén canh còn nóng, tự động mở miệng: "Tiểu Đoàn, ra ngoài ăn canh đi."

Đoàn kịch bởi vì sự cố náo loạn mất ba ngày, cơn sốt đi hơn phân nửa, trong lúc này Đoàn Nghi Ân ngay cả mạng cũng chưa có lên, Vương thiếu gia trái lại ngày nào cũng gia nhập quần chúng vây xem toàn bộ quá trình. Dịch Thuỵ phía bên kia đã bắt đầu bước tiếp theo đúng như lời Lý Minh đã nói, ảnh chụp của Đoàn Nghi Ân cùng Chu Lâm hai người ở riêng trong trường quay được tung ra không ít, có tấm cúi đầu đối diễn thảo luận với nhau, thời đại bàn phím trên mạng toàn là nhà biên kịch đủ loại cấp bậc, đen cũng có thể nói thành trắng, có ảnh mà không có chứng cứ thì càng có thể tha hồ suy đoán lung tung, mới đầu cũng chỉ có vài tấm ảnh mập mờ được tung ra, sau đó dần dà ngôn luận liền nghiêng về phía tình cảm luyến ái, cuối cùng còn có cả ngôn luận nói Chu Lâm bao dưỡng tiểu thịt tươi các kiểu.

Trợ lí cầm văn kiện vào văn phòng, Vương Gia Nhĩ đặt bút kí tên thiếu chút nữa còn mang bản hợp đồng chia làm hai, y ngữ khí trầm thấp vẻ mặt nghiêm túc: "Trần Hải khi nào tới?"

Trợ lí cẩn thận mở miệng: "Chiều nay hai giờ ạ."

Trần Hải nhận được lời 'triệu hồn' lúc này còn đang đút nho cho Dịch Thuỵ ăn: "Tiểu tâm can, cuối năm cưng muốn giải thưởng gì nào?"

"Cái nào cũng được ạ?"

"Trong nước ngoài nước gì chúng ta đều có thể mua trọn được nha, anh chính là đang gặp một cái đại vận đó!"

"Đại vận gì cơ?"

"Có biết Vương thị không? Vương thiếu gia mời anh tới làm khách."

Dịch Thuỵ hai mắt sáng lập loè, sau đó ngồi trên đùi gã làm nũng: "Anh, anh dẫn em đi với, em cũng muốn nhìn thấy Vương thiếu gia."

"Cái này không được, Vương thiếu gia cũng không phải người muốn gặp liền có thể gặp."

"Có gì đặc biệt hơn người chứ."

"Người ta chính là không thể trêu vào được đâu."

"Vậy y vì cái gì lại mời anh làm khách a?"

"Chuyện này, đại khái là liên quan đến công việc đi."

Trần Hải khi nói xong còn cảm thấy gượng ép nữa là, hắn cùng Vương Gia Nhĩ chỉ có gặp mặt qua hai lần, đều là ở những bữa tiệc hết sức quan trọng được người khác dẫn vào, nói cũng chưa nói quá hai câu, việc làm ăn cũng chưa từng có móc nối, hắn duy nhất có thể nghĩ tới Vương thị coi trọng chính là hạng mục công ti hắn, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, bất quá hắn cùng Vương thị không hề có bất cứ quan hệ gì, cho nên nhận định rằng không có việc gì xấu.

Trần Hải đúng hai giờ chiều liền tới văn phòng của Vương Gia Nhĩ, Vương thiếu gia mời hắn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Trần tổng gần đây chuẩn bị mở rộng sản nghiệp vào giới giải trí sao?"

Là người làm ăn lăn lộn nhiều năm trong nghề, nháy mắt hắn liền nghe ra ám chỉ bên trong, hắn cười hai tiếng: "Thì ra Vương tổng cũng chú ý tới mấy tin tức này, chỉ là mở ra chơi chơi thôi, trò trẻ con ấy mà."

Vương Gia Nhĩ gật đầu: "Trần tổng đã có sản nghiệp mới, vậy khu đất mới kia, Vương thị giúp cậu thu mua vậy."

Trần Hải vừa nghe xong lập tức đứng dậy: "Không biết tôi chỗ nào đắc tội tới Vương thiếu gia."

"Ngược lại người cậu đắc tội không phải là tôi, chẳng qua là có một chút tin tức nhỏ ảnh hưởng đến người yêu tôi."

"Người yêu ngài?? Chu Lâm??"

"Đoàn Nghi Ân."

Trần Hải suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới nhớ nhân vật hi sinh không tên không tuổi kia hình như cũng được gọi là vậy, hắn vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Gia Nhĩ: "Tôi quả thật không biết, Đoàn tiên sinh là người yêu ngài."

Vương Gia Nhĩ ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bàn gõ hai cái: "Khu đất mới kia, tôi giúp Trần tổng thu, giải quyết xong vấn đề, tôi trả lại cho cậu."

"Vương tổng muốn tôi phải giải quyết như thế nào."

"Trần tổng là người thông minh."

Trần Hải hiểu ngầm: "Khiến cho Đoàn tiên sinh thêm phiền toái rồi."

"Đúng rồi, tình nhân của Trần tổng, cũng chẳng thích hợp trong giới giải trí đâu." Nói xong cũng đứng lên đi tới trước mặt Trần Hải, tuỳ ý sửa lại khuy cài áo, thanh âm lãnh đạm không chút hoài nghi: "Trần tổng cũng không thích hợp làm giải trí đâu."

Trần Hải bị khí thế của y đè ép, giọng cũng bất ổn: "Vương thiếu gia, ngài không lẽ không chừa cho tôi con đường sống?"

Vương thiếu gia nhướn lông mày, liếc mắt một cái: "Nói quá rồi, tôi còn nhớ rõ Trần tổng đang coi trọng hai khu đất mà nhỉ."

Trần Hải hai mắt sáng lên: "Tôi hiểu rồi."

Sẩm tối ngày hôm đó Dịch Thuỵ ngay tại weibo của mình phát thông cáo xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm của chính mình, cùng với rút lui khỏi ngành giải trí, Chu Lâm bên kia cũng không nhàn rỗi, trực tiếp @Kịch tổ làm sáng tỏ quan hệ của mình với Đoàn Nghi Ân, Tôn Hành Mạo ngồi mát ăn bát vàng, phim còn chưa có lên sóng, độ sốt đã khiến ông vô cùng hài lòng, ông cũng phát ra một tấm ảnh mình chụp chung với Đoàn Nghi Ân, cũng bỏ thêm một câu: Tiểu Đoàn cũng không phải chỉ đối với một mình nữ chủ tốt đâu nha. Ngay sau đó nam chủ cũng phát ra vài tin tức tỏ vẻ Tiểu Đoàn đối với ai cũng rất không tồi. Sau đó một số diễn viên có ảnh hay không có ảnh cũng đứng ra nói rõ mọi chuyện, fan não tàn của Chu Lâm như ném được gánh nặng, ra sức kêu oan, moi móc Dịch Thuỵ, phần lớn người trên mạng đều biết tới Chu Lâm, nếu Chu Lâm đã tẩy trắng, vậy chuyện kia cũng không cần phải chú ý đến nữa làm gì, giới giải trí thay đổi trong chớp mắt, một người lại một người được ưa chuộng hơn, trừ bỏ những fan trung thành, cắn xé với anti fan, cũng chẳng ai vì vậy mà dậm chân tại chỗ.

Cửa thư phòng đóng kín, quản gia ở bên ngoài gõ hai lần cũng không thấy ai đáp lại, người ở trong phòng hiện đang cầm điện thoại, đối chiếu với từng diễn viên trong danh sách mà Lý Minh đưa cho, từng cái từng cái tìm tòi theo dõi, lưu ảnh chụp xong Vương thiếu gia đột nhiên mở ra chức năng camera mà chính mình chưa bao giờ chạm tới.

Y trên mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm bản thân ở trong màn hình, sau đó tức giận ném lên trên bàn.

Đêm dài yên tĩnh, cửa phòng ở chỗ rẽ lầu hai bị nhẹ nhàng đẩy ra, người đứng ở cửa chần chờ rất lâu, mới lặng lẽ đi vào, Vương thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua loại chuyện trộm mèo trộm chó này, y ở trong lòng tràn đầy ghen tị, thật sự không thể nhắm mắt ngủ an ổn, nhịn một đêm rốt cuộc mới cầm điện thoại bò vào phòng Đoàn Nghi Ân, hai người kí khế ước hôn nhân nhưng cũng chỉ là hình thức mà thôi, cũng không có ở chung một căn phòng, y không dám bật đèn, lại muốn chụp lén người ta, nhưng làm sao cũng chỉ là một mảnh tối mù, thật sự là làm khó huynh đệ điện thoại, y đứng nửa buổi cuối cùng đành phải buông tha, xoay người ra khỏi cửa.

Trở lại phòng, nằm trên giường chưa quá mười phút, chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa vang lên, y nhíu mày bước xuống giường, đứng ngoài cửa còn đang thiu thiu ngủ ôm gối đầu không phải Đoàn Nghi Ân thì là ai, Vương thiếu gia trong lòng căng thẳng, vừa muốn mở miệng thay chính mình biện minh, chợt nghe Đoàn Nghi Ân khàn khàn âm thanh hàm hồ nói: "Tôi gặp ác mộng, có thể ngủ với anh được không?"

Vương thiếu gia ngẩn người, sau đó biểu tình lãnh khốc nép qua một bên nhường đường: "Có thể."

Đoàn Nghi Ân nằm lên giường của chưa quá mười phút đã ngủ thiếp đi, Vương thiếu gia cứng nhắc nằm một bên tim đập như trống, y hơi hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua Đoàn Nghi Ân đang ngủ say bên cạnh, cũng không muốn tiếp tục nhắm mắt nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip