PN3: Nghênh đón tiểu công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tháng mười, hôn lễ của Chân Điềm và Trần Túy cửa hành đúng hạn. Hôn lễ địa điểm được chọn ở Lệ Trạch công viên, hiện trường mỗi người đều mang đồ liên quan tới bia, làm những người đi đường không rõ chân tướng tưởng rằng họ đang cử hành lễ hội bia.

Buổi trưa tiến hành trên bãi cỏ, Chân Điềm đem bia chính mình ủ đều cống hiến ra ngoài, làm yến hội đồ uống. Hiện trường còn thiết trí một cái bàn dài, Chân Điềm trợ thủ đắc lực a Trung đồng chí, tự mình ra tay, vì quý khách tại hiện trường điều chế các loại bia cocktail.

. . . A Trung mơ hồ không rõ, tại sao tới tham gia hôn lễ, mình vẫn là đang làm việc? ? ?  :)

Đương nhiên, bà chủ Chân cũng không có bạc đãi cậu ta, quay đầu liền cho anh ta một cái bao lì xì lớn, miễn cưỡng an ủi tâm hồn anh ta.

Đồng dạng tới tham gia hôn lễ còn phải làm việc, còn có đồng chí Đặng Lệ Dương —— anh được mời đến đảm đương hôn lễ người chủ trì. Nhưng mà đãi ngộ liền không có a Trung tốt a, bởi vì Trần Túy không có cho anh ta lì xì a :)

Anh ta ngược lại còn phải đưa cho Trần Tuý một bao lì xì.

Lần sau ai hôn lễ lại mời hắn đến chủ trì, hắn muốn thu tiền a :)

Chân Điềm là cuối năm trước cùng Trần Túy lĩnh chứng, đến bây giờ đã qua mười tháng, không còn là vợ chồng son, cô  cho là mình đã rất thản nhiên. Không nghĩ tới tại trong hôn lễ, vừa đến khâu tuyên thệ, vẫn là khóc đến như cái đồ đần.

Cô coi như tương đối không chịu thua kém, chống đến nơi này mới khóc, lão Chân đồng chí đang nghe Lệ Thâm hát hôn lễ kim khúc « thư tình » lúc, liền không nhịn được nước mắt tuôn đầy mặt.

Có lẽ khi thật sự cử hành hôn lễ, mới có cảm giác thật sự đã gả con gái đi.

Sau khi hôn lễ kết thúc, đôi vợ chồng sơn mệt rã rời, tất nhiên Trần Nhất Nhiên đi theo bọn họ cũng mệt thở không nổi. Nhưng đáng giá vui vẻ là, hôm nay là bọn họ chuyển vào nhà mới ngày đầu tiên, mặc dù còn có rất nhiều đồ vật chưa thu thập xong, nhưng cùng nhau trở lại nhà mới, cảm giác thể xác tinh thần đều được chữa trị.

"Cháu về phòng tắm rửa sau đó trên giường lăn vài vòng, sẽ không quấy rầy hai người!" Trần Nhất Nhiên nhanh như chớp chạy trở về căn phòng của mình. Lúc trước cậu bé nói qua với Trần Túy, hôm nay là đêm tân hôn của anh, cậu bé sẽ không quấy rầy, sẽ ở nhà ông ngoại bà ngoại.

Lúc ấy Trần Túy nhìn cậu bé một cái, nhẹ nhàng ném một câu: "Lần đầu tiên vào nhà mới, mà cháu không ở lại?"

Trần Nhất Nhiên: ". . ." 

 OKK.

Trần Nhất Nhiên biết căn phòng của mình và cậu cách rất xa, nhưng trời tối người yên, bé vẫn là sợ nghe được âm thanh gì không nên nghe, thế là tắm rửa xong liền đeo tai nghe lên nằm xuống, còn đem âm nhạc mở rất lớn tiếng. 

Như vậy là cách tốt nhất đi.

Sau này Trần Tuý cùng cậu bé nói chuyện, trong lúc vô tình cậu bé nhắc tới chuyện này, lúc này Trần Tuý mới biết được, cậu bé lại làm chuyện ngu ngốc như vậy. Trần Túy nhìn cậu bé một trận, lại nhẹ nhàng ném một câu: "Cháu biết lúc trước tại sao cậu muốn mua căn nhà này sao? Bởi vì môi giới nói, căn nhà này cách âm hiệu quả rất tốt, phòng cậu làm cái gì, ở  phòng đều cháu nghe không được."

Trần Nhất Nhiên: "? ? ?"

Hiện tại môi giới cũng phải để tâm đến vấn đề này? Thật sự là sống cũng không dễ dàng a!

Về sau chính Trần Nhất Nhiên thí nghiệm một chút, cậu bé đem căn phòng của Trần Tuý mở TV âm thanh tối đa, sau đó chạy về gian phòng của mình, quả nhiên nghe không được gì.

Trần Nhất Nhiên rốt cục yên tâm.

Trần Túy trước đó thuê phòng ở còn không có giữ lại gì, bên trong rất nhiều thứ còn phải xử lý. Đồ điện gia dụng cái gì cũng mua mới, cũ liền có thể bán, còn lại quần áo cùng một chút đồ chơi nhỏ, anh mua mấy cái rương, bỏ vào trong.

Những này rương còn chồng chất trong thư phòng, thừa dịp nghỉ ngơi, anh cùng Chân Điềm cùng nhau sửa sang lại một chút.

"Cái này trong hộp sắt đựng cái gì a?" Chân Điềm  lần đầu tiên trông thấy hộp sắt này, nhìn qua thì đã rất xa xưa, nhưng được bảo tồn rất tốt.

Trần Túy nghiêng đầu xem một chút, còn chưa kịp ngăn cản, Chân Điềm đã đem hộp mở ra.

Bên trong đặt vào rất nhiều loại đồ chơi nhỏ, cũng đều là Trần Túy khi còn bé đồ vật, thậm chí còn có một tờ bài thi. Mà ở vị trí trên mặt, là một tấm thẻ phóng viên.

Là tấm thể Chân Điềm làm mất lúc trước.

Trần Túy: ". . ." 

 Chân Điềm: ". . ." 

"Thẻ của anh là do anh trộm?" Chân Điềm cầm tấm thẻ, nhìn đi nhìn lại mấy lần, đúng là chính mình không sai, "Anh trộm thẻ phóng viên của em làm cái gì?"

". . . Là chính em làm mất, anh trùng hợp nhặt được mà thôi."

Chân Điềm ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh nhặt được vì cái gì không trả lại cho em? Em phải đi làm một cái nữa rất là phiền phức!"

Trần Tuý gặp nguy không hoảng sợ: "Lúc kia anh tương đối phản nghịch, không phải là người nhặt được sẽ trả lại."

Chân Điềm: ". . ."

Thế nhưng là thẻ  phóng viên chứng lại không đáng tiền a!  

"Anh còn bảo quản rất tốt a, ngay cả ảnh chụp cũng còn rõ ràng như vậy." Chân Điềm nhìn tấm thẻ một lát, lại ngẩng đầu lên nhìn Trần Túy, khóe môi nhếch lên một ý cười, "Anh sẽ không phải là cố ý không trả lại cho em a? Không nghĩ tới anh là loại này học trưởng a."

Trần Túy: ". . ."

Trần Túy đem tấm thẻ trên tay cô cầm về, một lần nữa thả lại trong hộp, sau đó đậy nắp: "Đều đi qua lâu như vậy, anh cũng nhớ không rõ, khả năng là đơn thuần quên đi đi."

"A, em cảm giác không giống nha?" Chân Điềm tựa như phát hiện một món đồ chơi mới, không có ý định cứ như vậy buông tay, "Anh sẽ không phải là, bắt đầu từ lúc đó liền thầm mến em đi?"

". . ." Trần Túy thả tay xuống bên trong hộp, cúi người hai tay chống bên cạnh người Chân Điềm, cúi đầu tại môi cô hôn một chút, "Đúng thì thế nào? Em bây giờ đã là vợ của anh." 

Chân Điềm thuận thế đưa tay vòng bên trên cổ của anh, cười ngửa đầu nhìn anh: "Xem ra là anh trăm phương ngàn kế a."

"Cậu, mợ hai người thu thập xong chưa?" Trần Nhất Nhiên muốn đến tới giúp bọn họ cùng nhau thu thập, kết quả vừa chạy đến cửa thư phòng, liền ngây ngẩn cả người. 

. . . Có phải hay không quấy rầy chuyện tốt của bọn họ rồi?

"Cái kia, cháu không thấy gì cả, hai người tiếp tục!" Trần Nhất Nhiên ném câu nói này, như gió chạy đi.

Chân Điềm: ". . ."

Cô buông Trần Túy ra, nhớ tới vừa mới đem Trần Nhất Nhiên đuổi trở về, Trần Túy trên tay thoáng vừa dùng lực, lại đưa cô vòng trở về trên sàn nhà.

"Anh làm cái gì?" Chân Điềm nhìn Trần Túy, hỏi anh. 

Trần Túy cười xích lại gần cô, dán lên trán cô  nói: "Nó nói chúng ta tiếp tục."

Chân Điềm: ". . ." 

 Bình thường cũng không thấy nghe lời Thiện Thiện như thế a!

 Thu thập xong đồ vật, Trần Túy mới nhìn thấy tin nhắn Trần Nhất Nhiên gửi tới.

 "Cậu, lần sau muốn cùng mợ ân ái, nhớ kỹ đóng cửa. :) " 

Trần Túy cười một tiếng, trả lời: "Đã biết." 

Trần Túy cùng Chân Điềm đóng cửa lại ân ái mấy lần về sau, Chân Điềm mang thai. Đây là một sự kiện lớn trong nhà, tất cả mọi người lập tức đem Chân Điềm xếp vào hàng ngũ động vật cần được bảo vệ.

Quán bar Chân Điềm tất nhiên là không thể đi, cũng không phải sợ cô công việc nhiều vất vả, mà là sợ cô uống rượu. Chân Điềm cũng không có phản đối, hiện tại trong cửa hàng cô đã tuyển thêm hai nhân viên, cũng không cần đi mỗi ngày trông coi, chỉ bất quá cung ứng bên chỗ cung ứng, vẫn là cô tự mình liên hệ.

Mang thai sau không chỉ có Chân Điềm rảnh rỗi hơn rất nhiều, mà Trần Túy thời gian ở trong nhà nhiều hơn so trước kia. Chân Điềm có chút kỳ quái: "Anh  gần đây không bận sao?" 

Trần Túy sờ sờ tóc của cô, nói: "Anh hiện tại ngoại trừ trên tay mình hai cái tiết mục, cái khác công việc đều từ chối, ở nhà bồi vợ quan trọng hơn."

Chân Điềm nháy mắt mấy cái, cười yếu ớt lấy hỏi anh: "Vậy còn đủ tiền mua sữa bột không?"

Trần Túy cũng cười: "Yên tâm đi, đã tích lũy đủ." 

Ngoại trừ Trần Túy, Trần Nhất Nhiên cũng đặc biệt khẩn trương, chỉ có lúc cậu bé cùng Chân Điềm hai người ở nhà, cậu bé đều không cho Chân Điềm làm việc nhà, chính mình đều gánh chịu.

Chân Điềm đặc biệt ngại ngùng, dù nói thế nào, Thiện Thiện cũng là bạn nhỏ chín tuổi. Cô lùi một bước, muốn cùng Trần Nhất Nhiên nói hai người cùng nhau làm việc nhà, bị Trần Nhất Nhiên từ chối thẳng thắn. 

hân Điềm cảm thấy Trần Nhất Nhiên hiện tại sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến, càng ngày càng có phong thái của Trần Túy.

Trong nhà lớn bé đều hầu hạ cô, loại tình huống này tại Chân Điềm hiển mang thai về sau trở nên càng rõ ràng, cô cảm giác bọn họ mỗi lần trông thấy cô đều đặc biệt khẩn trương.

"Hai người đừng như vậy, mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đều nói em cùng thai nhi rất khỏe mạnh."

"Vậy cũng không thể phớt lờ, hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt nhất." Trần Túy nói như vậy.

Trần Nhất Nhiên phụ họa: "Cậu nói không sai! Mợ, hôm nay có phải hay không lại rút máu rồi?"

Cậu bé hỏi như vậy, Trần Túy sau khi nghe được cũng đau lòng nhíu nhíu mày. Chân Điềm mang thai về sau, mỗi lần khám thai anh đều sẽ theo cô cùng đi, Chân Điềm cũng mỗi lần đều đúng hạn đi bệnh viện kiểm tra.

Nhưng quá trình này chân thực không thể nào vui sướng, Chân Điềm hiện tại trên cánh tay cơ hồ đều là lỗ kim, Trần Túy mỗi lần trông thấy đều cảm thấy đau lòng. Chân Điềm một mực biểu hiện rất kiên cường, tích cực phối hợp kiểm tra, nhưng cũng có lúc cảm xúc sụp đổ khóc lớn. Trần Túy cùng bác sĩ nói, bác sĩ an ủi đều là bình thường, phụ nữ mang thai cảm xúc vốn là không ổn định, lại thêm các loại có thai phản ứng cùng kiểm tra, rất dễ dàng chịu không được. 

Loại thời điểm này liền cần người nhà kiên nhẫn an ủi cùng làm bạn, những thứ này Trần Túy đều biết, nhưng trông thấy Chân Điềm không kiềm chế được nỗi lòng, anh cũng rất khó chịu. 

Toàn bộ thời gian mang thai, Chân Điềm khóc lớn hai lần, Trần Túy tâm ròng rã treo mười tháng.

Lễ quốc khánh, rốt cục bọn họ nghênh đón tiểu công chúa.

Tiểu công chúa tên gọi là Trần Hi, là hai người cùng nhau thương lượng quyết định. Chân Điềm vừa sinh xong, thân thể vẫn còn tương đối suy yếu, ngoại trừ hai bên gia trưởng thay phiên trong nhà bệnh viện chiếu cố cô, Trần Túy cùng Trần Nhất Nhiên cũng một mực canh giữ ở trong bệnh viện.

 Bánh bao nhỏ cũng cùng Chân Điềm ở chung một cái phòng bệnh, cô ngủ ở chính giường chính còn bánh bao nhỏ ở bên trong. Trần Nhất Nhiên vẫn đang bên cạnh trông coi, canh giữ bánh bao nhỏ.

Chân Điềm hiện tại đã có sức lực chơi điện thoại di động, cô cầm điện thoại di động của mình, đối Trần Nhất Nhiên chụp một tấm, phát trong vòng bạn bè.  

Ngọt nhất toàn thôn: Bạn nhỏ này, thật rất thích muội muội a [ che mặt ] cậu bé đã canh giữ ở muội muội giường nhỏ được hai giờ, đều không có chuyển một chút [ cười cry] người mẹ mẹ đột nhiên áy náy [ cười cry]

Trần Túy thấy trước, like cho cô một cái, sau đó gọi Trần Nhất Nhiên: "Trần Nhất Nhiên, muội muội đang ngủ, cháu không cần nhìn chằm chằm vào con bé."

Trần Nhất Nhiên con mắt đều không có rời đi khuôn mặt nhỏ của muội muội: "Cháu chính là đang nhìn muội muội đi ngủ."

 Trần Túy: ". . ."

Chân Điềm cười một tiếng, đối với cậu bé nói: "Muội muội vừa ra đời, mặt cũng còn không có nẩy nở đâu, có đẹp mắt như vậy sao?" 

Trần Nhất Nhiên nói: "Mặc dù muội muội có chút nhăn nhíu, nhưng vẫn là thật đáng yêu."

Vừa nói, ngủ bánh bao nhỏ lại nhăn nhăn con mắt, bắt đầu lẩm bẩm, Trần Nhất Nhiên tranh thủ thời gian lôi kéo bàn tay nhỏ của cô bé dỗ dành: "Muội muội thế nào? Có phải hay không đói bụng? Hay là muốn đổi bỉm giấy?" 

Trần Túy đem Trần Hi ôm, sờ lên cái mông nhỏ của cô bé: "Muốn đổi bỉm rồi."

"À." Trần Nhất Nhiên đi theo anh đi qua, nhìn anh đem muội muội đặt ở bên người Chân Điềm. 

Trần Túy cầm bỉm giấy ra, nghiêng đầu đối Trần Nhất Nhiên nói: "Không cho phép cháu nhìn muội muội trong  dáng vẻ không mang quần." 

Trần Nhất Nhiên: ". . . ? ? ?"

Cậu bé không nhìn sao học được cách đổi  bỉm giấy!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip