Chap 55: Chú ơi, cháu muốn đến đài truyền hình ABA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Xác định Trần Nhất Nhiên cùng mình đi Mỹ, Triển Húc liền bắt đầu xử lý các loại thủ tục giúp cậu bé liên hệ trường học. 

Như là sợ kéo dài sẽ khiến Trần Nhất Nhiên đổi ý, hắn làm hồ sơ rất khẩn cấp, hiệu suất nhanh chóng. Trần Nhất Nhiên hiện tại vẫn ở nhà Trần Tuý, Triển Húc mỗi ngày đều gọi điện đến, báo cáo tiến độ cho bọn họ.

"Thủ tục xuất ngoại đều làm xong, chỉ còn chờ trường học. Tôi dự định trước mang Trần Nhất Nhiên đi, để làm quen môi trường, cũng thuận tiện cho sau này đến trường."

Trần Túy nghe hắn nói xong, bình thản ứng tiếng: "Ừ."

"Vé máy bay tôi mua sáng ngày mốt, cậu nói với Trần Nhất Nhiên một chút, tôi sáng ngày mốt đúng giờ tới đón."

Trần Túy biểu lộ rốt cục thay đổi một chút: "Nhanh như vậy sao?"

Triển Húc nói: "Sớm một chút  để làm quen, hơn nữa còn phải đến trường học phỏng vấn."

Trần Túy trầm mặc trận, mở miệng nói: "Được thôi, tôi ngày kia phải đi làm, không thể đi sân bay."

Triển Húc nhớ Trần Túy là dẫn tin tức sáng sớm, sáu giờ bắt đầu trực tiếp, như vậy khẳng định là nửa đêm phải đi ra ngoài đi làm: "Vậy tối ngày mai tôi đem Trần Nhất Nhiên vào khách sạn, chúng tôi buổi sáng trực tiếp từ khách sạn đi." 

"Ừ." Trần Túy lại ứng tiếng, nghe không ra tâm tình gì, "Không có chuyện khác tôi liền cúp." 

Cúp máy Triển Húc điện thoại, Trần Túy nhắn tin cho Chân Điềm: "Trần Nhất Nhiên ngày kia lên máy bay."

Chân Điềm lúc này còn nằm trên giường, trông thấy Trần Túy tin nhắn, bỗng nhiên ngồi dậy: "Nhanh như vậy? Không ở chỗ này qua hết nghỉ hè mới đi sao?"

Cô trước đó còn muốn làm cho Trần Nhất Nhiên một cái tiệc đưa tiễn, mọi người cùng nhau lại tụ họp tụ lại, không nghĩ tới vậy mà đi vội vã như vậy. 

Trần Túy: Triển Húc nói qua sớm một chút để thích ứng hoàn cảnh, mà lại bên kia trường học còn có phỏng vấn.

Chân Điềm: À...

Chân Điềm: Vậy chúng ta có nên đi tiễn không?

Trần Túy: Triển Húc ngày mai đón cậu bé đi khách sạn ở, sau đó trực tiếp đi sân bay 

Chân Điềm: Đừng khóc... Ôm anh một cái nè!

 Trần Túy: Cái này là ôm lấy lệ chứ gì :(

Chân Điềm: Ngày kia mời ăn đi ăn! Anh muốn ăn gì sẽ ăn cái đó!

Trần Tuý: Anh muốn ăn gì cũng được?

Chân Điềm: Ừm!

Chân Điềm hoàn toàn không có phát giác được câu nói này đã bị Trần Tuý thay đổi ý nghĩa.

Cô cũng bị mất ngủ, cất điện thoại đi rửa mặt một cái, xuống lầu tìm đồ ăn. Vương Thục Trân nữ sĩ đang chuẩn bị cơm trưa, thấy cô mặt ủ mày chau xuống tới, liền hỏi: "Làm sao vậy, ngủ không ngon sao?" 

Chân Điềm ngồi vào bàn ăn, nặng nề mà thở dài một hơi: "Thiện Thiện muốn đi."

Trần Nhất Nhiên sự tình người nhà Chân Điềm đều nghe nói, Vương Thục Trân nữ sĩ càng tiếc nuối, bà đối Trần Nhất Nhiên ấn tượng còn rất tốt.

"Tiểu bảo bối ngày nào đi?"

"Sáng ngày kia."

 "Nhanh như vậy a." Vương Thục Trân nữ sĩ hơi kinh ngạc, xem ra ba ba này thật đúng là rất gấp a, "Vậy Trần Túy nhi hiện tại thế nào? Có phải hay không rất khó chịu a?"

"Chắc vậy đi, dù sao Trần Nhất Nhiên là anh ấy một tay nuôi nấng."

Vương Thục Trân nữ sĩ nói: "Chờ sau này có con của chính mình liền tốt, con cùng Trần Túy nhi cố gắng một chút."

Chân Điềm: "..."

Sao bà nói chuyện lại giống Đặng đại ca như vậy a!

Trần Nhất Nhiên trước khi lên đường một ngày, Trần Túy ở nhà cùng cậu bé thu thập đi đồ đạc.

"Quần áo không cần mang nhiều như vậy, đến bên kia có thể mua." Trần Túy thấy Trần Nhất Nhiên một mạch hướng trong rương hành lý đựng quần áo, nhịn không được nói một câu.

Trần Nhất Nhiên vẫn là cố gắng hướng trong rương hành lý nhét quần áo: "Những bộ này cháu rất thích, còn có đồ chị Điềm Điềm tặng cho cháu." 

Trần Túy mặc dù rất không muốn đả kích cậu bé, nhưng vẫn là nhắc nhở: "Trẻ nhỏ thân thể lớn lên rất nhanh, coi như cháu đem những bộ này mang đi, sang năm cũng mặc không được."

"..." Hình như đúng vậy. Trần Nhất Nhiên lấy một chút quần áo ra, để lại bộ Chân Điềm tặng, lại đi thu thập đồ chơi.

Những này đồ chơi đều là cậu bé dựa vào bản thân trong MacDonald ăn trúng, nhất định mang đi làm kỷ niệm. Một cái khác trong ngăn tủ của Trần Túy đồ chơi, cậu cũng muốn nhét vào hành lý.

Trần Túy nói: "Cháu là dự định đi liền không trở lại sao? Không cần mang nhiều như vậy, chọn mấy cái thích nhất mang đi là được. Còn lại cậu sẽ giúp cháu chiếu cố thật tốt."

 "Vâng..." Trần Nhất Nhiên cúi đầu lên tiếng, cầm một chút đồ chơi ra, "Sau khi cháu đi, cậu cũng phải chiếu cố thật tốt chính mình."

Thanh âm của cậu bé không lớn, lúc nói chuyện cũng không có nhìn Trần Túy. Trần Túy trầm mặc, mở miệng nói: "Cậu đương nhiên sẽ chiếu cố tốt chính mình, cháu nói cứ như bình thường đều là cháu đang chiếu cố cậu."

 "Cái kia không giống nhau, cháu còn có ba ba, còn cậu là người cô đơn..." Trần Nhất Nhiên nói, tưởng tượng cảnh tượng đó, liền lắc đầu, "Nếu không cậu đem chị Điềm Điềm kêu đến cùng cậu ở cùng nhau đi."

"Cái này cũng không cần cháu quan tâm." 

Trần Nhất Nhiên bĩu môi: "Hai người kết hôn nhất định phải gửi gửi thiệp cưới cho cháu, cháu muốn trở về tham gia."

Trần Túy nhìn cậu bé, nhíu nhíu mày: "Làm sao, cháu còn dự định đi tiền mừng sao?"

"Hừ, cháu vẫn có một chút tiền mừng tuổi." Trần Túy không giống phụ huynh nhà khác, hàng năm nói "Mẹ giúp con giữ", rồi đem tiền mừng tuổi lấy đi. Bởi vì vậy, Trần Nhất Nhiên so với các bạn nhỏ khác rất có tiền.

Bất quá cậu bé có tiền cũng không phung phí, ngoại trừ mua một chút đồ chơi, còn lại phần lớn đều cất dành.

"Số tiền này không phải cho hai người đâu, chờ sau này cậu cùng chị Điềm Điềm có con, cháu muốn cho đệ đệ và muội muội."

Trần Túy ngẩn người, Trần Nhất Nhiên đều nghĩ xa như vậy sao? So với anh cùng Chân Điềm này đối muốn làm ba mẹ đều nghĩ đến nhiều.

"Vậy cậu trước thay ngươi đệ đệ muội muội cám ơn cháu" Trần Túy vuốt vuốt đầu của cậu bé, đáp, "Nhanh thu thập đi, một lát Triển Húc liền đến."

"Vâng." Trần Nhất Nhiên lại chôn xuống đầu. Mặc dù cậu bé một mực nén giọng, nhưng Trần Túy vẫn là nhìn ra được, cậu bé cũng bởi vì rời đi mà cảm thấy thương tâm. 

Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Nhất Nhiên, nói: "Ở bên kia có chuyện gì mà nói tùy thời có thể gọi cho cậu, gọi cho chị Điềm Điềm của con cũng có thể. Nếu như cảm thấy không quen, có thể trở về."

"Vâng, sau khi đến nơi cháu sẽ liên hệ." Trần Nhất Nhiên cuối cùng đem đồ vật thu thập xong, thu thập được một vali bự.

Triển Húc giống như là tính toán thời gian, lúc này đã đến dưới lầu. Hắn gọi cho Trần Túy, nói mình đã đến. Trần Túy dẫn theo Trần Nhất Nhiên rương hành lý, đi ra ngoài: "Ba cháu đã chờ dưới lầu, chúng ta đi xuống đi."

Trần Nhất Nhiên im lặng không lên tiếng đi theo anh xuống lầu, Triển Húc tựa ở bên cạnh xe chờ bọn họ, trông thấy bọn họ ra, liền đi lên đem Trần Túy trong tay rương hành lý cầm lên: "Mang nhiều đồ như vậy sao?"

"Vâng, có rất nhiều đồ nhưng chứa không hết." Trần Nhất Nhiên đáp.

Triển Húc đối với cậu bé cười cười nói: "Không sao, bên kia cái gì cũng có, đến lúc đó con thích gì, ba mua cho con."

Hắn nói xong, nhìn về phía Trần Túy đang đứng ở một bên: "Vậy chúng tôi đi trước, sau khi tới sẽ liên lạc lại cậu."

"Ừ."

"Bái bai cậu." Trần Nhất Nhiên lên xe, cùng Trần Túy vẫy tay.

"Lên đường bình an." Trần Túy đứng tại chỗ, nhẹ gật đầu. 

Xe chạy ra khỏi về phía sau rất lâu, Trần Túy còn đứng ở tại chỗ, đối với Trần Nhất Nhiên chuyện này, anh đến bây giờ đều không có cảm giác chân thực. Thật giống như, cậu bé chỉ là đi ra ngoài chơi hai ngày, sau đó liền sẽ trở về.

Trong lòng của anh có chút buồn bực, cũng không muốn đi lên lầu. Anh đi đến trên ghế dài ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra nhắn cho Chân Điềm: "Trần Nhất Nhiên đã bị ba ba đón đi."

Chân Điềm: A, em cũng không kịp gặp cậu bé, chờ một lúc cho gọi điện thoại cho bé đi.

Trần Tuý: Ừ.

"Câu thế nào, tâm tình nhìn qua rất tệ a." Chu Linh thời gian trước động tác bận bịu, thường không đến quán bia Chân Điềm, hôm nay công việc cuối cùng đã kết thúc, cô trước tiên liền chạy tới uống bia, "Cậu có muốn hay không cũng tới một cốc? Một ly bia giải ngàn sầu."

Chân Điềm thở dài nói: "Không cần."

Chu Linh hiếu kì: "Cậu đến cùng thế nào? Cùng  Trần Túy học trưởng của cậu cãi nhau?" 

"Không có, là cháu trai anh ấy cùng ba ba đi Mỹ quốc." 

Chu Linh ngẩn người, không nghĩ đến, kịch bản vậy mà lại  trầm bổng chập trùng như thế: "A, cháu trai anh ấy mình biết a, mình còn chú ý weibo cậu bé. Ba ba cậu bé tìm đến  rồi?"

"Ừ." Chân Điềm không có nhiều lời, đối với Triển Húc, cô không có bao nhiêu hảo cảm, nói thêm nữa, cô nhất định sẽ chửi rủa Triển Húc. 

Chu Linh nghĩ nghĩ, nói: "Đây cũng không phải là chuyện gì xấu, ba ba cùng cậu thủy chung vẫn là không giống nhau." 

"Chắc vậy. Không cùng cậu nói nữa. mình đi gọi điện thoại."

"Đi đi."

Chân Điềm chờ Trần Nhất Nhiên đến khách sạn mới gọi cho cậu bé. Cùng Chân Điềm trò chuyện xong, Trần Nhất Nhiên càng thêm trầm mặc, Triển Húc biết bỗng nhiên đổi đến một cái hoàn cảnh mới, cậu bé sẽ có áp lực, liền để cậu bé xem TV hoặc là chơi một lát trò chơi, buông lỏng tâm tình.

Trần Nhất Nhiên trò chơi cũng chơi đến không quan tâm, thua rất nhiều, thế là tâm tình càng thêm hỏng bét.

"Con ngủ trước." Cậu bé kéo chăn lên, đem chính mình che lại.

Triển Húc đem mặt cậu bé kéo ra khỏi chăn: "Đi ngủ sớm một chút cũng tốt, sáng sớm phải lên máy bay, chúng ta phải dậy sớm."

"Vâng." Trần Nhất Nhiên nhắm mắt lại lên tiếng.

 Triển Húc im lặng than ra một hơi, đem đầu giường đèn đóng lại.

Đêm nay Trần Nhất Nhiên trên cơ bản không có ngủ, Triển Húc đồng hồ báo thức vang lên lúc, câu bé liền mở mắt. 

Bọn họ ở khách sạn cách sân bay không xa, có người tới đón, hai người trả xong phòng, xe đã đợi ở bên ngoài. Mùa hè mặt trời đến sớm, lúc này mới chưa tới bảy giờ, trời đã sáng rồi. 

Đến sân bay, để cất cánh còn có một đoạn thời gian, Triển Húc tìm cái xe đẩy đem hai cái rương hành lý để lên, cùng Trần Nhất Nhiên nói: "Chúng ta ăn trước ít đồ đi, con muốn ăn cái gì?

Trần Nhất Nhiên nói: "Gì cũng được."

Triển Húc nhớ kỹ Trần Túy đã nói với hắn, Trần Nhất Nhiên thích ăn MacDonald, liền tại trong sân bay nhìn một vòng: "Chúng ta qua bên kia ăn MacDonald, được không?" 

"Vâng." Trần Nhất Nhiên đi theo Triển Húc, đi MacDonald. Triển Húc chọn mấy cái Trần Nhất Nhiên thích ăn, những này cũng đều là Trần Túy nói cho hắn biết. Trần Nhất Nhiên một mực cúi đầu ăn, Triển Húc ho một tiếng, tận lực tìm chủ đề cùng cậu bé trò chuyện: "Trong túi xách con đang đựng cái gì a?"

Trần Nhất Nhiên nói: "Bài tập nghỉ hè."

 Triển Húc nói: "Con đi ra nước ngoài học, còn mang theo  bài tập?"  

Trần Nhất Nhiên cắn cắn miệng ống hút, đem bài tập nghỉ hè từ trong túi xách ra: "Ông sẽ làm học sinh tiểu học bài tập sao? Trước kia đều là cậu phụ đạo bài tập, ông sẽ phụ đạo tôi sao?"

"Ba làm sao lại không biết?" Triển Húc cảm thấy mình bị vũ nhục, coi như hắn thành tích không tốt như Trần Túy, cũng không trở thành liền học sinh tiểu học bài tập cũng sẽ không làm được.

"Vậy ông xem bài kia thử đi."

Trần Nhất Nhiên đem trong tay bài tập sách đưa tới, Triển Húc nhìn  đề, thần sắc từ lòng tin tràn đầy biến thành mặt đen lại: "Trên một con thuyền có 75 con trâu 34 con dê, hỏi tuổi của thuyền trưởng?"

 Này mẹ nó thật không phải là đang trêu chọc hắn sao?

"Đây là bài nâng cao sao? Ba không am hiểu những loại này lắm."

Trần Nhất Nhiên nghe hắn nói như vậy, lại đổi một bản bài tập sách cho hắn: "Này cơ bản." 

Cái này con lợi hại hơn, Triển Húc nhìn tên sách, khoé miệng liền xụ xuống.

<Tuyển tập đề olympic toán cho học sinh tiểu học>

 ... Trần Túy những năm này đều trải qua thứ gì?

Triển Húc nhìn Trần Nhất Nhiên đối diện, mỉm cười nói: "Ba ba có thể giúp con mời cái gia sư, chuyên môn phụ đạo bài tập cho con."

Trần Nhất Nhiên nói: "Bọn họ dạy không có cảm giác gia đình."

Triển Húc: "..." 

Trần Nhất Nhiên nói như vậy là cố ý khiến Triển Húc khó xử, mặc dù có chút ngây thơ. Cậu bé đem bài tập bỏ vào trong túi xách, vừa vặn trông thấy cách đó không xa một cái TV, đang phát tin tức buổi sáng.

Lúc này chưa đến tám giờ, tin tức sáng sớm còn chưa phát xong.

Trần Túy mặc màu đậm đồ vét đồ bộ, trước ống kính giải thích tin tức. Hai nữ sinh bên trong MacDonald, chỉ vào TV kích động kêu hai tiếng: "Oa, mình hôm nay vậy mà thấy được sáng sớm tin tức trực tiếp! Cảm tạ  máy bay sáng sớm!" 

Trần Túy còn chưa kết thúc, Trần Nhất Nhiên nhìn anh trên TV, vành mắt bỗng nhiên liền đỏ lên. Đi nước ngoài, cậu bé liền ngay cả tin tức sáng sớm đều không thấy được.

Mặc dù bình thường cậu bé cũng không nhìn. 

 Triển Húc thấy Trần Nhất Nhiên xem tivi liền khóc lên, tâm tình cũng có chút phức tạp: "Nhiên Nhiên." 

Hắn gọi Trần Nhất Nhiên một tiếng, đối phương giống như không có nghe được, ngay khi hắn chuẩn bị đi đến, Trần Nhất Nhiên vội vàng đứng người lên, đeo bọc sách xông ra MacDonald. 

Lần này Triển Húc cũng luống cuống, hắn thật nhanh đẩy hành lý, đuổi theo Trần Nhất Nhiên.

Trần Nhất Nhiên chạy rất nhanh, mà lại đặc biệt linh hoạt, đảo mắt liền chạy ra ngoài sân bay. Tìm xe taxi, mở cửa xe ngồi lên: "Chú ơi, cháu muốn đi đài truyền hình ABA ."

Lái xe gặp một bạn nhỏ đang khóc vọt lên, cũng là giật nảy mình, còn muốn hỏi thăm người lớn ở đâu, chỉ thấy hắn kích động nói: "Nhanh lên lái xe đi chú, đừng cho ông ấy bắt được cháu! Cháu muốn đi đài truyền hình!"

Lái xe vô ý thức đạp chân ga, xe từ Triển Húc phía trước lái đi. Xe chạy ra khỏi một khoảng cách sau, lái xe trong lòng còn sợ hãi: "Bạn nhỏ, vừa rồi cái kia là kẻ buông người sao? Chúng ta khoan đi đài truyền hình, phải báo cảnh a!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip