******
Kim Junghoon ngẩng đầu khi nghe tiếng cửa đóng, vừa vặn lại thấy hình dáng của Jung Jaehyun phản chiếu từ gương. Trong một thoáng anh đã bất ngờ, sau đó bản lĩnh cảm xúc của một thương nhân đã có thể biến biểu cảm trên khuôn mặt trở nên bình tĩnh.
Anh chớp mắt tiếp tục hoàn thành việc rửa tay của mình, sau đó tắt vòi rồi thông khô tay. Jung Jaehyun biết người trước mặt đã nhận ra hắn, có lẽ cũng nhận ra 'bí mật' của anh đã bị phát hiện. Nhưng thái độ điềm nhiên ấy của anh thật khiến hắn nổi giận đến nắm chặt tay thành quyền."Hình như hành động khóa cửa của cậu không được lịch sự lắm thì phải? Đây là nhà vệ sinh của sân bay không phải sao?" Junghoon nhướng mày nhìn hắn.Hắn không có đủ tâm tình mà bàn chuyện nhân sinh với người trước mặt, Jaehyun hỏi thẳng anh:"Jungwoo biết chứ?" Hoặc có thể hắn ước có thể đè chặt Junghoon vào tường rồi cho hắn mấy cú đấm như cái cách hắn đã làm với Sanghyuk. Nhưng nếu Jungwoo có tình với người đàn ông này, vậy thì ý định của hắn có khiến cậu đau lòng hay không?"Jungwoo...à Kim Jungwoo sao? Cậu là ai, bạn của em ấy?" Giọng nói Kim Junghoon cợt nhã vô cùng, như thể thật chất Kim Jungwoo chỉ là một trong những tình nhân nhỏ bé của anh.Anh quan sát Jung Jaehyun. Đương nhiên tư liệu điều tra về hắn Junghoon không hề thiếu. Đứa em trai của anh, người anh bảo vệ từ khi lọt lòng cho đến bây giờ lại chỉ vì hắn mà sẵn sàng lật bài trước mặt bố, cũng đủ can đảm mà trả giá cho một tình yêu chẳng đáng.Chỉ nghĩ đến đây anh đã muốn giết chết Jung Jaehyun không ít lần."Cậu ấy có biết...anh đã có vợ?" Hắn nghiến răng."Cậu nhìn thấy rồi sao? Nhưng tôi cũng không nghĩ cậu có thể đoán được tôi và Yuie là vợ chồng đấy" Kim Junghoon đưa bàn tay đeo nhẫn cưới của mình lên, còn rất tự hào mà khoe khoang."Đẹp đôi đúng chứ? Tôi và cô ấy vừa kết hôn vào ngày hôm qua đấy"Vừa dứt câu anh đã cảm nhận cổ áo mình bị hắn nắm chặt, sau đó chính là tiếng gầm gừ của Jung Jaehyun."Chia tay với Kim Jungwoo, NGAY LẬP TỨC"Thật may mắn làm sao khi chỉ có hai người bọn họ ở trong nhà vệ sinh hiện tại. Dáng người của Kim Junghoon cũng không hề thua kém hắn một chút nào, cho dù có bị nắm cổ áo cũng chỉ khiến anh có chút mất thăng bằng. Đối diện với vẻ mặt tức giận và đôi mắt muốn giết người kia, trong mắt của Junghoon chỉ có trào phúng.Rõ ràng anh chỉ xem hắn như một đứa trẻ con, đến cả hành động đe dọa cũng trở thành sự nông nổi và thiếu chín chắn.Điều này thật sự làm Jung Jaehyun phát điên."Nếu tôi không? Chuyện giữa tôi và em ấy còn chưa đến hơi một người ngoài như cậu lên tiếng. Bạn của Jungwoo sao? Nhưng hình như tôi còn chưa nghe em ấy nhắc đến tên cậu một lần" Hắn dồn thêm lực vào đôi bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Junghoon."Anh muốn vợ của anh biết bí mật của anh? Nếu anh không rời đi trước khi rời đi trước khi cậu ấy phát hiện tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt. Tên khốn nạn này.""Khốn nạn sao?"Lời nói anh mỉa mai, trong ánh mắt liền thay đổi thành sự phẫn nộ. Kim Junghoon nắm lấy cổ áo của hắn, lực tay cũng không thua kém.Mắt nhìn người của em trai anh thật kém. Chỉ ít hắn lúc này còn có thể bởi vì sợ làm tổn thương Jungwoo mà đến đây cảnh cáo anh. Tên này cũng chưa hẳn đã hết đường cứu chữa."Nói đến khốn nạn, tôi có thể sánh được với cậu sao? Kim Jungwoo ở bên cạnh cậu sáu năm. Nó chỉ đơn giản chỉ vì một chút sơ suất mới phải học một học kỳ ở ngôi trường tuyến hai đó. Rõ ràng có thể đến ngôi trường dành cho giới hào môn nhưng vì gì nó cứ nhất quyết không chuyển đi? Jungwoo chỉ coi cậu là bạn, vậy cậu đã làm gì cho nó? Rơi bỏ nó sao? Jungwoo đáng lẽ phải đến Anh, cuối cùng nó chọn thế nào?..."Rốt cuộc thì có ai có thể ngốc như Kim Jungwoo chứ?"...Bạn sao? Nghe đến đây cậu còn có thể nghĩ nó xem cậu là bạn sao? Thế nào là khốn nạn, cậu dạy tôi xem nào. Một kẻ thay bồ như thay áo như cậu, một kẻ bỏ quên đi sự tồn tại của Jungwoo như cậu, có gì mà dám nói hai chữ 'khốn nạn'. Cậu còn chẳng quan tâm nó đã dành từng đó năm quan tâm và theo sau cậu thế nào? Chấp nhận bước vào hội học sinh, đến cả mùa hè còn phải ngồi luyện đề đến tối chỉ để một kẻ như cậu tiếp tục học..."Khuôn mặt Jung Jaehyun đã dần trở nên tái mét, cả cơ thể tiếp nhận một lượng lớn thông tin chưa từng có. Nhưng Kim Junghoon vẫn chưa hề dừng lại."...Cố gắng dọn ra ở kí túc xá chỉ để trốn tôi và gia đình đến gặp cậu cuối tuần. Nó vì gì mà phải lập ban nhạc, tốn cả đống công sức cho một niềm đam mê của cậu? Jung Jaehyun đừng nói với tôi cậu chỉ cho rằng Jungwoo chỉ đang đầu tư cho vui? Mùa xuân đến, ngày sinh nhật cậu, khi cậu đang vui vẻ ở quán bar, thì cậu biết nó đã làm gì không?""...Không biết đúng chứ? Nó công khai với bố mẹ, đứng yên nhận lấy bao nhiêu lời mắng chửi cay nghiệt của bố. Mặc kệ mẹ tôi có khóc, mặc kệ bố tôi ném về phía nó bao nhiêu ly thủy tinh. Cho dù trên trán nó chảy máu, bị bắt rời khỏi nhà, Jungwoo cũng chỉ xin lỗi chứ không muốn nhận sai. Nó ngốc như thế, còn chẳng biết phải trốn đi nhà bạn, nó chấp nhận quỳ giữa trời tuyết rơi, chân không mang giày, áo len mỏng tan, máu trên trán còn bị gió thổi đến khô. Nó vẫn quỳ, Jungwoo trân trọng tình yêu đơn phương của nó với cậu như vậy. Cho dù đó chỉ tình yêu đơn phương, nó còn chưa hề được đáp lại..."Jung Jaehyun thở thắt, hắn thấy tim hắn như bị bóp nghẹn, hắn thấy nỗi đau và hối hận cột chặt lấy trái tim hắn. Hóa ra chính là như vậy, từng điều về họ mà hắn thẳng tay gạt sang một bên đều mang đến cho cậu nỗi đau đến tận xương.Tay hắn run lên, đôi chân muốn khụy xuống. Cuối cùng cũng không thể hiểu được. Một học sinh giỏi như Jungwoo thì rốt cuộc hắn là kẻ ngốc hay cậu mới là kẻ ngốc.Có lẽ chính là hắn đây.Mất bao lâu đế hắn nhận ra mình yêu Jungwoo.Mất bao lâu để hắn hối hận vì đánh mất cậu.Mất bao lâu để tình yêu chân thành của cậu bị phơi bày trước mặt hắn.Quá lâu, lâu đến nỗi hạt mầm mà cậu gieo xuống đã chết yểu rồi phân hủy cùng đất. Nó không đợi được ngày nảy mầm, cũng chẳng đợi một lần gieo hạt mới. "Jung Jaehyun, nói cho tôi biết. Nếu khi ấy tôi không về kịp để đưa Jungwoo rời khỏi đất tuyết lạnh lẽo? Thì cậu đơn giản chỉ mất đi một người bạn không phải sao? Cậu còn chưa từng biết nó phải trả bao nhiêu cái giá cho tình yêu của nó. Nhưng mà tôi, bố mẹ tôi sẽ mất đi một đứa em trai đáng yêu, một đứa con trai ngoan ngoãn. Mẹ nó, cậu khốn nạn, chính là kẻ khốn nạn như vậy đấy"Junghoon đẩy mạnh Jung Jaehyun vào tường. Anh quay đầu đi, cố gắng hết sức để không để nỗi đau quá khứ làm anh sợ hãi. Đó chỉ là quá khứ. Jungwoo bây giờ đã thoát khỏi hắn rồi, cậu không còn yêu Jaehyun đến chết đi sống lại nữa. Anh biết, đến Đức, em trai anh có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.Jung Jaehyun vịnh lấy bức tường, chịu đựng để không khụy ngã. Cánh cửa bị vặn nảy giờ cuối cùng cũng bị bảo vệ dùng chìa khóa cạy mở. "Này hai anh kia, sao dám khóa cửa nhà vệ sinh của sân bay chứ" Người bảo vệ tức giận lên tiếng.Johnny thở phào khi chỉ nhìn thấy không có cuộc đổ máu nào xảy ra. Yuie đi đến nắm lấy tay muốn kéo Kim Junghoon đi. Cô biết rằng tâm trạng của chồng mình đang không tốt, còn không mau đi dỗ dành thì máu thật sự sẽ đỗ đấy. Kim Junghoon biết bản thân đang đi hưởng tuần trăng mật, cũng không muốn để việc này làm ảnh hưởng tâm trạng. Nhưng trước khi rời đi, vẫn lên tiếng cảnh cáo."Bây giờ em ấy cũng đã từ bỏ rồi. Jung Jaehyun, cậu tránh xa em tôi ra, nếu không tôi đánh chết cậu"Johnny lại gần Jaehyun, nghe lời nói của Junghoon thì đoán thằng bạn hắn chắc đang vướng vào một câu chuyện tình ngăn cấm nào đó. Y không dám hỏi gì, sợ xát muối vào nỗi đau của hắn.Jung Jaehyun như một tấm gương vỡ, Johnny vừa thấy hắn lấy chìa khóa từ trong túi đã nhanh chóng giật lấy."Để tao chở cho, mày ngồi ghế phụ đi" Y sợ với tâm trạng hiện giờ, lỡ như cho Jaehyun lái xe, y lại lần nữa được đi máy bay nhưng không điểm đến mất.Jung Jaehyun cũng mặc kệ, tâm trạng của hắn bây giờ tệ đến nỗi cũng chẳng quan tâm Johnny nghĩ gì. Hắn ngồi ghế phó lái, chỉ nghĩ về những lời lúc nảy của Kim Junghoon.Johnny nhìn sang hắn mấy lần, tò mò muốn hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống."Mày đói đúng không? Đi ăn tối cái gì đó đi. Bữa này để anh khao, thế nào?" Johnny muốn kéo hắn ra khỏi cảm xúc hiện tại, mở miệng cười vui vẻ."Khách sạn của mày ở đâu?" Hắn hỏi."Ở gần trường trung học ấy. Kiếm nhà hàng ở gần đó nhé?""Không, bữa khác đi. Bữa sau tao đãi mày" Jung Jaehyun đã nói như thế, y thật sự không thể cố kì kèo thêm. Y biết tâm trạng hắn tệ, mỗi lần như thế đừng cố thương lượng gì thêm, nếu không sẽ hoàn toàn chọc giận hắn.Khách sạn gần trường trung học cách không xa, xe đi thêm mười lăm phút là đến nơi. Trước khi vào khách sạn, Johnny còn dặn dò hắn đủ kiểu. Hắn buồn cười, cũng không biết y ở bên Mỹ mấy năm đã mắc phải bệnh công chúa từ lúc nào.Khách sạn đúng là cách trường không xa, Jung Jaehyun vòng xe đi về phía sau trường, liền nhìn thấy tiệm mỳ vẫn còn đang hoạt động. Mấy ngày nay ở mãi trong phòng thu, hắn đúng thiệt còn không thèm ăn uống tử tế. Bụng hắn bỗng đói, liền lập tức đậu xe, đi vào tiệm mỳ.Trong tiệm có không ít bàn có khách nhưng hắn vừa bước vào liền đi đến chỗ cũ, cũng vì thế mà bà chủ tiệm mỳ liền nhận ra ngay."Jaehyun đến ăn sao? Hôm nay lại không thấy Jungwoo nhỉ?" Bà chủ niềm nở nhìn cậu."Cô biết tên của con sao?" Trong trí nhớ hắn cho dù hắn và cậu trước đây có ăn nhiều đến thế nào thì bà chủ tiệm cũng chỉ quen mặt mà thôi."Là Jungwoo nói cho cô biết đấy. Sau lần trước, thằng bé cũng hay ghé quán một mình. Cô đều hỏi tại sao có mình nó tới, Jungwoo bảo con bận quá. Hôm nay con ăn gì? Vẫn như cũ chứ hả?""Vâng"Mỳ rất nhanh liền có. Hắn ngồi ngẫn ngơ nhìn đối diện, cố gắng tưởng tượng xem rốt cuộc những lần trước đó Jungwoo đến đây một mình với tâm tình gì?Có giống hắn lúc này không?Bởi vì bây giờ hắn chỉ nghĩ về quãng thời gian khi trước kia của cả hai. Người kia nói Kim Jungwoo đã từ bỏ rồi sao? Như vậy thì cũng đáng đời hắn lắm.Nhưng mà hắn nghĩ đến việc bản thân bỏ lỡ điều gì đã đau đớn đến tột cùng. Hóa ra cũng chẳng phải hắn không có được tình yêu, chỉ là hắn đã có được rồi lại vô tình đánh mất nó.Jung Jaehyun nhìn thoáng bức tường dán đầy giấy ghi chú. Ánh mắt vô tình đụng đến tờ giấy bị vài tờ giấy mới đè lên. Hắn đưa tay kéo nó xuống, từng chữ đều đâm vào tim những vết thật sâu.Năm nay tôi không muốn thích Jung Jaehyun nữa.Với Jung Jaehyun, ở những năm tháng trung học, thứ quen thuộc với hắn nhất chính là chữ viết của Jungwoo. Và điều này cũng chưa từng thay đổi.Hắn thấy bản thân bị xé làm hai, sự đau khổ chỉ như thế mà thôi. Đủ khiến một kẻ như hắn, người cho dù đã chẳng còn xa lạ với mất mát cũng dễ dàng bị đánh bại triệt để.Cậu không muốn thích hắn nữa. Kim Jungwoo đã không cần hắn nữa rồi.Nếu Kim Jungwoo chết đi, hắn sẽ mất gì? Kim Junghoon nói hắn chỉ mất đi một người bạn.Không! Không phải, Kim Jungwoo đối với hắn còn hơn cả thế. Mất đi cậu, hắn sẽ lại quay về cái thế giới đen tối đó, hắn sẽ không còn người thân, cũng chẳng còn một điều gì đó hắn muốn bảo vệ. Hắn sẽ phát điên, sẽ khóc đến cạn cả nước mắt, hắn sẽ làm mọi thứ để cậu được tồn tại, cho dù trước kia hắn đã tổn thương cậu.Nhưng hắn biết cho dù có là hắn trước kia hay bây giờ hắn sẽ chết nếu Kim Jungwoo không còn tồn tại.Những điều này có ích gì sao?Tất cả mọi đau khổ đó Jungwoo đã trải qua rồi. Đúng rồi! Cậu đã làm được, cậu đã không còn dành tình cảm cho hắn nữa.Bất chợt điện thoại hắn rung lên. Jung Jaehyun nhìn số lạ trên màn hình, hắn không muốn bắt máy nhưng linh cảm lại không hề tốt lành."Alo""Xin chào anh là Jung Jaehyun đúng chứ?""Vâng""Chào anh, đây là đồn cảnh sát Seoul..."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip