***
Cái người đó đã không còn ở thành phố này một thời gian rồi. Ấy cũng là khoảng thời gian mà Riki-kun cứ vui vẻ cả ngày. Tôi biết anh đợi chờ từng tin nhắn và cuộc gọi của người ta. Lần trước khi người đó rời khỏi đây, ngay tối hôm đó anh ấy nói với tôi "Lãng Di ơi, cậu ấy bảo nhớ anh" Rồi cười vui vẻLâu lắm rồi tôi không nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đến thế của anh. Mặc dù chẳng biết người đó là ai, tôi cũng muốn cảm ơn người ta rất nhiều. Chỉ cần đem đến hạnh phúc cho Riki-kun, chỉ cần thế thôi Tối nào Riki-kun cũng gọi điện thoại cho người ta, cũng chỉ là những câu chuyện kể rằng hôm nay anh đã làm gì, đi đâu, Pochi nghịch ngợm thế nào... Chắc người đó là người dịu dàng lắm, tôi thấy anh nói liên tục chẳng ngơi nghỉ mà vẫn nói được rất rất lâu. Tôi không cố gắng hỏi xem người nọ là người như thế nào nữa. Chỉ biết anh gọi người đó là Tán Đa. Một cái tên cứ gợi cho tôi sự quen thuộcSắp tới Giáng sinh rồi. Riki-kun háo hức lắm. Anh nói người ấy sẽ đến đây đón Giáng sinh cùng anh. Tôi nhìn anh vui vẻ trước mắt mà cũng cảm thấy hạnh phúc theo. Phận cô đơn là tôi chắc sẽ phải tìm chỗ lánh đi thôi. Không thể nào ngồi ở đây đợi ăn cơm chó được. Cũng may là Minh Quân sắp đến nơi này. Thằng nhóc ấy kêu gào thảm thiết rằng nó ở Tokyo cô đơn lắm, hiu quạnh lắm nên nằng nặc đòi bay đến đây đón Giáng sinh cùng với tôi và Riki-kun. Ừ thì đến, dù sao thì cũng chỉ là tôi và nó đón Giáng sinh cùng nhau thôi. Riki-kun ấy à, còn đang tính đi mua quần áo mới đón người thương kìa. Nhân dịp này cũng phải xem người đó mặt mũi ra sao chứ nhỉ. Nghe anh ấy nói cậu ta nhỏ hơn anh 1 tuổi, cao ráo và đẹp trai lắm. Tính cách thì... dịu dàng? Anh ấy nói thế đấy. Chỉ cần thế thôi, không cần đẹp trai cũng được. Dịu dàng với anh là tôi mừng lắm rồi. Tôi lái chiếc xe của mình đến sân bay đón Minh Quân. Vừa mới gặp nó đã lao như bay về phía tôi, cũng càm ràm rằng nơi này lạnh quá. Đồ ngốc này, mùa đông thì ở đâu chẳng lạnh chứ."Riki-kun đâu rồi ạ?" "Đang ở quán đợi người thương rồi" Tôi vừa trả lời vừa lái xe"..." Minh Quân chắc đang sốc lắm"À quên, anh chưa kể, anh ấy có người để thích rồi. Người ta lát nữa cũng đến quán đấy" "Chuyện lớn vậy mà quên?" Thằng nhóc cáu kỉnh Tôi bật cười trước điệu bộ của nó "Xin lỗi mà. Mới được một thời gian ngắn thôi" "Vậy mà anh đã yên tâm giao anh ấy cho người khác? Lỡ lát chúng mình về, anh ấy bị bắt đi rồi thì sao?" "Đừng có lo" Tôi trấn an Minh Quân rồi cứ thế thong thả lái xe vềHôm nay là Giáng sinh, đường phố cũng đông vui nhộn nhịp lắm. Tôi và Minh Quân về đến quán cũng đã là 1 tiếng sau. Vừa bước ra khỏi xe, cả hai đã bị hơi lạnh tạt thẳng vào mặtTôi đẩy cửa bước vào phía trong, hôm nay tôi không để quán cà phê nghỉ. Dịp lễ mà, không có Riki-kun thì có thằng nhóc to xác phía sau này giúp tôi bưng đồ thôi. Nãy trên xe nó đã cáu kỉnh lắm rồi nhưng vẫn đồng ý giúp. Trời lạnh lại còn có tuyết thế này, ra ngoài làm cái gì, kinh doanh để kiếm tiền chứ.Riki-kun đang chạy ngược chạy xuôi bưng đồ cho khách, vừa thấy tôi và Minh Quân, anh đã chào ngay"Minh Quân" "Riki-kun anh không đi đón Tán Đa à?""Em ấy bảo anh không ra ngoài, trời lạnh lắm. Anh đưa địa chỉ cho em ấy rồi" "Ghê chưa, em mới đến đã bị thồn cơm chó rồi" Minh Quân trợn trắng mắt"Không có mà..." Riki-kun ngại ngùng lắc đầuReng reng reng... Tiếng chuông điện thoại của anh ấy đúng lúc vang lên, Riki-kun nhìn màn hình chưa đến 2 giây đã vui vẻ bắt máy"Tán Đa ơi, em đang ở đâu?" Vừa nói, anh ấy vừa lao vội ra ngoài"Riki-kun, khoác áo vào đi anh" Tôi vơ lấy chiếc áo khoác dày của anh ấy rồi mở cửa ra ngoài theoVừa mới ra ngoài đã chịu chung số phận với Minh Quân. Riki-kun nhỏ bé đang được một chàng trai cao lớn ôm vào trong lòng, cậu ấy vùi cả mặt vào vai anh, cánh tay ôm lấy eo anh ấy. Tôi biết bản thân sẽ trở nên rất vô duyên nhưng mà... "E hèm, xin lỗi... nhưng Riki-kun một là vào trong, hai là mặc áo vào ngay cho em ngay nhé" Chàng trai đó từ từ ngẩng mặt lên nhìn về phía tôi. Tôi ước mình đã không chạy ra ngoài này, cũng ước bản thân có thể quay ngược thời gian. Chưa bao giờ tôi trải qua cái cảm giác bất lực đến như hiện tại. Người trước mắt... là Santa.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip